Luân hồi ký sự: Phong tăng cứu người



Tác giả: Tiểu Liên

[ChanhKien.org]

Đây là câu chuyện không nhớ rõ thời gian xảy ra.

Trên núi Nga Mi có một vị cao tăng đắc đạo, từng thu nhận một tiểu đồ đệ. Tiểu đồ đệ này rất thông minh, ngộ tính cũng rất cao, về sau vị cao tăng này vì để đồ đệ mình đến nhân gian tu luyện cho tốt liền cố ý làm cho tư duy của cậu trở nên hỗn loạn, nhìn có vẻ điên khùng, nhưng thực chất lại không phải là điên cũng chẳng phải là ngốc. Khi vị tiểu đồ đệ này lớn đến khoảng 35 tuổi, có một hôm, vị cao tăng gọi đồ đệ đến trước mặt, nói: “Con hãy đến thế gian lấy việc tế thế cứu người để viên mãn bản thân!” Vừa nói, tay vừa lấy ra vài thứ; vị đồ đệ này nhìn một cái, thì ra là mũ rách, áo rách, còn có đôi giầy rách lộ ra ngón chân; tất cả các thứ này đều là đồ dùng thường ngày của tăng nhân, còn có một cái hồ lô. Vị cao tăng nói: “Đồ nhi, để sư phụ chọn cho con một pháp hiệu: Vân Bác.  Vân trong ‘Vân du tứ hải’, Bác trong ‘bác thái cổ kim’. Những đồ này dường như dùng không bao giờ hỏng. Còn cái hồ lô này con dùng nó đựng rượu đựng nước, không bao giờ phải lo đói, con hãy xuống núi đi! Đúng rồi, con còn gặp một người bạn đi cùng con nữa”. Vân Bác nghĩ: “Ồ! Chuyện này vốn không hay lắm”. Nhưng sư phụ khi tiễn Vân Bác đi lại không nói thêm điều gì nữa. Thế là Vân Bác quỳ xuống bái lạy sư phụ, nước mắt nghẹn ngào mà xuống núi. Từ đó Vân Bác bắt đầu phiêu bạt khắp nơi, tế thế cứu người.

Một hôm, tăng điên Vân Bác vừa đi vừa hát bài kệ của mình (kệ chính là bài thơ của hòa thượng sáng tác):

Phiêu bạt chân trời
Không vướng không bận
Đi đến nơi đâu
Nơi đó là nhà
Ngu ngu ngốc ngốc ở thế gian
Điên điên khùng khùng đi khắp thiên hạ
Thức dậy sớm chiều uống cam lộ
Say rồi đá xanh kia làm gối
Áo rách mũ hỏng giầy lộ chân
Tay cầm bình rượu dạo tam giới
Trảm yêu trừ ác cứu thế nhân
……

Đang hát, bỗng nhiên Vân Bác gặp một rừng hoa đào, dưới gốc cây đào có một tiểu đạo sĩ đang ngồi đó, trông có vẻ khoảng 23~24 tuổi, mặt mày khôi ngô, đôi mắt long lanh rất khả ái. Tiểu đạo sĩ vừa nhìn thấy vị tăng điên đi đến, lập tức đứng dậy, dường như đang lẩm bẩm một mình:

Sư phụ bảo ta ở đây đợi người
Lúc sáng sớm có một người đến
Áo cũ mũ rách trông bộ dạng có vẻ điên khùng
Lẽ nào chính là người kia?

Nói đoạn liền chắp tay vái: “Không biết tăng huynh muốn đi đâu?”

Vân Bác đáp:

Tiểu tăng tới từ núi Nga Mi
Đến chốn hồng trần để khổ tu
Tế thế cứu người làm việc thiện
Biển khổ mênh mông kết thiện duyên!
Thiện tai! Thiện tai!

Tiểu đạo sĩ nghe thấy vậy trong lòng vui như hoa nở, liền nói:

Tiểu đệ pháp hiệu Tử Đông
Đảo nhỏ Bồng Lai có một tiên cung
Vâng mệnh sư phụ tìm đạo hữu
Tế thế cứu người phổ độ chúng sinh!

