Vạn vật đều có linh: Nói chuyện với hũ trà



Tác giả: Chân Hàm

[ChanhKien.org]

Chồng tôi mang về nhà một hũ đựng trà rồi tiện tay để trên quầy bar đã một tháng rồi. Một hôm hũ sứ đựng lá trà nói với tôi: “Cô có thể viết về con được không?”

Tôi nói: “Được, đợi một chút, ta viết xong bài ‘Nói chuyện với ấm trà’ rồi sẽ viết về ngươi”. Trong lúc giải lao, tôi mở hũ sứ ra và ngửi thấy mùi thơm dịu của lá trà. Hũ sứ nói: “Đây là một loại trà ngon”.

Trong lúc tôi đang viết bài, sinh mệnh phía trong của hũ trà thoát ra khỏi hũ, đó là một thiếu nữ có dáng vẻ đoan trang, thanh tú mặc bộ y phục màu đỏ. Tôi nói: “Ngươi rất đẹp đấy”. Nó có vẻ hơi thẹn thùng nhút nhát, nó hành lễ và nói lời chúc phúc với tôi rồi lặng lẽ đứng trước máy tính. Tôi phát hiện ra rằng đôi mắt của nó rất thông minh. Tôi đoán rằng nó đã chứng kiến nhiều sự kiện lịch sử lớn trong các kiếp trước. Rất nhanh sau đó, tôi bắt đầu trò chuyện với hũ sứ.

Hũ sứ nói: Con tên là Dục Tú, con có ký ức 5000 năm, con sẽ chọn chuyện quan trọng để nói với chủ nhân.

Tôi nói: Được đấy, ta cũng rất có hứng thú rồi đấy!

Dục Tú nói: Con sẽ không làm chủ nhân thất vọng, câu chuyện của con rất thú vị.

Tôi nói: Ta thích những câu chuyện ý nghĩa, thú vị và có nội hàm, như vậy mới xứng đáng với độc giả, với những ngày tháng đã trải qua, xứng đáng với những năm tháng lâu dài chờ đợi. Có lẽ ngươi đến đây cũng là vì có sứ mệnh mà tới. Ta có thể hiểu được ngươi. Ta hy vọng ngươi không phụ lời thệ ước.

Ôi trời! Tôi nhận thấy nước mắt của Dục Tú đang chảy dài trên khuôn mặt, tôi nói: “Ngươi đừng khóc nữa, ta không thể chịu được khi nhìn thấy nước mắt. Khi người khác khóc, trái tim ta cũng thổn thức đó”.

Dục Tú nói: Là do con đã cảm động đến rơi nước mắt, con chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, con nghĩ rằng không có cơ hội thì con sẽ không thể hoàn thành được sứ mệnh của mình.

Tôi nói: Được rồi, việc gì không quá quan trọng cũng không cần nói, chúng ta quay về chủ đề chính, hồi tưởng lại với những câu chuyện trong quá khứ của ngươi nhé!

Dục Tú nói: Kỳ thực con không chỉ có ký ức 5000 năm, mà con còn mơ hồ nhớ lại được một số sự việc từ thời kỳ khai thiên tịch địa.

Tôi nói: Có phải là những sự việc đã xảy ra trong thời kỳ hình thành tiểu vũ trụ của Bàn Cổ không? Những câu chuyện thời kỳ viễn cổ rất kỳ dị, chúng ta hãy nói chuyện một cách thoải mái nhé.

Dục Tú bắt đầu kể: Con nhớ khi đó con là một quả bầu hồ lô, treo trên dây leo của dàn bầu hồ lô, đung đưa trong gió, thính giác của con rất tốt, các âm thanh truyền trong gió con đều có thể phân biệt được.

Tôi hỏi: Có phải là quả bầu hồ lô đã tồn tại trong thời kỳ khai thiên tịch địa không?

Dục Tú nói: Đúng vậy, một vị Thần Tiên đã gieo hạt bầu, rồi thổi vào đó một luồng sinh khí, sau đó thì hạt bầu nảy mầm, mọc lá, nở hoa, kết thành trái bầu hồ lô, và chỉ kết duy nhất có một trái đó chính là con.

Tôi cười và nói đùa: Nói như vậy thì ngươi là tổ tiên của bảy anh em hồ lô, ngươi chính là quả hồ lô kỳ lạ.

