Loạt bài Mexico 2012 (01): Duyên phận với Mexico của tôi



Tác giả: Ngọc Bân

[ChanhKien.org]

Di tích thành cổ Teotihuacan và Kim tự tháp Thần Mặt Trời cách thành phố Mexico 40 dặm

Trước nay tôi chưa hề muốn đến Mexico, nhưng một năm trở lại đây vì lý do công tác tôi đã đi Mexico tám lần. Lần đi đầu tiên rất miễn cưỡng, sau đó thì lại yêu thích không thôi mảnh đất thần bí cổ xưa này…

1. Duyên khởi

Vào tháng 7 năm ngoái, vì thay đổi tính chất công việc, công ty cần cử tôi đến một công ty khác ở Mexico thực hiện một dự án. Hạng mục hợp tác này đã thực hiện được mấy tháng rồi. Các kỹ sư có chút thâm niên của công ty tôi lần lượt thay nhau đi. Các đồng nghiệp quanh tôi đều đã đi mấy lượt, đi thấy ngán luôn rồi, rất cần thêm người, cho nên tôi vừa mới vào, công ty lập tức quyết định cử tôi đi Mexico ngay. Thời gian đầu đến Mexico công tác tôi thật không thoải mái lắm, tuy nhiên đây là công việc của tôi, tôi quả thực không có lý do gì để từ chối. Công ty của Mỹ không như công ty của Trung Quốc, vị trí chơi nhiều làm ít quá ít ỏi. Nếu bạn ở vị trí này, người khác cũng phải xem cống hiến của bạn như thế nào, bạn mang lại được gì cho công ty.

2. Hai nguyên nhân chủ yếu khiến tôi không muốn đi Mexico

Đương nhiên là những tin tức tiêu cực về Mexico như các tập đoàn buôn ma túy trắng trợn, rất nhiều vụ bạo lực bắn giết mà báo đài thường xuyên đăng tải đều có ảnh hưởng đến tâm lý của tôi. Bạn bè tôi cũng đều nói với tôi rằng: “Anh đi đến đó làm gì, đáng sợ lắm”. Có điều may là công ty sắp xếp cho chúng tôi ở lâu dài tại khách sạn tốt nhất, trong khu vực an toàn nhất của thành phố Mexico, quả thực cũng rất an toàn. Tôi ban đầu không muốn đi chủ yếu còn có hai nguyên nhân sau:

Thị thực du lịch của Cục di dân Mỹ quốc cấp cho người không có hộ chiếu hoặc không có quốc tịch

Một là tôi xưa nay vẫn làm không được hộ chiếu Trung Quốc hợp lệ.

Hơn 10 năm trước, tôi ở trong nước luyện Pháp Luân Công bị liệt vào danh sách đen của Trung Cộng. Vừa mới tốt nghiệp không lâu, vì tiết lộ các việc Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công mà bị đưa vào nhà tù làm lao động khổ sai. Sau khi ra khỏi tù, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, tôi đến được nước Mỹ cũng thật không dễ dàng gì. Không có hộ chiếu Trung Quốc, muốn đi ra nước ngoài du lịch quả là rất rắc rối. Cho nên tôi bình thường không muốn đi khỏi nước Mỹ. Trước hết, mỗi lần ra khỏi Mỹ đều phải chi tiền gửi đến cục di dân xin cấp một cuốn sổ màu xanh gọi là Thị thực du lịch (Ảnh 2). Thời gian chờ đợi xin cấp Thị thực có khi đến mấy tháng. Mà thời hạn hiệu lực của loại thị thực du lịch này chỉ có một năm. Trên thực tế chỉ có thể dùng được nửa năm thôi, bởi vì đa phần nhập cảnh các nước đều yêu cầu hộ chiếu có hiệu lực nửa năm trở lên. Vì vậy hơn một năm trở lại đây tôi không thể không làm Thị thực du lịch thế này đến hai lần.

Ngoài ra, cho dù lấy được cuốn sổ xanh này rồi, rắc rối cũng vẫn còn không ít. Bởi vì rất nhiều người chưa được thấy cuốn sổ này bao giờ. Có người còn không biết cuốn sổ này có thể dùng thay cho hộ chiếu. Cho nên rất nhiều lần, khi tôi đi máy bay, xuất nhập cảnh hải quan, đều sẽ có một đống câu hỏi vặn vẹo tôi.