Vân Bác nói: “Vậy xin hỏi hiền đệ rằng ‘Tử Đông’ có ý gì?”

Tử khí đông lai trần vụ khai
Tâm hữu chân Đạo đại tự tại
(Khí màu tím từ hướng đông đến thì bụi bặm mây mù tan biến
Trong tâm có Đạo chân thật là đại tự tại)

“‘Tử Đông’ – Đúng là cái tên hay!”, Vân Bác không ngừng vỗ tay nói.

“Vậy huynh tên gì?”, Tử Đông hỏi.

Vân du tứ hải thụy khí giáng
Bác thái cổ kim Phật quang lượng!
(Vân du bổn biển khí lành giáng xuống
Bác thái cổ kim hào quang của Phật chiếu rọi)

“Hay! Hay!”

Từ đó hai người trở thành tri kỷ của nhau. Họ cùng nhau trải qua hoạn nạn, trong khi cứu người nơi thế gian mà không ngừng triển hiện thần tích.

Bài viết này chỉ kể ra một trong số đó.

Một hôm, Vân Bác nói với Tử Đông: “Hôm nay nếu có ‘hỷ sự’, thì ‘hỷ’ đến từ đâu?” Tử Đông không hiểu, liền ra ngoài xem thử, đúng là có hộ gia đình đang làm nhà. Tử Đông chạy đến hỏi: “Nhà ông có việc vui hay sao?” “Không có, gia đình tôi có việc cần nên mới làm nhà!” Người đó chẳng buồn ngẩng đầu lên mà nói.

Tử Đông trở về hỏi Vân Bác, Vân Bác liền cười:

Chớ hỏi việc vui từ đâu đến
Tạm thời chưa nói hãy cứ đợi
Lát sẽ đến tìm anh và tôi
Trảm yêu diệt ma giải tâm nghi!

Quả nhiên một lát sau, có một người dáng vẻ giống một đầy tớ tìm đến, vừa nhìn thấy Vân Bác, liền quỳ xuống đất kêu khóc không ngừng. Tử Đông bảo anh ta đứng dậy rồi từ từ nói rõ đầu đuôi, người đó nói: “Vốn dĩ tiểu thư nhà tôi ngày mai kết hôn, nhưng không biết vì sao sáng sớm nay đã không nhìn thấy nữa, hơn nữa trong nhà lại có người trở nên đần độn, không thể nói được, biểu hiện lại chậm chạp, hoàn toàn giống một kẻ ngốc. Tiểu thư nhà tôi ngày mai phải kết hôn rồi! Nếu lỡ mất giờ tốt thì làm thế nào!” Vân Bác dường như không tỏ ra lo lắng: “Làm sao mà anh tìm được đến chỗ ta vậy?” “Là một người phụ nữ nói cho tôi biết ngài ở đây”. “Một người phụ nữ?” Đến đây, Vân Bác không biết gì nữa. (Thực ra người phụ nữ đó là một vị Thần, biến thành hình người điểm hóa cho anh ta). Lúc này anh ta dường như đã hiểu được, nhưng không phải việc gì cũng biết, trên thế gian vẫn còn nhiều việc mà bản thân mình không biết. Từ đó anh ta có chút lo lắng, liền nhanh chóng nói: “Vậy chúng ta mau đến nhà tiểu thư thôi”.

Đường đi không xa, không lâu sau họ liền đến nơi. Đến nơi rồi, viên ngoại kể rõ chi tiết những gì đã xảy ra, Vân Bác nói: “Buổi tối đến khi lên đèn, chúng tôi chắc chắn có thể tìm thấy tiểu thư. Tuyệt không để làm lỡ thời gian kết hôn, hơn nữa chắc chắn là trở về bình an nguyên vẹn không có bất kỳ tổn thất nào”.

