Truyền thuyết dân gian: Câu chuyện về Kim Phượng, Ngọc Long và viên minh châu



Tác giả: Phúc Chính chỉnh lý

[ChanhKien.org]

Từ xưa đến nay vẫn luôn có rất nhiều truyền thuyết thần thoại mỹ diệu liên quan đến nguồn gốc của Tây Hồ, trong đó câu chuyện về Kim Phượng, Ngọc Long và viên minh châu là một trong những câu chuyện huyền diệu nhất.

Tương truyền rằng vào thời kỳ viễn cổ cách đây rất lâu, con người trên trái đất có thể nhìn thấy được dải Ngân Hà xa xôi. Ở phía đông của dải Ngân Hà có một vị tiên tên là Ngọc Long sống trong một hang đá và một vị tiên khác tên là Kim Phượng sống trong khu rừng ở phía tây, Ngọc Long và Kim Phượng rất hợp nhau, họ thường cùng nhau làm một số việc, cùng chia sẻ niềm vui đến từ thế giới tự nhiên.

Có lần họ tìm thấy một khối ngọc thô trên Đảo Tiên của dải Ngân Hà, thế là họ cùng nhau mài giũa khối ngọc thô qua nhiều năm, cuối cùng cũng đến một ngày viên ngọc tỏa ra ánh sáng rực rỡ và biến thành một viên minh châu đẹp lóng lánh. Ánh sáng của viên minh châu chiếu đến đâu thì cây cối sẽ trở nên xanh tươi và trăm hoa sẽ đua nở đến đấy.

Tin này sau khi truyền đến Thiên cung, Vương Mẫu Nương Nương muốn thử xem cái tâm của Ngọc Long và Kim Phượng như thế nào, Vương Mẫu giả vờ cảm thấy rất hiếu kỳ về viên ngọc, muốn xem xem viên ngọc châu ấy rốt cuộc sao lại huyền diệu đến vậy, nên đã phái thiên binh đến bí mật lấy viên minh châu đi.

Rồi có một ngày Ngọc Long và Kim Phượng đột nhiên phát hiện viên minh châu không thấy đâu nữa nên đã tìm kiếm khắp nơi. Sau đó họ biết được viên ngọc đang ở trong tay Vương Mẫu Nương Nương nên vội vàng chạy đến thiên cung cầu xin Vương Mẫu cho họ được lấy lại viên ngọc, Vương Mẫu vì muốn thử cái tâm của Ngọc Long và Kim Phượng nên đương nhiên không trả lại. Ngọc Long và Kim Phượng không biết rằng Vương Mẫu đang khảo nghiệm mình, cả hai chẳng màng đến quy củ của Thiên cung lao tới chộp lấy viên ngọc, trong quá trình giằng co viên minh châu đã lăn theo bậc thang của Thiên cung rơi xuống nhân gian. Ngọc Long và Kim Phượng vẫn luôn nghĩ tưởng đến viên minh châu nên đã vội bay theo xuống hạ giới. Viên minh châu ấy vừa chạm xuống mặt đất thì lập tức biến thành Tây Hồ trong veo, xanh biêng biếc. Ngọc Long và Kim Phượng không nỡ rời xa viên minh châu mà mình đã bỏ công cần mẫn mài giũa nên đã hóa thành hai tòa núi để canh giữ viên ngọc. Trong hai tòa núi ấy có một tòa là núi Ngọc Long hùng vĩ, ngày nay nó có tên gọi là núi Ngọc Hoàng, còn toà núi kia là núi Kim Phượng biếc xanh, ngày nay nó được gọi là núi Phượng Hoàng.

Đây đúng là “Tây Hồ minh châu tòng thiên giáng, Long phi phượng vũ đáo Tiền Đường”(Diễn nghĩa: Tây Hồ là viên minh châu từ trên trời giáng xuống, Rồng bay phượng múa đến Tiền Đường). Cũng từ đó Ngọc Long và Kim Phượng mãi mãi canh giữ bên bờ Tây Hồ, sớm tối bầu bạn với người dân Tây Hồ, trải qua năm tháng dài đằng đẵng cho đến tận hôm nay.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/33261



Ngày đăng: 16-12-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.