Luân hồi ký sự: Kiếp này gặp lại



Tác giả: Đệ tử Đại Pháp Đài Loan

[ChanhKien.org]

Vào thời kỳ viễn cổ, có một quốc gia dựa vào thạch anh và đá quý để làm nguồn năng lượng. Trong quốc gia ấy, người tu hành có một địa vị rất cao, hơn nữa mỗi người đều có khảm một viên đá quý trên thân, viên đá đại biểu cho tâm tính và công lực cao thấp của từng người. Hoàng tử của quốc gia, cũng chính là người kế thừa ngai vị, tên là “Nguyên”. Khi Nguyên lên chín tuổi, thì tiểu công chúa Tuyết Luân ra đời.

Vào ba trăm năm trước, có ba vị đạo sư đã từng tiên tri rằng: vào một thời điểm trong tương lai, nguồn nước của quốc gia này sẽ bị cạn kiệt. Vì vậy các đạo sư đã luyện chế ra một loại khoáng thạch màu hồng có năng lượng cường đại, chuẩn bị sẵn để khảm lên thân người sẽ kế vị vương thất trong tương lai. Khi nguồn năng lượng quốc gia bị dùng hết, nguồn nước cạn kiệt, người ấy sẽ là người đi tìm nguồn nước mới cho quốc gia, nhưng cái giá phải trả chính là người đó phải bị mất đi sinh mệnh của mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, sự ra đời của công chúa đã giải trừ sự sầu muộn của quốc vương và hoàng hậu bởi vì họ sẽ đem viên đá quý đó khảm lên thân của Tuyết Luân – đứa trẻ vừa mới sinh ra chưa có khả năng đưa ra sự lựa chọn nào.

Hai năm sau khi Tuyết Luân ra đời, quốc vương và hoàng hậu lần lượt qua đời. Tuyết Luân được chuyển đến sống trong đạo quán gần cung điện cùng một nhóm tu sĩ nhỏ tuổi. Trong số đó, có ba cậu bé vô cùng thân thiết với Tuyết Luân.

Tiểu tu sĩ có tên Thái Dương là người tu luyện tinh tấn, được xem như người kế nhiệm của đạo sư Kim Vân, phụ trách vấn đề cơm nước ăn uống trong đạo quán. Người có tên Ngân tư chất có phần chậm chạp thiếu lanh lợi, nhưng lại có tấm lòng lương thiện, làm việc rất chuyên nhất, có thiên bẩm võ thuật. Người có tên Tiểu Long hơn Tuyết Luân sáu tuổi, từ nhỏ đã được đưa đến sống trong đạo quán, trước nay vẫn chưa từng được gặp cha mẹ thân sinh ra mình. Cậu là người vô cùng thương mến Tuyết Luân, nhưng bởi vì bị mất tiếng bẩm sinh, không nói được, nên vẫn không thể bày tỏ cảm tình của mình với công chúa.

Cuộc sống trong đạo quán, khiến Tuyết Luân trở thành một cô gái lương thiện và rất biết quan tâm đến người khác. Khi gặp vấn đề mâu thuẫn xung đột, đầu tiên Tuyết Luân thường luôn phản tỉnh chính mình, trước giờ không hề oán trách hay tức giận một ai. Nếu như trong tâm Tuyết Luân có sự bất bình thì viên đá quý trước ngực sẽ chuyển sang màu hồng, khiến cho toàn thân nàng phát nóng khó chịu.

Tất cả đều có quan hệ với sứ mệnh của Tuyết Luân. Tâm của cô ấy nhất định phải giữ vững được sự lương thiện, không oán không hận, khiến tâm tính đạt đến tiêu chuẩn để có thể gánh vác được sứ mệnh trong tương lai, đó chính là: vì quốc gia mà hy sinh sinh mệnh của mình. Tiểu Long vì rất yêu mến Tuyết Luân nên trong lòng vô cùng bất bình khó chịu. Cậu nghĩ chắc rằng, mọi người dạy dỗ và đối xử tốt với Tuyết Luân chỉ để cho Tuyết Luân sau này sẽ vì họ mà hy sinh tính mạng của mình.

