Huyền mộc ký (2-02)



Tác giả: Thoại Bản tiên sinh

[ChanhKien.org]

Tuệ Hy nhìn thấy chuỗi vòng đá Bồ Đào trên cổ sáng lên, biết rằng Bella muốn mình đến chơi, cảm thấy rất vui mừng, thừa lúc mẫu thân không chú ý, cô bé lại lẻn đi.

Tuệ Hy lại lần nữa đến trước cái cây lớn trông giống như một con cự long kia, vừa chui vào động trong thân cây thì liền tiến vào xứ sở thần bí bên trong.

Bella đang đợi cô ở cánh cổng nhỏ. “Hây! A Hy, bạn khỏe không?”, Bella mỉm cười ôm lấy Tuệ Hy và hôn cô.

Tuệ Hy cười nói: “Ha ha, bạn hôn mình ngứa quá à, người nhà mình không có nghi lễ gặp mặt vậy đâu, chỉ có em trai mình khi còn bé mới thân thiết với mình như thế”.

Bella nói: “Ồ? Bạn có em trai à?”

Tuệ Hy đáp: “Đúng vậy, bạn có em trai không?”

Bella: “Tôi chỉ có một người anh trai”. Nhắc đến anh trai mình, Bella cúi đầu, trên gương mặt mới đây còn đang tươi tỉnh bỗng hiện lên vẻ buồn bã bi thương.

Tuệ Hy: “Bella, hôm nay chúng ta sẽ đi khiêu vũ chứ?”

Bella lắc lắc đầu, nói: “Hôm nay chúng ta đến dự tiệc sinh nhật của anh trai mình. Anh trai mình, anh ấy… sắp rời đi… Đây có lẽ là lần sinh nhật cuối cùng mình cùng anh ấy”.

Tuệ Hy nhìn thấy Bella trong lúc nói chuyện mà giống như muốn khóc, liền hỏi: “Anh trai của bạn sẽ đi đâu vậy?”

Bella lau lau nước mắt, nói: “Đi đến một nơi đầy rẫy những tội ác”.

“Hả? Anh trai của bạn tại sao lại phải đi đến nơi như thế?” Tuệ Hy mở to đôi mắt ngạc nhiên.

Bella ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ kiên định và ngưỡng mộ sâu sắc, nói: “Truyền Pháp, giải cứu những sinh mệnh khổ nạn”.

Tuệ Hy vừa nghe thấy hai từ “truyền Pháp”, trái tim liền chấn động, phảng phất gợi lên những hồi ức nào đó, nhưng thế nào cũng không nhớ được bất cứ điều gì, chỉ cảm thấy hai từ này vô cùng thần thánh, vậy nên trong tâm liền phát sinh ra một cảm giác vô cùng ngưỡng mộ đối với anh trai của Bella.

Bella nhìn thấy Tuệ Hy đang trầm tư suy nghĩ, không nói năng gì, nghĩ rằng tâm tình của mình đã làm Tuệ Hy nghĩ ngợi, cô ấy nhanh chóng mỉm cười, kéo tay Tuệ Hy và nói: “A Hy, chúng ta đi nhanh lên! Mình hôm nay còn phải hát một bài hát trong bữa tiệc sinh nhật đó! Mình hát hay lắm nhé!”

Bữa tiệc sinh nhật sẽ sớm bắt đầu, mọi người đã ngồi vào chỗ. Ngay phía trước cung điện là một sân khấu rộng rãi, ở trên sân khấu có 333 vị tiểu Thiên sứ, trong tay cầm sẵn những cây gậy tiên đủ loại sắc màu, phát ra tia sáng bạc lấp lánh.

Dưới sân khấu phía bên trái là một ban nhạc lớn, các nam nhạc công mặc đồng phục vest đuôi tôm tuxedo phối màu đỏ đen, các nữ nhạc công mặc váy bồng may bằng vải sa-tanh màu tím nhạt, mỗi người chơi một loại nhạc cụ khác nhau, giống như chúng ta thường thấy các loại như cellos, violin, piano, đàn organ, kèn cor (Pháp), kèn saxophone, v.v., còn có rất nhiều thứ nữa mà chúng ta không những chưa từng thấy qua mà thậm chí còn chưa từng nghĩ qua, ví như có một nữ nhạc công kẹp trên cổ một cây đàn hoa giống như một bông hồng màu lam, nhạc cụ này thông qua sự cọ xát ở phần má của nhạc sư và cánh hoa mà tạo ra những âm thanh mỹ diệu, mỗi cặp cánh hoa chạm vào nhau lại tạo thành một âm điệu khác nhau.

