Luân hồi ký sự: Thiên nhai phổ độ



Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Nếu như nói, trong chu kỳ văn minh nhân loại lần này, sự kiện Phật Di Lặc hạ thế là vô cùng hy hữu, thì trong thời kỳ viễn cổ, hành trình tu luyện và phổ độ của một vị nữ Phật là hy hữu đến nỗi không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung được.

Bài viết này chỉ có thể dùng ngôn ngữ khái quát nhất để tóm tắt hành trình trong cả một kiếp người.

Cách đây 200 nghìn năm, tại nơi mà ngày nay là Mexico có một quốc gia nọ; Quốc vương quốc gia này rất có đức hạnh, ông có một vị đại thần cũng rất đức cao vọng trọng. Sau đó phu nhân của vị đại thần này sinh hạ được một bé gái, tên gọi là Nhụy Hinh (nghĩa là mùi hương thơm ngát của nhụy hoa bay xa). Khi vừa sinh ra, trên mình bé gái này đã có một vòng hào quang, thần sắc mười phần uy nghiêm. Tại quốc gia này có một gian thần, sau khi biết tình huống của Nhụy Hinh, ông ta đã tới Hoàng cung tìm Hoàng hậu, vu cáo đứa bé này tương lai sẽ soán ngôi. Sau đó, Hoàng hậu nói dối rằng đêm ấy nằm mơ thấy một đứa bé gái tương lai sẽ giết bà và nhà Vua, mong Quốc vương đem đứa bé đi xử tử. Nhà Vua sáng suốt, cảm thấy khó hiểu, chỉ nói rằng đó chỉ là một giấc mơ thôi, đừng suy nghĩ nhiều. Hoàng hậu vẫn nuôi hy vọng và phái người thân tín truyền thánh chỉ, nói phải đem đứa bé quăng ra biển cả. Vị đại thần này không biết thánh chỉ là giả, nên buộc phải đem đưa bé giao cho hạ thần. Sau đó vị hạ thần này cưỡi ngựa ra bờ biển, thì đột nhiên bụng ông quặn lên, đành phải đặt đứa bé xuống để đi vệ sinh. Sau khi trở lại, ông phát hiện thấy đứa bé đã biến mất; ông nghĩ có lẽ nó đã bị thú hoang tha đi rồi. Khi trở về, ông bẩm báo đã hoàn thành mệnh lệnh của Hoàng hậu.

Sự việc này không hề được tấu lên nhà Vua.

Lại nói về đứa bé kia. Kỳ thực đứa bé đã bị một tên thổ phỉ ẵm đi; họ trú tại một nơi rất yên ắng gần đó. Nhụy Hinh sống tại đó cho tới năm tuổi.

Một ngày nọ, một người hầu gái đem đứa bé tới bờ biển nô đùa. Khi ấy bỗng nhiên từ trên không trung, một vị Thần tiên từ từ hạ xuống, chỉ thấy vị Thần này:

Cưỡi trên đài sen có bảy tầng,
Vô hạn uy nghi hạ thiên không.
Đơn thủ lập chưởng từ bi hiện,
Cười giúp Nhụy Hinh đắc thần thông!

Cô hầu gái vội vàng kéo Nhụy Hinh quỳ lạy dưới mặt đất. Vị Thần nói: “Nhụy Hinh, con sắp có sư phụ dạy con cách giải thoát khỏi sinh tử. Kiếp này con phải trải qua nhiều ma nạn, chỉ để phổ độ chúng sinh; tương lai qua một thời gian rất lâu dài, ta sẽ để con người nghĩ về nó và khải ngộ người đời sau. Con nhất định phải nhớ lấy điểm này. Hài tử, phải nhớ ‘chịu khổ để hoàn thành trọng trách!’” Nói xong, vị Thần phóng vào tay Nhụy Hinh một vật giống như chiếc khăn tay: “Nhớ lấy, lúc nguy nan thì nhìn xem mấy chữ trên đó”. Nhụy Hinh cầm nó xem một lúc, cuối cùng nói: “Chẳng có chữ gì trên đó cả!” Vị Thần nhìn gương mặt đáng yêu của cô bé, cười nói: “Con xem lại đi”. Nhụy Hinh nhìn lại thì thấy trên đó xuất hiện vô số chữ vàng, hơn nữa còn chuyển động. Tuy nhiên cô bé không hiểu, chỉ cảm thấy nó không phải là chữ thường, mà có năng lượng. “Giữ lấy cho kỹ”, nói xong vị Thần biến mất.

Khi ấy Nhụy Hinh nhìn lại chiếc khăn tay thì lại thấy y như cũ, không có chữ nào. Thế nhưng sự việc này đã in sâu vào tâm trí cô bé trong suốt đoạn hành trình.

