Luân hồi ký sự: Kiếp này tụ duyên (1)
Tác giả: Tiểu Liên
[ChanhKien.org]
Đó là một trải nghiệm bất thường và khó quên đến mức khắc cốt ghi tâm trong một đời nào đó mà tôi không nhớ được rõ. Tôi chỉ nhớ được rằng trải nghiệm kiếp đó của tôi xảy ra ở tỉnh Hà Nam ngày nay.
Ở đó có một ngôi làng nhỏ, trong làng có hai anh em khá giàu có. Nhà của người em nói một cách tương đối thì vô cùng giàu có. Nhà của người anh cả không giàu bằng, nhưng so với nhà những dân làng khác lại giàu hơn nhiều. Người em có hai người con trai, con trai lớn tên Vân Long, con trai út tên Vân Lực. Lớn lên Vân Long sống ở nơi khác, rất giàu có. Cuộc sống của Vân Lực cũng sung túc không kém. Còn người anh có năm người con gái và một người con trai, người con trai út đó chính là tôi, tên Vân Phi. Lúc mới sinh ra tôi có một nốt ruồi đen ở lòng bàn chân phải, nốt ruồi tuy nhỏ nhưng lại rất rõ ràng.
Khi tôi năm, sáu tuổi, thì đại tỉ, nhị tỉ và tam tỉ đều đã được gả đi ở nơi rất xa rồi, ngũ tỉ về sau mắc bệnh chết yểu. Chỉ có tứ tỉ Vân Mai lớn hơn tôi 13 tuổi đối xử rất tốt với tôi. Tôi cả ngày chỉ quanh quẩn bên tứ tỉ, cuộc sống khá vui vẻ.
Một ngày nọ có một vị Đạo nhân đến nhà, khi nhìn thấy tôi thì ông nói với cha mẹ rằng muốn đưa tôi đi, muốn cho tôi học một số võ nghệ để tương lai tránh bị người khác bắt nạt. Đương nhiên cha mẹ rất không tình nguyện cho tôi đi. Lúc này vị Đạo nhân ấy biểu diễn một màn công phu trong sân nhà, chỉ thấy:
Thân khinh như yến thiên địa hành,
Động tác mẫn tiệp tự hùng ưng,
Triển chuyển đằng na thị thân pháp,
Huyền diệu siêu phàm hiện thần công!
Tạm dịch:
Thân nhẹ nhàng như én thiên địa hành,
Động tác nhanh nhẹn tựa chim ưng,
Chuyển dịch ngang dọc triển thân pháp,
Siêu phàm huyền diệu triển hiện thần công!
Phụ mẫu thấy vậy liên tục khen ngợi không ngớt, lúc đó mới để cho tôi đi cùng Đạo nhân. Đương nhiên tứ tỉ có chút lưu luyến không muốn tôi rời đi, nhưng khi nghĩ tôi đi rồi có thể học được bản sự lớn nên cũng đành buồn bã để tôi đi.
Thế là tôi cùng Đạo nhân đi một quãng đường rất xa, cuối cùng đến đỉnh một ngọn núi cao (Tung Sơn), từ đó trở đi tôi theo Đạo nhân học võ nghệ.
Ban đầu, các võ nghệ mà ông ấy dạy tôi là những công phu ngoài ngũ hành. Sau đó, ông ấy nhìn thấy căn cơ của tôi tốt, nên đã dạy cho tôi công pháp tính mệnh song tu chân chính, đây mới là tu luyện chân chính, tu luyện thật sự. Kết quả sau cùng cần bạch nhật phi thăng lên Thiên giới.
Có lần nọ, khi đang trò chuyện cùng với Đạo nhân, tôi hỏi ông ấy: “Sư phụ, nếu như lúc ấy ngài nói với cha mẹ con rằng dạy con một phương pháp tu luyện và cuối cùng thoát ly khỏi nhân gian, vậy thì chắc chắn cha mẹ sẽ không để cho đứa con trai duy nhất trong nhà ra đi, phải không?” Đạo nhân thở dài rồi nói: “Đúng vậy, con người luôn luyến tiếc thời gian trong cõi người, nhưng lại trong vô tri mà lãng phí sinh mệnh của bản thân, không biết được rằng vốn dĩ sinh mệnh có thể được sống tốt đẹp hơn!”