Dục Tú nói: Có một vị Thần Tiên dùng con để đựng đan dược trong một thời gian rất dài. Sau đó có một vị Thần Tiên khác dùng con để đựng rượu, cũng được một thời gian rất lâu dài, rồi cuối cùng có một hôm con bị một con côn trùng nghiện rượu cắn thủng phía bên ngoài, vị Thần Tiên tiếc nuối đành mang con bỏ đi, con bị phong hoá rất nhanh. Sau đó con lại chuyển sinh, con chuyển sinh thành một cái chum sứ lớn dùng để trồng sen ở hoa viên phía sau phủ tể tướng, trong chum hoa sen có hai con cá chép Koi, vị tể tướng đó tên là Vương Đạo.

Tôi nói: Đó là thời kỳ Đông Tấn, Vương Đạo là người khai quốc ra triều đại Đông Tấn và là một nhân vật nổi tiếng, ngươi đã được đầu thai trong một gia đình quyền quý, kiếp đó chắc ngươi đã có một kiếp sống rất lâu.

Dục Tú nói: Đúng vậy, con cảm thấy dưới chân đế của con như có mọc rễ rất dài. Nói chung, kiếp đó con đã sống được 200 năm rồi sau đó bị đánh vỡ.

Tôi nói: Trong lịch sử có câu chuyện “Tư Mã Quang đập vỡ chum”, vì hành động của Tư Mã Quang mà sinh mệnh trong cái chum đó đã được chuyển sinh, không biết nó đã đi đâu. Nói chung, sinh mệnh lại có cơ hội thay đổi. Thực ra, khi một sinh mệnh bị tổn hại thì lại chính là cơ hội cho một sinh mệnh mới bắt đầu!

Dục Tú nói: Con lại chuyển sinh một lần nữa, lại trở thành một cái chum lớn, vẫn là một chum hoa sen, nhưng là ở trong cung điện hoàng gia, chính là trong cung điện của Trần Bá Tiên.

Tôi nói: Trần Bá Tiên rất xuất sắc, ông đã thành lập ra nhà Trần và là một vị hoàng đế khá thành công, đáng tiếc thời gian tại vị có phần ngắn ngủi. Con cháu của ông đã bị nhà Tùy tiêu diệt.

Dục Tú nói: Đúng vậy, đời sau của ông ấy, đặc biệt là Trần Hậu Chủ, hoang dâm vô độ, sủng ái kẻ gian nịnh, dẫn đến quốc gia suy vong. Khi quân Tùy công phá Kiến Khang, con đã tận mắt chứng kiến sự hoảng loạn của Hậu Chủ, ông cùng hai mỹ nhân trốn trong một cái giếng, và rất thảm hại khi bị binh sĩ quân Tùy kéo lên. Con đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng hoang đường của lịch sử này. Con còn nhìn thấy Tấn Vương Dương Quảng, toàn thân mặc quân phục, lúc đó trông ông ấy rất tuấn tú oai phong.

Tôi nói: Vào thời khắc ấy có thể nói rằng, ngươi đã nhìn thấy hai vị hoàng đế trong lịch sử.

Dục Tú nói: Nhưng lúc đó con cũng rất xui xẻo, có một cung nữ vì để tránh khỏi sự giằng co lôi kéo của quân lính nên đã đập đầu vào thân con mà chết, máu bắn tung tóe lên thân chiếc chum, điều đó làm con rất khó chịu.

Tôi nói: Ngươi nói Dương Quảng là người tuấn tú oai phong, chẳng lẽ ngươi đã soi thấu được nội tâm ông ấy rồi sao? Ngươi có thấy ham muốn dục vọng trỗi dậy trong ông ấy không?

Dục Tú nói: Đúng vậy, khi ông ấy nhìn thấy mỹ nữ, hai mắt sáng lên, ông ấy đã nảy sinh ý nghĩ muốn chiếm đoạt làm của mình.

Tôi nói: Con người ấy, chính là bị sự si mê dẫn động, nói chung, sự kết thúc của một triều đại, khi bước xuống khỏi vũ đài lịch sử đều là u ám và đồi phế suy tàn, và lại mở đầu cho sự trỗi dậy của một triều đại khác.

