Chân trời tìm Pháp: Thái Hành tuyệt bích



Tác giả: Thạch Phương Hành

[ChanhKien.org]

Chuyện kể rằng vào giữa thời nhà Đường khi loạn An Sử vừa mới bình định xong, ở vùng đất nay là Trịnh Châu có một Lý lão hán khoảng hơn 50 tuổi, ông có một người con trai và ba cô con gái. Ông nâng niu những đứa con như nâng niu những viên minh châu trên tay. Gia cảnh của Lý lão hán tuy không khá giả nhưng cũng không đến nỗi bần cùng. Sau đó nơi đây xảy ra một trận dịch nhỏ, hàng xóm chung quanh không có ai qua đời, tuy nhiên trong gia đình ông, vợ ông, ba cô con gái và người con trai đều lần lượt rời bỏ thế gian. Đây thực sự là một trận đả kích rất lớn đối với ông. Cả ngày ông cứ đắm chìm trong đau khổ mà không thể tự thoát ra được.

Một hôm, ông nhìn thấy ở xa xa có một hòa thượng điên vừa đi vừa hát:

Phu thê ân ái nan cửu trường
Nhất tràng đại bệnh táng phần cương
Ký vọng nhi nữ tẫn hiếu bàng
Vô nại tạc nhật quan lí thảng
Thế đạo thương thương dữ mang mang
Tẫn đạo thị bi lương vô thường
Tế tư lượng thượng đắc thái hành
Tầm trảo na cao nhân đạo tràng
Khán tẫn xử phàn nham tuyệt bích
Cô độc lệ lưu hoán trình tường

Diễn nghĩa:

Tình cảm phu thê ân ái khó dài lâu
Một trận dịch bệnh chôn đôi gò mộ
Trông mong con cái sẽ ở bên tận hiếu
Hôm qua đành nhìn con nằm trong quan tài
Thế đạo mênh mông không bờ bến
Cuối con đường lạnh lẽo thê lương vô thường
Nỗi nhớ nhung đi đến núi Thái Hành
Tìm kiếm cao nhân nơi đạo trường
Nhìn tận nơi núi non vách đá
Cô độc và nước mắt đổi lại là điềm may

Khi nghe hòa thượng điên hát như vậy Lý lão hán dường như có phần tỉnh ngộ, vội đuổi theo nói: “Những lời ông vừa hát rất giống với chuyện xảy ra ở gia đình tôi, tôi bây giờ thực sự rất đau khổ, ông có thể chỉ ra cho tôi một con đường tươi sáng không?” Vị hoà thượng nhìn Lý lão hán, nói như một kẻ điên: “Vừa rồi chẳng phải ta đã hát xong rồi sao? Chính là ‘tế tư lượng thượng đắc thái hành, tầm trảo na cao nhân đạo tràng’. Hãy đến Thái Hành Sơn tìm cao nhân, chỉ e thân thể ông yếu nhược, tuổi đã nhiều rồi khó mà chịu được nỗi khổ sở ấy”. Lý lão hán nói: “Không sao, hiện tại sức khỏe của tôi rất tốt”. Thế là ông quay về nhà vội thu dọn hành lý, rồi mang theo hai người hầu cùng nhau bôn ba đến núi Thái Hành.

Khi đến núi Thái Hành ông mới biết, hóa ra đây là một dãy núi rất lớn, với dãy núi lớn như vậy thì tìm cao nhân ở đâu đây? Ông vừa đi vừa hỏi thăm, sau đó thực sự gặp được một vài người, nhưng trong số những người này không có một ai đi theo con đường ngay chính cả, tuy họ có biết một chút nhưng hoàn toàn không hiểu rõ được nhân duyên nơi thế gian cũng chẳng hiểu được việc từ bỏ sinh tử. Trong tâm Lý lão hán biết rất rõ, nhưng những lời ngon ngọt của những kẻ đó đã lừa được hai người nhà ông, khiến hai vị người nhà mang hết tiền tài đi theo họ, để lại Lý lão hán trơ trọi không một xu dính túi.

Lý lão hán là một người thiện lương đôn hậu, ông không muốn phân bua gì với người ta, vả lại ông thường nghĩ rằng nếu không tìm được người giúp ông giải thoát thì ông cũng sẽ sớm rời xa nhân thế, đi gặp mặt vợ con, hà tất phải chịu đựng nỗi đau ly biệt!

Ông một mình bước đi một cách vô định về phía trung tâm núi Thái Hành. Có lần ông bước nhầm vào một hang động, trong động có một ít thức ăn, ông gọi to mấy lần xem có ai ở đó không nhưng không ai trả lời, lúc ấy do thực sự quá đói nên ông cứ bốc từng vốc to thức ăn cho vào miệng. Ăn xong ông cảm thấy hơi buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi.