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã 20 năm trôi qua, tôi cũng lớn thành một chàng trai trẻ tuổi rồi. Ngày nọ, sư phụ gọi tôi đến và nói: “Con về nhà đi, nhưng con nhất định phải ghi nhớ bất kỳ lúc nào cũng không được trễ nải việc tu hành. Và khi con 35 tuổi sẽ gặp một nữ tử có nốt ruồi trên trán, khi con gặp cô ấy, cô ấy đang vo gạo bên con suối nhỏ, trong nhà cô ấy có cặp ngỗng to. Con nhất định phải kết thành phu thê với cô ấy”. “Vì sao ạ?” “Một mặt con còn có rất nhiều tâm chấp trước cần vứt bỏ, một mặt khác, ta là sư phụ lại muốn con thành gia là vì trước đây ta đã từng hứa với người khác một việc (Về sau tôi mới minh bạch làm vậy là để kết duyên với hai vị Thần). Còn những việc khác không cần hỏi nhiều. Phải rồi, con hành tẩu ở nhân gian này khi chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được hiển hiện công phu thật sự của mình, ở bất cứ nơi đâu đều phải dùng thiện đối xử với người khác, con hãy nhớ lấy!” “Sư phụ cũng không có thứ gì cho con, chỉ có túi nhỏ này (bách bảo nang). Con đừng coi thường nó, trong này có thể biến hóa ra bất cứ thứ gì mà con cần. Và đương nhiên phải sử dụng cho chính, nếu không sau này sẽ khó lòng mà sử dụng túi nhỏ này nữa. Con đã minh bạch chưa?!” Tôi gật đầu.
Tôi rưng rưng nước mắt bái biệt sư phụ, mang theo cái túi nhỏ sư phụ cho liền xuống núi. Dùng năng lực tự mình tu xuất ra để về nhà thật sự rất nhanh. Khi về đến thôn, cảm thấy không khí có gì đó không bình thường, dường như mọi người đều đang tránh né tôi, muốn tìm một người để hỏi rõ sự tình cũng khó. Trong tâm lúc ấy rất khó xử. Nhưng nếu không hỏi thì trong lòng có chút không yên tâm cho lắm, sau đó nghĩ lại chẳng phải bản thân mình là người có công phu, vậy thì chẳng phải tôi chỉ cần biến hóa dung mạo bề ngoài một chút là được sao?! Tôi dứt khoát phải làm cho bản thân trở nên tiêu dao tự tại hơn một chút, về cơ bản thì trông tôi khác hẳn với lúc đầu.
Lúc này tôi lại tìm một người để hỏi rõ thì mới biết được sự tình: Hóa ra nửa năm trước có người giống tôi y đúc về đây, anh ta lợi dụng được chút yêu thuật đã học được để sát nhân phóng hỏa, hiếp đáp, làm nhục người khác, không việc xấu xa nào không làm. Ông cụ (cha tôi) quá tức giận, đã tìm rất nhiều cao thủ giang hồ về, thề sẽ bắt và giết chết nghịch tử nọ. Nghe nói hai tháng gần đây tiểu tử xấu xa kia không xuất hiện nữa, không biết nó lại đi đâu làm mưa làm gió nữa?
Tôi nghe xong trong tâm rất khó chịu, tôi tự nghĩ sao lại xảy ra sự việc này? Vậy là tôi đã cáo từ người đó. Tôi buồn bã trở về nhà, trong lòng nghĩ phải giải thích rõ ràng với phụ mẫu.