Có lần tôi đi từ Mexico về lại Mỹ, chỉ vì mang cuốn sổ xanh hiếm thấy này mà bị vặn hỏi đến bốn lần. Đầu tiên là tại sân bay Mexico dùng cuốn sổ này dò không ra thẻ lên máy bay. Sau khi giải thích hồi lâu với nhân viên công tác của công ty vận tải hàng không, nhân viên sân bay nói với tôi rằng, Mexico là quốc gia dân chủ, sẽ không làm ra cái chuyện như Trung Cộng làm, cô ấy giúp tôi lấy được thẻ lên máy bay. Bắt đầu đến đoạn kiểm tra an toàn, sau khi kiểm tra an toàn xong, một cảnh sát sân bay ngăn tôi lại kiểm tra hộ chiếu, tôi kính cẩn đưa cuốn sổ xanh ra. Cảnh sát nhìn thấy, trừng mắt nói: “Trò đùa gì đây?” Tôi giải thích cho anh ta cũng không ích gì. Anh ta gọi một cảnh sát khác đến, sau một hồi lại gọi một nhân viên sân bay đến. Tôi đem trải nghiệm bị Trung Cộng bức hại thế nào, quá trình lấy không được hộ chiếu ra sao nói một lượt bằng tiếng Anh (bởi mỗi lần ra nước ngoài đều phải nói cái này, tôi sớm đã học thuộc lòng như cháo chảy rồi). Do đó ba người họ tụm lại với nhau, chi li cha la nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi cũng không biết là họ đã nói gì, trong lòng có chút lo lắng, nhưng chớ có giữ tôi lại đây. Không lâu sau, viên cảnh sát ban đầu hỏi tôi mấy giờ máy bay cất cánh. Tôi nói 6 giờ sáng hơn cất cánh, anh ta thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa. Do dự một lúc, anh ta trả lại tôi cuốn sổ xanh, khua tay để tôi đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sau đó xem tin tức trong ngày tôi mới biết, tối ngày hôm trước tập đoàn buôn ma túy thành phố Mexico và phía quân đội Mexico xảy ra cuộc đọ súng. Phía quân đội Mexico đã bắn chết tên cầm đầu của tập đoàn buôn ma túy. Cho nên, hai ngày liên tiếp sau đó, tình hình bên cảng khẩu sân bay đều rất căng thẳng. Chắc là viên cảnh sát đó lo rằng tôi và phần tử buôn ma túy cùng một hội. Cầm lại được thị thực du lịch, tôi mừng lắm, hồ hởi bước lên máy bay, kết quả khi lên máy bay lại bị nhân viên an ninh hỏi lại lần nữa. Cuối cùng lúc nhập cảnh hải quan Mỹ lại bị vặn hỏi lần nữa. Ài, trong một ngày bị vặn hỏi bốn lần, hỏi đến mức tôi hôm đó quả là gặp ai liền muốn nói là bị Cộng phỉ bức hại.

Lý do thứ hai tôi không muốn đi Mexico là mẹ của tôi phải làm sao đây.

Khi ấy mẹ tôi vừa mới từ Trung Quốc đại lục xa xôi vạn dặm lặn lội đến thăm tôi. Đây là lần thứ hai bà qua đây, lần thứ nhất bà qua đây cùng với bố. Vào lần thứ nhất qua, bố mẹ tính ở chỗ tôi nửa năm, nhưng sau lại chỉ ở một tháng rồi đi. Bởi khác biệt ngôn ngữ, xem ti vi không hiểu, không dám nhận điện thoại ở nhà, cũng không biết lái xe. Hằng ngày sau khi tôi đi làm, họ chỉ ở nhà chăm chăm mong tôi về nhà. Niềm vui lớn nhất chính là nghe thấy âm thanh tôi bước lên lầu sau khi tan ca về nhà. Cuối tuần tôi dẫn họ ra ngoài đi chơi một hai lần, bố mẹ rất thích nước Mỹ. Cảm thấy môi trường sống cũng tốt, con người cũng rất tốt, chỉ là quá cô đơn thôi.