Dưới sân khấu phía bên phải đặt một chiếc bàn ăn lớn chạm khắc tinh xảo hình chữ nhật, trên đó không chỉ có đồ ăn tinh mỹ mà còn có 33 con thiên nga trắng đặt hai bên và ở giữa bàn ăn, trên đôi cánh thiên nga đặt những ngọn nến, bất động. Phía sau bàn ăn lớn có rất nhiều bàn vuông nhỏ, chỉ là trên đó không có thiên nga, chỉ có những giá nến màu vàng.

Yến tiệc chuẩn bị sẵn sàng, âm nhạc du dương đã vang lên, Tuệ Hy và Bella ngồi ở một chiếc bàn nhỏ kín đáo.

“Mình cảm thấy ở đây thoải mái hơn, phải vậy không?” Bella nói với Tuệ Hy.

Tuệ Hy nhìn quanh tứ phía, chỗ nào cũng đều mới lạ, cũng không nghe rõ Bella nói gì.

Bỗng nhiên, âm nhạc đột ngột dừng lại, nhân vật chính của bữa tiệc xuất hiện.

Chỉ thấy một vị Thần quân (nhà vua) vóc dáng cao lớn, mái tóc nâu rủ xuống vai từ phía sau sân khấu chậm rãi bước ra. Toàn thân anh ấy khoác bộ y phục màu trắng, trên bộ y phục này dệt hàng vạn sợi tơ vàng, mái tóc xoăn màu nâu xõa xuống vai, ẩn trong lọn tóc là những viên đá quý đang tỏa ánh sáng lấp lánh. Các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc, khóe miệng nhoẻn lên giống như luôn mỉm cười, đặc biệt là đôi mắt thâm trầm kia, phảng phất chứa đựng trong đó một đại dương thiện lương mênh mang bất tận, mọi hành vi cử chỉ của anh ấy đều khiêm tốn và ôn hòa.

Anh ấy đi chân trần, như mang theo nắng ấm và gió xuân, mỗi bước đi của anh ấy đến chỗ nào thì giống như ở đó sẽ được dòng suối trong lành tẩy tịnh, được cảm giác hạnh phúc vây quanh.

Mỗi khi anh ấy đi ngang qua bàn tiệc, những người trong bàn đều đặt tay phải lên vai trái, cúi đầu hành lễ và đồng thanh nói: “Vương tử điện hạ”.

Anh cũng mỉm cười gật đầu.

Tuệ Hy thấy vị Bạch y Thần quân (vị vua áo trắng) khí chất kiền tịnh như thế, không kìm được ngạc nhiên nói to một câu: “Ngoại trừ ba tầng tuyết trên thân Quân vương, thiên hạ không có ai xứng với bạch y cả”.

“A Hy, bạn nói gì vậy?”

“À…không có gì…có nói bạn cũng không hiểu đâu, đây là ngôn ngữ ở thế giới chúng tôi…”

“A Hy, anh ấy là anh trai tôi”.

“Anh trai bạn là Vương tử? Vậy bạn cũng là điện hạ phải không?”

Bella gật gật đầu.

“Vậy cũng giống tôi, tôi cũng là điện hạ…” Tuệ Hy còn tự nói với chính mình, và phát hiện Bella có vẻ đang rất sầu muộn.

“Bella, bạn xem kìa, trên sân khấu có rất nhiều tiết mục biểu diễn đẹp mắt! Đừng chán nản thế!” Tuệ Hy vỗ vỗ vai Bella nói.

Bella lau lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên, phát hiện có một Thiên sứ ở bên tai Vương tử nói gì đó, có vẻ hình như có sự tình gì, Vương tử xoay người định rời khỏi buổi yến tiệc.

Bella vội vàng kêu lên: “Ca ca đợi đã! Em còn có một bài hát muốn hát cho anh nghe”.

