Huyền mộc ký (1-06)



Tác giả: Thoại Bản tiên sinh

[ChanhKien.org]

Lúc này, Bích Dao nắm lấy Phục Long Trượng vực người dậy, vừa đứng vừa run lẩy bẩy, vẫn cảm thấy rằng nguyên thần của mình lúc có lúc không.

Đột nhiên, Phục Long Trượng tự giằng mình ra khỏi tay Bích Dao, cắm thẳng xuống đất. Biểu cảm của đầu rồng trên Phục Long Trượng lúc này rất phức tạp, nếu như dùng ngôn ngữ của con người để hình dung thì có thể nói rằng Phục Long Trượng đang dùng ánh mắt có chứa “mối thâm tình khác lạ” để nhìn Bích Dao, nhưng trong đôi mắt ấy, không chỉ có sự thâm tình sâu sắc mà còn ẩn chứa một sự kiên quyết cứng rắn. Chỉ nhìn thấy nơi mũi rồng có chút nghẹn ngào, từ trong đôi mắt thâm tình và kiên định nhỏ xuống hai hàng lệ dài.

Bích Dao mở mắt nhìn Phục Long Trượng hỏi: “Trượng… Trượng nhi, ngươi định làm gì vậy?”

Chỉ nhìn thấy hai mắt rồng của Phục Long Trượng nhắm lại, sau đó Phục Long Trượng cất mình bay lên không trung! Khi đó, hoa cỏ trong rừng Giác Niệm bị luồng lực này của Phục Long Trượng làm cho rung động không thôi, nước hai bên hồ của Sâm giới nổi lên từng cơn sóng lớn, chúng Thần cũng bị sức mạnh này xung kích đến mức chỉ có thể đứng yên một chỗ bất động.

Chỉ nhìn thấy Phục Long Trượng hướng phần thân dưới của mình nhắm thẳng vào sau lưng của Bích Dao mà lao tới.

Hạ ý thức của Bích Dao dùng Pháp lực hộ thân chống đỡ! Hai luồng lực xung kích vào nhau khiến Phục Long Trượng bị gãy làm đôi rơi xuống đất, còn Bích Dao bất giác mở miệng thật lớn khiến cho Phù Độc Tán bị đẩy ra ngoài!

Chỉ nhìn thấy đầu rồng trên Phục Long Trượng bay lên khỏi mặt đất, há miệng phun ra nước Hồng Diểu. Hồng Diểu hướng về phía Bích Dao không ngừng phun tới, Phục Long Trượng đang giúp Vương chủ giải trừ độc tố.

Thuận theo việc Hồng Diểu không ngừng thanh tẩy, Bích Dao dần cảm thấy thị giác của mình được khôi phục trở lại, đầu não cũng trở nên thanh tỉnh hơn, nguyên thần không lúc có lúc không như trước nữa…

Bích Dao từ từ thanh tỉnh trở lại, nhưng Hồng Diểu trong đầu rồng càng ngày càng trở nên ít hơn, xem ra Phục Long Trượng không chịu được lâu nữa….

Cuối cùng, Phục Long Trượng như một chiếc đèn cạn dầu, một tiếng “tang” lớn vang lên, Hồng Diểu trút hết, Phục Long Trượng cũng hóa thành cát bụi.

Lúc này, Bích Dao đã hoàn toàn thanh tỉnh! Vương chủ quan sát một vòng cảnh tượng xung quanh: Phục Long Trượng thoi thóp từng hơi thở cuối cùng; tướng quân Liên Ba trọng thương, nơi khóe miệng còn vương lại một vệt máu tươi; chúng Thần than khóc nước mắt giàn giụa, đôi mắt đờ đẫn; khắp nơi trong Sâm giới lửa cháy ngút trời, khói đen ngùn ngụt…

Tất cả những điều này lại là do bản thân Bích Dao tạo thành, Vương chủ như vừa tỉnh mộng, đau đớn bội phần!

Phục Long Trượng vì cứu Vương chủ đã chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, Hồng Diểu cũng đã phun tới mức cạn khô, vậy còn chúng sinh đang chìm trong biển lửa kia phải làm sao đây?