Lần thứ hai này chỉ có mình mẹ qua, để bà một mình trong nhà trên đất Mỹ, bà sẽ sống sao đây? Lần trước còn có bố bên cạnh, lần này chỉ có mỗi mình bà, sẽ càng thêm khó khăn. Mắt của mẹ không được tốt lắm, vì những năm trước đây tôi bị Trung Cộng nhốt trong nhà tù, bà đã khóc gần mù mắt rồi. Nhưng mẹ tôi lại là một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, một lòng muốn hỗ trợ con trai mình làm tốt công việc. Tôi nói với bà về chuyện đi công tác này, bà không biết phải làm sao, tuy nhiên vẫn ủng hộ tôi đi Mexico. Tôi đã nhờ cậy mấy đồng tu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến chăm sóc bà, khi tủ lạnh không còn đồ ăn thì lái xe đưa bà đi siêu thị mua đồ. Kết quả, mẹ lại sợ làm phiền người khác, hơn một tuần không nhờ đến họ, đến lúc cầm cự không được nữa mới phải đi siêu thị.

Mặc dù phiền phức nhiều như vậy, nhưng tôi vẫn phải đi Mexico. Vận mệnh con người thật không thể tự mình có thể chi phối được. Có câu nói: “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ”. Đi Mexico một lần, hai lần, rồi ba lần… tôi đã dần dần yêu thích đất nước này. Trong giai đoạn này, mẹ tôi nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu luyện Pháp Luân Công cũng có nhiều thụ ích, còn có cơ hội xem được Shen Yun (Thần Vận), sau đó còn hay nhìn thấy biểu tượng chữ Vạn “卍” xoay chuyển nữa. Những chuyện này đều là ngoài dự liệu của tôi. Rất nhiều sách thánh hiền của phương Đông phương Tây đều nói với chúng ta rằng đừng dùng quan niệm cố hữu để xem xét người và sự việc. Đừng phán đoán trước người khác, vạn sự tùy kỳ tự nhiên, tùy ngộ nhi an v.v.. Bởi vì điều con người nhìn thấy chỉ là bề mặt. Quả đúng như vậy đấy, tái ông mất ngựa (1), đâu biết được là họa hay phúc chứ.

3. Mexico, một đất nước thần kỳ

Mexico cũng có chỗ hấp dẫn tôi. Từ lâu đã nghe đến Mexico là trung tâm của nền văn minh cổ xưa rực rỡ trên khối đại lục châu Mỹ, văn minh Olmec, văn minh Maya trứ danh mà vô cùng thần bí trải rộng trên bán đảo Yucatan, còn có nền văn minh Toltec và văn minh Aztec đều lưu lại nơi đây dấu ấn đậm đà. Đồng thời cũng còn rất nhiều di tích mà rất có thể là của thời kỳ trước của nền văn minh nhân loại lần này, cũng chính là trước trận Đại hồng thủy của 6000 năm về trước, những gì lưu lại siêu việt cả văn minh hiện đại.

Đương nhiên chẳng liên quan gì với nền văn minh Maya được xem là thần bí nhất trong lịch sử văn minh nhân loại lần này. Nó có vẻ là đến từ Thiên thượng, vào lúc được xem là phồn thịnh huy hoàng nhất, lại bỗng dưng chấm dứt. Để lại cho thế giới mối nghi hoặc to lớn. Mà hậu duệ của người Maya hiện đại sớm đã mất đi trí huệ của tổ tiên. Lịch pháp Maya (Dương lịch) lấy một năm bằng 18 tháng, họ tính toán một năm trên Trái Đất là 365,2420 ngày, người hiện đại tính thành 365,2422 ngày, sai lệch chỉ 0,0002 ngày, chính là nói sai số của 5000 năm mới chỉ có một ngày. Năm Kim Tinh được tính toán trong lịch Kim Tinh của người Maya là 584 ngày, sai lệch trong 5000 năm chỉ có 700 giây (tức 11,6 phút) so với cách tính của người hiện đại. Trong cách tính giờ, người Maya có một thứ gọi là đơn vị thời gian Alautun tương đương 23040000000 ngày (tức hơn 63 triệu năm). Một đơn vị Alautun tương đương 20 Kalabtun cũng là 1152000000 ngày, mà một Kalabtun bằng 20 Pictun tức 57600000 ngày. Những đơn vị thời gian cự đại thế này, chỉ khi đo lường cự ly giữa các vì sao và hành trình di chuyển giữa các vì sao mới có thể cần dùng đến thôi.

