Luân hồi ký sự: Kiếp này tụ duyên (3)



Tác giả: Tiểu Liên

[ChanhKien.org]

Sau khi ra khỏi nhà chị dâu, tôi chạy về hướng Tây, vì đã quá mệt nên tôi dừng lại nghỉ ngơi một chút. Vừa hay chỗ này có một con suối nhỏ, cũng đang vào đúng giờ nấu cơm chiều. Có một người con gái chừng hơn 20 tuổi đang vo gạo, nhìn lên bầu trời tôi chìm đắm trong suy nghĩ. Đúng lúc này, một nhóm cường đạo từ đâu xuất hiện, chúng không ngừng nói muốn bắt người con gái đó về sơn trại làm phu nhân. Tôi chẳng quản mệt nhọc vội vàng chạy đến trước mặt cô gái đó đứng ra ngăn cản. Nhưng nhóm cường đạo đó xác thực là có chút lợi hại nên tôi không còn cách nào, đành phải cõng người con gái đó trên lưng, vận dụng một chút công năng, trong “36 kế sách, chạy là thượng sách”, tôi liền hóa thành một làn khói, trong chớp mắt đã bỏ xa đám đạo tặc không còn chút dấu vết. Khi cảm thấy đã thực sự an toàn, tôi mới đặt cô gái xuống và dặn dò an ủi cô ấy: “Đã làm cho cô nương hoảng sợ rồi, thân là nữ nhi, cô nương sau này phải hết sức chú ý, đã đến lúc tại hạ phải đi rồi”. Không ngờ cô ấy lại nói: “Huynh đưa tôi đến đây, làm sao tôi có thể tự mình quay về được?! Huynh đã làm người tốt thì làm đến cùng được không, phiền huynh cõng tôi về nhà!” Tôi nghĩ bụng “Ái chà, thật là phiền phức!”

Khi trời đã rất khuya tôi mới cõng cô ấy về đến nhà, trong nhà cô ấy chỉ có một người mẹ già. Cô gái này rất nhiệt tình và vội vàng giới thiệu: “Đây là La ma ma, tôi từ nhỏ vốn không có cha mẹ, là La ma ma tốt bụng nhận nuôi tôi, coi tôi như là con gái ruột của bà”. La ma ma nghe vậy liền nói: “Con bé là một đứa trẻ tội nghiệp, từ nhỏ không có cha mẹ, thân già này tuổi đã cao rồi, vì cậu đã cứu mạng con bé, nên ta tính giao phó con bé cho cậu, cậu thấy thế nào?” La ma ma hỏi dò, cô gái lập tức đỏ mặt, giọng mang chút quở trách nói: “La ma ma…..tạm thời đừng nhắc đến chuyện này, mời ân công vào nhà ăn cơm đã rồi có gì hãy nói”. Cô gái nói xong thì quay người bước vào nhà bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Lúc đó, tôi nhớ lại điều Sư phụ từng nói về việc tôi sắp gặp một cô gái bên bờ suối nhỏ. Thế là tôi hỏi: “Xin hỏi La ma ma, tiểu thư nhà ta đã từng có nốt ruồi đen trên trán hay không, hình như con không nhìn thấy nó?”, “Phải rồi, con gái nhà ta vốn dĩ là có một nốt ruồi đen trên trán. Sau này vì lúc nhỏ chơi ở bên ngoài không cẩn thận bị ngã trầy da, khi vết thương lành lại thì nốt ruồi đen này cũng biến mất”. “Vậy nhà bà có hai con ngỗng lớn nữa, sao con không nghe thấy chúng kêu?”, “Đừng nhắc đến nữa, hai con ngỗng lớn đó hôm trước lúc ta thả chúng ra, trong lúc không để mắt đến đã bị xe qua đường cán chết mất rồi. Bây giờ thịt ngỗng vẫn còn đang ở trong nồi, hai mẹ con ta vẫn chưa ăn hết. Cậu đến thật vừa khéo, chúng ta cùng ăn cho hết nhé!”, “La ma ma, ma ma còn nói gì nhiều thế vậy! Cơm đã nấu xong rồi, chúng ta mời ân công cùng ngồi xuống ăn cơm đi!” Cô gái ở trong nhà gọi lớn vọng ra.