Năm 11 tuổi, hoàng tử Nguyên kế thừa vương vị, lên ngôi quốc vương; vì trong lòng quốc vương cảm thấy hổ thẹn với em gái, nên luôn cố tình kìm nén, không hỏi thăm tình hình của em. Có một lần, Tuyết Luân bị sốt, Tiểu Long đi tới cung điện thỉnh mời quốc vương đến thăm nom Tuyết Luân, nhưng quốc vương đã từ chối. Từ đó, hai người có tâm kết. Quốc vương thấy Tiểu Long nặng tình với Tuyết Luân như vậy, trong lòng thầm nghĩ: có thể một ngày nào đó, Tiểu Long sẽ thuyết phục Tuyết Luân phản bội đất nước này.

Tiểu Long thiên tư thông minh, đáng tiếc là mê ở trong tình, cản trở sự tu luyện. Đạo sư Kim Vân rất yêu quý Tuyết Luân, thường xuyên qua lại thăm nom và dạy công chúa học, đồng thời giải thích nội hàm của kinh sách cho nàng. Trong lòng Tuyết Luân biết rõ sứ mệnh của mình, trước giờ chưa từng có tâm oán hận. Mặc dù công chúa rất yêu thương Tiểu Long, nhưng nàng biết rằng mình không nên có [loại] tình cảm này, bởi vì nó sẽ làm náo động tâm tư của nàng, khiến nàng trở nên vị tư, vậy nên, công chúa trước nay vẫn khống chế vững chắc cảm tình của mình với Tiểu Long. Bởi vì trên ngực cô có chạm viên đá quý, nên thân thể của Tuyết Luân có chút khác người: cô có thể bay là là trên mặt đất. Tiểu Long thường dùng một sợi dây thừng cột chân Tuyết Luân lại, giữ cho Tuyết Luân bay bên cạnh mình. Những khi Tuyết Luân giữ không vững tâm tính, Tiểu Long thường tìm ra biện pháp giúp nàng ổn định lại tâm trạng.

Tuyết Luân, Tiểu Long, Thái Dương và Ngân, những cô bé cậu bé ấy đã gắn kết với nhau như vậy và từ từ lớn lên từng ngày.

Năm 20 tuổi, quốc vương thành thân với con gái của một vị đại thần, tên nàng là Trân Châu. Trân Châu tính tình lương thiện, thùy mị, ngay từ nhỏ đã được giáo dục để chuẩn bị cho sau này sẽ được gả vào hoàng cung. Sau khi được gả cho quốc vương, Trân Châu nghĩ rằng từ nay về sau sẽ được hưởng những ngày tháng hạnh phúc vui vẻ, nhưng trên thực tế, Trân Châu phát hiện ra rằng quốc vương thường hay cau mày nhăn mặt, phải xử lý hết từ công việc này đến công việc khác.

Mấy vị đại thần bên cạnh quốc vương đều là những đạo sĩ có đạo đức và trí huệ được chọn ra từ trong đạo quán.

Vị đại thần có tên Quang Huy là một vị võ tướng chính trực, dũng cảm, trung thành, lại có gương mặt anh tuấn như một nữ nhi, là người thân cận của vương hậu Trân Châu. Đại thần tên Hy là người có tính cách đơn thuần, hài hước, là trợ tá đắc lực của quốc vương. Đại thần tên Quảng cũng là một võ tướng, võ công cao cường lại đôn hậu từ bi, vốn dĩ trước đây là người cùng lớn lên với Tiểu Long, Thái Dương và Ngân, năm 15 tuổi được chọn vào hoàng cung, ở bên cạnh hầu cận quốc vương. Một vị đại thần khác tên là Quang Minh, là người văn võ song toàn, khả năng quan sát nhạy bén, tấm lòng tinh tế, hành sự quyết đoán, là trợ thần không thể thiếu bên cạnh quốc vương.

Sau khi vào cung, Trân Châu rất nỗ lực để khiến quốc vương vui lòng. Mãi đến sau này, trong một lần tình cờ vương hậu nhìn thấy quốc vương một mình đi đến đạo quán, đứng tại một góc nhỏ mà [âm thầm] quan sát Tuyết Luân – người em gái mà quốc vương chưa từng ôm qua một lần, đôi mắt của quốc vương khi ấy tràn đầy sự bi thương. Sau lần đó, vương hậu đã tìm gặp đại thần Quang Huy để tìm hiểu, cuối cùng nàng đã hiểu ra được nguyên nhân: tình cảnh của công chúa khiến quốc vương vô cùng áy náy nhưng ngài lại không có cách nào khác, vì vậy chỉ có thể lựa chọn đối đãi một cách “lạnh lùng” và xa lạ như vậy với Tuyết Luân.

