Luân hồi ký sự: Kiếp này tụ duyên (2)



Tác giả: Tiểu Liên

[ChanhKien.org]

Tôi đành phải lưu lạc bên ngoài, không may một lần nọ chân phải của tôi bị trầy xước, vết xước tuy không quá sâu, nhưng cũng làm mất đi nốt ruồi ở dưới chân của tôi. Khoảng nửa năm sau, tình cờ tôi nghe thấy người qua đường nói mẫu thân của tôi bị bệnh nặng, tôi không nghĩ nhiều nữa, thế là vào một đêm trăng sáng, tôi đã trở về nhà. Qua lớp giấy dán cửa sổ, tôi nhìn thấy bóng dáng mẫu thân đã gầy yếu đi rất nhiều, nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, phụ thân hình như đã đi ra bên ngoài nhà, chỉ còn tứ tỉ đang chăm sóc mẫu thân trong nhà, tôi đẩy cửa bước vào nhà, vừa khóc vừa nói: “Mẹ, con đã trở về rồi!” Chỉ nghe mẫu thân nói với giọng rất yếu ớt: “Là Vân Phi về rồi phải không con?” “Con trai à, con đã làm cho ta quá khổ vì nhớ con rồi!” Tôi đang định chạy đến gần mẹ. Đúng lúc này phụ thân quay lại, vừa nhìn thấy tôi, ông tức giận đến lắp bắp: “Tên tiểu tử xấu xa nhà ngươi, ngươi còn dám quay lại sao?!” Rồi tiện tay cầm chiếc ghế đẩu hướng vào đầu và mặt tôi mà đánh tới tấp! Tôi vội vàng vừa né tránh vừa nói: “Con không phải là tên tiểu tử xấu xa kia! Con là Vân Phi! Con là con trai của người, không tin người xem”, rồi tôi giơ chân phải ra. (Lúc đó, trong tình huống cấp bách, tôi quên mất nốt ruồi ở bàn chân phải đã không còn nữa). Phụ thân khi nhìn thấy không có nốt ruồi, lúc này lại càng tức giận! Nhận định rằng tôi là tiểu tử xấu xa đó, phụ thân lập tức mất đi lý trí, vào bếp lấy dao muốn giết tôi. Tứ tỉ vội vàng nói: “Đệ mau đi đi, mau đi đi!” “Tỉ quên mất chiếc gương nhỏ đệ đưa cho tỉ rồi sao? Đệ thực sự là tiểu đệ Vân Phi!” Tứ tỉ nói: “Đệ đi đi, đi mau đi! Đợi phụ thân hồi phục lý trí, rồi ta sẽ từ từ giải thích với người. Sau này tỉ sẽ đi tìm đệ”.

Tôi nhìn thời gian thấy cũng không thể nào làm sáng tỏ sự thật, tôi liền nói với mẫu thân: “Mẫu thân, xin hãy bảo trọng, con đi đây!” Không đợi mẫu thân nói thêm gì, tôi đã quay người bay ra khỏi nhà, rồi bay nhanh đi.

Tôi chạy một mạch không biết được bao xa, cho đến khi gặp một con sông chắn ngang trước mặt mới dừng chân. Mặc dù tôi tu luyện đã nhiều năm như vậy, tâm tính đã có nền tảng nhất định, nhưng khảo nghiệm lần này vẫn khiến cho tôi đau thấu tâm can! Không hay trời đã chuyển sang sầm tối khi nào, không lâu sau gió bắt đầu nổi lên, và mưa nhỏ kéo theo sau, nhìn lên bầu trời u ám, tâm tôi đã trở nên buốt lạnh. Dường như tôi đã hiểu những gì sư phụ nói, hết thảy mọi thứ trong hồng trần đều không thể xem trọng. Ôi chao! Tôi thở dài một tiếng, rồi tìm một nơi để nghỉ ngơi. Thế là tôi nhìn xung quanh nhưng không có nhà nào sáng đèn, mãi mới tìm thấy được một nhà. Hình như ông chủ nhà vừa mới trở về, và đang ăn cơm ở trong nhà, nữ chủ nhân thì đang dỗ dành con nhỏ: “Tư Tư mau ngủ sớm đi, ngày mai mình còn phải sang giúp đỡ ngoại tổ phụ nữa!” Thế là tôi liền đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa: “Đại ca à, có thể mở cửa một chút không, tôi là người qua đường, muốn tá túc nhờ ở đây một đêm, không biết có được không?”, tôi hỏi. Ông chủ nhà cầm đèn lồng bước ra, thận trọng nhìn tôi, toàn thân tôi đã ướt sũng rồi, lúc này, mưa càng ngày càng lớn. Tôi vội nói tiếp: “Đại ca à, tôi là người qua đường, không may gặp phải mưa to, muốn tá túc ở đây một đêm không biết có tiện không?!” Ông chủ nhà cho tôi vào mà không nói lời nào, nữ chủ nhân cũng nhiệt tình cho tôi ăn. Vì tôi là khách không mời mà đến, nên đồ ăn không được chuẩn bị đầy đủ, trong nhà cũng chẳng có nhiều thức ăn thừa, lúc này ông chủ chân thành nói: “Huynh đệ hôm nay đã đến nhà ta rồi, vậy hãy coi đây là nhà của mình đi! Những đồ ăn này, huynh đệ cứ ăn hết đi! (Bây giờ tôi nghĩ đến câu này, vẫn cảm thấy rất cảm động). Nhìn ấn đường huynh đệ có luồng chính khí, chúng ta hãy cùng kết bằng hữu”. Lúc đó tôi rất cảm động, nên đã kể đại khái cho họ biết cuộc sống của mình từ nhỏ đến lớn. Sau khi nghe xong, họ càng quý trọng tôi hơn.