Khoảng 3 tháng sau, nhóm thổ phỉ này gặp phải một đám giặc cướp khác và xảy ra một trận chiến sống còn. Nhụy Hinh được cô hầu gái bế đi chạy trốn, tới tận sâu trong rừng rậm; sau khi chạy quá mệt, cô hầu gái ngồi trên một tảng đá và ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại, cô cảm thấy rất đói. Khi cô đi quanh tìm đồ ăn, đột nhiên có tiếng hát của ai đó vọng lại, tựa hồ muốn nói:

Nhân sinh bể khổ vạn dặm trường,
Trong mê kẻ phàm nghĩ vẩn vương.
Như ta ca hát chốn rừng núi,
Minh tỏ chân lý tìm cố hương.

Cô hầu gái nghe xong vận hết sức lực hét to: “Tôi đang đói lắm, có thể cho tôi và đứa trẻ năm tuổi một chút gì để ăn không?” Một lúc sau, lại vang lên một bài ca khác:

Chân trời xa thẳm khổ biết bao,
Trải qua ma nạn đói cồn cào.
Nay ta mang đến đồ lót dạ,
Ăn no lên đường tu đại Đạo!

Bước tới là một người trung niên, thân mặc thường phục, mặt để râu dài. Ông cầm trên tay mấy quả trái cây và đưa cho họ ăn. Cô hầu gái đỡ lấy hai quả và cho Nhụy Hinh ăn, có lẽ Nhụy Hinh đã quá đói nên ăn xong lại còn đòi thêm. Khi ấy người kia trên tay chỉ còn một quả, cô hầu gái lúc ấy chỉ nghĩ về trải nghiệm thần kỳ của cô và Nhụy Hinh ở bờ biển, nên đã đem nốt quả trái cây kia cho Nhụy Hinh ăn. Thế nhưng khi cầm nó trên tay, Nhụy Hinh đưa lại nó cho cô hầu gái, nói chị ăn trước đi, em đã ăn hết hai quả rồi. Nhìn thấy cảnh này, người kia cười lớn, thế là chỉ sau một cái vung tay, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều trái cây. Nhụy Hinh ăn xong rồi cười, vừa cười vừa chơi đùa…

Sau khi ăn xong, họ được đưa tới nơi tu hành của người kia; Nhụy Hinh bắt đầu 14 năm tu hành của mình.

Họ chủ yếu là tu tâm, tăng cường nỗi sợ hãi luân hồi sinh tử của thế gian, đồng thời ngộ rõ sự vĩnh hằng của chân lý và sự tốt đẹp của thiên giới. Về sau, vị tu Đạo này giảng cho họ những câu chuyện tu luyện của các vị cổ Phật và những người tu luyện trong quá khứ. Họ nghe xong thường ứa nước mắt. Họ phát nguyện đi khắp thiên hạ, cứu giúp thương sinh!

Sau đó, họ chia tay vị tu Đạo kia và ra khỏi rừng già. Khi ấy tại nơi đó có mấy quốc gia liền (kỳ thực gọi là “bộ lạc” thì chuẩn xác hơn). Bởi vì sau khi lớn lên, Nhụy Hinh xinh đẹp phi thường nên bị một bộ lạc cướp đi, còn cô hầu gái bị sát hại. Khi ấy Nhụy Hinh không chút sợ hãi, cô nhớ lại câu nói của vị Thần tiên bên bờ biển: trong lúc nguy nan, hãy nhớ chiếc khăn tay. Khi cô vừa nghĩ đến chiếc khăn tay, chiếc khăn trong người cô tự động mở ra (bởi vì hai tay cô đang bị trói), trên đó hiện hai dòng chữ:

Trong lúc nguy nan chịu nhẫn nhục,
Tâm không sợ sệt vẫn thản nhiên.

Mấy tên giặc này đem cô giam trong một căn phòng, để cô làm vợ tên tướng cướp. Cô quyết không chịu. Họ bèn đem cô trói vào cây cột lớn trên một tảng đá ngầm bên bờ biển, để mặt trời thiêu đốt cô. Cảm giác này thật khó chịu đựng. Mỗi ngày, họ chỉ đem cho cô một chút đồ ăn; do đó chỉ vài ngày sau, cô gầy đi rất nhiều. Thế nhưng cô vẫn chiểu theo hai câu trên chiếc khăn để hành xử. Sau đó, nhờ một người nói giúp, cô được đưa xuống và thả ra.

Trải qua đợt ma nạn này, cô dường như đã có thể thấy được rất nhiều thứ, và tư tưởng cô càng thêm kiên định.