Vào trong nhà, cô gái vừa mời tôi ăn món thịt ngỗng vừa hỏi thăm hoàn cảnh gia đình tôi. Tôi có sao nói vậy, kể lại một lượt về mình. Được một lúc, La ma ma hỏi: “Làm sao cậu biết con gái ta có nốt ruồi đen trên trán, và trong nhà còn có hai con ngỗng lớn?” Tôi mỉm cười nói: “Xem ra đúng là thiên ý, năm đó khi con học Đạo, Sư phụ nói với con, bảo con thành thân với cô gái có nốt ruồi đen trên trán và trong nhà cô có hai con ngỗng lớn, ông nói rằng đó là để hoàn thành lời hứa của ông. Con không biết lời hứa đó là gì”. “Sư phụ con đã nói như vậy, xem ra cơ duyên đã đến rồi, các con thành thân tại đây đi. Con gái, con có nguyện ý hay không?” “Dạ”.

Chuyện xảy ra sau này nói ra thì dài, ở đây tôi chỉ kể vắn tắt lại. Vào một buổi sáng sớm nửa năm sau ngày cưới, vừa ra cổng thì tôi nhìn thấy một gói đồ ở trước cửa. “Là ai làm rơi vậy nhỉ?”, tôi vừa nghĩ vừa nhặt nó vào trong nhà, mở ra thì thấy hóa ra là hai bộ quần áo trẻ con, nhìn rất mềm mại, trẻ con khoảng bốn, năm tuổi mặc vừa. Khi vợ tôi nhìn kỹ thì thấy hình như đây không phải là y phục bình thường. Nhưng chẳng hiểu sao, lúc đó tôi cũng không nhìn ra nguyên cớ gì. Tối hôm đó, khi chúng tôi vẫn chưa thắp đèn thì phát hiện hình như y phục này có thể phát ra ánh sáng vàng hết sức êm dịu (bản thân y phục này cũng là màu vàng kim).

Do bản thân đang bị truy sát nên tôi không thể ở lại đây lâu được, nên đi đâu đây? Khi chúng tôi đang lúc lo lắng thì tứ tỉ tìm đến. Tỉ ấy rất cao hứng khi thấy tôi đã lấy vợ, thế là tỉ đưa chúng tôi đến nhà chị dâu cả để ở tạm, trên đường đi chúng tôi bị mấy cao thủ trong giang hồ truy sát, nhưng điều kỳ lạ là khi họ đến gần chúng tôi thì hai bộ y phục đó lại phát ra năng lượng rất lớn khiến họ sợ hãi bỏ chạy mất!

Chúng tôi ở nhà chị dâu tổng cộng được năm năm, trong khoảng một năm đầu sống ở đây, vợ tôi sinh hạ được hai đứa con (một trai và một gái), sau này khi hai đứa trẻ lớn lên mới có thể mặc được hai bộ y phục nhỏ đó. Chúng tôi dường như chợt hiểu ra rằng hóa ra sự kết hợp của hai người chúng tôi là vì hai đứa trẻ này! Để chúng có thể ở đây mà đắc được thân người, và từ đó đặt định một ra một nền văn hóa.

Tôi cũng được nhị ca giới thiệu đến làm việc trong một xưởng rượu để che mắt người khác. Chủ xưởng rượu là hai anh em, họ rất tốt bụng, đối với tôi cũng rất tốt. (Đời này một người làm ở công ty nước ngoài, người còn lại cũng mở nhà máy).

Do bị rất nhiều cao thủ không ngừng truy sát, chúng tôi buộc lòng phải rời khỏi nhà chị dâu và xưởng rượu, tạm ở trong một ngôi nhà trống xa xôi hẻo lánh. Lúc này hai đứa con của tôi mới được năm tuổi.