Nói xong vấn đề chính, khi đến giờ lên đèn, Vân Bác đặt hồ lô xuống đất, sau đó cùng Tử Đông ngồi xếp bằng, rồi dùng công năng làm cho kẻ ngốc kia tỉnh lại. “Kẻ ngốc” kia vốn dĩ rất bình thường, nhưng bị tà ma nhập vào, làm cho nguyên thần bị tê liệt, mới thành ra như vậy.

Được một lúc, chỉ nghe thấy Vân Bác nói: “Nguyên thần tiểu thư hãy quay về, chớ làm lỡ mất hôn sự ngày mai!” Rồi đưa tay về phía trên đầu của người đàn ông kia chộp một cái, sau đó chuyển tay hai vòng, nói: “Viên ngoại hãy ra ngoài đón tiểu thư đi!”

Viên ngoại vừa nghe thấy thì rất vui mừng, liền quay đầu lại đích thân ra ngoài đón tiểu thư, hóa ra tiểu thư đang đứng ngoài cửa rồi! Trong lòng viên ngoại nghĩ muốn cảm ơn hai vị, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa! Cả nhà viên ngoại đều quỳ xuống đất cảm ơn! Những điều này xin không nói nữa.

Về đến chỗ ở, Tử Đông nói với Vân Bác: “Tôi vừa nhìn thấy chuyện như thế này, không biết tôi nói có đúng hay không? Người đàn ông kia là do yêu ma tác quái làm thành như vậy, anh ta cũng là người bị hại, còn vị tiểu thư kia bị yêu ma dùng phép thuật bắt đi. Anh trừ bỏ phụ thể trên thân người đàn ông kia, con ma đó bị công năng của chúng ta thanh trừ, sau đó chúng ta lại dùng công năng đưa tiểu thư đến tận cổng nhà. Có đúng như vậy không?”

“Cũng không khác là mấy, vì sao chúng ta chọn lúc tối khi lên đèn chứ? Bởi vì ta không muốn cho người khác biết chúng ta có bản sự to lớn!”

“Được rồi, hôm nay đã làm xong một việc tốt rồi, chúng ta uống rượu nhé, phải uống rượu trong cái bầu này!” Tử Đông nghe Vân Bác nói có lý, liền đáp: “Vậy chúng ta vào trong hồ lô của anh uống là được chứ gì!” Thế là hai người dùng thần thông nhảy vào trong bầu rượu.

Hai người vào trong bình hồ lô dường như nhìn thấy rất nhiều thứ tốt đẹp, viết tới đây tôi nhớ đến bài thơ “Thiên địa hành”, tôi nghĩ rằng dùng bốn câu thơ đầu để biểu đạt là hợp nhất:

Mây ngũ sắc bay khắp trời
Bướm sặc sỡ quấn theo người
Ca múa nhẹ nhàng lưới buông xuống
Đào nguyên làm cho người ta say…

Thì ra, họ nhìn thấy sư phụ của mình, sư phụ mỉm cười nói: “Các con đã hoàn thành khảo nghiệm của mình rồi. Các con nếu muốn để cho con người thế gian thứ gì đó thì hãy viết ra, để lưu lại cho con người”.

Hai người liền quay trở lại, biết viết gì cho tốt đây? “Hay là chúng ta viết hai câu đối lên trên hồ lô?”, Tử Đông đề xuất ý kiến. “Vậy được đấy!”

Câu đối trên: Vân khai vụ tản hành thiện sự
Câu đối dưới: Bác thái cổ kim liễu trần duyên
Hoành phi: Phổ tế thương sinh

Câu đối trên: Tử khí đông lai tường thụy giáng
Câu đối dưới: Bát phương vân du thần tích lưu
Hoành phi: Hồng trần liễu nguyện

Viết xong, họ lại chui vào trong hồ lô. Chữ viết trên chiếc hồ lô này mặc dù đã trải qua bao nhiêu niên đại, nhưng chưa từng bị xóa mờ, bây giờ vẫn còn trong ký ức tôi, hiện rõ trước mắt tôi…

Vì để tránh phiền phức và dẫn khởi chấp trước, trong bài viết xin không nói rõ các nhân vật tương ứng, mong quý độc giả lượng thứ.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/60531



Ngày đăng: 20-03-2014

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.