Câu chuyện lịch sử: Địch Nhân Kiệt không tham sắc dục, thành tựu sự nghiệp



Tác giả: Đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[ChanhKien.org]

Địch Nhân Kiệt là người Thái Nguyên, tỉnh Tịnh Châu, nay là thành phố Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, tự là Hoài Anh, sinh vào năm Trinh Quán thứ tư triều Đường (năm 630), mất vào những năm Võ Tắc Thiên thời kỳ đầu (năm 700), là tể tướng nổi tiếng của Đại Đường dưới triều Võ Tắc Thiên. Địch Nhân Kiệt làm quan thanh liêm, chính trực và nghiêm minh, lấy thân mình làm gương cho người khác, vì lợi ích của bách tính mà dám lên tiếng, một mực bảo vệ chăm lo cho bách tính, không sợ thế lực cường quyền, người đời sau gọi ông là “trụ cột của nhà Đường”. Sau đây tôi xin kể cho mọi người nghe một câu chuyện nhỏ về thời trẻ của Địch Nhân Kiệt.

Thời niên thiếu, Địch Nhân Kiệt có tài văn chương hơn người, tướng mạo lại càng khôi ngô xuất chúng. Có một lần, trên đường lên kinh thành dự thi ông ở lại một quán trọ, đêm khuya tĩnh lặng, khi Địch Nhân Kiệt đang chăm chú tập trung đọc sách dưới ánh đèn thì có người gõ cửa bước vào, hoá ra là cô con dâu xinh đẹp của người chủ quán trọ. Cô ấy là một góa phụ trẻ, ban ngày nhìn thấy Địch Nhân Kiệt khí chất nho nhã tới tìm chỗ trọ, không kìm được nảy sinh tình cảm, nhân cơ hội này để được gần gũi.

Địch Nhân Kiệt thấy người thiếu phụ lưu luyến không rời đi, liền nói một cách ôn hoà: “Cô còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, đang lúc đêm thâu tịch lặng cùng ta nỉ non tâm sự, e khó tránh làm lòng người rung động. May thay trước kia có vị hòa thượng già đã từng nhắc nhở ta không được tham sắc phạm dâm! Ta đã khắc ghi trong lòng, lúc nào cũng giữ ở trong tâm! Cho dù cô có xinh đẹp như vậy, cũng nên nghiêm cẩn tuân thủ lễ tiết, chớ nên vượt ngoài khuôn phép!”

Người thiếu phụ tò mò hỏi Địch Nhân Kiệt: “Rốt cuộc hòa thượng đã nói những lời gì mà khiến ngài vào lúc then chốt lại khắc chế được bản thân vậy?”

Địch Nhân Kiệt cười đáp: “Vị lão tăng ấy từng nói, từ tướng mạo của ta mà suy đoán thì là người vinh hiển phú quý, tương lai định sẵn sẽ là vị quan nổi danh trong thiên hạ, nhưng nhớ phải giữ giới sắc! Lão hòa thượng đã nhắc nhở vậy rồi, ta sao lại có thể mạo hiểm đem tiền đồ một đời để đổi lấy một phút hoan lạc nam nữ?”

Nhưng mà người bình thường đa phần khó qua được ải mỹ nhân.

Lúc ấy ta đã thỉnh giáo vị lão tăng: “Yêu thích mỹ sắc là việc thường tình của con người. Với loại việc sắc dục này thì trước khi chuyện xảy ra ai ai cũng đều biết tự giữ gìn, việc xong rồi cũng biết hối hận, nhưng khi tâm sắc dục bùng lên, thì hết thảy mọi hậu quả đều không để vào đầu, cho rằng là chuyện vô hại ngẫu nhiên, lần sau sẽ không làm như vậy nữa, do đó mỗi lần gặp phải sự việc của lần sau đều nghĩ như vậy, lần nào cũng nghĩ như vậy, cứ mãi tiếp tục trầm luân như vậy thì rốt cuộc phải dùng cách gì mới dập tắt được ngọn lửa sắc dục, không để nó tiếp tục bùng cháy?”

Lão tăng đã khuyên răn ta rằng, mỗi khi có ai đó dẫn động làm khởi cái tâm sắc dục của cậu, cậu hãy nghĩ như thế này: “Vạn ác dâm vi thủ, đây là con ma sắc đang lợi dụng cô ấy (anh ấy) để dẫn dụ ta phạm đại tội tà dâm, đồng thời cũng là con ma sắc đang lợi dụng ta để khiến cô ấy (anh ấy) phạm đại tội tà dâm, vẻ mỹ lệ nhu mì của cô ấy (hay vẻ anh tuấn phong độ của anh ấy) càng xâm nhập vào tâm trí ta, làm ta khó tự chủ, thì con ma sắc ấy càng có thể đạt được mục đích của nó. Một khi tâm trí bị mê mờ và làm ra những chuyện thất đức tạo nghiệp, thì cậu sẽ vì lẽ đó mà chịu đựng khổ nạn kéo dài”. Ta kính phục và tuân theo lời giáo huấn của lão hòa thượng, không dám quên và làm trái lời giáo huấn một chút nào.

Người thiếu phụ nghe Địch Nhân Kiệt nói, lặng lẽ suy nghĩ một hồi rồi quỳ xuống trước Địch Nhân Kiệt cảm tạ, nét mặt lộ vẻ hổ thẹn: “Cảm tạ lời dạy bảo và khuyên răn của ngài, ngài đã giúp tôi bảo toàn được danh tiết, cũng giúp tôi từ nay về sau biết được làm sao diệt được si tâm và vọng niệm của chính mình, sống đến ngày hôm nay tôi mới biết, rằng việc khống chế cái tâm của mình là cần phải học”.

Địch Nhân Kiệt sau này cũng đúng như lời vị lão tăng nói, không tham sắc dục, tương lai làm quan nổi danh thiên hạ, trở thành tể tướng nổi tiếng của Đại Đường, là danh thần của một triều đại. Lối suy nghĩ của Địch Nhân Kiệt rất trí huệ, làm sao chỉ có thể vì một khắc truy hoan mà huỷ đi tiền đồ tươi sáng của cả một đời? Người ta vẫn thường nói “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, kỳ thực những ai qua được quan sắc dục mới là anh hùng thực sự.

Nguồn tư liệu: Những câu chuyện về Địch Nhân Kiệt

Dịch từ:

https://www.zhengjian.org/node/50554

http://www.pureinsight.org/node/5201c



Ngày đăng: 15-06-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.