Hoàng hậu Trân Châu quyết định sẽ bù đắp cho quốc vương, vì vậy nàng nỗ lực hết sức để thiện đãi Tuyết Luân. Ví như biết rằng Tuyết Luân rất thích phượng hoàng nên đã cử đại thần Hy đem đến cho công chúa một con phượng hoàng thật đẹp. Tuyết Luân vì thế mà vui mừng khôn xiết, nhưng Tiểu Long lại tỏ ra rất thờ ơ lạnh nhạt, vì cậu tin rằng: mục đích cuối cùng của những người này là vị tư, bất luận họ làm những gì, cậu đều không công nhận.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt Tuyết Luân đã 16 tuổi. Lúc này vương quốc đang trải qua kỳ đại hạn hán, đã gần hai năm mà không có nổi một giọt mưa, tình thế vô cùng nguy cấp. Đạo sư Kim Vân biết rằng thời điểm đã đến nên bèn nói với quốc vương rằng: Tuyết Luân cần phải lên đường khởi hành ngay lập tức để đem đá năng lượng trở về.

Quốc vương biết rằng đã không thể vãn hồi điều này được nữa. Trước đêm ban bố mệnh lệnh khởi hành, ngài đau khổ dằn vặt cả đêm không chớp mắt. Trong kiếp này, quốc vương chưa hề làm bất kỳ điều gì cho Tuyết Luân. Khi nhắm mắt lại, điều hiện ra trước mắt quốc vương toàn là hình ảnh của một người, thân là công chúa nhưng lại vì tất cả đạo sĩ trong tu viện mà gánh nước, nấu cơm, quét dọn,… Và cho đến lúc này, Tuyết Luân lại vì quốc gia này mà hy sinh mạng sống của mình. Quốc vương hiểu ra rằng, ngài không còn cơ hội để đền bù điều gì cho Tuyết Luân trong kiếp sống này, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước…

Ngày hôm sau, đạo quán nhận được mệnh lệnh: Tiểu Long, Ngân, Quảng cùng hộ tống Tuyết Luân đi về núi Thiên Sơn tìm kiếm nguồn nước và đá năng lượng. Người dẫn đường cho họ là Thái Dương. Một đêm trước ngày khởi hành, đạo sư Kim Vân gọi Tiểu Long đến bên phòng và nói: “Tiểu Long, tuy rằng con không nói được, nhưng thiên tính con thiện lương, lại có huệ căn, thời gian qua ta biết rằng con vì có cảm tình với Tuyết Luân mà đã làm trễ nải con đường tu luyện của mình. Lần ra đi này sẽ là sự tu luyện lớn nhất của con trong kiếp này, khi đi hết đoạn đường này con sẽ hiểu được sứ mệnh và thiên mệnh mà mình mang theo, hãy nhớ kĩ điều đó! Cần giữ vững tâm tính, hãy vì quốc gia, vì sinh mệnh của tất cả người dân, con hãy đi đi! Hãy cõng Tuyết Luân trên lưng và đi hết con đường này nhé!”

Đoàn người đã khởi hành lên đường. Họ mặc trên mình áo cà sa trắng, bộ hành trong núi sâu. Tiểu Long cõng Tuyết Luân trên lưng, Thái Dương cầm trên tay quả cầu thạch anh để giữ liên lạc với cung điện, dẫn đường cho mọi người. Trong hành trình này, họ gặp rất nhiều khó khăn, khảo nghiệm sự phối hợp và tâm tính của mọi người. Chỉ khi tâm tính đạt tiêu chuẩn thì mới vượt qua khó khăn, nguy hiểm trùng trùng. Họ từng bắt gặp cả mãnh thú lẫn cường đạo nhưng nhờ có Ngân và Quảng võ nghệ cao cường đã đẩy lùi tất cả. Dọc đường đi, việc ăn uống của mọi người lại do Thái Dương – người có tài nấu nướng lo liệu.

Những lúc Tuyết Luân nhớ nhà, thường hay quay đầu nhìn về phía cung điện, lúc này Tiểu Long đứng sau sẽ dùng hai tay bịt hai tai của Tuyết Luân lại để nàng tự nghe thấy thanh âm trong lồng ngực của mình, tĩnh lại để nghe tiếng trái tim của mình, mãi cho đến khi Tuyết Luân có thể bình tĩnh trở lại, không còn sợ hãi nữa.