Dục Tú nói: Con lại nhanh chóng bị phá vỡ, như vậy con lại xuất lai ra, lại chuyển sinh thành một chiếc đĩa sứ, cô có biết Bí sắc sứ (*) không?

Tôi nói: Ta biết, đồ sứ ở triều đại nhà Đường, có sự phân chia từ trong quá trình sản xuất đồ gốm, phía Nam sản xuất sứ men xanh, phía Bắc sản xuất sứ men trắng, có câu nói “Nam Thanh và Bắc Bạch”. Trong sứ men xanh của phía Nam thì Bí sắc sứ vô cùng nổi tiếng, màu sắc của sứ giống như ngọc vừa ôn nhuận, lại mịn màng. Bạch Cư Dị đánh giá rất cao về Bí sắc sứ, ông cho rằng loại màu sắc này “đoạt được màu xanh biếc của núi non đại ngàn”.

Dục Tú nói: Con chính là chiếc đĩa sứ bí sắc, trên đó có đặt chiếc bình sứ bí sắc ở trong cung đình triều đại nhà Đường, dùng để chiêm ngưỡng. Sau này con được thưởng cho mẫu thân của Lý Thầm là bà Trịnh Thị, bà Trịnh Thị lại mang con thưởng cho con dâu là Triều Thị.

Tôi nói: Lý Thầm, chính là Hoàng đế Huyền Tông sau này!

Dục Tú nói: Khi đó thường xuyên thay đổi Hoàng đế, không ai nghĩ rằng Lý Thầm sẽ trở thành Hoàng đế.

Tôi nói: Đó là một vị Hoàng đế có thành tựu, đã chấn hưng triều đại nhà Đường.

Dục Tú nói: Sau này con bị một nha hoàn lỡ tay đánh vỡ, sau đó lại chuyển sinh thành một cái đĩa sứ.

Tôi nói: Có lẽ lúc ở trên Thiên Thượng, ngươi cũng là một đĩa ngọc cao quý phải không?

Dục Tú nói: Khi ở trên Thiên Thượng, con đã từng là một cái hộp đựng đồ trang điểm, trong đó đựng rất nhiều bảo bối, tất cả đều long lanh sáng chói, nào là vương miện lưu ly, nhẫn ngọc, dây chuyền vàng, trâm ngọc, khuyên tai, v.v. Sau đó con lại tiếp tục đầu thai thành một chiếc đĩa sứ, con đã ở trong dinh phủ của Chu Ôn vào cuối thời nhà Đường.

Tôi nói: Chu Ôn đã kết thúc triều đại nhà Đường và thành lập nhà Lương trong lịch sử, được gọi là “Nhà hậu Lương”, vợ của Chu Ôn rất xuất sắc. Hãy kể cho ta nghe về trải nghiệm của ngươi đi.

Dục Tú nói: Vợ của Chu Ôn là một người phụ nữ thực sự xuất sắc, bà ấy có thể kiểm soát chồng mình. Chu Ôn là một con Nghiệt Long trong thời kỳ loạn thế, còn vợ của ông ấy, mang số phận của Phượng Loan. Những vĩ nhân đó, có những sinh mệnh nguyên lai là ở tầng rất cao tổ thành sinh mệnh của họ, chẳng hạn như rồng, phượng trên Thiên Thượng.

Tôi nói: Chu Ôn đến nhờ cậy đội quân khởi nghĩa Hoàng Sào, sau này lại quy thuận nhà Đường, khi Chu Ôn được phong là Lương vương, vợ ông là Trương Huệ trở thành Lương vương phi, trong lịch sử bà cũng là một phi tần đức hạnh, người đời sau gọi bà là “Ngũ Đại đệ nhất hiền phi”.

Dục Tú nói: Khi Chu Ôn quy thuận nhà Đường, Trương Huệ là người đầu tiên được phong làm Vệ Quốc phu nhân, lúc đó con chính là tặng phẩm ban thưởng. Khi con được đưa vào Chu Ôn phủ, con đã nhìn thấy Trương Huệ. Nói về Trương Huệ, bà một nữ nhân xinh đẹp, khí chất anh kiệt toát lên giữa hai hàng lông mày, là người tướng mạo vượng phu ích tử. Đáng tiếc rằng sau khi bà ấy chết, Chu Ôn không có ai ước thúc ngăn cản, khi trở thành hoàng đế, ông biến thành một người khát máu và háo sắc, không ai dám khuyên can, hành vi tàn ác của Chu Ôn đã dẫn đến hoạ sát thân của chính ông ấy.