Chỉ nhìn thấy Bích Dao cởi xuống chiếc áo choàng lông vũ đang tỏa ra ánh sáng xa tới vạn trượng của mình, chiếc áo liền hóa thành một con thuyền cự đại, xuyên qua biển lửa cứu lấy một số chúng sinh, chiếc thuyền này lại không bị bắt lửa.

Sâm giới không còn nước nữa, Bích Dao cởi bỏ chiếc váy “sặc sỡ ánh sáng” của mình, chiếc váy liền hóa thành dòng nước cam lồ…

Bích Dao bỏ xuống mũ phượng hoàng, vòng tay, đôi ủng bằng bảo ngọc, chỉ cần trên thân có vật phẩm gì dùng được thì đều đem đi để dập lửa. Bất kỳ vật phẩm nào trên thân Pháp Vương đều là Pháp khí có uy lực vô biên, nhưng không đến thời khắc vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ai lại dùng đến cả y phục của mình như vậy, tuy nhiên cho dù Pháp Vương có tận lực hết sức đi chăng nữa thì chúng sinh trong Sâm giới vẫn chìm trong sông sâu biển lửa.

Bích Dao, đường đường là Pháp Vương nơi Sâm giới, giờ đây chỉ còn sót lại một bộ y phục màu trắng, chân trần trên đất, đứng nhìn ngơ ngác, chỉ còn Lưu Ly Trâm cài trên đầu là chưa dùng tới. Lúc này, Bích Dao vạn phần thống khổ: “Tại sao ta lại không tự lượng sức mình? Tại sao lại võ đoán uống Phù Độc Tán như vậy? Thiên kiếp của Sâm giới khởi nguồn từ sự bất thuần của chúng sinh, nhưng ngay cả ta cũng bất thuần rồi, vậy chẳng phải Sâm giới sẽ không còn hy vọng nữa sao?…”

Bích Dao nhìn cảnh chúng sinh khốn khổ lầm than, bất giác quỳ rạp xuống mặt đất, nước mắt tràn ra khắp khuôn mặt, òa khóc nức nở! Tiếng khóc đó quả là một âm thanh bi thương tuyệt vọng đến cực điểm!

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, bởi vì họ chưa từng thấy Pháp Vương khóc trước đó, đây là lần đầu tiên, lại là một tiếng khóc lớn! Lúc này, ai ai cũng hiểu rằng: Sâm giới đã không còn hy vọng nữa rồi… Trong phúc chốc, cả Sâm giới tràn ngập trong tiếng khóc than!

Bích Dao hối hận vô cùng, nàng đã tự cắn rách môi của mình, những giọt máu tươi rơi xuống – “tí tách… tí tách…” rơi qua các tầng mây của tầng trời chủ rồi nhỏ xuống các tầng trời bên dưới.

Ấy! Một số đám lửa lớn bên dưới đã bị dập tắt, lẽ nào máu của Pháp Vương có thể dập lửa được sao?

Sự việc thần kỳ ấy Bích Dao cũng đã nhìn thấy được… lại một tia sáng hy vọng nữa hiện lên trong đôi mắt của nàng…

Bích Dao nhìn thấy những nơi máu nhỏ xuống thì lửa liền tạm thời bị dập tắt! Lẽ nào, máu của ta có thể dập tắt được ngọn lửa hung hãn này sao? Trong lúc này, không có điều gì khiến Bích Dao xúc động hơn chuyện này!

“Hầu nhi! Hầu nhi! Con hãy mau lại đây xem! Những nơi máu của ta nhỏ xuống lửa đều bị dập tắt rồi! Mọi người hãy mau lại đây xem! Sâm giới của ta có hy vọng được cứu rồi!”

Bích Dao ngẩng đầu lên trong khi gương mặt vẫn chưa khô dòng lệ khi nãy, Vương chủ mừng vui như một đứa trẻ vậy.

Mọi người cùng nhìn xuống các tầng trời bên dưới, thực sự là như vậy, những nơi máu của Bích Dao nhỏ xuống thì ngọn lửa thực sự đã bị dập tắt!

