Câu chuyện luân hồi: Cuộc gặp gỡ với ban nhạc



Tác giả: Đệ tử Đại Pháp Đài Loan

[ChanhKien.org] Vào thời xa xưa, có một quốc gia dùng thủy tinh và đá quý làm năng lượng. Tại đất nước này, người tu hành có địa vị cao quý, hơn nữa đều có một viên đá quý khảm trên thân trong suốt quá trình tu luyện của mình, viên đá này chính là đại biểu cho tầng thứ cao thấp của tâm tính và công lực của người tu luyện. Vương tử của nước này, cũng chính là người kế thừa vương vị, tên là Nguyên. Chín năm sau khi Nguyên chào đời, cô công chúa nhỏ Tuyết Luân đã đến thế gian này.

Ba trăm năm trước, có ba vị Đạo sư của quốc gia đã từng dự ngôn rằng: vào một lúc nào đó trong tương lai, nguồn nước của quốc gia sẽ cạn kiệt. Vậy nên, các Đạo sư đã luyện chế một viên khoáng thạch màu hồng phấn có năng lượng cường đại, dự định khảm vào thân của người kế thừa hoàng thất trong tương lai. Một khi năng lượng dùng hết, nguồn nước cạn kiệt, người thừa kế sẽ đi tìm nguồn nước, nhưng cái giá phải trả lại là sinh mệnh của chính người đó.

Sự ra đời của công chúa đã giải trừ nỗi ưu phiền của quốc vương và hoàng hậu, họ không còn lựa chọn nào khác phải đem bảo thạch khảm lên thân của Tuyết Luân.

Sau khi Tuyết Luân ra đời được hai năm, quốc vương và hoàng hậu lần lượt qua đời. Tuyết Luân được thu xếp ở Đạo quán ngay bên cạnh cung điện, sống chung với một nhóm tiểu tu sĩ, trong đó có ba cậu bé có cảm tình giao hảo tốt nhất với Tuyết Luân:

Thái Dương―tu luyện tinh tấn, được xem là người kế nhiệm Đạo sư Kim Vân, phụ trách việc nấu ăn trong đạo quán.

Ngân―tư chất có phần kém cỏi, nhưng tấm lòng thiện lương, làm việc chuyên nhất, có tài năng thiên phú đối với võ thuật.

Tiểu Long―lớn hơn Tuyết Luân sáu tuổi, từ nhỏ đã được đưa vào Đạo quán, chưa từng được gặp cha mẹ thân sinh, đối với Tuyết Luân vừa gặp đã thương, nhưng vì bị câm nên trước sau không cách nào thổ lộ tình cảm của mình.

Cuộc sống trong Đạo quán đã dạy dỗ Tuyết Luân trở thành một đứa trẻ thiện lương, biết quan tâm đến người khác. Mỗi khi gặp mâu thuẫn xung đột, Tuyết Luân luôn luôn tự xét chính mình, cũng không nổi giận, không oán trách. Hơn nữa, nếu như trong tâm Tuyết Luân có sự bất bình, viên đá quý trước ngực sẽ ngay lập tức chuyển sang màu đỏ, khiến toàn thân cô nóng buốt, đau đớn không chịu nổi.

Tất cả đều có liên quan với sứ mệnh của Tuyết Luân. Cô cần phải bảo trì sự thiện lương, không oán không hận, khiến cho tâm tính đạt đến tiêu chuẩn, để gánh vác vận mệnh của tương lai―hy sinh tính mạng cho đất nước này. Trong khi đó, Tiểu Long vì yêu Tuyết Luân tha thiết, nên trong lòng vô cùng bất bình. Cậu tin chắc rằng mọi người dạy dỗ, đối đãi tốt với Tuyết Luân chỉ vì trong tương lai cô sẽ vì họ mà chết.

Nguyên đã kế thừa vương vị lúc 11 tuổi, trở thành quốc vương; bởi trong lòng ôm nỗi day dứt đối với em gái, anh đã cố kiềm chế bản thân, không hỏi nhiều về việc của em gái. Có một lần, Tuyết Luân bị bệnh phát sốt, Tiểu Long đến hoàng cung cầu xin quốc vương hãy đi thăm Tuyết Luân, lại bị cự tuyệt thẳng thừng. Từ đó, trong lòng hai người đã có nút thắt. Quốc vương thấy Tiểu Long nặng tình như vậy, trong lòng nghĩ có lẽ một ngày nào đó Tiểu Long sẽ thuyết phục Tuyết Luân phản bội đất nước này.

