Mở cánh cửa sinh tử, khám phá bí ẩn của linh hồn (Phần 2.7)
[ChanhKien.org]
2.7. Trải nghiệm cận tử của nhà tâm lý học
Vào thời điểm cuối cùng khi phân tích trường hợp cụ thể, chúng tôi lại lấy thêm hai ví dụ về trải nghiệm cận tử của tự thân nhân vật nổi tiếng nhưng khá đầy đủ/hoàn chỉnh mà lại rất điển hình cho mọi người.
Trải nghiệm cận tử của Tiến sĩ Carl Jung, nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới và là bậc thầy về tâm lý học phân tích:
Tiến sĩ Jung là một học giả về tâm thần học nổi tiếng thế giới. Năm 1944, trong một bệnh viện ở Thụy Sĩ, ông đã trải qua một lần trải nghiệm cận tử vì căn bệnh tim. Dưới đây là những mô tả về trải nghiệm của ông, những mô tả này được đưa vào cuốn sách nổi tiếng của ông có tên “Ký ức, Mộng cảnh, Ảnh phản chiếu” (Memories, Dreams, Reflections):
Tôi cảm giác như mình bay lên một không gian rất cao. Ở rất sâu bên dưới, tôi nhìn thấy Trái Đất đang đắm chìm trong ánh sáng xanh rực rỡ. Tôi nhìn thấy lục địa và đại dương xanh sâu thẳm, phía xa dưới chân tôi là Ceylan (Ghi chú của dịch giả: tên gọi cũ của Sri Lanka). Xa xa phía trước tôi là lục địa Ấn Độ. Toàn bộ tầm nhìn của tôi không bao quát hết được cả Trái Đất, nhưng hình cầu của nó tôi vẫn có thể phân biệt rõ. Xuyên qua vùng ánh sáng xanh đó, hình dáng của Trái Đất tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc. Ở nhiều nơi, Trái Đất dường như được phủ lên lớp màu sắc, hoặc được điểm xuyết màu xanh đậm giống như màu sắc của bạc bị oxy hóa. Bên trái là hoang mạc Ả Rập rộng lớn màu vàng đậm. Phía sau là biển Đỏ, giống như ở phía trên bên trái của bản đồ. Tôi chỉ có thể nhìn thấy biển Địa Trung Hải là một điểm nhỏ. Những nơi khác đều hơi mờ nhìn không rõ. Tôi còn nhìn thấy dãy núi Himalaya phủ đầy băng tuyết nhưng một số chỗ có sương mù mờ mịt. Sau này tôi biết rằng muốn nhìn thấy những cảnh tượng này của Trái Đất, tôi phải cách xa mặt đất khoảng một nghìn dặm.
Trầm tư một lúc, tôi quay người lại, dường như bây giờ tôi hướng về phía Nam của Trái Đất, cách đó không xa tôi nhìn thấy một tảng đá lớn màu đen giống như thiên thạch, lớn cỡ căn nhà của tôi. Nó lơ lửng trong không trung, tôi cũng lơ lửng trong không trung.
Tôi đã từng nhìn thấy những hòn đá tương tự ở vịnh Bengal (Ben-gan), một số được chạm khắc rỗng làm đền chùa. Tôi nhìn thấy chính là một hòn đá như vậy. Ở bên phải của lối vào sân trước, tôi thấy một người Ấn Độ da đen đang lặng lẽ ngồi đả tọa song bàn trên băng ghế dài làm bằng đá. Ông ấy mặc trường bào màu trắng. Tôi cảm nhận được ông ấy biết sự có mặt của tôi. Sau khi bước lên hai bậc thang, liền tiến vào sân trước. Phía bên trái là lối vào của ngôi chùa này. Bên trong có vô số ngọn đèn dầu cao cao hình đĩa nhỏ đang cháy, khi tôi đến gần và bước vào trong bậc thềm đá thì một chuyện kỳ lạ đã xảy ra: Tôi cảm thấy dường như tất cả mọi thứ ở thế tục trên người tôi đều bị cởi bỏ ra, tất cả những thứ tôi truy cầu, những gì tôi mong muốn, tất cả những mộng ảo trên đời mà tôi nghĩ tới đều bị bóc tách ra khỏi thân thể tôi giống như lột da vậy. Đây là một quá trình thống khổ tột độ. Nhưng vẫn còn lưu lại một số thứ, giống như kinh nghiệm về những việc mình từng làm, trải nghiệm về những việc đã xảy ra bên mình. Tôi có thể nói rằng nó đi theo tôi, tôi chính là nó. Trải nghiệm này cho tôi biết mình rất nghèo khổ, nhưng đồng thời lại cảm giác vô cùng mãn nguyện. Tôi không nghĩ mình lại muốn bất cứ thứ gì khác. Hình thức tồn tại của tôi là một dạng khách quan, tôi vẫn luôn tồn tại như vậy. Ban đầu cảm giác bị cướp, bị tước đoạt, bị chôn vùi chiếm cứ lấy tôi, giờ đây những thứ đó bỗng trở nên không còn quan trọng nữa. Không còn nỗi buồn giống như bị tước đoạt, trái lại tôi đã có tất cả những gì của mình rồi.