Vương tử nghe thấy tiếng gọi thì không đi nữa, quay người nhìn Bella, mỉm cười rồi gật gật đầu, ánh mắt yêu thương dường như có thể trong nháy mắt làm tan chảy băng tuyết, khiến hoa hồng phút chốc nở ra.

Chỉ thấy Bella cầm lấy cây violon, chân bước nặng nề đi về phía sân khấu, ngồi vào chiếc ghế ở trung tâm sân khấu, nhắm hai mắt lại và bắt đầu chơi đàn.

Những ngón tay của Bella lướt qua các nốt nhạc chậm rãi khéo léo, nhẹ nhàng mềm mại, có lúc tuôn trào như suối nguồn từ khe sâu quanh co chảy tới, có lúc như tiếng người con gái nức nở nghẹn ngào, bi thương cảm động.

Bella từ từ mở mắt, nước mắt tuôn ra nhạt nhòa, giọng hát trong veo mang theo nỗi niềm thương cảm, cô bé bắt đầu cất tiếng hát:

“Coi như lời tạm biệt ~ đành phải nói ra ~

Nước mắt ~ không thể ngừng rơi xuống ~

Dù cho anh sẽ phải phiêu bạt phương xa ~

Xin hãy đừng ~ quên mất em ~

Và ~ thiên quốc yêu dấu của anh ~

Mang theo sự thiện lương ~anh đi khắp nhân gian ~

Ngẩng đầu lên ~ nhìn những đám mây trắng tinh khôi ~

Đó là gia đình người thân của anh nơi thiên quốc ~ những cánh chim bồ câu đưa thư ~

Anh nhất định phải ~ ghi nhớ kỹ ~ phó thác của Thần ~

Hãy kiên cường ~ hãy dũng cảm ~ xin đừng mê mất chân ngã ~

Anh nhất định sẽ ~ đoái hiện (thực hiện) được ~ thệ ước thần thánh này ~

Chúng ta trước sau luôn chờ đợi ~ được ôm lấy anh ~ thời khắc đó ~

Hãy đừng ~ quên mất em ~

Và ~ thiên quốc yêu dấu của anh nhé ~”

Vương tử và mọi người đều khóc, yến tiệc tan.

Sau khi Tuệ Hy trở lại, dường như cũng sầu muộn hơn mấy phần, bài hát của Bella cứ văng vẳng mãi trong tâm trí cô bé.

“Hải Châu, ta tới thăm ngươi đây!”

Kỳ thực Hải Châu đã khỏi rồi, lúc đó đang cùng với Hy Vân chơi đùa trên giường, nhưng vừa nhìn thấy dì bé đi tới, lại ra vẻ nhõng nhẽo.

“Ây da, dì bé à, dì thế nào lại tới thăm con? Bụng con vẫn còn hơi đau nè!” (Kỳ thực Hải Châu và Hy Vân trông khoảng mười mấy tuổi, còn Tuệ Hy thì mới chỉ như bảy tám tuổi, tuổi tác so với các cô kia thì nhỏ hơn, nhưng ở Dật Chân Thiên vai vế rõ ràng, trưởng ấu (lớn nhỏ) là có thứ tự, cháu gái mười mấy tuổi làm nũng dì bảy tám tuổi cũng là chuyện bình thường).

Hy Vân thấy thế liền chọc phá nàng, cười nói: “Chị đau bụng á, chẳng lẽ vừa rồi chị ăn cơm không đủ sao? Ba bầu tuyết liên lớn em còn không được ăn chút nào á”.

Tuệ Hy cười “phì” một tiếng, nói: “Lượng thức ăn bình thường của mẹ ngươi chỉ có mấy quả mà thôi”.

Hải Châu nhìn hai người họ, môi dần mím lại. Hy Vân thấy nàng ấy như vậy, nhanh chóng chuyển từ cười lớn sang cười thầm, nói: “Chị thì không như vậy, chị không phải là đang bị thương sao? Cần phải bồi bổ nhiều một chút!”

Cả ba lại bắt đầu nô đùa thêm một trận nữa.

“Gần đây ta học được một bài hát từ một người bạn, ta hát cho các ngươi nghe nhé?” Tuệ Hy nói với hai người.