Tiểu Long tư chất thông minh, đáng tiếc mê trong cõi tình, đã trở ngại việc tu luyện. Đạo sư Kim Vân thương yêu Tuyết Luân hết mực, thường lui tới hỏi thăm, dạy cô đọc kinh, và giảng giải nội hàm trong kinh văn. Tuyết Luân biết rõ sứ mệnh của mình, chưa từng có tâm oán hận. Dù cô yêu Tiểu Long sâu sắc, cô biết rõ là mình không thể có loại tình cảm này, vì sẽ gây hỗn loạn tình cảm của cô, khiến cô trở nên tự tư, vì vậy cô cứ mãi kìm nén tình cảm của mình đối với Tiểu Long. Nhờ viên đá quý trước ngực nên thân thể Tuyết Luân hoàn toàn khác với người thường, cô có thể bay thấp trên không trung, Tiểu Long thường lấy dây thừng buột chân của Tuyết Luân, để cô bay lượn bên cạnh mình. Khi Tuyết Luân không giữ vững tâm tính, Tiểu Long luôn có thể nghĩ cách ổn định tâm tình của cô.

Tuyết Luân, Tiểu Long, Thái Dương, Ngân, cứ như vậy gắn bó với nhau, dần dần trưởng thành.

Quốc vương thành hôn năm 20 tuổi, ngài lấy con gái của một vị đại thần, tân nương tên là Trân Châu, bản tính dịu dàng thiện lương, sự giáo dục từ nhỏ chính là vì để chuẩn bị cho cô được gả vào hoàng cung. Sau khi gả cho quốc vương, Trân Châu nghĩ rằng từ nay sẽ được sống những tháng ngày hạnh phúc vui vẻ, nhưng trên thực tế cô lại phát hiện quốc vương luôn mặt mày ủ dột, tâm sự trùng trùng.

Bên cạnh quốc vương có mấy vị đại thần, đều là những tu sĩ có đạo đức, trí huệ, từ trong Đạo quán tuyển ra:

Quang Huy―võ tướng, chính trực, dũng cảm, trung thành, có khuôn mặt tuấn tú như con gái, hoàng hậu Trân Châu vô cùng ngưỡng mộ ông.

Hy―cá tính đơn thuần, hài hước, là trợ tá đắc lực của quốc vương.

Quảng―võ tướng, võ công cao cường lại đôn hậu, từ bi, nguyên là sống cùng với Tiểu Long, Thái Dương, Ngân, năm 15 tuổi được chọn vào hoàng cung phò tá quốc vương.

Quang Minh―văn võ song toàn, tâm tư cẩn trọng, quan sát nhạy bén, hành xử quyết đoán, là đại thần phò tá không thể thiếu.

Sau khi Trân Châu vào cung, chỉ vì muốn để quốc vương vui lòng nên đã cố gắng rất nhiều. Mãi đến sau này, cô phát hiện quốc vương thường hay đi đến Đạo quán một mình, đứng ở nơi hẻo lánh, nhìn Tuyết Luân bằng ánh mắt đau thương―người em gái mà anh chưa từng ôm ấp qua dù chỉ một lần. Sau khi hoàng hậu hỏi dò Quang Huy, cuối cùng đã biết được tất cả nguyên do: cảnh ngộ của công chúa khiến trong lòng quốc vương cảm thấy vô cùng day dứt, tuy vậy lại không biết phải làm thế nào, thế là chỉ có thể lựa chọn phương pháp lạnh lùng để mà đối đãi.

