Truyền thuyết dân gian: Không nghe lời Thần chịu kiếp nạn
Tác giả: Đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục
[ChanhKien.org]
Vào thời mà nước Liêu đối kháng với nhà Bắc Tống, và cũng sắp bị nước Kim tiêu diệt, tại một thành phố của nước Liêu có một vị học giả, tuy bình thường không làm việc thiện gì nổi bật nhưng ông lại rất sùng kính Thần Phật. Hàng ngày ông thành kính bái Phật, ông không những có Phật đường ở nhà, mà còn thường xuyên đến chùa thắp hương lễ Phật.
Một hôm, ông đến chùa lễ Phật, phát hiện thấy một hiện tượng kỳ lạ: trên thân một bức tượng Thần hộ pháp đầy những giọt nước nhỏ, giống như người toàn thân đổ mồ hôi vậy. Mấy ngày liền sau đó ông đến chùa đều phát hiện hiện tượng như vậy. Vị học giả rất sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì, do đó đặc biệt thành kính bức tượng Thần hộ pháp này.
Một đêm nọ, vị học giả nằm mơ thấy vị Thần hộ pháp này nói với mình: “Nước Liêu vận mệnh sắp kết thúc, thiên thượng sẽ an bài nước Kim sắp hưng vượng đến tiêu diệt nó. Liêu vong Kim hưng, đây là định số của trời cao quyết không thể thay đổi. Ngày mai binh mã của nước Kim sẽ đến, rất nhiều con dân Liêu quốc trong thành phố này sẽ bị giết, vốn dĩ ngươi cũng phải chịu nạn này. Nhưng vì ngươi rất thành kính bái Phật, nên mấy ngày nay ta vẫn luôn vì ngươi mà bôn ba khắp nơi, hy vọng ngươi có thể tránh khỏi tai họa này, những giọt nước nhỏ trên tượng thực sự là mồ hôi của ta. Giờ đây nỗ lực của ta cũng không vô ích, vị Thần bên trên an bài kiếp nạn này cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cho ngươi một cơ hội thoát khỏi kiếp nạn này. Bây giờ ta nói cho ngươi biết, sáng mai khi cổng thành mở, ngươi lập tức ra khỏi cổng phía Đông, ra ngoài thành tìm một nơi ẩn nấp, đến ngày kia mới có thể quay về, trên đường nhất định không được quay đầu lại, không được tham lam tiền bạc, ai lôi kéo cũng không được đi theo, đây là cách duy nhất để ngươi tránh được tai họa, hãy ghi nhớ kỹ”.
Ngày hôm sau, người học giả vừa tỉnh dậy đã nhanh chóng thu dọn lương khô và quần áo, vội vàng theo hướng cổng thành phía Đông mà đi, đi nửa đường đột nhiên nhớ ra, bảo vật gia truyền đặt tại nơi dễ thấy trong nhà, không thể để quân lính Kim lấy đi. Người học giả quên lời cảnh báo của Thần, lại quay đầu về nhà, sau khi về nhà giấu bảo vật thật kỹ.
Sau đó người học giả lại ra khỏi nhà thì gặp một người bạn, người bạn kéo anh ta lại bảo: “Đừng đi, đừng đi, nhà tôi mở tiệc thết khách đang tìm anh đến dự tiệc”. Người học giả kể lại cho người bạn nghe câu chuyện giấc mơ, người bạn nghe xong cười to nói: “Đồ ngốc, đồ ngốc, chỉ một giấc mơ lung tung sao có thể có căn cứ được, anh đang tự dọa mình thôi. Anh xem thành trì của chúng ta rất kiên cố, trên tường thành còn có một tháp canh, đằng xa có đài phong hoả cảnh báo. Quân Kim vừa lộ diện sẽ bị phát hiện, ngay lập tức lính canh sẽ đốt đèn hiệu, đóng chặt cổng thành, cố thủ chờ giúp đỡ. Hơn nữa nếu có chiến tranh, chúng ta sẽ nghe được tin phong thanh, bây giờ khắp nơi hòa bình, ở đâu ra lính Kim chứ? Thôi nào, mau cùng tôi đi dự tiệc”.
Vị học giả nghĩ, bạn mình nói cũng đúng, giấc mơ đó đúng là một giấc mơ vô căn cứ, nên anh ta thực sự đã đi dự tiệc. Bữa tiệc rất thịnh soạn, mọi người ăn uống rất hào hứng, sau ba tuần rượu, anh bạn kể giấc mơ của người học giả cho mọi người nghe như một câu chuyện cười, khách khứa nghe xong đều cười to. Tiếng cười còn chưa kết thúc, thì đã nghe thấy những tiếng la hét hoảng loạn, chém giết. Thì ra quân Kim lợi dụng địa hình, ẩn nấp rất kỹ, binh mã nhà Liêu đi tuần tra đều không phát hiện ra, kết quả là quân Kim phát lệnh tấn công bất ngờ, quân Liêu giữ thành thậm chí không kịp đóng cổng thành.
Sau khi quân Kim vào thành, chúng tàn sát nhiều người, người học giả và một số vị khách bị quân Kim xông vào chặt đầu, còn người bạn của học giả và một số vị khách khác sống sót. Câu chuyện này từ đó đã truyền rộng, ai nghe xong cũng thở dài tiếc nuối, một là tiếc nuối cho sự hưng vong của một triều đại, sinh tử của con người là do ông trời sắp đặt, hai là tiếc nuối cho người học giả kia lẽ ra có thể sống sót, nhưng vì không nghe lời Thần mà đánh mất đi sinh mệnh.
Chú ý: Đây là câu chuyện được ghi lại trong một bản dịch cuốn sách cổ trong gia đình, sau này bản dịch vô tình bị thất lạc, tôi thực sự đã quên mất tựa đề cuốn sách nhưng còn nhớ rất rõ câu chuyện, tôi viết lại câu chuyện bằng hồi ức của mình.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/49995
Ngày đăng: 03-02-2024
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.