Sau đó, khi nghỉ tại một nhà trọ trong thành phố, cô bị người chủ hạ độc và bán cho một kỹ viện.

Tại đây, cô phải chịu đủ loại đánh đập và ngược đãi, mình đầy thương tích; đói và rét đã giày vò cô như chết đi sống lại nhiều lần. Một lần cô nằm mộng, mơ thấy chiếc khăn tay mà trên đó chỉ một một chữ “Nhẫn” rất lớn. Cô hiểu rằng mình phải trải qua đợt khảo nghiệm này mới có thể hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh trong kiếp ấy.

Sau đó, cô bị đánh đến mức chỉ còn thoi thóp, bị người ta ném ra đường phố vắng; trong cơn gió lạnh, cô choàng tỉnh. Một mình cô loạng choạng đi trên phố, hướng về phía những người vẫn còn chút thiện niệm…

Cô vừa xin ăn, vừa giảng về đạo lý thoát ly sinh tử cho con người. Lúc đầu, do người ta mê quá sâu nên không tin, thế nhưng cô vẫn từ bi và kiên nhẫn, không ngừng nói với họ tính trọng yếu của trọng đức, về sự vô thường của thế gian. Thế là dần dần, người ta bắt đầu tin những gì cô nói, bắt đầu truyền bá những điều cô giảng.

Cứ như thế, mấy năm trôi qua, ảnh hưởng của cô đã càng ngày càng lớn. Khi ấy tại vương quốc của phụ thân cô, lão Quốc vương đã qua đời, và Quốc vương mới rất dốt nát. Cô quyết định thiện hóa vương quốc này.

Chẳng ngờ vừa tới nơi, cô đã bị gian thần hãm hại, tống vào đại ngục.

Trong ngục, các phạm nhân dùng những từ ngữ thô bỉ nhất để nhục mạ cô, đánh đập cô, hành hạ cô, để cô đeo cùm, đeo đá vào bàn chân cô, ngoài ra mỗi bữa chỉ cho cô ăn một chút cháo… Hôn mê, bỏ mạng có thể đến bất cứ lúc nào!

Loại giày vò này kéo dài tới 10 năm! Sau này, những gian thần kia vì mưu phản mà bị giết chết; Quốc vương dốt nát phóng thích cô, để cô tiếp tục hồng truyền triết lý.

Tại quốc gia này, sau khi được cô cứu độ hơn 5 năm, rất nhiều dân chúng đều minh bạch về sự vô thường của trần thế, đều phát tâm tu hành, đề cao phẩm chất đạo đức.

Sau đó, một kẻ theo oai đạo thấy cô được hoan nghênh, bèn nghĩ ra một độc kế. Hắn lừa cô tới một hòn đảo và bỏ cô lại đó. Cô được đưa vào một căn nhà đá, cứ mấy ngày mới có một người tới cấp cho cô chút thức ăn. Mùa hè khát quá thì trời đổ mưa, cô nhoài người ra cửa sổ, há miệng hớp lấy những giọt nước mưa; mùa đông giữa trời rét như cắt da cắt thịt, cô ngồi xếp bằng đả tọa, mỗi lần lâu tới mấy tháng… Hết thảy mọi thứ thế gian dường như không động được tới cô, khi ấy điều duy nhất cô mong muốn chỉ là đem pháp trong tâm cô truyền cho thật nhiều người. Bất kể cô phải chịu khổ bao nhiêu, chịu ủy khuất bao nhiêu, thì cô đắc được bấy nhiêu! Cô đã ở lại đó trong khoảng 20 năm.

Sau đó, một tiếng sét vang lên đánh vỡ tan căn nhà đá, cô lại thấy ánh mặt trời.

Trải qua biết bao ma nạn, cô hun đúc chính niệm, biến khuất nhục thành từ bi và truyền cấp cho thật nhiều người, nhiều người…

Đúng là:

Trải bao ma nạn khổ tu hành,
Giữ vững chân tâm từ bi thành.
Độ thoát chúng sinh khỏi bể khổ,
Thiên nhai phổ độ vượt hành trình!

Lời kết: Kỳ thực vị Thần này đã trải qua rất nhiều điều; cuộc hành trình của cô không chỉ giới hạn trong những gì tôi kể, mong độc giả và các bạn thứ lỗi.

Hy vọng các đệ tử Đại Pháp ngày càng tinh tấn, hy vọng con người thế gian đều có thể thức tỉnh, thiện đãi Phật Pháp, thiện đãi người tu luyện Pháp Luân Công!

Dịch từ:

http://zhengjian.org/zj/articles/2011/2/2/71326.html



Ngày đăng: 16-07-2011

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.