Vào đến cửa nhà thấy bố cáo treo giải tìm người do cha tôi viết: “Người nào bắt được tên nghịch tử kia sẽ được thưởng 500 lượng bạc”. Tôi đẩy cửa bước vào sân nhà vừa đúng lúc tứ tỉ cũng mở cửa, tôi vừa nhìn thấy tứ tỉ liền khóc, tứ tỉ lúc đó ngây người ra, vội hỏi: “Xin hỏi tiểu huynh đệ tìm ai vậy, tại sao lại khóc?” Lúc này tôi mới biết là vì mình đã thay đổi dung mạo nên tỉ không nhận ra. Thế là dung mạo lập tức đổi về như cũ. Tôi nghẹn ngào kêu lên: “Tứ tỉ, đệ là tiểu đệ của tỉ đây!” Tứ tỉ kinh ngạc, nói: “Ngươi không phải là tiểu đệ của ta, là tên tiểu tử xấu kia” “Tỉ không tin sao? Tỉ còn nhớ lòng bàn chân phải của đệ có một nốt ruồi nhỏ không?” Tôi cởi giày ra cho tứ tỉ xem. Tứ tỉ vừa xem quả đúng lòng bàn chân có nốt ruồi. Tứ tỉ lúc ấy gần như muốn ôm tôi mà khóc lớn một trận nhưng tỉ ấy cố kìm nén lại tình cảm của bản thân, nhanh chóng kéo tôi đến nơi vắng lặng cách xa làng, hỏi nhiều năm như vậy tôi sống thế nào. Tôi đã khóc và nói hết ra sự thật. Sau đó tôi mới hỏi: “Sao tỉ nhiều năm như vậy vẫn chưa lấy chồng?” “Ai chà, chắc có lẽ đời này tỉ không nên lấy chồng! Rất nhiều lần đã sắp xếp xong, cả ngày cưới cũng định xong xuôi nhưng lúc thì nam nhân nhà này mắc bệnh, lúc thì cha mẹ nhà kia mất, còn không thì nhà trai lại có hung sự”. “Hung sự nghĩa là gì vậy?” “Là rất không thuận lợi trôi chảy, giống như nếu như làm quan không bị giáng chức thì cũng bị vào ngục, nếu làm thương nhân đi buôn không bị lỗ thì cũng bị trắng tay. Ngay cả đại thẩm nhà hàng xóm kế bên cũng nói mệnh của tỉ không tốt!” “Vậy tỉ không cần lấy chồng nữa, sau này đệ lấy vợ, tỉ giúp đệ chăm cháu là được rồi”, tôi vừa nói vừa làm nũng tỉ. “Coi bộ dạng ngốc nghếch của đệ này, toàn nói linh tinh không đâu. Được rồi tỉ không nói với đệ nữa, đệ ngàn vạn lần không được quay về nhà, nếu không phụ thân khẳng định sẽ coi đệ là tiểu tử xấu xa kia mà giết đệ đó!” “Thật sự nghiêm trọng đến vậy sao?” Tôi không hiểu được hỏi lại. “Bây giờ phụ thân đã cam đoan với mọi người trong làng nếu thấy đệ là sẽ giết đệ, bất kể đệ ở nơi chân trời góc biển nào, chỉ cần thấy đệ là sẽ giết, để trừ hại cho dân! Đệ nhất định phải cẩn thận!” “Vậy đệ tới đâu ở, ăn cơm ở đâu đây?”, đối mặt với cảnh tượng thê lương, có nhà mà không thể về được, tôi buồn đến phát khóc. “Tỉ có dành dụm được chút bạc vụn, đệ cầm lấy mà dùng tạm, nhớ là đừng bao giờ về nhà nữa”. “Vậy đệ nhớ tỉ thì phải làm sao?” “Chẳng lẽ đệ không có cách nào sao, bao nhiêu năm nay đệ đã học những gì rồi?” Câu này đã khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi nghĩ chuyện này nhất định là chuyện chính đáng, liền nghĩ: “Nếu như có chiếc gương nhỏ thì tốt, tới lúc đó nếu tứ tỉ muốn tìm mình thì nhìn về phía gương gọi ba lần lúc đó gương sẽ hiện ra mình đang ở đâu”. Vì vậy tôi hiếu kỳ lấy tay tìm trong cái túi nhỏ, trong túi hình như có vật tròn tròn, tôi lấy ra xem, quả nhiên là một chiếc gương đồng tròn nhỏ. Vì vậy tôi đã giao cho tứ tỉ, nói cho tỉ ấy cách dùng và sau đó chúng tôi chia tay nhau.
(Còn tiếp)
Ngày đăng: 11-10-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.