Qua một lúc lâu sau, một người thợ săn già đánh thức ông dậy. Khi thấy chủ nhân của hang động đã trở về, ông lập tức đứng dậy xin lỗi, nói rằng mình đi nhầm vào động, thực sự do quá đói nên đã ăn mà chưa có sự cho phép của chủ nhân. Người thợ săn già không những không trách cứ mà còn ân cần hỏi han: “Vậy ông đã ăn no chưa?” Lý lão hán vội đáp: “No rồi”. Ngay sau đó Lý lão hán hỏi người thợ săn già có biết vị cao nhân nhìn thấu nhân duyên, xem nhẹ sinh tử trong núi Thái Hành không? Người thợ săn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi chưa từng gặp qua cao nhân nào như vậy, chỉ là trong dãy Vạn Tiên tôi thấy có mấy ngọn núi trông như đầu tượng Phật, không biết trong ấy có Thần tiên hay không”. Nói xong ông ấy chỉ rõ đường đến núi Vạn Tiên, lại còn tặng cho Lý lão hán một ít lương khô.

Lý lão hán lần theo chỉ dẫn của người thợ săn tìm đến núi Vạn Tiên. Ở đây ông thật sự nhìn thấy rất nhiều đỉnh núi trông giống như đầu tượng Phật, cũng cảm thấy nơi này khẳng định rất có linh khí. Vì vậy, ông đã dựng một túp lều tranh ở đây để tạm che mưa che gió và chờ đợi sự xuất hiện của các vị Thần tiên.

Qua một đoạn thời gian mà các vị Thần tiên vẫn chưa xuất hiện. Ông rất sốt ruột nhưng cũng không biết phải làm sao. Chính vào lúc ấy thì vị hòa thượng điên khi trước cũng tìm đến, nhìn thấy hòa thượng điên Lý lão hán rất vui mừng, ông nhờ vị hòa thượng chỉ cho mình chút phương hướng. Hòa thượng điên bảo: “Nếu ông đã trông thấy ngọn núi trông giống đầu tượng Phật kia, hãy đi lên đó, biết đâu sẽ gặp được Thần tiên”. Nói xong vị hòa thượng điên bỗng biến mất chẳng thấy đâu nữa.

Lý lão hán cảm thấy lời của vị hòa thượng rất có đạo lý, nhưng cách đó không xa là một hẻm núi nằm đối diện với một vách đá cheo leo, làm sao vượt qua được đây? Bây giờ ông gặp phải trắc trở rồi.

Sau đó Lý lão hán hạ quyết tâm, cho dù là thế nào, kể cả nhỡ có… thì ông cũng sẽ quyết bước trên con đường đi tìm Thần tiên này, và tuyệt sẽ không hối hận. Nghĩ đến đây, lòng ông bỗng tràn ngập sức mạnh.

Ông tìm được một con đường nhỏ bên dưới vách đá đối diện, do chút bất cẩn ông lỡ trượt chân, giờ đây việc leo lên vách đá trở nên khó khăn hơn nhiều. Không còn cách nào Lý lão hán chỉ đành ngồi đó dưỡng thương. Thật chẳng may lúc này trời lại đổ mưa rất to khiến toàn thân ông ướt sũng. May thay cơn mưa nặng hạt ấy kéo dài không lâu, một lúc sau thì tạnh hẳn. Sau trận mưa lớn, ông cảm thấy mình bị sốt cao, trong cơn mê sảng ông dường như nhìn thấy người vợ đã khuất của mình và bốn đứa con, cảm thấy mình có thể sớm đuổi kịp họ. Ông cứ mê man như thế trong ba ngày. Đến một hôm ông cảm thấy tinh thần dường như tốt lên nhiều nên đã gắng gượng ngồi dậy, ông nghĩ có lẽ đây là chút sức lực cuối cùng trỗi dậy, ông nhìn quanh tứ bề và lặng lẽ nói lời từ biệt cuối cùng.

Đến khi ông nhắm mắt lại một lần nữa chờ tử thần tới mang ông đi thì đột nhiên cảm thấy như có một bàn tay to lớn nào đó nâng mình lên, cảm giác toàn thân tràn đầy sinh lực, cơn sốt và cơn đau chân ban đầu đều biến mất.