Hoàng hậu Trân Châu quyết định bù đắp sự nuối tiếc cho quốc vương. Cô đối xử tốt với Tuyết Luân bằng tất cả khả năng của mình, ví như cô biết Tuyết Luân thích chim Phượng Hoàng, liền sai Hy gửi đi một con. Tuyết Luân vì điều này mà vui mừng khôn tả, nhưng Tiểu Long lại cư xử lạnh nhạt, anh tin rằng mục đích của những người này suy cho cùng đều là tự tư, dù họ có làm gì đi nữa, anh đều không sao chấp nhận được.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, trong nháy mắt Tuyết Luân đã 16 tuổi. Lúc này toàn quốc xảy ra đại hạn hán, đã suốt hai năm tròn không có lấy một hạt mưa, hệ thống năng lượng nhờ sự chuyển động của dòng nước hầu như đã ngừng lại toàn bộ, đất nước trước mắt rơi vào cảnh nguy nan. Đạo sư Kim Vân biết rằng thời gian đã đến, liền trình tấu lên quốc vương, Tuyết Luân cần phải lập tức khởi hành để đem hòn đá năng lượng trở về.

Quốc vương biết rằng đã không còn cách cứu vãn, vào buổi tối trước khi công bố mệnh lệnh, ngài đau đớn đến nỗi cả đêm không ngủ được. Mãi đến lúc này, ngài mới thật sự cảm nhận được tình thương của mình dành cho Tuyết Luân, và cho đến hết thảy sự thiếu sót vô tận. Cả đời này, ngài chưa từng làm bất cứ chuyện gì cho Tuyết Luân, ngài nhắm nghiền mắt lại, những gì hiện lên đều là hình ảnh Tuyết Luân công chúa gánh nước, nấu cơm, quét lá, dọn dẹp Đạo quán, giặt áo cho tất cả tu sĩ. Mà giờ đây Tuyết Luân lại còn phải hiến dâng mạng sống cho đất nước này. Quốc vương hiểu rõ, anh không còn có cơ hội để bù đắp vì phó xuất lần này, chỉ có thể đi tiếp mà thôi.

Ngày hôm sau, đạo quán nhận được mệnh lệnh, sai Tiểu Long, Ngân, Quảng, đi cùng Tuyết Luân đến núi Thiên Sơn xa xôi, để tìm nguồn nước và đá năng lượng, Thái Dương chính là người dẫn đường. Buổi tối trước khi xuất phát, Đạo sư Kim Vân gọi Tiểu Long đến phòng của mình và nói với anh: “Tiểu Long, tuy con không thể nói năng được, nhưng con bản tính thiện lương, lại có huệ căn, mấy năm nay sư phụ hiểu rõ con bị hãm sâu vào tình cảm với Tuyết Luân mà trễ nại việc tu hành của mình, chuyến đi này sẽ là sự tu luyện lớn nhất trong đời này của con, đi hết con đường này con sẽ hiểu được sứ mệnh và thiên phú mà con mang theo, nhất định hãy nhớ lấy! Giữ vững tâm tính, vì quốc gia, vì sinh mệnh của tất cả mọi người, hãy đi đi! Hãy cùng Tuyết Luân đi hết con đường này!”

Một đoàn người đã xuất phát. Trên người họ khoác áo cà sa màu trắng, đi bộ giữa núi rừng. Tiểu Long cõng Tuyết Luân, Thái Dương tay cầm quả cầu thủy tinh để giữ liên lạc với hoàng cung, và dẫn đường cho mọi người. Trên đường đi, họ đã gặp rất nhiều khó khăn, thử thách tâm tính và sự phối hợp lẫn nhau của mọi người. Chỉ có tâm tính đạt tiêu chuẩn mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, có thể nói là muôn vàn nguy hiểm. Cũng từng gặp dã thú, cường đạo, nhưng đều bị Ngân và Quảng võ nghệ cao cường đánh lui. Lúc nghỉ ngơi giữa đường, việc ăn uống của mọi người đều là do đầu bếp Thái Dương phụ trách.

Tuyết Luân nhớ nhà, thường quay đầu ngoảnh nhìn về hoàng cung, lúc này Tiểu Long sẽ đứng sau lưng Tuyết Luân, hai tay bịt lấy tai cô, bảo cô tựa vào ngực mình, tĩnh tĩnh lắng nghe nhịp tim, mãi đến khi Tuyết Luân bình tĩnh hẳn lại, không còn sợ hãi gì nữa.