Sáng sớm hôm sau tôi muốn rời khỏi nơi này, ông chủ nhà nói thế nào cũng không cho tôi đi, không biết làm sao tôi đành phải ở lại nơi này thêm mười mấy ngày nữa. Sau đó tôi nói với ông chủ nhà, tôi không thể ở lại được nữa, vì nếu có người truy sát tôi, e rằng sẽ liên lụy mọi người. Và rồi chúng tôi chia tay trong bầu không khí rất buồn.

Thiên hạ rộng lớn, tôi biết đi đâu đây? Tôi đang đi một mình trên con đường lớn, vừa đi vừa nhẩm niệm lại những lời sư phụ dạy tôi rằng cần phải trọng đức như thế nào. Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện hai người đàn ông cao lớn, vừa nhìn là biết không phải là người lương thiện. Một người đàn ông trong họ hình như đang vội đi vệ sinh, còn một người đang ngồi nghỉ ngơi bên đường. Họ nhìn thấy tôi như thể là họ đã gặp được một con mồi. Chỉ nghe thấy một người hét lên: “Này, Mao tiểu tử, không thấy quần của đại gia đang bị lỏng à? Mau buộc lại giúp ta!” Người kia hét lớn: “Không thấy giày của đại gia ta bị tuột à, mau xỏ vào cho ta!” Tôi nghe vậy, thấy buồn cười, trong tâm nghĩ rằng hai người này có thể đã uống quá nhiều, nếu không thì là họ đang gặp phải chuyện rắc rối nào đó. Thôi được, tôi quyết định giúp họ cho xong. Thế là tôi đã kiên nhẫn giúp họ chỉnh lý lại áo mũ cho chỉnh tề. Sau đó nói từ đáy lòng rằng: “Ngài xem, lần này đã hài lòng chưa, hai vị đại — gia!” Tôi cố ý kéo dài giọng của mình để làm xoa dịu sự điên cuồng của họ.

Họ nhìn tôi và nói với nhau một cách bối rối: “Xem ra cậu ta không giống tiểu tử xấu xa làm đủ mọi điều ác đó. Chúng ta quay trở về báo lại với lão gia. Đi thôi!” Sau đó hai người họ rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Trong lòng tôi dường như đã hiểu ra được. Nếu tôi động thủ thì sẽ gây ra một số rắc rối, vả lại tôi đã quyết tâm bất cứ lúc nào cũng sẽ luôn đối xử thiện với người khác!

Cứ như thế nhiều năm trôi qua, mặc dù đã trải qua một số chuyện nguy hiểm, nhưng vì tôi luôn đối xử thiện với người khác nên rất nhiều chuyện đã hóa nguy thành an.