Khi Lý lão hán mở mắt ra lần nữa, ông phát hiện ra ngọn núi giống như đầu tượng Phật đã được ai đó dựng dậy (là triển hiện cho ông như vậy, ngọn núi vẫn tồn tại như cũ), không những được dựng dậy mà ngọn núi còn nói với ông một cách từ bi rằng: “Chân tâm và thành ý của ông chúng tôi đều đã thấy. Việc người vợ và các con ông bị bệnh qua đời kỳ thực đều có nguyên nhân, cũng là số mệnh của họ như vậy, đồng thời đó cũng là một phần cơ duyên khiến ông tìm đến đây. Tương lai Sáng Thế Chủ sẽ giáng lâm đến nơi này, ông phải kiên nhẫn chờ đợi. Để đáp lại thành ý của ông, sau khi nói cho ông biết những việc này ta sẽ đưa ông trở lại hẻm núi. Trước ngày mùng 3 tháng 3 năm sau ông phải leo lên vách núi, dù khó khăn đến mấy cũng nhất định phải vượt qua. Đó là cơ hội lớn nhất để ông được tái sinh trong tương lai”. Ngọn núi nói xong thì có một bàn tay khổng lồ đưa ông trở lại vị trí ban đầu dưới vách đá.

Sau khi nhận được khải thị từ sinh mệnh cao tầng, trong tâm Lý lão hán khởi lên chính niệm vô cùng kiên định.

Dưới vách núi ông bắt đầu chuẩn bị cho hành trình leo núi của năm sau, vì vẫn còn sớm nên ông cũng không vội, chỉ đi thăm thú nhìn ngắm chung quanh. Kể ra cũng thật kỳ lạ, khi này ông có thể nhìn thấy những sự vật mà trước đây ông không thể nhìn thấy. Ví như trên núi Thái Hành có một giống đào tiên ăn rất ngon, khi nhìn thấy quả đào rồi mà ông chưa kịp hái xuống thì quả đào đã nói với ông: “Trước khi ăn, xin hãy để tôi nói cho ông biết về lai lịch của tôi”. Ông nghe vậy cũng không thấy ngạc nhiên lắm, bởi vì ông cảm thấy trên dãy núi này có rất nhiều thứ đều có linh tính. Thế là ông ngồi xuống cạnh cây đào và nghe nó kể: “Thái Hành Sơn nguyên vốn là một tảng đá trên Thiên thượng, cũng là chiếc cầu nối liền hai cung điện. Bởi vì mọi thứ ở trên Thiên thượng đều to lớn vô tỉ. Sau đó cảnh giới ấy của Thiên thượng xuất hiện một số vấn đề, tảng đá này vừa hay lại được Thần chọn dùng khi tạo ra trái đất. Nơi này đóng vai trò là rào chắn trong lịch sử sơ kỳ của nền văn minh Trung Quốc, giúp đảm bảo rằng các bộ lạc ở các khu vực khác nhau sẽ không tham chiến quá nhiều, và cũng để duy trì sự phát triển của mỗi từng bộ lạc. Đào vốn dĩ có rất nhiều chủng loại, trên Thiên thượng đào tiên được xếp vào loại quả ngon thượng phẩm, đương nhiên đào của Thiên thượng thì càng ngon hơn, so với của nhân gian thì phẩm vị xuất chúng hơn nhiều. Thần trên Thiên thượng vì để tổ tiên của các dân tộc thời thượng cổ có được thức ăn đầy đủ dưỡng chất đã hữu ý đưa giống đào này xuống nhân gian. Đương nhiên nhiều loại thức ăn khác cũng được đưa đến nơi thế gian con người. Điều này đã giúp triển hiện đầy đủ sự từ bi của Thần”.

