Mở cánh cửa sinh tử, khám phá bí ẩn của linh hồn (Phần 2.2)



[ChanhKien.org]

Nguồn hình: Philipp Otto Runge, Birth of the Human Soul (ca. 1806), Wikipedia.

2.2. Xuyên qua đường hầm, đối thoại với ánh sáng

Trong rất nhiều lời kể từ những người trải nghiệm cận tử đều nói rằng, họ đã đi qua một đường hầm với tốc độ cực nhanh, đồng thời nhìn thấy ánh sáng vô cùng rực rỡ ở cuối đường hầm. Ví dụ, Tiến sĩ Raymond Moody, người đầu tiên nghiên cứu một cách có hệ thống về trải nghiệm cận tử đã đề cập đến lời kể lại của một đương sự trong cuốn sách nổi tiếng “Kiếp sau” của ông rằng: “Sự việc thứ nhất xảy ra như thế này, rất nhanh, tôi đi qua một không gian tối tăm và trống rỗng với tốc độ siêu thường. Tôi nghĩ, bạn có thể ví nó như một đường hầm. Tôi giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc trong công viên, đi qua nó với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi”.

Trong một cuốn sách khác của mình, “Bên kia ánh sáng” (The Light Beyond), tiến sĩ Raymond Moody đã đề cập đến trải nghiệm cận tử của một bé gái 9 tuổi bị bất tỉnh trong một ca phẫu thuật ruột thừa. Sau khi được cứu sống, cô bé nhớ lại: “Cháu nghe thấy họ nói tim của cháu đã ngừng đập, cháu phát hiện mình bay lơ lửng trên trần nhà nhìn xuống. Kể từ lúc đó cháu có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ, sau đó cháu đi tới hành lang và thấy mẹ đang khóc, cháu hỏi bà vì sao lại khóc, nhưng bà không nghe thấy cháu nói, các bác sĩ cho rằng cháu đã chết. Sau đó, một người phụ nữ xinh đẹp bước đến trước mặt cháu và muốn giúp đỡ cháu, bởi vì cô ấy biết cháu sợ. Chúng cháu đi qua một đường hầm vừa tối vừa dài, đi rất nhanh, ở cuối đường hầm có ánh sáng rực rỡ, cháu cảm thấy rất vui vẻ”.

Có rất nhiều người trải nghiệm cận tử không chỉ nhìn thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, mà còn giao tiếp với các sinh mệnh bên trong ánh sáng. Trong cuốn sách “Bên kia ánh sáng”, tiến sĩ Raymond Moody cũng đã miêu tả trải nghiệm cận tử của cậu bé 11 tuổi. Trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, cậu bé đã bị ô tô đâm khi đang đi xe đạp, sau đó cậu được đưa đến bệnh viện. Lúc này, nhịp tim và sóng điện não của cậu bé đã ngừng. Khi được cứu sống, cậu nhớ lại: “Cháu không nhớ mình đã bị đụng xe, nhưng bỗng nhiên cháu nhìn thấy bản thân mình ở phía dưới, thấy mình bị đè dưới chiếc xe đạp, chân bị gãy và chảy máu, sau đó một chiếc xe cứu thương đến, cháu thấy lạ là tại sao mọi người đều lo lắng cho cháu, bởi vì cháu cảm thấy mình vẫn ổn cơ mà. Xe cứu thương chạy đi, cháu bay ở trên chiếc xe và cố gắng đuổi theo nó. Cháu nghĩ mình đã chết. Nhìn xung quanh, cháu phát hiện mình đang ở trong một đường hầm, ở đầu bên kia đường hầm có ánh sáng rực rỡ thông thẳng lên trời. Cháu gắng sức chạy ra khỏi đường hầm. Cháu nhìn thấy rất nhiều người ở trong ánh sáng đó, nhưng cháu không biết ai cả, cháu nói với họ cháu bị tai nạn xe, rồi họ nói cháu phải quay lại, cháu chưa đến lúc phải chết, cháu phải quay về bên cha mẹ và chị gái. Cháu ở lại nơi đó rất lâu, ít nhất về cảm giác cháu thấy rất dài.

