Luân hồi ký sự: Thiện duyên thiện giải



Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Cách đây vài ngày, một bé gái trầm lặng đã trải qua một tình huống rất “éo le”.

Cô là một em bé rất dễ thương, khoảng 10 tuổi, đeo kính. Theo lời cha mẹ cô, cô rất yêu mến một người giáo viên ở trường và hình ảnh người giáo viên này luôn trong tâm trí cô. Điều này đã ảnh hưởng trong đời sống và việc học tập hàng ngày của cô. Mặc dù đã có vài tiến bộ sau khi tiếp tục học Pháp, nhưng ảnh hưởng này vẫn tồn tại.

Lúc tôi nghe chuyện này, tôi đã có vài việc khác phải làm, vì thế tôi bảo với cô bé rằng cháu đã có mối quan hệ nhân duyên với người giáo viên này trong những đời trước và tình cảm này đã để lại một ấn tượng sâu đậm.

Bởi vì cô bé tu luyện trong đời này, những chất dơ bẩn đó liên tục làm tăng cái tình này, làm cho cô bé cảm thấy như vậy. Không biết chuyện gì đã xảy ra trước đây, những thứ này đều ở trong quá khứ, và chúng ta không nên chấp trước vào nó, nếu không nó sẽ trở thành thứ can nhiễu! Nếu tu luyện tốt, tất cả mọi điều xảy ra trong quá khứ có thể được giải quyết một cách nhân từ. Nếu không thể tu luyện tốt, dù cho mối quan hệ nhân duyên có tốt đẹp và thiêng liêng đến mấy nó vẫn là quá khứ!

Sau đó, khi chúng tôi nghe rằng hoa Ưu Đàm Bà La đã nở ở trong vùng của cô bé, chúng tôi bèn trở lại đó lần nữa. Trước khi chúng tôi rời đi, tôi hứa với họ rằng tôi sẽ viết một bài về mối quan hệ nhân duyên giữa cô bé này và cô giáo của cô ấy. Câu chuyện của mối quan hệ này như sau.

Vào cuối triều đại nhà Tùy và khởi đầu triều đại nhà Tấn, lúc đó nước Turpan là một quốc gia nhỏ. Vua của nước đó có 3 cô con gái và một con trai. Người con gái lớn nhất đã chuyển sinh thành cô giáo của cô bé này, và cậu em trai đã chuyển sinh thành cô bé đó trong đời này. Họ cách nhau 15 tuổi, vì thế người chị lớn này chăm sóc cậu em trai nhỏ rất nhiều, và cô đã làm theo mọi điều mà cậu em muốn. Cậu bé lớn lên trong sự yêu thương. Cha cậu là một hoàng đế rất tử tế ngài đối đãi người dân và thuộc hạ của mình rất tốt. Hoàng gia này đã sống một cuộc sống nhẹ nhàng và êm đềm. Khi cậu con trai lên 6 tuổi, người chị lớn đã đi lấy chồng, kết hôn với nhà vua của một nước láng giềng. Lúc đầu cậu rất giận dữ, nhưng sau khi chị cậu hứa rằng chị có thể trở lại viếng thăm cậu ta, cậu ta trở nên đỡ hơn. Cho tới khi lên 15 tuổi, những người chị khác cũng đi lấy chồng, vì vậy cậu đã đến viếng thăm người chị lớn thường xuyên hơn. Họ đi lên núi, cưỡi ngựa, và đã có thời gian rất vui vẻ bên nhau.

Sau đó, người anh rể của cậu ta tức nhà vua nước láng giềng nói trên, đã có quan hệ với những người phụ nữ đẹp và quyến rũ, nên đã đối xử lạnh nhạt với chị của cậu ta tức hoàng hậu.

Một hôm, nhà vua nước láng giềng này mời một người có yêu thuật đến. Người này bảo nhà vua rằng ông ta có thể đoán được tương lai của quốc gia cũng như những sự may mắn và xui xẻo của nước này. Ông nói nhà vua sẽ gặp một sự đau khổ: hoàng hậu sẽ chiếm đoạt ngai vàng và sẽ để cho em trai của bà ta làm vua. Nhà vua không tin lời ấy. Nhưng rồi người này lại nói thêm: “Khuôn mặt của Ngài trông rất xám, điều này có nghĩa ngài sẽ gặp chuyện xui xẻo. Hôm qua, một cái sao chổi đã quét qua vùng này, cho thấy rằng sẽ có một thảm họa ở đất nước này. Đó phải chăng là điềm báo?”

Tới đây, nhà vua đã không còn tự xác định quan điểm của mình rõ ràng. Sau khi nghe điều này, nhà vua đã hỏi trong hoang mang, “Làm sao chúng ta có thể tránh khỏi việc này?” Người này bèn nói, “Điều này khá dễ dàng thôi. Ngài chỉ cần đày hoàng hậu đi, để cho bà ta làm việc ở miền thôn dã, và tìm một hoàng hậu mới.” Rồi nhà vua đã thật sự đày hoàng hậu lên núi, ra lệnh hoàng hậu không được nói cho bất kì ai về điều này, và cũng không cho phép ai viếng thăm bà ta, đặc biệt là em trai của bà.

