Mở cánh cửa sinh tử, khám phá bí ẩn của linh hồn (Phần 2.3)



[ChanhKien.org]

Rất nhiều người đều miêu tả rằng, họ nhìn thấy người thân hoặc bạn bè đã qua đời trong quá trình trải nghiệm cận tử.

Ví dụ, cuốn sách mới “Mindsight” của Giáo sư Kenneth Ring kể về câu chuyện trải nghiệm cận tử của một phụ nữ 45 tuổi tên là Wedge Ami Paige. Cô Webge bị mù bẩm sinh nên trong quá trình trải nghiệm cô không thể phân biệt được màu sắc (bởi vì cô sinh ra vốn không có khái niệm về màu sắc), nhưng những miêu tả của cô lại không khác nhiều so với những miêu tả của những người trải nghiệm cận tử khác. Vừa mới bắt đầu, linh hồn của cô đã rời khỏi thân thể rồi bay lơ lửng ở trên trần nhà, cô nhìn thấy thân thể của mình, thậm chí nhìn thấy ba chiếc nhẫn đeo trên tay cô. Sau đó cô bay ra khỏi trần nhà rồi bay lên phía trên của tòa nhà. Tiếp đó, cô bị hút vào một cái đường hầm rất dài, cô xuyên qua đường hầm với tốc độ cực nhanh, ở cuối đường hầm là vùng ánh sáng rộng lớn và sáng chói, cô nghe thấy âm nhạc, sau đó bị cuốn đến trên một bãi cỏ. Cô miêu tả rằng, xung quanh cô là đồng cỏ, cây cối, và rất nhiều người, tất cả mọi thứ, kể cả bản thân cô đều được tạo thành từ ánh sáng rực rỡ, nơi này tràn ngập ánh sáng, mà trong ánh sáng, cô cảm nhận được sự yêu thương vô tận. Sau đó có năm người đi tới chào đón cô, trong đó có hai bạn học ở trường dành cho người mù của cô năm đó, họ đã qua đời rất nhiều năm trước, một người 11 tuổi còn người kia lên 6 tuổi. Hai người bạn học này khi còn sống không chỉ bị mù mà còn là những đứa trẻ thiểu năng trí tuệ, nhưng bây giờ nhìn họ rất xinh đẹp, thông minh và khỏe mạnh, đồng thời không còn là trẻ con nữa. Cô Webge cũng nhìn thấy cặp vợ chồng đã chăm sóc cô khi cô còn nhỏ, họ cũng sớm qua đời từ nhiều năm trước. Cuối cùng cô nhìn thấy bà nội đã qua đời của mình. Họ tiến hành giao tiếp với nhau bằng cảm giác chứ không phải ngôn ngữ.

Huân tước William Barllet, giáo sư vật lý tại học viện khoa học Hoàng gia ở Dublin đã sớm có những nghiên cứu về trải nghiệm cận tử, ông kể về một trường hợp như vậy, chính vì trường hợp đó mà ông đã bước chân vào lĩnh vực này. Vợ ông là bác sĩ khoa phụ sản. Tối ngày 24/1/1924, sau khi từ bệnh viện về, vợ ông đã sốt sắng kể cho ông nghe những chuyện xảy ra trong ngày ở bệnh viện.

Một người phụ nữ tên Doris bị xuất huyết nặng sau sinh, mặc dù đứa bé bình yên vô sự, nhưng bản thân cô lại rơi vào tình trạng nguy kịch. Đúng vào lúc các bác sĩ đang đứng cạnh bệnh nhân, nhìn cô thoi thóp vì vô phương cứu chữa, đột nhiên cô vội nhìn về một hướng của căn phòng, nụ cười rạng rỡ hiện ra trên mặt cô, “A, tốt quá, tốt quá”. Bác sĩ hỏi: “Tốt cái gì chứ?”. Cô ấy trả lời: “Tôi nhìn thấy rồi”. “Cô nhìn thấy gì?” “Ánh sáng dễ thương – một sinh mệnh kỳ diệu”. Cái cảm giác chân thực được truyền đạt qua ánh mắt chăm chú của cô ấy thật khó diễn tả thành lời. Sau đó cô dường như dồn hết sức chú ý tập trung vào một nơi trong giây lát, cô vui sướng kêu lên: “A ha, là bố! Ông rất vui vì tôi đến, ông ấy rất vui sướng. Nếu là W (chồng của cô) cũng đến thì tốt quá rồi”.