Một chuyện khác đã thu hút sự chú ý của tôi: Khi tôi bước vào ngôi chùa đó, tôi có một niềm tin vững chắc rằng tôi sẽ bước vào một căn phòng có ánh sáng, ở đó tôi sẽ gặp được tất cả những người thuộc về cùng một nhóm với tôi. Ở đó tôi sẽ hiểu, tôi cũng tin chắc rằng, tôi có quan hệ nhân duyên ở trong đó. Tôi sẽ biết tình hình trước đó của tôi, nguyên nhân mà tôi tồn tại, cùng với bến đỗ tương lai của tôi. Tôi vô cùng tin tưởng rằng, một khi tôi bước vào trong chùa đá này, mọi đáp án cho những câu hỏi đều sẽ được rõ ràng. Ở đó tôi sẽ gặp được người biết đáp án cho những câu hỏi này.
Khi tôi đang nghĩ về những câu hỏi này, có một chuyện khác đã thu hút sự chú ý của tôi. Từ bên dưới chỗ tôi, một hình ảnh bay lên từ hướng châu Âu. Đó là bác sĩ của tôi, hoặc chỉ giống như bác sĩ của tôi, được khảm trong một cái khung màu vàng hoặc là trong một vòng hoa màu vàng. Tôi lập tức biết rằng: “A, đây là bác sĩ của tôi, ông ấy đang trị liệu cho tôi. Bây giờ ông ấy đến với hình tượng thật của mình. Trong nhân thế, ông ấy xuất hiện với hình tượng thật tại thế gian, còn hình tượng thật của ông đã tồn tại vào thời điểm ban đầu rồi”.
Có lẽ tôi bây giờ cũng xuất hiện với hình tượng thật của mình, nhưng tôi không hề quan sát thấy điểm này, chỉ là nghĩ rằng đương nhiên là vậy. Khi vị bác sĩ cấp cứu cho tôi đứng trước mặt tôi, giữa chúng tôi đã diễn ra một cuộc giao tiếp bằng tư tưởng trong im lặng: Bác sĩ được Trái Đất phái đến để truyền đạt một thông điệp cho tôi, ông ở đó kháng nghị về sự rời đi của tôi. Tôi không có quyền rời khỏi Trái Đất, tôi phải quay trở lại. Trong phút chốc tôi biết được thông điệp này, những hình ảnh mà tôi nhìn thấy lập tức biến mất.
Tôi cảm thấy vô cùng thất vọng. Bởi vì bây giờ dường như tất cả đều tan vỡ, những trải nghiệm thống khổ lần đó về việc tôi bị tước đoạt tất cả trở nên vô ích. Tôi không được phép bước vào ngôi chùa đó, không thể gia nhập nhóm người mà tôi thuộc về. Bây giờ tôi phải quay lại “hệ thống hộp” đó, bởi vì đối với tôi dường như ở phía sau phạm vi của vũ trụ, không gian ba chiều của chúng ta được xây dựng nhân tạo, ở chỗ này mỗi người đều ngồi riêng trong một chiếc hộp nhỏ của mình. Cuộc sống và cả thế giới cho tôi ấn tượng giống như một nhà tù. Bây giờ tôi phải thuyết phục bản thân một lần nữa rằng mọi thứ ở đây đều quan trọng. Nó làm cho tôi buồn phiền không cách nào diễn tả được, nhưng tôi phải nhìn nhận lại rằng nó là tự nhiên. Tôi đã từng rất vui vì có thể vứt bỏ nó đi, giờ đây tôi lại phải giống như người khác bị một sợi dây treo trong một chiếc hộp nhỏ.
Trong tâm tôi rất bất mãn với bác sĩ của mình, vì ông đã cứu sống tôi. Nhưng đồng thời tôi lại lo lắng cho sinh mệnh của ông, bởi vì ông từng lộ ra hình tượng thật trước mặt tôi. Khi một người có được hình tượng thật này có nghĩa là anh ta sắp chết, bởi vì ông ấy đã thuộc về một quần thể lớn hơn. Đột nhiên tôi nảy sinh ra một niệm đầu đáng sợ rằng bác sĩ sẽ chết thay tôi. Cho nên tôi đã gắng hết sức có thể nói với ông ấy chuyện này, nhưng ông ấy không tin tôi.
Tôi xác thực là bệnh nhân cuối cùng của ông ấy. Tôi vẫn còn nhớ ngày tôi được phép ngồi cạnh giường của mình, bác sĩ của tôi ngủ trên giường và không bao giờ thức dậy nữa. Tôi nghe nói ông bị sốt cao từng đợt, không lâu sau thì ông ra đi.
Dịch từ: https://media.zhengjian.org/media/zjbooks/life_gate/08.htm
Ngày đăng: 05-05-2024
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.