Lúc này, các loại hoa cỏ xung quanh cũng nói chuyện với ông, qua đó ông cảm thấy Sáng Thế Chủ vì an bài sự kiện tối hậu mà đã tổn hao rất nhiều tâm huyết.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, ông bắt đầu ở nơi đây tự mình độc tu. Vào tháng 3 năm sau, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, ông bèn bắt đầu hành trình leo núi của mình. Trong quá trình leo núi ông tự nhủ với bản thân rằng nhất định phải khắc phục hết thảy mọi khó khăn. Bằng cách ấy ông đã leo lên đến lên đỉnh núi rất nhanh, khi còn cách đỉnh núi hai bước chẳng hiểu sao ông lại bất cẩn bị trượt chân theo sợi dây và rơi xuống, việc này cứ lặp đi lặp lại nhiều lần. Sau đó ông quyết tâm không dùng đến sự hỗ trợ từ dây thừng nữa và lấy hết dũng khí bắt đầu leo lên. Khi leo được nửa đường, bỗng đâu một hòn đá to bằng cái cối xay rơi từ trên xuống, ông vội nép vào vách núi, hòn đá thuận theo đó rơi thẳng xuống cạnh người ông rồi trượt xuống. Ông lau mồ hôi lạnh toát khắp người rồi tiếp tục leo lên, vừa leo chưa được bao lâu ông nghe thấy tiếng gầm thét khiến người ta kinh hồn bạt vía của đám dã thú và các loài chim dữ. Lý lão hán nhắm mắt lại một lúc, định thần lại rồi tiếp tục leo lên, trong quá trình đó, ngay cả việc lũ chim săn mồi bay tới tấn công cũng không làm gián đoạn được hành trình của ông, bởi vì ông đã giữ cái tâm kiên định từ trước: “Đời này chỉ vì để đi tìm Sáng Thế Chủ, dẫu phải trả cái giá bao nhiêu ta cũng không hối tiếc”. Trời thậm chí còn đổ mưa khiến những hòn đá trên vách núi trở nên trơn trượt, ông phải ra sức chân đạp tay bám để bò lên. Ông còn mấy lần suýt bị trượt xuống dưới. Vào lúc ấy ông chợt nghĩ, lần trước khi ở giữa lằn ranh sinh tử ông đã được sinh mệnh cao tầng ra tay cứu giúp, lần này vì để sớm gặp được Sáng Thế Chủ, ông cũng hy vọng sinh mệnh cao tầng ấy sẽ cứu ông thêm một lần. Khi ông đương nghĩ như vậy thì trên trời bỗng có một âm thanh vang rền: “Hãy buông tay ra”. Ông đã buông tay ra mà không chút do dự. Sau khi buông tay thân thể ông rơi vun vút xuống bên dưới, lúc này ông chẳng hề thấy hối hận cũng không có suy nghĩ nào khác mà chỉ có một niệm: “Vị sinh mệnh cao cấp ấy tuyệt sẽ không hại ta”. Trong khoảnh khắc thân thể Lý lão hán sắp rơi xuống đáy thung lũng thì bỗng đâu một bàn tay khổng lồ mềm mại như bông lại nhấc ông lên và đặt ông lên đỉnh vách núi.

Vị sinh mệnh cao tầng bảo ông: “Ngươi ở đây chờ đợi vài ngày, Sáng Thế Chủ sẽ rất nhanh đến thôi”. Kết quả ông tìm được một sơn động ở đây, chờ đợi qua 15 ngày. Trong chuỗi ngày trông chờ ấy ông nghĩ: “Có thể vị sinh mệnh cao tầng kia e ta không đủ nhẫn nại, hoặc là đang khảo nghiệm ta, ta nhất định chờ được Sáng Thế Chủ đến”. Thời gian nhích từng chút trôi qua, cảm giác cô độc lại trào dâng, nước mắt ông cứ lặng lẽ tuôn rơi.

Sau này, có một số vị Thần núi hoặc các vị du Thần tản Tiên thường ghé qua chỗ ông, cùng ông trò chuyện cả ngày, nhờ vậy ông cũng hiểu hơn được một chút về những sự tình trong giới Thần tiên. Lại qua một đoạn thời gian nữa, cuối cùng ông cũng gặp được Sáng Thế Chủ, Sáng Thế Chủ căn dặn ông rằng tương lai khi Sáng Thế Chủ tại nhân gian hồng truyền Đại Pháp khiến sinh mệnh thật sự được đắc độ, Lý lão hán một khi đã có được thân người rồi thì nhất định phải bảo trì bản tính thiện lương, đến lúc ấy nhất định phải làm tốt những gì bản thân cần làm, cũng không được cô phụ chính bản thân mình đã phải trải qua vô số gian khổ trong hành trình đời đời đi tìm Pháp…

Đời này Lý lão hán chuyển sinh đến vùng Đông Bắc, từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều khổ, trong hoàn cảnh gian khổ và khó khăn ông vẫn giữ được bản tính thiện lương, điều này đã tạo cơ sở rất tốt cho việc đắc Pháp. Sau khi đắc Pháp ông đã ra sức nỗ lực tu luyện vô cùng tinh tấn…

Đây chính là:

Vi liễu tầm Pháp lai Thái Hành
Tuyệt bích phàn nham nan trình tường
Kiên thủ tín niệm lai đẳng đãi
Kim triều đắc Pháp chính khí dương

Diễn nghĩa:

Vì đi tìm Pháp mà đến núi Thái Hành
Vách núi cheo leo lại có điềm may mắn
Kiên trì giữ vững tín niệm chờ đợi
Đời này đắc Pháp một trường chính khí

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/271297



Ngày đăng: 14-12-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.