Y tá ôm đứa bé cho cô ấy nhìn. Cô rất thích thú khi nhìn đứa bé. Sau đó nói: “Cô có cho rằng tôi phải sống vì đứa bé không?” Sau đó cô ấy lại nhìn về hướng ban đầu rồi nói rằng: “Tôi không thể – không thể ở lại, nếu như cô có thể nhìn thấy những gì tôi làm, cô sẽ biết tôi không thể ở lại”.

Em gái của sản phụ này tên Vida đã chết ba tháng trước. Tình cảm giữa cô và em gái rất tốt, bởi vì lúc đó cô đang mang thai, nên người trong nhà không nói cho cô biết. Huân tước cảm thấy khó mà tin nổi khi cô đã nhìn thấy em gái và người cha đã mất của mình ở cùng một chỗ.

Cô ấy nói với cha mình: “Con đến rồi”. Cô ấy quay sang nhìn bác sĩ và nói: “Ông ấy ở rất gần tôi”. Khi quay lại nhìn, trên khuôn mặt cô lộ ra vẻ bối rối: “Ông ấy mang theo Vida” rồi quay mặt nói với bác sĩ: “Vida ở cùng với ông ấy”. Ông nói tiếp: “Con có thật sự nhớ ta không”, “Con đến rồi”.

Lấy cảm hứng từ câu chuyện này, Huân tước đã làm nghiên cứu một cách có hệ thống về hiện tượng này. Ông cũng báo cáo một số trường hợp về bệnh nhân và một số người chăm sóc hoặc người thân và bạn bè ở bên cạnh chứng kiến cùng một cảnh tượng cận tử.

Sau đây là đoạn trích dẫn từ bài luận văn của Tiến sĩ Allan Kellehear đăng trên tạp chí “Nghiên cứu trải nghiệm cận tử” phát hành vào mùa thu năm 2001, bài viết miêu tả về trải nghiệm cận tử một người phụ nữ sống ở Kona, Hawaii:

Sau vài tuần mắc bệnh thì Kalima “qua đời”, người nhà và bạn bè của cô đều tin rằng cô đã chết, họ đã đào xong phần mộ cho cô, và đặt cô ở bên cạnh để chuẩn bị tang lễ. Đúng lúc này thì, Kalima thở dài một cái, hai mắt mở ra. Vài ngày sau cô mới từ trong tình trạng suy nhược dần dần khôi phục lại thể lực, và kể lại cho gia đình cô nghe một câu chuyện vô cùng kỳ lạ:

Sau khi chết, “tôi” dường như tách khỏi thân thể, đồng thời đứng bên cạnh và nhìn vào thân thể của mình. Phần tôi đang đứng và phần thân thể đang nằm của tôi có vẻ giống hệt nhau, chỉ có điều một người đã chết và một người còn sống. Tôi chăm chú nhìn thân thể mình trong vài phút, rồi quay người đi. Tôi rời khỏi căn phòng và thôn làng rồi đi một mạch đến làng bên cạnh. Ở đó tôi nhìn thấy một nhóm người – ồ, rất nhiều người. Nơi này trong ký ức của tôi là một ngôi làng nhỏ chỉ có vài hộ gia đình, bây giờ những gì tôi nhìn thấy lại là một nơi rất rộng lớn, có hàng trăm hộ gia đình và hàng ngàn người, bao gồm già trẻ trai gái. Tôi nhận ra một vài người trong đó, họ nói chuyện với tôi, thật có chút kì lạ, bởi vì tôi biết họ đã chết nhiều năm rồi. Những người khác đều là người lạ. Họ dường như đều rất vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Trên gương mặt mỗi người đều tràn đầy niềm vui, nụ cười hớn hở trên môi, lời nói vui vẻ và từ ái.

Tôi rời khỏi làng đó rồi đi đến ngôi làng khác. Tôi không cảm thấy mệt mỏi, vì đi đường vô cùng nhẹ nhàng thoải mái. Tôi phát hiện nơi này cũng giống với ngôi làng trước đó, có hơn ngàn người, ai ai cũng đều tràn ngập niềm vui. Tôi nhận ra một vài người, tôi nói chuyện với họ. Sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.

Câu chuyện tiếp tục miêu tả cuộc hành trình của cô ấy tương tự như trước đó, cuối cùng đi thẳng đến một ngọn núi lửa nơi mà dường như cô muốn đến, ở đó cô bị một nhóm người chặn lại, họ nói với cô: “Cô phải trở lại thân thể của mình. Cô chưa đến lúc phải chết”. Mặc dù cô cầu xin họ cho cô ở lại, họ vẫn đưa cô trở về thân thể của mình. Thế là cô tỉnh lại.

Dịch từ: https://media.zhengjian.org/media/zjbooks/life_gate/index.htm



Ngày đăng: 17-02-2024

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.