Đoàn người đi trong suốt gần 30 ngày. Tiểu Long biết rất rõ rằng, mỗi lần tiến về phía trước thêm một bước có nghĩa là Tuyết Luân sẽ cách cái chết gần thêm một bước. Tiểu Long thủ vững trong tâm lời khuyên bảo của đạo sư, cố gắng không để những xung động trong lòng mình để lại bất kỳ ấn tượng gì. Giờ đây, Tiểu Long chỉ muốn giữ vững tâm tính, không để cho Tuyết Luân phải bận lòng, bình thản đưa Tuyết Luân đi hết đoạn đường này.

Cuối cùng, đoàn người đến được một sơn động, trong động có một hồ nước sâu nhìn không thấy đáy. Trong hồ có một loại nước lỏng không giống như nước, năng lượng và mật độ của nó rất lớn, hơn nữa ở sâu nơi đáy hồ có một dạng vật chất có thể trong nháy mắt giải thể tư tưởng của con người. Thái Dương phải rất vất vả mới lấy được một ít chất lỏng trong hồ đựng vào chiếc bình thạch anh màu tím mà đạo sư đưa cho. Đúng vào thời khắc đó, có một hình người to lớn hiện ra trước mắt mọi người, dường như đây là người sáng tạo ra thế giới, xuyên việt qua thời gian không gian, cùng đối thoại với Thái Dương.

Thái Dương vừa khóc vừa hỏi: “Không có cách nào khác sao?”

Hình người khẽ mỉm cười đáp: “Tất cả thuận theo thiên mệnh mà hành”.

Tuyết Luân tiến bước gần về phía hồ, Thái Dương, Ngân, Quảng quỳ sau Tiểu Long khóc một cách đầy bi thương. Tiểu Long khi này quỳ trước mặt Tuyết Luân mà không hề rơi lệ.

Tuyết Luân ôm chặt lấy Tiểu Long và nói với Tiểu Long rằng: “Em có thể ước một điều rằng anh sẽ có thể nói được, anh cần dùng sự tu hành của mình mà đi khắp nhân gian, nói với mọi người về ý nghĩa chân chính của sinh mệnh”.

Tiểu Long ngước nhìn chằm chằm vào Tuyết Luân như muốn hỏi rằng: “Kiếp sau, em sẽ nhớ được anh chứ?”

Tuyết Luân dường như hiểu được tâm ý của Tiểu Long bèn đáp: “Anh đừng lo, đây là thanh âm em dùng sinh mệnh của mình để đánh đổi, kiếp sau, chỉ cần ngay khi anh cất tiếng em sẽ nhận ra được anh”.

Nói xong, Tuyết Luân bước về phía hồ nước, bỏ y phục trên thân mình xuống, viên đá quý khảm trên ngực nàng lúc này liên tục phát ra ánh sáng. Nàng biết, quốc vương đang thấy tất cả thông qua quả cầu thạch anh, nàng không quay đầu nhìn lại, chỉ nói một cách nhẹ nhàng rằng: “Anh trai! Sau khi em nhảy xuống, anh có khóc không?”

Tuyết Luân không đợi quốc vương kịp trả lời bèn gieo mình xuống hồ, và từ từ biến mất vào bên trong đáy hồ nước thẳm…

Ngay lập tức, một viên đá quý màu hồng hình dáng giống một chiếc dùi từ từ nổi lên trên mặt hồ, năng lượng cường đại tới mức da thịt con người khó mà cưỡng nổi sức mạnh của nó. Thái Dương rơi lệ, cậu rút ra một chiếc khăn trùm bằng bạc có thêu hoa chuẩn bị trước đó nhanh tay phủ lên viên đá rồi ôm chặt lấy nó. Tiểu Long thấy vậy nhanh tay đỡ viên đá qua phía mình rồi ôm chặt lấy nó trước ngực bật khóc nức nở… Vừa lúc đó, Tiểu Long kêu thét một tiếng đầu tiên trong cuộc đời mình: “Tuyết Luân…!”

Tại nơi cung điện lúc này, quốc vương đang quỳ trước quả cầu thạch anh, hai hàng nước mắt tuôn rơi như mưa không thể dừng nghỉ…

Về sau, dưới sự hiệp trợ đầy trí huệ của Kim Vân đạo sư, quốc vương đã nhanh chóng dẫn dắt quốc gia bước ra khỏi nguy cơ cạn kiệt nguồn năng lượng. Hơn nữa, từ sau sự việc này, mọi người càng biết trân quý hơn nguồn năng lượng, quốc vương cũng yêu cầu thêm vào sách giáo khoa lời răn rằng: “Nếu nhân tâm bất hảo, Thần sẽ thu hồi lại tất cả những gì đã cấp cho con người”.