Người Maya còn có một loại là “Lịch Tzolkin”. Loại lịch pháp này từ đâu mà đến, quả thực khiến người ta không giải thích nổi. Lịch phân một năm thành 13 tháng, mỗi tháng có 20 ngày. Loại lịch pháp này không phải là dựa theo sự vận hành của một thiên thể nào đó được quan sát thấy từ Trái Đất. Có người cho rằng, lịch pháp Tzolkin là do tổ tiên của người Maya căn cứ dựa theo phương pháp được định ra bởi một tinh cầu khác mà chúng ta cho đến nay vẫn chưa biết đến. Trong lịch pháp này ghi chép quy luật vận hành của “mùa Ngân Hà”, dựa theo lịch pháp Tzolkin thì Trái Đất của chúng ta hiện giờ đã ở trong kỷ Mặt Trời thứ 5, đây cũng là kỷ Mặt Trời cuối cùng. Trong giai đoạn thời kỳ của mùa Ngân Hà này, hệ Mặt Trời của chúng ta đang trong “Đại chu kỳ” đã diễn ra hơn 5100 năm rồi. Thời gian tính từ năm 3113 TCN cho đến năm 2012. Trong “Đại chu kỳ” này, Trái Đất cùng hệ Mặt Trời đang di chuyển qua một chùm tia Ngân Hà phát ra từ trung tâm của hệ Ngân Hà. Mà Trái Đất cần mất 5125 năm để đi qua hết chùm tia này. Đến hôm nay thì đã rất gần đến điểm kết thúc rồi. Trong khoảng thời gian 20 năm từ năm 1992 đến năm 2012, Trái Đất của chúng ta đã tiến vào thời kỳ cuối cùng của giai đoạn sau cùng của “Đại chu kỳ”. Người Maya cho rằng đây là thời kỳ vô cùng quan trọng trước khi “đồng hóa hệ Ngân Hà”. Họ gọi đây là “Kỳ canh tân của Trái Đất”. Trong thời kỳ này, Trái Đất cần đạt được sự tịnh hóa hoàn toàn. Mà sau “Kỳ canh tân” này Trái Đất sẽ đi ra khỏi chùm tia Ngân Hà và tiến nhập vào giai đoạn mới của “Đồng hóa hệ Ngân Hà”.

Người Maya còn dự ngôn rằng Thần sẽ còn quay lại. Dựa theo dự ngôn này của người Maya, khoảng chừng vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 sẽ là ngày kết thúc của văn minh nhân loại lần này. Sau đó, nhân loại sẽ tiến vào một nền văn minh hoàn toàn mới không có liên quan gì với nền văn minh lần này cả…

Ảnh chụp Mexico lúc hoàng hôn từ trên máy bay

Tôi nhìn xuống vùng đất Mexico trong ánh hoàng hôn từ trên máy bay, cái cảm giác nhẹ nhàng, sâu lắng xa xăm khiến tôi quên đi sự huyên náo của thế tục. Tôi thích sự tĩnh lặng như thế này. Không gian rộng lớn, màn đêm tĩnh mịch mang đến cho tôi linh cảm vô hạn. Được biết biểu diễn Thần Vận năm 2012 sẽ lần đầu ghé thăm Mexico, tôi muốn đem đặc điểm địa lý, phong tục tập quán con người, nền văn minh tiền sử của Mexico cùng tất cả những gì tôi nhìn thấy, nghe thấy, và những tâm tư suy nghĩ của mình, viết nên loạt bài “Mexico 2012” để tặng cho độc giả cùng bạn bè khắp nơi đến du lịch Mexico.

Nhớ đến lời của Rùa Đại Tiên trong bộ phim “Công phu Panda”: “Chẳng có chuyện gì là ngẫu nhiên cả. Tôi nghĩ số lượng người Hoa ở Mexico rất ít ỏi, nên đây có lẽ chính là sứ mệnh của tôi…”

(Còn tiếp)

Chú thích của người dịch:

(1)Tái ông mất ngựa: họa phúc khôn lường. Một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng: “Làm sao biết đó không phải là cái phúc?” Ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/77479



Ngày đăng: 27-08-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.