Một đêm nọ khi chúng tôi đang nằm nghỉ, bỗng nghe thấy có tiếng người bước vào trong sân, tôi bay ra ngoài, nhưng nhìn thấy một người mặc y phục đen đang đứng trong sân. Tôi chắp quyền trước ngực: “Không biết huynh đệ đêm khuya đến đây làm gì?” Anh ta nhìn thấy tôi bước ra, liền nói: “Nghe nói huynh đệ có khả năng toán quái, đoán chữ, hôm nay muốn mời huynh đoán một chữ”. Tôi vừa nghe liền biết rõ anh ta đang kiếm cớ, kỳ thực tôi không biết toán quái hay đoán chữ gì. Nhưng dẫu sao thì tôi cũng là người tu Đạo, có thể nhìn thấy chút huyền cơ trong một số việc, nhưng tôi chưa bao giờ thể hiện cho người khác thấy. “Không ngại huynh hãy nói thử xem”. Tôi trả lời với thái độ đúng mực không tự ti cũng không kiêu ngạo. “Vậy hãy đoán chữ ‘嬌’ (Kiều) này xem sao. Thế là tôi với anh ta ngồi xuống đất, tôi nhìn kĩ chữ này và chầm chậm nói: “Dù chữ này nhìn kiểu gì cũng đều là có ý chỉ một người hay một loại sự vật tốt đẹp. Thiện đãi với những điều tốt đẹp, đây là cái gốc làm người, làm quan và làm vua. Nếu đối đãi với những sự vật tốt đẹp mà vẫn giơ đao đồ tể, vậy là đã mất đi cái gốc làm người, không xứng làm người nữa, và nhất định sẽ bị trời trách phạt!” Anh ta nghe tôi nói như vậy dường như có chút cảm động, tôi tiếp tục nói: “Thực ra anh là muốn tới giết bốn người nhà tôi, anh vừa bước vào trong sân là tôi đã biết mục đích của anh rồi! Nhưng tôi là người tu Đạo, không muốn làm hại ai, thực ra tiểu tử xấu đó căn bản không phải là tôi, là các anh đã tìm nhầm người rồi”.

Anh ta vừa nghe, có vẻ như đột nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, rồi vỗ vào vai tôi, nguyện ý kết thành huynh đệ tốt với tôi. Khi chúng tôi nắm tay nhau bước ra khỏi sân, chỉ thấy anh ta móc trong túi ra một quả bóng tròn ném lên không trung, quả bóng bắt đầu cháy, nó có phần giống đạn báo tín hiệu. Điều đó có nghĩa là tạm hoãn không giết nhà này.

Lúc này dường như tôi nhìn thấy phía đối diện hiện ra một cái ao, cha tôi và một số người (cao thủ trong giang hồ) đang ở trong nước ngập đến thắt lưng, còn nhìn thấy “chú” (chồng dì ba) của tôi trong kiếp này đang ở trong xưởng! Có vẻ như họ vẫn đang muốn dùng công năng để đánh tôi, nhưng công năng đã rất yếu rồi. Tôi cũng vận dụng công năng tự phòng hộ để tránh khỏi bị đả thương, nhưng tôi cũng không muốn đả thương đối phương. Đang lúc giằng co thì đột nhiên có nhiều đám mây cát tường từ trên trời giáng hạ xuống, sau đó một số vị Thần Tiên xuất hiện, còn có Sư phụ của tôi và một vị Thần khác, chỉ thấy vị Thần đó dắt trong tay một con động vật có hình dáng giống như một con chó. Sư phụ mỉm cười nói: “Vân Phi, khảo nghiệm của con đã kết thúc rồi, tên tiểu tử xấu xa đó chính là con vật này hóa thành hình người mà xuất hiện. Một mặt, con đã hoàn thành đủ loại khảo nghiệm trên con đường tu luyện, mặt khác con cũng đã kết thiện duyên với rất nhiều vị Thần tương lai. Hãy giữ chính niệm thật tốt! Hết thảy phải đợi sau khi Phật Chủ của vũ trụ xuống nhân gian Chính Pháp thì những duyên phận này sẽ lại tái diễn một lần nữa. Có thể các chi tiết sẽ có biến đổi. Đến lúc đó hãy nhớ kỹ: ‘Ở bất kỳ lúc nào, đều cần phải thiện đãi người khác! Hãy nhớ! Hãy nhớ!’”

Nói xong, tất cả đều biến mất…

Thời gian trôi nhanh, giờ đây thực sự đã đến lúc Phật Chủ đích thân xuống nhân gian Chính Pháp rồi, chúng tôi cũng đều đã trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tôi cùng những huynh đệ họ, chị dâu họ và các tỉ tỉ của tôi, còn cả huynh đệ chủ xưởng rượu, cha mẹ của Tư Tư đều lần lượt đắc Pháp, đều đang tận tâm tận lực làm những việc bản thân cần làm vì sự đắc cứu của chúng sinh.

Đây chính là:

Nhân duyên tiền định kỷ thiên niên
Duyên tụ kim triều liễu hồng nguyện
Tu giả tinh tấn bất mê đồ
Cứu đắc chúng sinh phản gia viên

Diễn nghĩa:

Nhân duyên tiền định mấy nghìn năm
Kiếp này tụ duyên thực hiện hồng nguyện
Người tu tinh tấn không bị mê lạc đường
Cứu độ hết thảy chúng sinh trở về quê hương

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/272268



Ngày đăng: 21-11-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.