Truyền thuyết dân gian: Ông Trời có mắt



Tác giả: Tiếu Cộng

[ChanhKien.org]

Ông Trời có mắt (Nguồn hình: Chánh Kiến sưu tầm và thiết kế)

Chuyện kể rằng ngày xưa ở làng tôi có một người họ Hồ giàu có, tuy có tướng mạo tốt nhưng lại là người gian xảo, cay nghiệt, dối trá. Ông ta thường xuyên giở mánh khoé lừa đảo, hãm hại người khác, nhờ đó kiếm được gia tài bạc triệu. Tuy vậy ông ta cũng có những việc không ưng ý. Ông có một người con trai duy nhất, cưới được một cô vợ õng ẹo. Hễ nhắc đến con trai và con dâu là ông ấy rất tức giận. Cớ là con trai ông mê cờ bạc, còn con dâu lười biếng lại tham ăn, nghe mọi người nói thì con trai và con dâu ham chơi, lười biếng, làm gì cũng không thành.

Để không chướng tai gai mắt, ông mua một mảnh đất ở ngoài làng, xây một căn nhà chuẩn bị cho con dâu và con trai ra ở riêng. Nhà xây xong, ông bảo con trai và con dâu dọn về nhà mới sống. Nào ngờ sự việc không thuận buồm xuôi gió, hai vợ chồng vừa chuyển ra nhà mới thì ngay đêm hôm đó cả hai quần áo xộc xệch hoảng sợ chạy ra khỏi nhà. Hóa ra trong nhà có ma, doạ cho hai vợ chồng sợ kinh khiếp. Từ đó, nhà mới để không, bán cũng bán không được, ở thì không dám ở… Việc này lại còn khiến ông ta sinh tâm bệnh, ho liên tục.

Không lâu sau, ông chủ họ Hồ lâm bệnh qua đời, chẳng bao lâu sau vợ ông cũng đi theo ông. Ngôi nhà to đẹp rơi vào tay đứa con trai và con dâu bất tài. Lúc đầu hai người khá vui vẻ, người ung dung, kẻ tự tại! Thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, muốn đánh bạc thì đánh bạc, tóm lại là thích làm gì thì làm nấy.

Hạnh phúc chẳng được bao lâu, tài sản cha mẹ để lại bị hai vợ chồng tiêu xài hết. Lúc này họ nghĩ đến ngôi nhà có ma, nghĩ đi nghĩ lại, không ai muốn mua, mọi người đều nói rằng đừng nói mua mà cho cũng không ai cần. Đúng vậy, ai dám ở cùng ma chứ. Họ bèn mời một thầy tướng đến xem. Thầy tướng nói, chỉ có cách tặng ngôi nhà đó cho người khác, có người dám sống ở đây thì tình trạng khó khăn trước mắt mới được giải quyết.

Vài ngày sau, trong thôn có hai người chạy nạn, đó là một đôi vợ chồng. Thấy trời sắp tối, hai người tìm chỗ trú chân. Anh ta nghe nói vậy, vội vàng đi tìm người chạy nạn nói: “Tôi có một căn nhà, nhưng trong đó có ma, nếu hai người không sợ ma thì tôi không lấy một đồng mà sẽ tặng nó cho hai người”. Lúc đầu, họ không tin, sau nghe những người trong thôn làm chứng, hai người mới tin là thật, không có cách nào khác họ đành đến sống ở đó, dự định an cư lạc nghiệp.

Người đàn ông chạy nạn tên là Vương Danh Thạch, người trong thôn gọi họ là vợ chồng anh Vương. Vào đêm mới ở đó, người vợ nghe nói có ma, có chút sợ hãi bèn rúc vào lòng chồng. Vương Thạch nhẹ nhàng an ủi: “Sợ gì? Cây ngay không sợ chết đứng, làm người không làm việc hổ thẹn, nửa đêm không sợ ma gõ cửa”. Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng anh ta có chút nghi hoặc, sống từng này tuổi rồi có biết ma hình dạng thế nào đâu, nghe nói rất đáng sợ, nếu thật là như vậy…. nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng thấy lạnh sống lưng.

Ngay khi Vương Thạch cảm thấy bất an thì đột nhiên, trong sân một cơn gió mạnh thổi qua, vốn dĩ trời không có gió, nhưng những tiếng “ù … ù…” lại vang lên. Ma đến rồi. Người vợ sợ quá lại càng rúc vào lòng Vương Thạch, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Vương Thạch, tim anh đập thình thịch. Anh ta cố giữ tinh thần, kiên định hơn. Đột nhiên có một giọng nói vang lên ngoài cửa sổ: “Cuối cùng thì chủ nhân của ngôi nhà này cũng đã đến, đã đến lúc hai chúng ta phải quay về bàn giao công việc rồi. Chúng ta có nên nói lời tạm biệt với chủ nhân của ngôi nhà này không?” “Đừng, nhìn bộ dạng của chúng ta sẽ khiến người ta sợ hãi, Diêm Vương mà trách tội thì lũ tiểu quỷ chúng ta chịu không nổi đâu!” “Vậy thôi, chúng ta trở về bàn giao công việc đi”. Một lúc sau, bên ngoài gió lặng, yên tĩnh không một tiếng động, tất cả đều im ắng. Vương Thạch cả đêm không ngủ, ngoài cửa sổ nghe hai tên tiểu quỷ trò chuyện, khiến anh ta rất bối rối. Anh chỉ hiểu tiểu quỷ đang nói mình là chủ nhân ngôi nhà này, nhưng tại sao vậy?