“Được, được”

Một lúc sau, Phi thiên đến bẩm báo:

“Hy điện hạ, bệ hạ triệu ngài đến điện tiền để nghị sự”.

Tuệ Hy nghĩ thầm: “Sao lần này mẫu thân lại trang trọng cho mời ta như vậy? Không lẽ là có việc đại sự nào đó chăng?”

Tuệ Hy đến đại điện, nhìn thấy Tuệ Giao, Tuệ Manh cũng đang ở đó.

“Tuệ Hy, lại đây”. Tịnh Hoa Quân kéo tay Tuệ Hy, sau đó gộp cả tay Tuệ Manh, Tuệ Giao lại, đặt chồng lên nhau. Nói một cách tràn ngập thâm tình: “Mẫu thân sẽ rời Dật Chân Thiên một khoảng thời gian”.

Cả Tuệ Hy và Tuệ Manh đều rất ngạc nhiên nhìn mẫu thân, Tuệ Giao lại rất bình tĩnh, giống như là đã biết việc này rồi.

“Toàn bộ sự việc của Dật Chân Thiên tạm thời sẽ do Tuệ Giao trông nom. Ta đã sắp đặt xong rồi, hai người các ngươi nhất định phải nghe lời chị mình đó”.

“Mẫu thân, người đi đâu vậy?” Tuệ Manh, Tuệ Hy đồng thanh hỏi, trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Tịnh Hoa Quân nói: “Mẫu thân sẽ xuống Tam giới”.

“Cái gì?! Nghe nói ở đó cực kỳ dơ bẩn, đầy rẫy tội ác!” Trong mắt Tuệ Manh tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.

Tuệ Hy ngẩn người thất thần, hình như anh trai của Bella cũng là đi tới chỗ này, thế nào mà mẫu thân cũng phải đi?

Tuệ Giao nhìn thấy hai em kinh ngạc như vậy, cũng là trong dự liệu, bèn nói: “Yên tâm đi, mẫu thân sẽ không đi quá lâu, diễn xong một vở diễn sẽ trở về thôi, Cửu Trì Thần Quân cùng các vị Thần quân đã sắp xếp ổn thỏa cho sự việc này rồi”.

Tịnh Hoa Quân cũng nhìn họ gật gật đầu.

“Mẫu thân diễn kịch gì vậy?” Tuệ Manh hỏi.

“Nào, nhìn cái này con sẽ hiểu ra”. Tịnh Hoa Quân dẫn họ đến trước một tấm bia đá bằng bạch ngọc.

Đó là một tấm bia đá bạch ngọc rất lớn, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt màu vàng giống lông ngỗng non, bên trên có khắc chữ.

Tuệ Giao chỉ vào tấm bia đá bạch ngọc rồi nói với họ: “Đây là điều mà Cửu Trì Thần Quân phải hao tổn rất nhiều tâm huyết mới hoàn thành được. Những việc này là mẫu thân phải làm khi đến thế gian con người, từng việc, từng sự kiện, đều đã được an bài rất tỉ mỉ rồi”.

Tuệ Hy nhìn vào tấm bia bạch ngọc này, trên mặt viết ẩn ý về Vương tử Fauci gì đó… Truyền đạo độ nhân… Thánh đồ… La Mã… Phản bội… Trải qua ba năm… Nếm đủ trăm loại khổ nạn. Trở lại Dật Chân Thiên, ​​lập đại uy đức cho Dật Chân Thiên.

Tuệ Hy đại khái hiểu rằng, mẫu thân cần đi đến nhân gian để làm một danh phận là tín đồ, nhưng cuối cùng lại phản bội lại Chúa của bà.

“Mẫu thân! Đây rõ ràng là vai phản diện!” Tuệ Manh chau mày nói.

“Mẫu thân! Làm sao có thể diễn loại vai này được? Tạo nghiệp quá nhiều! Còn lập Thiên uy gì chứ? Cửu Trì Thần Quân này bị điên sao?” Tuệ Hy lại càng cau mày nhăn nhó.

Tịnh Hoa Quân thở dài một tiếng, nói: “Ôi, mẫu thân cũng không muốn như vậy đâu, nhưng không còn cách nào, chỉ có thể làm vậy thôi”.