Cháu cảm thấy mỗi người ở nơi đó đều rất yêu thương cháu, và họ cũng rất vui vẻ hạnh phúc. Ánh sáng xoay chuyển ở đầu bên kia đường hầm giống như một xoáy nước. Cháu không biết tại sao mình lại ở trong đường hầm, chỉ biết rằng, khi ở trong ánh sáng đó thì không muốn quay về. Cháu gần như quên mất cơ thể của mình, lúc ở trong đường hầm cháu bay lên, cháu nhìn thấy có hai người tới giúp đỡ cháu, họ bước ra từ trong ánh sáng. Từ đường hầm đi vào nơi có ánh sáng, họ luôn ở bên cháu. Sau đó, họ bảo cháu phải quay về. Cháu từ đường hầm trở về, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.

Trong một bài báo đăng trên “Tạp chí nghiên cứu trải nghiệm cận tử” tập 16, số 4, Mùa hè năm 1998 (Journal of Near Death Studies, 16(4) Summer 1998) có một trường hợp: Cô C, 31 tuổi, làm y tá tại một phòng khám y tế. Năm cô tám tuổi, vì tiểu ra máu, cô được đưa đến bệnh viện để kiểm tra. Trong lúc đang mổ thận, tĩnh mạch cửa của cô bất ngờ bị vỡ. Khi xuất viện, cô và bố mẹ đều được khuyến cáo rằng cô không nên vận động mạnh. Nhưng sau khi về nhà, cô lại trèo cây khiến tĩnh mạch bị vỡ lần nữa, vì thế cô đã hôn mê trong hai ngày. Khi nằm viện truyền máu, cô không may bị nhiễm bệnh viêm gan, khiến sức khỏe nhanh chóng chuyển biến xấu. Không lâu sau, vào một ngày nọ cô nói với mẹ: “Con phải đi rồi”. Ngay sau đó, cô bé đã rời khỏi cơ thể. Cô nhìn thấy một đường hầm, cô bé cảm thấy rất thoải mái dễ chịu khi ở trong đường hầm này, điều này đối với cô mà nói là không bình thường, bởi vì đường hầm rất tối mà cô lại sợ bóng tối. Ở phía bên kia đường hầm, cô bé nhìn thấy ánh sáng mà giờ đây cô mô tả là sức mạnh của Chúa. Sau khi rời khỏi đường hầm cô bắt gặp một người đàn ông mặc tấm vải bố lớn, cô hỏi: “Ông có phải là Chúa Jesus không?” Người đàn ông trả lời không phải nhưng cũng không nói mình là ai, chỉ nói rằng ông ấy ở đây để “giúp đỡ” cô. Tiếp đó, cô C và ông ấy bắt đầu trò chuyện. Họ nói đến cái chết là một sự lựa chọn và cô có thể chọn ở lại hoặc quay trở về cơ thể của mình. Cô nhớ lại lúc họ nói chuyện, ánh mắt của cô có thể nhìn xuyên qua đường hầm, nhìn thấy mẹ mình trong bệnh viện. Cô nói họ khiến cô cảm nhận được tình yêu của mẹ. Sau đó, cô được biết lá gan của mình có thể “phục hồi”, nhưng thận thì không thể, vì vấn đề ở thận của cô là một loại “nghiệp quả mang theo” (Karmic Carrier), nó nhất định sẽ đi theo cô. Sau đó, cô cùng người đàn ông thảo luận về con đường nhân sinh. Cô nguyện mình sẽ trở thành một y tá, đợi đến khi lớn, cô sẽ tập hợp những thông tin này và chia sẻ nó với những người khác. Đổi lại cô được đảm bảo rằng cô có thể giao tiếp với “phía bên kia” của mình mọi lúc. Sau khi tỉnh lại, gan của cô hồi phục rất nhanh, ngay cả các nhân viên y tế đều sửng sốt kinh ngạc, không cách nào giải thích nổi. Kết quả xét nghiệm vào ngày hôm sau cho thấy cô đã không còn một chút triệu chứng viêm gan nào nữa.

Trong Tạp chí Nghiên cứu Cận tử, tập 19, số 2, mùa đông năm 2000 (Journal of Near Death Studies, 19(2) Winter 2000), Tiến sĩ Richard J. Bonenfant đã kể một ví dụ như sau:

“Sự việc xảy ra trong một buổi họp mặt gia đình của đương sự vào mùa hè năm 1981. Khi đó, đương sự đang bơi trong hồ bơi ‘hình dáng Florida’ ở nhà. Trong nhiều năm qua, cô đã tự rèn luyện để lặn hết chiều dài của hồ bơi. Khi cô vừa bơi đến chỗ sâu của hồ bơi và đang đạp vào thành hồ để bơi ngược lại thì một vị khách say rượu đã lao xuống nước ngay phía trên cô. Anh ta túm lấy cô và kéo xuống đáy hồ để chơi khăm. Vì cô vừa hoàn thành lần lặn đầu tiên chưa kịp lấy hơi, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi anh ta nhưng đã nhanh chóng bất tỉnh”.