Sáng sớm hôm sau, cách đó không xa nhiều người dân đến tụ tập bên ngoài rất đông vui. Có người nói: “Đêm qua hai người bị dọa đến phát sợ, làm gì có ai không sợ ma!” Có người nói: “Có thể chưa đến nửa đêm đã tháo chạy rồi”. Còn có người nói: “Hay là chết vì sợ rồi?” Tóm lại chuyện gì cũng có. Thấy hai vợ chồng anh Vương từ trong nhà đi ra, người ta kéo đến, tụ tập lại hỏi cái này cái kia, rồi hỏi lý do. Vợ chồng anh Vương mỉm cười không đáp, chỉ nói sau này sẽ an cư lập nghiệp ở đây, hi vọng mọi người hàng xóm gần xa sẽ quan tâm, giúp đỡ.

Buổi sáng, vợ chồng anh Vương dọn dẹp sân và nhà cửa. Họ tìm thấy một chiếc bình nhỏ có niêm phong ở một nơi bí mật, mở nó ra xem thì ra đó là một chiếc bình đựng toàn bạc thỏi. Lúc đó, hai vợ chồng bàn bạc rằng số tiền này không phải của mình, không thể chiếm làm của mình mà phải trả lại cho hai vợ chồng họ Hồ nên họ đã mang chiếc hũ đựng bạc đến nhà họ Hồ.

Lại nói, vợ chồng họ Hồ đang vui vẻ ở nhà vì nghĩ nhà ma có chủ rồi, giờ đây chúng ta có thể sống yên rồi. Đúng lúc này, vợ chồng anh Vương đến, khi họ nói rõ ý định, hai vợ chồng họ Hồ rất vui mừng. Đợi vợ chồng anh Vương đi xong, vợ chồng họ Hồ mở nắp hũ ra, làm gì có bạc thỏi, bên trong toàn là đá. Vợ chồng họ Hồ vô cùng tức giận, cầm hũ đi thẳng đến nhà Vương gia. Đến nơi, họ cũng không vào nhà, mà lấy một viên đá từ trong bình ném mạnh vào nhà họ Vương. Vừa ném vừa hô: “Cho nhà các người bạc này, cho nhà các người bạc này…”

Vợ chồng anh Vương đang bận trong nhà, nghe thấy tiếng vội đi ra, chỉ nhìn thấy một thỏi bạc bay từ ngoài vào, rơi xuống đất. Khi vợ chồng họ Hồ mắng xong đi rồi, vợ chồng họ Vương vẫn còn bối rối.

Buổi tối, Vương Thạch mơ một giấc mơ, thấy bố về nói với anh ấy: “Con trai, việc xảy ra hôm nay bố rất rõ, đừng khó nghĩ vì hũ bạc này, nó là của con”. Vương Thạch không hiểu, hỏi nguyên do. Người cha bèn kể lại ngọn ngành câu chuyện.

Hóa ra, phụ thân anh, Vương viên ngoại là người tinh minh, có năng lực, lại thiện lương. Bằng chính khả năng của mình, ông đã gây dựng sự nghiệp và trở thành một người có danh tiếng và giàu có ở địa phương. Vì tốt bụng và hay giúp đỡ mọi người nên ông được mọi người đặt cho biệt danh: Vương đại thiện nhân. Một lần, trong khi làm ăn ông đã kết giao với một người bạn họ Hồ. Hai người quen nhau, càng nói chuyện càng ăn ý, càng nói chuyện càng thân thiết, sau đó họ trở thành anh em kết nghĩa và cùng hợp tác kinh doanh. Người ta thường nói, gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn hơn, kinh doanh rất phát đạt. Nhưng thời gian vui vẻ không kéo dài được bao lâu, Hồ viên ngoại nổi ý đồ xấu xa lấy đi số vốn làm ăn của hai người rồi bỏ trốn. Không chịu nổi cú sốc, phụ thân anh tức hộc máu mà chết, không lâu sau mẫu thân cũng qua đời. Phụ thân còn nói với anh rằng ngôi nhà và hũ bạc này chính là Hồ viên ngoại đã lấy trộm của nhà chúng ta, không cần phải từ chối, hãy nhận lấy và sử dụng không cần ngại.

Lúc này, Vương Thạch cuối cùng cũng hiểu tại sao cha mình lại tức mà chết và sau khi mẹ qua đời nơi đó lại xảy ra đại hạn hán, mùa màng thất bát, nông dân chạy loạn khắp nơi.

Từ đó trở đi, vợ chồng Vương Thạch định cư ở làng chúng tôi, sống một cuộc sống hạnh phúc và mạnh khỏe với khối tài sản của mình. Điều đáng ngưỡng mộ là hoàn cảnh của họ ngày càng khá giả như được Thần giúp. Họ thường cứu tế, giúp đỡ những người khó khăn, đói khát và tất nhiên họ không thể quên vợ chồng họ Hồ. May mắn là, dưới sự ảnh hưởng và dẫn dắt của vợ chồng Vương Thạch, gia đình họ Hồ đã thay đổi nhiều thói quen cũ và dần dần cũng biết quý trọng cuộc sống hơn. Dù không quá giàu nhưng vẫn có thể xoay sở được…

Câu chuyện này chính là ứng nghiệm điều người ta thường nói: Thứ của mình thì ném không mất, không phải của mình thì đừng tranh giành, có tranh cũng không được. Ông Trời có mắt, mắt Thần như điện, xem ra đúng là như vậy.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/50324



Ngày đăng: 25-12-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.