Tôi nói: Đây cũng là sự an bài của lịch sử. Ngươi lại một lần nữa tận mắt chứng kiến sự hưng suy của một triều đại, nhưng đáng tiếc là nó thăng trầm quá nhanh. Trong 50 năm cuối của triều đại nhà Đường, đã có năm chế độ chính trị lần lượt thay đổi, bách tính lầm than không kể xiết.

Dục Tú nói: Số mệnh của con cũng không tệ, sau này con được đưa vào cung đình nhà Tống.

Tôi nói: Trong lúc thời thế loạn lạc, con người còn khó có thể bảo toàn, nhưng ngươi lại có thể trải qua sáu triều đại một cách trọn vẹn, ngươi thực sự là có số mệnh phú quý.

Dục Tú nói: Kỳ thực con đã trải qua bảy triều đại, khi Bắc Tống bị Kim diệt, con được đưa đến Đông Bắc.

Tôi kinh ngạc nói: Ngươi đi tới phương Bắc, chắc là ngươi không quen với thời tiết phương Bắc, mùa đông lạnh run người phải không?

Dục Tú nói: Phương Bắc mùa đông rất lạnh, con thật sự không quen, mùa hè thì ngắn, mùa đông lại quá dài. Người Kim sau khi uống say thì đánh nhau, con bị đánh vỡ và xuất ra. Con không muốn nhanh chóng chuyển sinh, con muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng đúng là, “Thân bất do kỷ” (người tính không bằng trời tính), con không thể tự mình sắp đặt được số phận, con đã đầu thai thành một giá để nến mạ vàng và bị đưa vào doanh trại của người Mông Cổ, sau đó con được chuyển đến Bắc Kinh.

Tôi nói: Ngươi đã ở trong cung điện của Đại Đô, kinh đô của triều đại nhà Nguyên.

Dục Tú nói: Đúng vậy, con lại được vào cung đình, kỳ thực, con không muốn nhìn thấy những âm mưu tính kế ở đó. Con nghe nói những người ở đó âm mưu chống lại Văn Thiên Tường.

Tôi nói: Những điều ngươi nghe được không phải là những câu chuyện bình thường. Văn Thiên Tường là người cuối cùng bảo vệ vương triều, kỳ thực, sau thời gian ở trong ngục, ông ấy đã nhận được thọ ký từ một cao nhân và bước vào tu luyện, ông ấy đã nhìn thấu hết thảy mọi thứ ở thế gian, tất cả những gì là danh lợi, vinh hoa hay tình cảm đều không làm ông ấy động tâm. Cảnh giới tu luyện của ông đã rất cao.

Dục Tú nói: Theo con nhìn nhận, những khổ não của con người thế gian đều đến từ danh lợi, người như Văn Thiên Tường, thiên hạ hỏi có được bao nhiêu?

Tôi nói: Thực ra Văn Thiên Tường là vì để sáng tạo văn hóa mà tới thế gian.

Trong quá trình viết bài, tôi nghỉ ngơi một chút và làm một số công việc nhà. Tôi tự nghĩ: Trong thời gian này, tôi viết những câu chuyện về vạn vật có linh, tôi đã thực sự kết duyên với gốm sứ, kỳ thực tôi vẫn còn nhiều việc cần phải làm.

Dục Tú đi theo bên cạnh tôi và nói với tôi rằng: Thiên Thượng thương xót chúng sinh luân hồi trong khổ, chủ nhân dùng ngòi bút để bày tỏ ý nguyện của chúng sinh, tất cả chúng sinh đều rất cảm kích.

Tôi đã chính lại từng ý từng niệm của mình và thầm nghĩ: “Thời gian luân hồi của chúng sinh kỳ thực rất dài và cũng không hề dễ dàng”, và tôi lại tiếp tục viết.