Chớp mắt, 10 năm nữa lại trôi qua. Trong thời gian này, Tiểu Long nỗ lực tu luyện, học Pháp. Vì năng lực lý giải tốt, thêm vào việc thường xuyên giao lưu đối chiếu với người khác, khiến tầng thứ tu luyện của Tiểu Long đề cao ngàn dặm mỗi ngày. Để có thể nói cho mọi người biết ý nghĩa chân chính của sinh mệnh, Tiểu Long xin quốc vương rời cung điện, tới các nơi trên toàn quốc hồng pháp, giáo hóa muôn dân, quốc vương nghe vậy liền đồng ý. Vì vậy, Tiểu Long dẫn theo những người nguyện ý đi cùng mình là Ngân, Quảng và Quang Minh cùng bắt đầu một hành trình tu luyện mới. Lúc này, Thái Dương đã trở thành đạo sư của quốc gia nên không thể đi cùng mọi người.

Trước khi khởi hành, quốc vương và hoàng hậu đều đến tiễn chân và hỏi rằng Tiểu Long có cần trợ giúp gì không. Tiểu Long thỉnh cầu được đem theo chim phượng hoàng mà Tuyết Luân yêu thích nhất.

Khi mọi người đứng trước cổng thành, Tiểu Long để cho phượng hoàng đậu trên vai mình và khẽ nói nhỏ: “Lần này không có Thái Dương đi cùng, phượng hoàng hãy dẫn đường cho chúng ta nhé”. Nói xong Tiểu Long tung phượng hoàng lên trời, phượng hoàng bay thẳng về phía chân trời xa, dưới bóng phượng hoàng đoàn người thân cưỡi trên lưng ngựa, trên mình khoác áo bào trắng từ từ di chuyển theo sau…

Không biết rằng đã trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi chuyển thế, những nhân vật trong câu chuyện trong kiếp này lại một lần nữa trùng phùng. Tôi chính là Tuyết Luân trong kiếp ấy, những người khác trong kiếp này là một ban nhạc trẻ. Tôi đắc Pháp vào năm 2001 và phụ trách làm phóng viên chuyên mục tin tức giải trí trong một kênh truyền thông của Đại Pháp. Lĩnh vực này vốn dĩ có ít đồng tu tham gia, lại thêm sự can nhiễu không ngừng đến từ phía Trung Cộng, khiến cho công việc của chúng tôi gặp rất nhiều trở ngại.

Năm 2009 trong một lần phỏng vấn, tôi và họ đã một lần nữa tái ngộ. Họ mặc trên mình bộ Âu phục màu trắng, đứng trên sân khấu vừa hát vừa nhảy. Trong đó có một chàng thanh niên, trước khi lên sân khấu biểu diễn không ngừng hướng về phía tôi mà ra hiệu, tôi không biết điều đó có ý nghĩa gì, trong lòng thầm nghĩ: “Cậu thanh niên trẻ này thì có tài năng gì chứ?” Đợi đến khi cậu ấy bước lên sân khấu và bắt đầu cất tiếng hát, thanh âm mà “tôi dùng sinh mệnh của mình để đổi lại” dường như trong khoảnh khắc đã đóng băng thời gian lại, khiến cho tôi nhớ về rất nhiều sự việc trong kiếp trước…

Sau đó, thông qua rất nhiều nỗ lực, chúng tôi đã phá vỡ được sự phong tỏa [của Trung Cộng], hoàn thành công việc phỏng vấn của mình. Sư tôn cũng để cho tôi minh bạch rằng: bắt đầu từ kiếp đó đã cần giữ vững tâm tính thực tu, dạng vật chất [có năng lượng] cường đại trong hồ nước kia chính là “Chân – Thiện – Nhẫn”, vị Thần sáng tạo ra thế giới ấy chính là Sư tôn.

Trong câu chuyện này, nhân vật nữ chính gieo mình xuống hồ nước, vì chúng sinh mà dâng hiến bản thân mình, kỳ thực chính là sự thăng hoa của sinh mệnh. Mặc dù thân xác thịt không còn nhưng hình tượng vi quan vẫn tồn tại, hơn nữa năng lực lại càng lớn hơn, có thể ngay lập tức liễu giải được tâm tư và sứ mệnh của những nhân vật trong câu chuyện.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/278629



Ngày đăng: 26-11-2022

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.