Tôi là “Tào Phi”



Tác giả: Kiến Độ Dung

[Chanhkien.org] Do dự đã mấy hôm, cuối cùng tôi cũng quyết định viết ra câu chuyện này, xem như là vì chứng thực Pháp mà làm một chút việc nhỏ nhoi.

Thường đọc mục “Nguyên thần bất diệt” trên trang mạng Chánh Kiến, thấy được rất nhiều đồng tu trong khi đả tọa thấy được cuộc sống trước đây của mình đều là các đại nhân vật đội trời đạp đất trong lịch sử, trong lòng tôi không tránh khỏi khó chịu, thậm chí có đoạn thời gian rất quyết liệt, cũng muốn biết được kiếp trước của mình, liệu mình có phải là con người tài giỏi gì trong lịch sử hay không. Tuy nhiên cứ nhắm mắt lại để tu luyện thì bất kể là lúc bình thường hay khi đả tọa, đều không thấy được bất cứ điều gì ở không gian khác cả, điều này khó tránh dẫn đến cảm giác tiếc nuối. Theo sự tu luyện, một thời gian sau, cách suy nghĩ này dần phai nhòa, đồng thời tôi hiểu được một đạo lý: Bất luận trong lịch sử đã từng chuyển sinh là ai chăng nữa, thì chẳng qua cũng chỉ là để người thời nay xem và diễn xuất ra một vai diễn trong vở kịch thiết lập nền văn hóa 5.000 năm, không có gì đáng để tự hào cả. Giống như là chẳng ai lại cảm thấy vinh dự với một tiết mục mà tự mình từng biểu diễn trong buổi tiệc liên hoan cuối năm do đơn vị [cơ quan] tổ chức cả. Nếu bạn để ý những điều này, ngược lại có chút không bình thường lắm.

Hiểu rõ đạo lý này rồi, đêm ngày 2 tháng 11, tôi lại lên trang web Đại Kỷ Nguyên, trong vô tình mắt tôi nhìn thoáng qua một bài viết có tựa đề “Một Tào Phi dĩ văn hoành nhân (dùng văn chương để đo lường con người)”. Vì tôi không có ấn tượng tốt đối với Tào Phi, cho nên cũng không hề để ý mà đã xem các bài viết khác.

Học Pháp xong tôi liền đi ngủ, sau khi chìm vào giấc ngủ đột nhiên cảm thấy một ý nghĩ rất mạnh mẽ đánh vào trong đầu tôi: “Tôi là Tào Phi”, hết sức rõ ràng, cũng không rõ là đến từ đâu. Tiếp đó thì cảm nhận bản thân mình là một sinh mệnh to nhất, lớn nhất giữa đất trời bao la, dưới tôi là từng tầng từng tầng vô số không thể đếm xiết các chúng sinh, phía trên tôi thì không thấy được gì cả. Tình tiết tiếp theo đó, tôi dẫn theo rất nhiều chúng sinh của mình xuống đến vùng đất rộng lớn Trung Nguyên của thế gian. Trong đầu lại hiện ra tấm bản đồ của Tam quốc, chúng tôi là nước Ngụy, tôi là Ngụy Văn Đế Tào Phi, trên người mặc thường phục cổ trang nam nhi của thời Hán Ngụy, không phải là lễ phục hay triều phục của Hoàng đế. Tôi đang suy nghĩ về một việc trọng đại của quốc gia, sau nhiều lần cẩn trọng suy xét tôi đã đưa ra quyết định, rất thư thái mà căn dặn tất cả, và rồi trên dưới cả nước đều cố gắng mà chấp hành.

Nửa đêm, tôi thức giấc vì thấy khó chiu trong bụng, sau khi giải quyết xong tôi lại thầm nghĩ: Thật hay giả đây? Tôi và Tào Phi có thể có quan hệ với nhau sao? Trước khi đi ngủ lại tôi đã phát ra một niệm: “Nếu như kiếp trước của tôi là Tào Phi, thì từ giờ cho đến sáng xin hãy tiếp tục cho tôi mơ thấy giấc mơ này”.

Thiếp đi rồi, quả nhiên thật sự đã tiếp tục mơ thấy nội dung đã mơ lúc nãy, mơ thấy nói rằng tất cả mọi người, không sót một ai trong khắp đất nước của mình toàn bộ đều đã được cứu thoát, nhưng lại không có tôi.

Buổi sáng tỉnh lại, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, “tất cả mọi người, không sót một ai trong khắp đất nước của mình toàn bộ đều đã được cứu thoát, nhưng lại không có tôi”, sao lại như thế? Tôi cũng là người tu luyện mà! Ngẫm nghĩ lại, liền hiểu ra, những người nước Ngụy thời Tam quốc mà tôi đã dẫn theo từ trên trời hiện giờ toàn thể đã chuyển sinh vào một quốc gia của thế giới ngày nay, do các bạn đồng tu nước ngoài đã tận sức để cứu độ, hoàn toàn hiểu rõ sự thật về Đại Pháp cũng như quyết liệt vạch trần đảng cộng sản Trung Quốc mà từ đó tất cả họ được cứu độ, còn tôi ở Trung Quốc Đại Lục dường như vẫn đang trong thời gian tu luyện chưa đến viên mãn, vì vậy mà nói không có tôi, cũng là để nhắc nhở mình phải dũng mãnh tinh tấn, không thể buông lơi, nỗ lực tiến thêm một bước để làm tốt ba việc, mới có thể không thẹn với trọng trách thệ ước, viên mãn mà trở về ngôi vị của mình.

Cũng sáng hôm đó khi tôi kể cho vợ mình nghe về giấc mơ thì trong đầu đột nhiên lại nhảy ra tên của một quốc gia —Cộng hòa Bulgaria, và do thuận lời nên tôi đã nói ra [cho vợ tôi nghe].

Ngày hôm sau, tôi lại vẫn bán tín bán nghi, liền phát một niệm: “Nếu như kiếp trước tôi là Tào Phi, tối nay hãy cho tôi mơ tiếp giấc mơ này, mơ thấy chi tiết hơn”. Kết quả là buổi tối hôm sau đó tôi không mơ thấy gì cả.

Tôi lại suy nghĩ và hiểu rõ một việc, kỳ thực tôi vốn là Chủ của người nước Ngụy, là tôi đã dẫn họ xuống thế gian, họ đều là người của tôi cả, vì vậy kiếp trước của tôi, Tào Phi làm Hoàng đế khai quốc Tào Ngụy là điều đương nhiên, chẳng qua chỉ bởi nhân gian là thế giới phản lý, vì vậy mới an bài Tào Tháo chuyên quyền, ba nước chân vạc, bảy bước thành thơ, Đại Hán xưng đế, v.v. và các tình tiết khác là để phù hợp với cái lý “binh chinh thiên hạ, cường giả trị quốc” ở nhân gian. Cũng là để thiết lập văn hóa làm người cho con người ngày nay mà thôi.

Bất kể trong lịch sử vĩ đại đến dường nào, cũng chỉ là diễn xuất cả thôi, ba việc “học Pháp, giảng chân tướng, phát chính niệm” ở hiện tại mới chính là nhiệm vụ cấp thiết, là việc làm quan trọng hàng đầu, chỉ có tận hết sức mình để cứu độ thế nhân thì chúng ta mới có thể thực hiện được đại nguyện từ vạn cổ.

Đây chính là:

Đời đời kiếp số,
Muôn vàn đau khổ,
Chỉ vì đời nay,
Chúng sinh đắc độ.

Dịch từ:

http://www.zhengjian.org/node/78543



Ngày đăng: 10-07-2014

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.