Đoàn người đã đi gần 30 ngày. Tiểu Long hiểu rõ, mỗi một bước về phía trước, Tuyết Luân cách cái chết càng gần một bước. Anh tuân thủ nghiêm ngặt lời khuyên răn của Đạo sư; cố gắng để cho nội tâm không có vết thương; giờ đây, anh chỉ muốn giữ vững tâm tính, không để Tuyết Luân lo lắng, yên bình mà theo cô đi hết đoạn đường này.

Cuối cùng, họ đến một thung lũng, trong thung lũng có một cái hồ lớn sâu không thấy đáy. Chất lỏng chảy trong hồ không giống như nước, năng lượng cực mạnh, mật độ cực lớn, hơn nữa ở nơi sâu thẳm trong hồ có một loại vật chất có thể giải thể cái tình của người ta chỉ trong nháy mắt. Thái Dương đã tốn rất nhiều công phu, lấy thạch anh màu tím mà Đạo sư trao cho bỏ vào trong đồ đựng giống như cái ly bên bờ hồ, lúc này, một bóng ảnh mang hình người rất lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Đó là hình ảnh Đấng Tạo Hóa của thế giới này, xuyên qua thời gian, không gian, nói chuyện với Thái Dương.

Thái Dương vừa khóc vừa hỏi hình ảnh ấy: “Không còn cách nào khác nữa hay sao?”

Hình ảnh mỉm cười, đáp rằng: “Tất cả hãy theo ý Trời mà hành sự vậy.”

Tuyết Luân đi đến bên hồ, Thái Dương, Ngân, Quảng quỳ ở phía sau Tiểu Long, khóc lóc thảm thiết. Tiểu Long quỳ trước mặt Tuyết Luân, không chảy một giọt nước mắt.

Tuyết Luân ôm chặt Tiểu Long, nói với anh: “Em có thể thực hiện được một tâm nguyện, em nhất định muốn anh có thể nói chuyện được, anh phải dùng công phu tu hành của mình đi khắp thế gian để nói cho mọi người biết ý nghĩa thật sự của sinh mệnh.”

Tiểu Long chăm chú nhìn Tuyết Luân, dường như đang hỏi: “Kiếp sau, em sẽ còn nhớ anh chứ?”

Tuyết Luân dường như nhìn thấu tất cả, bình tĩnh mà nói rằng: “Không sao, đây chính là giọng nói mà em dùng sinh mệnh để đánh đổi, kiếp sau, chỉ cần anh mở miệng, thì em có thể nhận ra anh ngay.”

Nói xong, Tuyết Luân đến bên hồ nước, trút bỏ xiêm y, viên đá quý trước ngực lấp lánh áng quang. Cô biết rằng quốc vương đang nhìn rõ tất cả thông qua quả cầu thủy tinh, cô không ngoảnh đầu lại, chỉ khe khẽ nói:

“Anh trai à, sau khi em nhảy xuống rồi, anh sẽ khóc chứ?”

Tuyết Luân không chờ câu trả lời, cô nhảy xuống, biến mất ngay tại mặt hồ.

Ngay sau đó một viên bảo thạch hình nón màu đỏ nổi lên trên mặt hồ, năng lượng lớn mạnh, thân thể xác thịt khó mà chạm vào được. Thái Dương nước mắt lưng tròng, lấy ra tấm vải chạm trổ hoa văn bằng bạc đã được chuẩn bị sẵn trước đó, nhanh chóng phủ lại, ôm lấy bảo thạch. Tiểu Long một tay giành lấy, ôm ngay trước ngực, khóc lóc nghẹn ngào. Đồng thời, anh hét lên câu nói đầu tiên trong đời của mình: “Tuyết Luân!”

Ở một nơi khác, trong hoàng cung, quốc vương quỳ trước quả cầu thủy tinh, nước mắt tuôn trào như mưa không sao ngăn lại được.

Sau này, quốc vương dưới sự trợ giúp sáng suốt của Đạo sư Kim Vân đã dẫn dắt quốc gia trở về quỹ đạo một cách mau chóng, giải trừ nguy cơ cạn kiệt năng lượng. Và từ sau sự kiện này, mọi người càng trân quý năng lượng hơn, quốc vương cũng yêu cầu thêm vào trong sách giáo khoa dạy bảo người dân trong nước rằng “nếu lòng người không tốt, Thần sẽ thu hồi lại tất cả những gì đã cấp cho con người”.