Dục Tú nói: Sau thời kỳ nhà Nguyên, con bị nung làm cho tan chảy, con tự hỏi liệu mình có thể đầu thai thành sinh vật sống chỉ cần co chân là có thể chạy được hay không, thậm chí là làm một con kiến cũng được. Kết quả là điều con mong muốn vẫn không thể đạt được. Và con lại tiếp tục chuyển sinh, lần này con chuyển sinh thành chiếc trâm phượng cài trên đầu một người phụ nữ, chủ nhân có biết đó là người phụ nữ nào không?

Tôi nói: Ta không biết, ngươi nói xem sao!

Dục Tú nói: Chủ nhân có chút mệt rồi, con không nói vòng vo nữa, cô có biết về Mã Đại Cước không?

Tôi nhìn Dục Tú và nói: Đó có phải là Mã hoàng hậu không?! Bà là vợ cả của Chu Nguyên Chương, và là người rất nổi tiếng! Bà là một phụ nữ dù ở trong phú quý cũng không quên cội nguồn của mình, là một vị Hoàng hậu hiền đức.

Dục Tú nói: Đúng vậy, con ở trên đầu của bà ấy, quan sát từng tư từng niệm của bà, bà thật sự là một người phụ nữ hiền thục đức hạnh.

Tôi nói: Ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi đã từng nhìn thấy Chu Nguyên Chương, ngươi hãy mô tả về một chút về ông ấy. Hậu thế có những bức họa vẽ về ông ấy rất xấu!

Dục Tú nói: Chu Nguyên Chương có dáng vẻ biểu hiện ra là một nhân tài, nhưng tính tình xấu xa, rất đa nghi, ông rất sợ thế hệ sau của mình không giữ được thiên hạ, quan đại thần bị ông ấy giết chết không ít, ông là một người bạo lực.

Ta nói: Ta nhìn thấy ngươi bị Mã hoàng hậu ban thưởng cho Yên vương phi, nhưng không bị tuỳ táng theo, thật là chúc mừng ngươi!

Dục Tú nói: Yên vương phi là trưởng nữ của đại tướng Từ Đạt, là một người phụ nữ xuất sắc, là một người vợ hiền thảo của Yên vương, người phụ nữ này nếu là nam nhân thì sẽ là một nhân tài có thể dùng tài năng văn võ để an bang trị quốc.

Tôi nói: Thiên thượng đã an bài cho cô ấy trở thành Yên vương phi, sau đó lại trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, giúp đỡ phu quân, đây là kịch bản trong kiếp nhân sinh của cô ấy! Theo ghi chép lịch sử, Chu Doãn Văn đã phái Lý Cảnh Long dẫn 10 vạn đại binh đến bao vây Bắc Bình, Yên vương phi đã dẫn theo phụ nữ trong thành và hơn một vạn quân đội để bảo vệ Bắc Bình, tranh thủ thời gian quý báu chờ Yên vương quay lại tiếp viện, thật là xuất sắc.

Dục Tú kể: Sau khi quân của Lý Cảnh Long bị đánh bại, khi Yên vương gặp mặt Từ phi, hai người họ rất xúc động, Yên vương nắm chặt tay phi tử, và khen ngợi nàng: “Nàng là nữ nhi khăn gấm nhưng lại không thua kém nam tử mày râu”. Từ phi nói: “Phu phụ là một, vinh nhục cùng hưởng, thiếp chỉ mong bảo vệ được thành trì và trợ lực giúp phu quân”. Khi hai người họ nói chuyện với nhau con rất cảm động. Cả hai người này đều thật xuất sắc, cô nói xem, ở một thời đại vĩ đại như thế, con đã gặp được một cặp phu thê vĩ đại như vậy, thật là vinh hạnh!

Tôi cười và nói: Đúng vậy, lúc Từ phi chưa xuất giá, nàng đã rất giỏi cách bài binh bố trận, nổi tiếng là một phụ nữ tài hoa, ngươi có biết tên thời con gái của nàng không?