Nhoáng một cái tôi đã 35 tuổi rồi, tết Nguyên Đán năm đó tôi lưu lạc đến một thành phố vô cùng hẻo lánh, một ngày nọ khi tôi đang đi bộ trên một con phố, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu cứu mạng. Trong tâm tôi nghĩ, tính mạng con người quan trọng, làm sao tôi có thể không quản được? Thế là tôi bước tới xem: Chỉ thấy một tiểu tử xấu xa đang nắm tay một cô gái xinh đẹp kéo vào nhà, cô gái này trông khoảng trên dưới 20 tuổi. Tôi giơ nắm đấm và đánh bay tiểu tử xấu xa đó. Hết lòng giúp cô ấy chỉnh trang lại y phục. Nhưng lúc này đúng lúc chị cả của cô gái đi qua, nhìn thấy cảnh tượng này, thì mở to mắt tức giận, không suy nghĩ gì mà đã lao về phía tôi mà đánh. (Cô ấy biết một ít công phu). Vì tôi không có chuẩn bị trước, tức thời bị đánh đến nỗi trên mặt và thân dính đầy vết máu. Lúc này em gái của cô ấy liên tục nói: “Tỉ à, huynh ấy cứu muội, chứ không phải là hại muội. Tỉ, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa”.

Có lẽ cô ấy đã mệt vì đánh tôi, thế là hạ quyền xuống. Lưỡng lự hỏi: “Thật sao!?” Tôi mỉm cười một cách thật thà, hồn nhiên rồi rời đi mà không nói gì. Đang đi thì bỗng thấy đói bụng, thế là tôi quyết định đến một quán ven đường gọi mấy cái bánh bao và ngồi ăn, ăn xong định trả tiền, nhưng khi thò tay vào túi sờ thì thấy tiền đã bị rơi mất, có lẽ túi đã bị rách khi bị cô gái vừa rồi đánh. Mặt tôi đỏ bừng từ đầu đến chân, và tôi cảm thấy rất xấu hổ. May mắn thay, cái túi nhỏ mà sư phụ đưa cho tôi vẫn còn. Nhưng mà tôi nghĩ, làm như vậy có được tính là dùng một cách chính đáng không? Một vị thực khách bên cạnh dường như nhìn thấy hoàn cảnh túng quẫn của tôi, thế là hào phóng nói: “Huynh đệ, mấy cái bánh bao đó coi như tôi mời khách”. Không đợi tôi nói, chỉ nghe thấy vị khách nói: “Ông chủ, đến lấy tiền!”

Trong lòng tôi tràn đầy cảm kích và nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của huynh đài?” “Vân Lực”. “Vân Lực… vậy anh trai của huynh có phải là Vân Long không?” “Đúng, nhưng làm sao huynh biết?” “Ta chính là Vân Phi đây, chính là người con thứ sáu trong nhà đại ca của phụ thân huynh!” “Vậy sao?! Ta thực sự không dám tin! Thật là có duyên hội ngộ!” “Đúng vậy”. Nước mắt của chúng tôi hợp lại như nước lũ vỡ đê! Khóc một hồi lâu mới dừng, tôi chậm rãi kể tỉ mỉ cho huynh ấy nghe về những thống khổ mà tôi đã trải qua trong ngần ấy năm. Nhị ca nói: “Tứ tỉ Vân Mai của đệ vẫn chưa gặp đệ sao?” “Tỉ ấy nhìn thấy đệ mấy lần qua chiếc gương nhỏ, một lần tỉ ấy nói với đệ, mẫu thân của đệ đã qua đời, khiến cho phụ thân lại càng căm hận tiểu tử xấu xa đó và nhiều lần thề rằng sẽ mau chóng tìm cách để giết tiểu tử đó trừ hại cho dân”. “Ối, bác trai cũng là căm hận cái ác như kẻ thù! Đệ cũng là vô tình mà gặp phải chuyện kỳ quái?” “Đúng, đúng vậy, đại ca Vân Long gần đây ra sao?” “Đại ca Vân Long của đệ vốn dĩ làm ăn lớn kiếm được rất nhiều tiền, sau này cưới được chị dâu mười phần hiền đức, về sau nữa có một cô con gái tên Hân Hân, bây giờ Hân Hân đã 12 tuổi rồi. Nhưng đại ca của đệ không may bị người ta hãm hại vào năm ngoái, hiện tại đang ở trong tù, bản thân chị dâu của đệ cũng đang gặp khó khăn, có điều là Hân Hân rất hiểu chuyện. Hay ta đưa đệ đi gặp họ chút nhé?” “Được rồi!” Tôi nghĩ bản thân cũng không có chỗ nào để đi nên cũng đã đồng ý.

Khi đến chỗ chị dâu, ở đó tôi cảm thấy như giống nhà của mình vậy. Nhưng ở đó vài ngày, tôi cảm thấy dường như mình có việc cần phải làm. Thế là tôi liền chào từ biệt chị dâu và rời đi.

(còn tiếp)

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/272204



Ngày đăng: 08-11-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.