Những chuyện nhỏ trong luân hồi giữa tôi và vợ



Tác giả: Đệ tử Đại Pháp Đại Lục

[ChanhKien.org]

1

Hồi tôi và vợ còn đang yêu nhau, có một lần cô ấy đã dùng khăn tay của mình để lau mồ hôi cho tôi. Tôi thuận tay cầm lấy chiếc khăn tự lau rồi sau đó nhét chiếc khăn vào túi quần. Sau này tôi đã làm mất chiếc khăn của cô ấy, kết quả là cô ấy nhất quyết đòi tôi phải tìm lại chiếc khăn ấy bằng được. Lúc đó tôi không hiểu, chẳng phải chỉ là mất cái khăn tay thôi sao, sao lại phải gây chuyện với tôi đến vậy? Đền cho cô ấy một cái mới, cô ấy cũng không chịu, nhất định đòi cái khăn cũ kia, thật không thể hiểu nổi. Bao nhiêu năm sau đó tôi vẫn còn canh cánh trong lòng về việc này.

Nguyên nhân của sự việc này bắt nguồn từ ở mấy kiếp trước, ở thời cổ xưa cũng đã xảy ra việc tương tự như vậy. Tôi đã làm mất chiếc khăn của cô ấy, chiếc khăn bị người ngoài nhặt được. Vào thời đại mà nam nữ thụ thụ bất thân, danh dự và trinh tiết của cô ấy bị nghi ngờ, cuối cùng cô ấy đã bị tin đồn đánh bại và tự sát. Vì vậy, theo quan điểm của cô ấy, việc mất chiếc khăn tay là một vấn đề chí mạng. Tâm tình vô lý của cô ấy ở đời này lại là cái giá phải trả của sinh mệnh ở đời trước.

2

Ngày thứ hai sau đám cưới, tôi đã nói với cô ấy rằng: “Đời này anh sẽ không bao giờ bỏ em, dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì. Kể cả khi em có người khác, anh cũng sẽ không bao giờ ly hôn”. Khi đó, lời nói của tôi phát ra từ tận đáy lòng, sau sự việc tôi cảm thấy sao mình lại nói ra những lời nói mất mặt, xấu hổ như vậy kia chứ. Sau này khi đã tu luyện, sau khi buông được cái tình với cô ấy, tôi đã nhìn thấy nhân duyên của mình với cô ấy.

Ở một đời nào đó, tôi và cô ấy sống trong một trang viên nhỏ ở miền Nam nước Mỹ. Cô ấy ngoại tình và có ý định bỏ trốn cùng tình nhân. Sau khi biết chuyện tôi đã dùng súng để đuổi theo người tình của cô ấy, nhưng do kỹ năng dùng súng chưa chuẩn, nên đã để tình nhân của cô ấy trốn mất, tôi mang theo căm phẫn chưa nguôi về nhà và đã giết cô ấy.

Sau khi cơn bốc đồng qua đi, tôi vô cùng hối hận. Nhìn vào thi thể của cô ấy, tôi bày tỏ sự ăn năn, hối lỗi với cô ấy. Ở kiếp đó, cô ấy đã không thể nghe thấy được nữa rồi. Vào ngày thứ hai của cuộc hôn nhân ở kiếp này, tôi đã kể lại với cô ấy về những ăn năn, hối lỗi của mình ở năm đó.

3

Sau khi kết hôn, tôi giao toàn bộ tiền lương cho cô ấy giữ, nhưng cô ấy vẫn thỉnh thoảng đòi tiền tôi, tôi thường xuyên thấy khó chịu, tức giận. Sau khi buông bỏ được oán giận với cô ấy, tôi nhìn thấy ở một đời nào đó tôi và cô ấy là một cặp “thanh mai trúc mã”, sau khi lớn lên tôi trở thành một kẻ lưu manh vô lại, suốt ngày đánh nhau và không làm gì cả. Không có tiền tôi lại vòi cô ấy, cô ấy đã đưa hết số tiền của mình cho tôi, khi không lấy được tiền thì tôi bắt cô ấy phải nghĩ cách. Cô ấy đã cưới tôi trong hoàn cảnh như thế.

4

Tôi luôn là người độc lập, có chủ kiến trong công việc, nhưng trong cuộc sống tôi lại phụ thuộc vào cô ấy một cách khó hiểu. Với những việc mà cô ấy không đồng ý thì tôi không dám làm. Sau khi kết hôn tôi sống trong tình trạng khủng hoảng, luôn lo sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ rời xa mình.

Sau này tôi mới hiểu ra lý do tôi phụ thuộc vào cô ấy. Ngày xưa tôi và cô ấy từng là mẹ con, cô ấy là mẹ, tôi là con gái. Năm tôi 7 – 8 tuổi, cha bỏ nhà đi, hai mẹ con nương tựa và nhau mà sống. Vào lúc tôi 11 tuổi, mẹ tôi – tức là cô ấy đã tự tử vì bị cha bỏ rơi và vì nghèo khó. Tôi được người thân nhận nuôi. Lúc đó, tôi nghĩ là do tôi không nghe lời nên mẹ mới tự sát. Vì vậy, đời này tôi không dám không nghe lời cô ấy, cũng rất sợ cô ấy rời xa tôi.

Tôi phát hiện ra rằng, trong cuộc sống, bất cứ chuyện gì dù là to hay nhỏ, đều có quan hệ nhân duyên từ đời trước.

“Vạn sự đều có nhân duyên, nhưng có mấy ai biết được”. Trong lòng tôi thầm nói với Sư phụ: “Sư phụ ơi, con đã biết rồi ạ”.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/285714



Ngày đăng: 27-10-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.