Dục Tú nói: Từ phi có tên là Từ Tuyết Oánh, tiểu danh là A Trinh. Sau khi Yên vương xưng đế, con được Từ hoàng hậu ban cho thái tử phi Trương thị, người phụ nữ đó cũng không tầm thường! Sau này cô ấy trở thành Trương hoàng hậu, và Trương hoàng hậu lại đem trâm phượng tặng cho Thái tử phi Hồ Thiện Tường, chính là người sau này trở thành Hồ hoàng hậu. Đáng tiếc là, Hồ hoàng hậu không có con và bị Tôn quý phi dùng quỷ kế ép thoái vị. Sau khi thoái vị, Hồ thị cảm thấy rất đau khổ, cô ấy đã có lúc ôm con mà rơi lệ. Sau đó con đã bị đánh cắp và bị dung hoá tan chảy.

Tôi nói: Xem ra chiếc trâm phượng này là tín vật do mẹ chồng Vương triều Chu Minh tặng cho con dâu. Hồ thị là do khi sau khi Tư Thiên Quan quan sát Thiên tượng tại Tế Hà, hoàng thất đã chọn ra một Thái tử phi, bà trở thành hoàng hậu, nhưng vì không có con nối dõi, nên hoàng đế đã sủng ái quý phi và yêu cầu hoàng hậu thoái vị, do vậy hoàng hậu cũng bất lực không có cách nào nữa cả!

Dục Tú nói: Con nhìn thấy vui buồn hợp tan đã quá nhiều nên không còn để tâm nữa. Trong dòng chảy dài đằng đẵng của sinh mệnh không có gì là dễ dàng cả. Từ đời này sang đời khác, những danh lợi, tình, thù, nếu như không coi nhẹ thì sẽ mãi mãi luân hồi trong đau khổ, chỉ những sinh mệnh đã minh bạch mới sáng tỏ được những điều này.

Tôi nói: Sau này ngươi lại chuyển sinh thành gì nữa?

Dục Tú nói: Tiếp theo con vẫn chuyển sinh thành một cái chum lớn, nhiều lần đều chuyển sinh thành cái chum, bao gồm có chum nước, chum muối dưa chua, chum đựng tương, chum làm đậu lên men, chum cá, con không thích nhất là chum chứa đậu phụ lên men vì con không thích mùi vị đó. Lần gần đây nhất là cách đây nửa năm, khi đó con chuyển sinh thành đồ sứ đựng trà.

Tôi cười và nói: Và khi đó duyên phận giữa ta và ngươi đã bắt đầu rồi.

Dục Tú nói: Thật không hề dễ dàng gì, có thể gặp được nhau là do duyên phận, con rất vui mừng.

Tôi nói: Những vật phẩm đó là để cung cấp cho con người sử dụng, nhưng nguồn gốc của chúng cũng không hề tầm thường. Nguồn gốc của một số sinh mệnh là ở trên Thiên Thượng, cho dù có chuyển sinh thành đồ vật trên trái đất thì cũng chuyển sinh thành sản phẩm cao cấp, ta thấy sinh mệnh của ngươi cũng có khuynh hướng như vậy.

Dục Tú nói: Đúng vậy, trải qua năm tháng lâu dài, có lúc con cũng cảm thấy nhàm chán. Được kể lại trải nghiệm của mình với chủ nhân, con chợt thấy cuộc đời mình không hề lãng phí một cách vô ích, và con cũng cảm thấy hành trình sinh mệnh của mình thật đáng giá!

Tôi nói: Vạn vật sinh ra tất thảy đều có chức năng của nó. Sinh mệnh vô luận là lớn hay nhỏ, cuộc sống cũng đều sẽ có trải nghiệm, thật thú vị khi ngươi đã kể cho ta nghe về cuộc đời của mình. Sinh mệnh của ngươi cũng là đến từ Thiên Thượng, ta hy vọng tương lai ngươi có thể trở lại Thiên Thượng.

Dục Tú bày tỏ cảm tạ đối với tôi, câu chuyện về Dục Tú tôi cũng đã viết xong, hy vọng độc giả sẽ yêu thích bài viết này, cũng là không uổng tâm nguyện mong ước của Dục Tú.

(*):Theo hiểu biết của người dịch, “Bí sắc sứ” là loại cống phẩm sứ men xanh nổi tiếng, thường chỉ có các thành viên trong hoàng thất mới được sử dụng. Sở dĩ mang tên Bí sắc sứ vì kỹ thuật chế tác, tráng men được giữ bí mật rất kỹ và không nhiều người được biết đến loại sứ này.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/286012



Ngày đăng: 02-12-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.