Cần nói rằng trên thân Vương chủ lúc này chỉ còn sót lại một bộ y phục màu trắng, vì để cứu chúng sinh mà mũ quan của nàng đã chôn vào nơi biển lửa, Phục Long Trượng cũng hóa thành cát bụi, trên đầu Pháp vương chỉ còn một chiếc trâm cài ngang, chiếc ủng bằng bảo ngọc cũng không còn, để lộ ra đôi chân trần trên đất…

Chỉ nhìn thấy Bích Dao sau khi thanh tỉnh trở lại, thì khí sắc của Vương vẫn không giảm đi chút nào, nhưng trên gương mặt lại phảng phất sự tang thương, đôi mắt ngấn lệ long lanh nhưng nơi khóe miệng nàng vẫn ánh lên một nụ cười duyên dáng.

Bích Dao từ từ bước về phía chúng Thần, chỉ nhìn thấy Pháp Vương quỳ xuống bên cạnh Liên Ba, dùng đôi tay ngọc ngà của mình mà lau đi vết máu còn vương trên khóe miệng của tướng quân, một thanh âm vô cùng dịu dàng được cất lên: “Liên Ba… Tôn chủ xin lỗi ngươi…”

Lời vừa xuất ra, Liên Ba bất giác rơi lệ, nhưng lại không nói lên lời.

Bích Dao lại từ từ bước tới trước mặt mấy phi thiên, vừa mỉm cười vừa khẽ nâng nhẹ đôi cánh của họ; tiếp đến Vương chủ lại bước về phía những hộ pháp Phượng Hoàng, dùng ánh mắt từ ái vô tỷ nhìn họ rất lâu; cuối cùng Vương chủ đến bên các hộ pháp kim cương, dùng đôi tay khẽ vỗ nhẹ lên bộ áo giáp của họ…

Lúc này, mọi người dường như đã hiểu ra rằng, Pháp vương đang dùng phương thức này để… từ biệt họ.

Đột nhiên, Bích Dao nhún chân một cái bay lên không trung, tư thế đó vẫn vô cùng mỹ diệu. Chỉ nhìn thấy thân thể của Vương chủ trở nên rất to lớn. Vương chủ hướng mắt nhìn xuống mọi người và chúng Thần, quan sát từng góc nhỏ nơi Sâm giới, ánh mắt đó vẫn rất từ ái và uy nghiêm. Sau đó, Bích Dao đưa tay rút Lưu Ly Trâm xuống, chỉ nhìn thấy Vương chủ chĩa đầu nhọn của trâm hướng thẳng về phía cổ họng của mình.

Đúng vậy, Vương chủ muốn dùng máu tươi của mình để dập lửa cho Sâm giới. Vào lúc máu tươi chảy hết, Pháp vương sẽ hóa thành một bức tượng đá, đó sẽ là một bức tượng đá chết.

Chứng kiến cảnh tượng ấy ai nấy đều nhao lên khóc lớn: “Không được Tôn chủ! Không được! Tôn chủ!…”

Bích Dao đứng sừng sững trên bầu trời của tầng trời chủ, có lẽ đây là lần cuối cùng Vương chủ nhìn thấy thế giới và chúng sinh của mình. Chỉ cần vì Sâm giới và chúng sinh mà dùng cạn dòng máu của mình thì có đáng gì? Dẫu cho Pháp Vương có bất thuần đi chăng nữa, thì chỉ cần trong lúc Ngài ấy còn thanh tỉnh, sẽ tận hết sức mình vì chúng sinh mà không nuối tiếc! Đây chính là niệm đầu được lưu giữ nơi sâu thẳm trong bản tính của một vị Vương chủ.

Bích Dao nắm chặt lấy chiếc trâm, bình tĩnh nhắm hai mắt lại, vào lúc chiếc trâm chuẩn bị xuyên vào cổ họng của Vương chủ thì chỉ thấy Lưu Ly Trâm trong tay Bích Dao “pang” lên một tiếng, Trâm nhi đã hóa thành những hạt bụi!