Cậu em trai đã chẳng biết chuyện gì xảy ra. Khi cậu đến thăm chị của mình, anh rể cậu ta nói dối rằng chị của cậu bị bệnh và bảo cậu ta quay về. Vì vậy, cậu thui thủi trở về.

Một năm sau, phụ hoàng của cậu ta trừng phạt người con trai của hoàng thúc (người chú của cậu ta) một cách nghiêm khắc vì một lỗi lầm. Hoàng thúc (chú của cậu ta) rất căm phẩn nên đã giết nhà vua cùng với những người tướng khác rồi chiếm đoạt ngai vàng. Cậu bé phải trốn thoát với vài người bảo vệ, nhưng sau đó, những người bảo vệ đã bị giết chết bởi các quân lính đuổi theo truy sát. Cậu đã bị thương rất nặng nhờ con ngựa đã mang cậu chạy mãi miết.

Ngẫu nhiên thay, con ngựa đã lạc lối mang cậu băng qua biên giới và đi vào nước của người anh rể. Người, ngựa đã đến một con suối cuối đường. Con ngựa vì mệt mỏi quá sức đã ngã quỵ. Cậu bé thì đang trong tình trạng hôn mê.

Khi cậu tỉnh dậy, cậu đã thấy mình đang nằm trên giường của một người nông dân (chiếc giường này được làm bằng đá và phủ bởi lá cây và cỏ khô). Một người phụ nữ đang khóc lóc. Cậu nhìn kĩ bà ta và phát hiện rằng đó chính là chị lớn của mình. Cậu ta kêu lớn tên của chị mình, đồng thời rơi vào hôn mê trở lại. Để không quấy rầy cậu, chị của cậu đã giao cho người láng giềng chăm sóc, người láng giềng bảo với cậu rằng người mà cậu nhìn thấy không phải là chị của cậu.

Họ đã không biết ai đã tiết lộ nơi ở cậu ta, nên quân lính đến để vây bắt cậu ta. Dân địa phương đã cảm thấy tội nghiệp và đã che chở bèn đem giấu họ vào một cái hang. Khi cậu ta nguôi dần đi, chị cậu đã kể cho cậu chuyện gì đã xảy ra. Cậu rất giận dữ, nhưng cũng rất vui mừng. Cậu cảm thấy giận dữ cho những gì mà chị cậu đã phải chịu đau khổ. Cậu cảm thấy vui mừng bởi vì cậu đã có thể gặp lại chị của mình bất cứ lúc nào mà cậu muốn. Họ đã không màng đến danh vị hoàng hậu và vua. Dưới sự chăm sóc kĩ càng của người chị, sau 10 tháng, cậu đã bình phục, nhưng chị của cậu đã trở bệnh sau thời gian dài làm việc vất vả.

Sau đó, người mà đã tự xưng mình nhà yêu thuật đã âm mưu chiếm ngôi vua. Đầu tiên ông ta làm cho nhà vua tin tưởng, và rồi dẫn dụ nhà vua trở nên nghiện rượu và tình dục. Rồi ông đã tìm vài người đồng lõa để giết nhà vua và đã trở thành vua của nước đó.

Khi cậu con trai nghe tin này, cậu đã mang chị mình đi khỏi đó. Lúc đầu, họ không biết đi đâu, sau đó ông đã nhớ rằng có một nước cạnh núi Tian, nơi một người bạn của cậu đang sinh sống. Họ đã đi bộ theo hướng đó. Bởi vì chị của cậu đang đau ốm, nên họ phải đi rất chậm. Trải qua năm, sáu ngày đường, nước uống trong túi đựng đã cạn hết. Cậu bèn đi tìm nước uống, khi quay trở lại thấy chị mình đã chết. Cậu đã khóc thật thảm thiết.

Lúc đó, thình lình một cơn bão cát rất lớn ập đến và đã chôn họ dưới cát.

Vào lúc khởi đầu của triều đại nhà Thanh, họ đã gặp lại nhau tại Quảng Châu.

Trong triều đại nhà Minh, gia đình cậu làm nghề chuyên chở và bán muối. Cậu rất thân thiết với một người con gái láng giềng (mà là cô giáo của bé gái trong đời này). Sau đó, họ lấy nhau. Họ rất yêu thương nhau và hàng xóm đã rất hâm mộ họ.

Lúc đó, vì sự không thừa nhận Mãn Thanh, đã có nhiều cuộc nổi dậy. Cậu đã kêu gọi tất cả thương nhân tại thành phố Quảng Châu chống lại Mãn Thanh. Sau đó, tất cả thành viên của gia đình đã bị giết. Đó là vào mùa xuân và trời mưa phùn khi cậu bị giết. Cậu đã khóc và bảo vợ mình rằng cô đã bị liên lụy bởi vì cậu, tuy nhiên đó là cái chết thật xứng đáng bởi vì cậu đã làm việc chính trực.

Do hạn chế, tôi không thể miêu tả tất cả mọi thứ trong cuộc đời này một cách chi tiết.

Tôi hy vọng cô bé này có thể vượt qua cái tình cảm này.

Mọi việc đều có quá khứ và nhân quả của nó. Luân hồi tuyệt nhiên rất đúng.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/9/9/48231.html



Ngày đăng: 07-11-2008

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.