Luân hồi ký sự: Một tháng làm việc



Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Vài tháng trước, vợ tôi và tôi mới kết hôn và chúng tôi đã chuyển đến một tỉnh khác. Chúng tôi rất thiếu tiền, do vậy chúng tôi đã làm việc tại một xưởng sản xuất pha lê trong vòng một tháng.

Tôi cảm thấy bối rối bởi một vài sự việc trong nhà máy. Ví dụ, những người xung quanh chúng tôi đều biết rằng nhà máy đang gặp khó khăn về tài chính và có rắc rối trong việc trả lương, nhưng vẫn có nhiều người tới làm việc ở đó, bất chấp việc họ có cơ hội làm việc ở những nơi khác gần đó. Một điều kỳ lạ khác đó là những người lao động ở đó dường như có rất nhiều xích mích với những người đến từ tỉnh Hà Bắc, không chỉ là sự khác biệt về văn hóa; nó dường như là họ đã có ân oán với nhau trong hàng trăm năm rồi. Cuối cùng là, giám đốc nhà máy luôn luôn nhận được sự giúp đỡ mỗi khi nhà máy rơi vào tình trạng tuyệt vọng về mặt tài chính. Theo như họ nói, người giám đốc này thật là may mắn!

Nói một cách công bằng, giám đốc nhà máy đối xử khá tốt với tôi và vợ tôi. Mặc dù ông ấy không thể ngay lập tức trả lương cho chúng tôi, ông ấy trả chúng dần dần theo nguyện vọng của chúng tôi. Nhưng ông ấy tỏ ra rất buồn khi chúng tôi quyết định ra đi.

Mới đây, khi tôi đang nói về những chuyện này với một người, tôi đã thấy một vài hình ảnh và tất cả mọi thắc mắc của tôi đã có câu trả lời.

Ngày nay, giữa cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu, rất nhiều đơn vị sản xuất đã rơi vào tình trạng khó khăn, và tất yếu sẽ phát sinh một số tình huống. Vì vậy, tôi mong muốn chia sẻ câu chuyện của tôi cho mọi người với hy vọng rằng nó sẽ đem lại cho mọi người cảm hứng.

Trở lại thời kỳ nhà Nguyên (năm 1271-1368 sau Công Nguyên), trên một ngọn núi nằm tại vùng mà ngày nay là giao giới giữa tỉnh Liêu Ninh và khu tự trị Nội Mông Cổ, có sào huyệt của một băng cướp mà trại chủ là một kẻ to béo tên là Nghê (và là giám đốc nhà máy trong đời này). Người thủ lĩnh này tính tình cũng không đến nỗi tệ. Hắn ta đã từng là một viên ngoại giàu có, nhưng do bị bức bách bởi các quan lại địa phương nên phải bỏ trang viên lên sống ở núi cao, mang theo những người đầy tớ. Hắn ta chiêu mộ những thanh niên trẻ và cuối cùng hình thành nên một nhóm thổ phỉ.

Là một nhóm thổ phỉ, để có đường sống sót họ đã nhiều lần phải sát nhân và làm những điều xấu. Mặc dù thông thường họ chỉ tìm những người xấu mà giết chết, đôi khi họ cũng giết nhầm cả những người tốt. Ví dụ, một ngày nọ họ tới cướp tại nhà một viên quan, nơi mà thời điểm đó có khá nhiều thân nhân nghèo khổ của của viên quan này đến thăm. Tất cả những thân nhân này đều là những người trung thực, tuy nhiên nhóm thổ phỉ này cũng giết cả họ.

Tất nhiên, nhóm thổ phỉ này cũng đã từng giúp đỡ rất nhiều người nghèo khổ.

Tôi là một thư sinh {học trò} vào thời đó, khi đó tôi vào quãng 30 tuổi. Khi tôi và đứa em gái khoảng 16 tuổi của tôi đang tìm một nơi để trú chân thì chúng tôi vô tình đối mặt với nhóm thổ phỉ. Điều này xảy ra khi bọn chúng đang cần ai đó có thể viết chữ, nên bọn chúng đã đưa chúng tôi lên núi. Tên thủ lĩnh coi trọng nhân tài này đã đối xử rất tốt với tôi, nhưng tôi vẫn không muốn định cư lâu dài ở đó, vì xét cho cùng, đó vẫn là hang ổ của thổ phỉ! Tôi muốn rời đi, nhưng bọn chúng canh gác rất gắt gao, nên tôi đã phải ở đó trong vòng 20 năm, cho tới khi có một tăng nhân đi ngang qua. Tôi muốn xuất gia tu hành ngay khi tôi gặp vị tăng nhân này. Vị tăng nhân này đã xin trại chủ giùm tôi, và tên thủ lĩnh này cũng thấy rằng tôi đã rất quyết tâm, cho nên hắn bất đắc dĩ phải để tôi và em gái tôi xuống núi.

Chúng tôi sau khi xuống núi đã theo vị tăng nhân tới một hang động và thực hành tu luyện tại đó. Cuối cùng, phó nguyên thần của chúng tôi đã tu luyện thành công, nhưng chủ nguyên thần của chúng tôi vẫn còn tiếp tục phải chịu luân hồi. Tôi sẽ không bàn sâu về việc đó ở đây.

Do vậy, trong đời này, những người công nhân mà sẵn sàng làm việc cho nhà máy bất chấp việc họ có thể không được giám đốc trả lương, và những người mà đã giúp vị giám đốc này trong những thời khắc then chốt, chính là những người đã được hưởng ân huệ từ ông trong kiếp trước. Mâu thuẫn giữa những công nhân địa phương với những người đến từ tỉnh Hà Bắc có lẽ là liên quan đến việc sát nhân trong kiếp trước. Còn việc người giám đốc buồn rầu khi chúng tôi quyết định ra đi có nguyên nhân bởi nhân duyên từ kiếp trước giữa chúng tôi.

Tất cả những sự việc đang xảy ra ở thế giới con người là có nguyên nhân của chúng chứ không phải vô duyên vô cớ. Tôi hy vọng rằng các bạn sẽ sống trong sự thanh tỉnh hơn nữa giữa cõi mê này.

Tôi xin kết thúc một vài chia sẻ của mình tại đây.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/zj/articles/2009/3/20/58461.html
http://www.pureinsight.org/node/5712



Ngày đăng: 07-05-2009

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.