Tịnh Hoa Quân đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài song cửa, trầm ngâm trong giây lát, rồi nói: “Tuệ Hy, con biết không? Vào thời khắc con giáng sinh, Dật Chân Thiên đã nguy cơ tứ bề, loạn trong họa ngoài. Hành tinh lấp lánh rực rỡ này, không biết lúc nào nó ở trong gầm trời này mà triệt để rơi xuống, vĩnh viễn tiêu biến đi.

Nhưng vào ngày con được sinh ra, Tôn giả Vô Thượng Vương đã giáng lâm Dật Chân Thiên chúng ta, giải cứu vô lượng chúng sinh trong Dật Chân Thiên chúng ta đó.

Chỉ lúc đó chúng ta mới biết, đây là kiếp số (kiếp nạn) của toàn bộ vũ trụ này. Vì vậy mới có Hắc Diệu, có Vịnh Thanh Linh và nhiều biện pháp giải cứu sau này.

Lần này, đến thế gian con người không chỉ có một mình mẫu thân, mà còn có rất nhiều vị Thần từ các thiên thể xa xôi khác nữa.

Tam giới là do Vô Thượng Vương sáng tạo ra, thế gian con người là sân khấu biểu diễn của Tam giới, chúng ta là đại biểu cho mỗi thiên thể của mình mà làm diễn viên, đặt định văn hóa, thiết lập uy đức của thiên thể chúng ta, mọi phương diện đều là để kết duyên với Tôn giả Vô Thượng Vương vào thời khắc cuối cùng, mới có thể thực sự độ được chúng sinh của chúng ta qua thiên kiếp (nạn), đồng hóa tiến nhập vào vũ trụ mới canh tân”.

“Nhưng mẫu thân, vậy tại sao xuống nhân gian mẹ không làm người tốt? Vì sao lại phải làm loại người vong ân bội nghĩa, phản bội ngay cả Chúa của bản thân mình?” Tuệ Manh hỏi.

“Đây cũng là hạn ngạch danh sách cuối cùng, không cách nào khác. Vở kịch cần người đi diễn, có diễn vai người tốt thì tự nhiên sẽ có vai người xấu, không có những thứ xấu của người xấu làm sao làm nổi bật được cái tốt của người tốt?”, Tịnh Hoa Quân trả lời.

Tuệ Hy lắc lắc đầu nói: “Không được, mẫu thân, chuyến đi này quá hung hiểm! Mẹ không thể đi được!”

Tuệ Giao khuyên can: “Muội muội, mọi chuyện đã được đặt định ổn thỏa rồi, mẫu thân cũng là vì tất cả chúng sinh thôi”.

Tuệ Hy ngẩng đầu lên, nhìn chị gái và nói: “Ai đặt định vậy? Sư phụ của chị phải không? Tuy Cửu Trì Thần Quân là quan tư pháp Đại Thiên Thần của Dật Chân Thiên, dưới một vị Thần trên vạn vị Thần, nhưng em nhớ là trong điều lệ luật pháp của Dật Chân Thiên có đoạn: Nếu có sự việc tổn thương đến thần thể của Quân vương, thì nhất thiết phải để chúng sinh bỏ phiếu quyết định, phải vậy không?”

Tuệ Manh vội vàng nói: “Đúng rồi! Có điều luật như vậy! Mẫu thân đi tới nơi hung hiểm đó, việc này nếu so với việc thương tổn đến thần thể còn kinh hiểm gấp trăm lần! Nhất định cần phải để chúng sinh bỏ phiếu quyết định mới được!”

Tịnh Hoa Quân và Tuệ Giao không thể đối phó được hai người này, đành phải theo ý họ mà đi tìm các vị Thần Tiên để phân xử.

Vào sáng sớm hôm sau, quả thực có thư từ các chúng Thần: “Sự việc hung hiểm như thế, tốt hơn hết là tất cả chúng sinh nên bỏ phiếu quyết định mới được”.

Tịnh Hoa Quân ưng thuận.

(Còn tiếp)

Dịch từ:

https://big5.zhengjian.org/node/278175

https://big5.zhengjian.org/node/278176



Ngày đăng: 04-05-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.