Chuyện cổ Phật gia: Ngộ trưởng lão điểm hoá Trịnh Hành Bà
Tác giả: Đức Huệ
[ChanhKien.org] Vào thời Nam Tống, có một bà lão ở Hợp Châu tên là Trịnh Hành Bà, bà là một cư sĩ Phật giáo rất sùng đạo. Từ nhỏ, bà đã không ăn thịt không uống rượu, bà lớn lên trong gia đình tín ngưỡng Phật giáo. Hàng ngày bà chuyên tâm tụng niệm một bộ kinh trong Phật giáo. Bà vô cùng tinh tấn và hầu như không hề lười biếng, buông lơi.
Mùa xuân năm Tân Vị (năm 1151 sau công nguyên) tại Thiệu Hưng, Trịnh Hành Bà và những người khác đi đến chùa Báo Ân Quang Hiếu để nghe Ngộ trưởng lão hồng dương Phật pháp. Trên đường đi ngang qua cửa hàng thịt, thấy anh đồ tể đang thái thịt bò, bà nói đùa với bạn đồng hành: “Thịt bò này mà chấm với muối và dấm để ăn thì thơm ngon phải biết”.
Khi đến chùa, Ngộ trưởng lão đột nhiên hỏi bà: “Tại sao bà lại ăn thịt bò?” Trịnh Hành Bà nói: “Từ khi sinh ra con chưa bao giờ ăn thịt, tại sao ngài lại nói như vậy?” Thấy bà trả lời khá chắc chắn, Ngộ trưởng lão bèn lấy ra một ít thuốc, pha bằng nước ấm rồi cho Trịnh Hành Bà uống. Sau khi Trịnh Hành Bà uống cạn, một lúc sau, bà cảm thấy buồn nôn và ngay lập tức nhổ ra một thứ giống như một bát thịt bò lớn.
Lúc này, Trịnh Hành Bà ngộ được rằng: khi bà đi ngang qua cửa hàng thịt, bà đã vi phạm yêu cầu về “thân, khẩu, ý” trong Phật giáo, bà đã động vọng niệm và ham muốn ăn thịt, thậm chí còn nói đùa về điều đó với người khác. Sau lần điểm hoá này, bà càng tu hành tinh tấn hơn, càng không dám khởi bất kỳ vọng niệm nào nữa.
Trong câu chuyện này, Trịnh Hành Bà vô tình động vọng niệm với chấp trước ăn thịt, và sau đó lại nói ra khỏi miệng, quả thật tại một không gian khác đã chiêu mời đến những vật chất tương ứng; vị Ngộ trưởng lão này cũng là một cao tăng thần kỳ, thuốc mà ông cho Trịnh Hành Bà uống quả nhiên thực sự có thể đẩy vật chất từ không gian khác vào không gian này. Tất nhiên, tôi không nói rằng tu luyện nhất định phải ăn chay. Các phương pháp khác nhau có những yêu cầu khác nhau, thực ra, Đức Phật Thích Ca đương thời cũng không yêu cầu người xuất gia không được ăn thịt, thay vào đó ông yêu cầu những người xuất gia và tăng nhân: Thí chủ bố thí đồ ăn gì thì tăng nhân ăn đồ ăn đó, nhưng không được động tâm đối với màu sắc hương vị của đồ ăn, không được hữu cầu. Tôi muốn nói rằng qua câu chuyện này có thể thấy tu luyện là vô cùng nghiêm túc, cần phải yêu cầu nghiêm khắc đối với mọi tư tưởng, lời nói của người tu luyện, một suy nghĩ sai, một lời nói sai đều có thể chiêu mời những thứ không tốt đến, người tu luyện nhất định phải tu tâm, trong từng vấn đề nhỏ nhặt đều không được sản sinh chấp trước.
Trích từ: Di Kiên Chí – Chi Chí Đinh – Trịnh Hành Bà
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/257633
Ngày đăng: 19-09-2020
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.