Nháy mắt đã 10 năm trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, Tiểu Long nỗ lực tu luyện, học Pháp; vì sức lý giải cao thâm, thêm vào đó anh có thể bàn luận, giao lưu cùng những người khác, tầng thứ tu luyện của anh tiến triển cực nhanh. Vì để nói cho mọi người biết ý nghĩa thật sự của sinh mệnh, anh đã đề xuất với quốc vương sẽ xuất cung để vân du khắp thiên hạ, đến các nơi trong nước truyền Pháp, giáo hóa nhân tâm, quốc vương đã đồng ý. Thế là Tiểu Long dẫn theo những người tự nguyện đi cùng là Ngân, Quảng, Quang Minh, bắt đầu một hành trình tu luyện khác. Lúc này Thái Dương đã trở thành Đạo sư nên không thể đi cùng.

Trước lúc khởi hành, quốc vương, hoàng hậu đều đến tiễn biệt, hỏi Tiểu Long còn cần gì không? Tiểu Long xin được đem theo Phượng Hoàng mà Tuyết Luân yêu thích nhất đi cùng.

Mọi người đến trước cửa thành, Tiểu Long bảo Phượng Hoàng đậu trên tay, nói khẽ rằng: “Lần này Thái Dương không có ở đây, xin ngươi hãy dẫn đường cho bọn ta nhé.” Anh tung lên, Phượng Hoàng xinh đẹp bay thẳng lên trời, bên dưới Phượng Hoàng, người cưỡi tuấn mã, người khoác áo cà sao màu trắng một mạch theo sau.

Không biết đã trải qua bao nhiêu kiếp, các nhân vật trong câu chuyện đã gặp lại nhau tại đời này. Tôi chính là Tuyết Luân thời bấy giờ, các nhân vật khác, đời nay là các chàng trai trong một ban nhạc. Năm 2001, tôi may mắn đắc Pháp, trong hạng mục truyền thông Đại Pháp, tôi phụ trách việc phỏng vấn đưa tin về các hoạt động giải trí. Lĩnh vực này vốn ít đồng tu tham gia, thêm vào đó Trung Cộng không ngừng phá rối, khiến cho việc kinh doanh của chúng tôi tương đối khó khăn.

Năm 2009, trong buổi phỏng vấn tin tức, tôi và họ đã gặp lại nhau. Họ mặc những bộ đồ tây màu trắng, trên sân khấu tung tăng múa hát. Một chàng trai trong đó, trước khi lên sân khấu đã không ngừng vẫy tay chào hỏi tôi, tôi không chú ý gì thêm, lòng nghĩ chàng trai giống như búp bê này có thể làm được gì nhỉ? Đợi đến khi anh lên sân khấu, mở miệng cất cao tiếng hát, câu “giọng nói mà em dùng sinh mệnh để đánh đổi” kia trong nháy mắt dường như khiến cho thời gian ngưng đọng lại, khiến tôi nhớ lại đủ loại sự việc của kiếp trước.

Sau này, trải qua rất nhiều nỗ lực, chúng tôi đã đột phá phong tỏa, hoàn thành công tác phỏng vấn như mong muốn. Sư tôn khiến tôi minh bạch, ngay từ kiếp đó đã muốn tôi giữ vững tâm tính thực tu, vật chất lớn mạnh ở nơi sâu thẳm trong hồ nước kia chính là “Chân-Thiện-Nhẫn”, Đấng Sáng Tạo đó chính là Sư tôn!

Lời kết:

Trong câu chuyện, nữ nhân vật chính tung mình nhảy xuống, vì chúng sinh mà hy sinh bản thân mình, thật ra là sự thăng hoa của sinh mệnh. Sau đó tuy không còn nhục thân của con người, nhưng vẫn có thân thể vi quan, ngoài ra năng lực lại càng cao  hơn, ngay lập tức bèn có thể liễu giải được tâm tư và sứ mệnh của các nhân vật trong câu chuyện.

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/2011/09/18/77401.轮回故事:和偶像团体的相遇.html

 



Ngày đăng: 16-08-2015

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.