Trong tiếng gió truyền lại âm thanh của những hạt bụi: “Chủ nhân! Con lại không nghe lời Ngài nữa rồi! Lưu Ly Trâm con có phải hóa thành bụi cũng sẽ không thể làm tổn hại đến một sợi tóc của Tôn chủ! Vĩnh biệt nhé, chủ nhân!”

“Đợi đã! Trâm nhi, ta sẽ đi cùng con!”

Tiếp đến, Bích Dao lại nhấc lên cây thương dài, tự hướng thẳng vào ngực mình mà đâm tới…

Sự việc sau đó phát sinh nơi Sâm giới, thì không có Thần nào dự liệu được.

Một luồng ánh sáng rực rỡ từ trên bầu trời của Sâm giới chiếu thẳng xuống dưới, luồng sáng đó dường như đến từ một thiên thể còn xa xôi hơn nữa, ánh sáng xuyên qua các tầng mây tỏa ra ngàn vạn tia sáng, chói đến mức khiến Bích Dao không mở mắt ra được.

Lúc này, toàn bộ Sâm giới có nước cam lồ giáng xuống! Cam lồ rơi từ tầng trời chủ đến tận tầng trời thứ mười ba!

Chỉ nhìn thấy Thần Long ngũ sắc uốn lượn mừng vui từ phía chân trời bay đến: “Chủ nhân!… Chủ nhân! Ngài không không cần chết nữa! Có đại Thần Tiên đến cứu chúng ta rồi!…”

Là sao, đó chẳng phải là Lưu Ly Trâm hay sao! Lưu Ly Trâm làm sao sống lại được, ai đã cứu Trâm nhi?

Bích Dao hướng mắt nhìn xuống các tầng trời bên dưới! Trời ạ, toàn bộ lửa đã được dập tắt!

Đột nhiên, trên bầu trời của Sâm giới bỗng xuất hiện rất nhiều thiên long, thiên mã, phi thiên, kim cương cùng chúng Thần Tiên và rất nhiều điềm lành, còn có âm nhạc nghe rất vui tai, chỉ nhìn thấy họ xếp thành nhiều hàng, thần sắc từ bi mà uy nghiêm.

Bích Dao và toàn thể chúng sinh trong Sâm giới đều mở to đôi mắt, ngẩng đầu ngước nhìn ánh hào quang vạn trượng đang chiếu sáng rực rỡ trên không trung.

Chỉ nghe thấy từ phía xa chân trời truyền đến một tiếng hí vang lừng của thiên mã! Sau lưng hai thiên mã trắng kéo theo một đài hoa sen cự đại, trên đài sen có vô số tầng cánh hoa, màu sắc rực rỡ, tỏa ra những ánh hào quang kỳ lạ. Xung quanh đài sen xuất hiện rất nhiều chiếc đĩa hình tròn đang xoay chuyển, trên đĩa tròn có phù hiệu chữ Vạn, Thái cực, trung tâm đĩa tròn là một chữ Vạn lớn.

Trên đài sen là một vị cự Phật có tóc màu xanh biếc, khoác áo cà sa trắng, vẻ từ bi và trang nghiêm của vị Phật này đã vượt qua phạm vi mà ngôn từ có thể diễn tả được. Đứng trước vị Đại Phật này, chúng Thần trở nên rất nhỏ, rất nhỏ…

Chỉ nhìn thấy Mạc Ly đột nhiên quỳ rạp xuống đất: “Tóc xanh biếc! Cà sa trắng! Đĩa tròn xoay chuyển! Là Thánh Chủ! Là Thánh Chủ! Là Vương cao nhất, Vương của vạn Vương trong vũ trụ”.

Bích Dao vội vã quỳ xuống, hướng về phía Thánh Chủ mà hành đại lễ: “Bích Dao có tội! Không biết Thánh Chủ giá lâm!”

Chỉ nghe thấy một tiểu đồng đứng bên cạnh đài sen của Thánh Chủ lên tiếng: “Vũ trụ có quy luật thành trụ hoại diệt, vũ trụ giờ đây đã đến thời kỳ diệt. Các đại thiên thể trong vũ trụ đều đã bất thuần, vì vậy, vương của các đại thiên thể nếu muốn cứu thiên thể của mình và chúng sinh thì cần theo Chủ hạ xuống Địa Cầu, trong luân hồi mà ma luyện, phải chịu vô số vô số tội khổ, tu luyện thân tâm, tịnh hóa bản thể đến mức thuần tịnh như ban đầu, đồng hóa đặc tính vũ trụ. Đợi ngươi viên mãn thì mới có thể cùng thế giới của ngươi tiến vào tân vũ trụ, tân vũ trụ là viên dung bất diệt, đến lúc đó sẽ tồn tại mãi mãi!”

Chúng Thần vừa nghe thấy hai chữ “Địa Cầu” thì như có sấm nổ trên đầu. “Địa Cầu” trong mắt họ chính là hố rác của vũ trụ, nơi đó dơ bẩn vô cùng, tà ma làm loạn, hiểm ác dị thường, từ trước đến nay chưa từng nghe thấy Thần Tiên nào sau khi đến Địa Cầu lại có thể quay về thiên quốc.

Đôi mắt từ bi và uy nghiêm vô hạn của Thánh Chủ còn ấm áp hơn cả Mặt Trời, bộ áo cà sa trắng của Ngài còn thánh khiết hơn cả tường vân, mái tóc xanh biếc của Thánh Chủ còn đẹp hơn chân trời trường không vạn lý… Khi đứng trước Thánh Chủ, vị Vương cao nhất, Vương của vạn Vương, thì không ngôn từ nào của nhân loại có thể miêu tả cho được.

Chỉ nghe thấy Thánh Chủ nói: “Con có nguyện cùng ta hạ thế, Chính Pháp?”

Chỉ có vài chữ đơn giản như vậy nhưng khi Bích Dao nghe được thì như sét đánh bên tai! Bích Dao ngẩng đầu, khi ánh mắt của nàng chạm vào ánh mắt của vị Vạn Vương chi Vương, vô thượng Vương thì một luồng nhiệt ấm quán qua toàn thân nàng.

Chỉ thấy Bích Dao nâng tay phải lên, đưa ra ba ngón tay, đây là tư thế phát thệ, ánh mắt vô cùng kiên định nói: “Con nguyện ý!”

Lúc này, Sâm giới vừa bị cháy rụi khi nãy bỗng vang lên tiếng chim hót mừng, hương hoa ngào ngạt khắp nơi, cảnh tượng mỹ hảo xuất hiện giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra! Những sinh mệnh bị thương và cả những sinh mệnh đã chết bỗng chốc được hồi sinh trở lại!

Sự từ bi đó thật quá hồng đại!

Bích Dao nhìn thấy Sâm giới trong nháy mắt khôi phục lại như ban đầu thì nước mắt trào dâng như dòng suối, nàng quỳ rạp xuống đất, cả hai tay hai chân và môi miệng đều ghé sát xuống mặt đất bên dưới, hướng về Vạn Vương chi Vương vô thượng Vương mà cử hành đại lễ thành kính nhất của Sâm giới.

Sau khi hành lễ, Bích Dao khởi thân đứng dậy, đem Phục Long Trượng dắt vào bên hông, đem Lưu Ly Trâm cài lại lên đầu. Nàng quay người hướng về phía chúng sinh cáo biệt: “Hỡi chúng sinh! Ta đi đây! Đợi ta trên Địa Cầu tu luyện, viên mãn công thành, thì sẽ đưa được Sâm giới bước vào tân vũ trụ viên dung bất diệt! Hãy đợi ta trở về!”

Bích Dao bay lên chín tầng mây, bay đến bên cạnh Vạn Vương chi Vương vô thượng Vương, và biến mất cùng Ngài nơi phía chân trời…

Chúng sinh Sâm giới nhất loạt đứng dậy hướng về phía chân trời xa mà cất tiếng gọi, âm thanh đó rền vang như tiếng sấm: “Vương…vĩ…đại! Đợi…Người…quay…về! Đợi…Người…quay…về! Đợi…Người…quay…về!…”

(Hết kỳ 01)

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/280086



Ngày đăng: 20-04-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.