Sau đó, đương sự phát hiện mình đang chầm chậm nổi lên trong một hoàn cảnh tối tăm, tuy lúc này cô vẫn đang cảm thấy hoang mang và hỗn loạn, nhưng lại không còn cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt về việc chết đuối nữa. Ngược lại, cô thấy rất dễ chịu và cảm giác mình nhạy bén hơn trong hoàn cảnh mới.

Cô cảm thấy bản thân đang xuôi theo một góc nghiêng từ từ bay lên, giống như đang đi trên cầu thang cuốn tự động vô hình. Sau khi cô dần quen với hoàn cảnh bóng tối xung quanh, cô có thể xuyên qua bóng tối đó mà nhìn thấy những nơi khá xa. Cô nhìn thấy khung cảnh thời thơ ấu, nơi đó có em gái vẫn còn sống của cô. Cảnh này xuất hiện thoáng qua trên nền tối đen, màu sắc tươi sáng, toàn bộ hình ảnh xuất hiện trong cái khung hình vuông giống như tivi. Trong cảnh này, em gái cô khoảng chừng ba, bốn tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, đang chơi đùa với con mèo trong nhà. Ngay sau đó một cảnh tương tự xuất hiện, lần này là cảnh con chó đã chết của nhà cô. Hai cảnh tượng đều không hề có tiếng động. Sau đó cô chú ý đến một chùm ánh sáng đến từ nơi xa xôi xuất hiện rõ ràng ở trước mặt mình, khi cô từ từ tiến gần chùm sáng, kích thước và độ sáng của chùm ánh sáng dần dần trở nên lớn hơn. Cô cảm giác mình đang xuyên qua một đường hầm tối tăm, tốc độ từ chậm chuyển sang nhanh, cô cảm thấy kính nể, bình yên và yêu thương. Cô nhận ra một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trong chùm ánh sáng, mặc đồ trắng, tóc dài màu nâu sẫm, mắt màu xanh lam đang duỗi hai tay về phía cô. Người phụ nữ này giống như thiên sứ, toả ra cảm giác tình mẫu tử về phía cô. Lúc này, cô chỉ có một ý nghĩ, chính là nắm chặt đôi tay đang dang ra mang lại cảm giác an toàn cho cô. Ngay khi cô định nắm lấy đôi tay đó, người ấy lại nói với cô qua ánh mắt rằng cô chưa đến lúc phải chết, nhất định phải quay lại. Gần như cùng lúc đó, cô gái phát hiện mình đã trở lại cơ thể. Cô đang thở hổn hển trên bờ hồ. Cô đã được cứu ra khỏi hồ bơi, toàn bộ trải nghiệm cận tử kéo dài khoảng chừng hai phút.

Bác sĩ Melvin Morse và Paul Perry đã kể một ví dụ sinh động tương tự như thế trong cuốn sách khác của họ có tên “Bị ánh sáng biến đổi” (Transformed by the Light), bệnh nhân của họ mô tả rằng: “Tôi hỏi ánh sáng đó, bệnh ung thư của tôi có thể chữa khỏi không, tôi đang thỉnh cầu nó, thế nhưng ánh sáng đã nói với tôi, điều chúng ta thông thường cho là cầu nguyện thực ra là một loại phàn nàn, và điều mà chúng ta cầu thực chất là một kiểu trừng phạt, bởi vì chúng ta không hề thực sự ăn năn về lỗi lầm của mình. Ánh sáng đó yêu cầu tôi nghĩ đến một kẻ thù mà tôi căm hận nhất, tôi đã làm theo. Sau đó, ánh sáng bảo tôi trao hết toàn bộ năng lượng của mình cho kẻ thù, tôi lại làm theo. Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng phun ra từ cơ thể tôi, sau đó chùm sáng quay trở lại cơ thể tôi như thể nó bị một chiếc gương phản chiếu. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng tế bào của cơ thể mình, thậm chí tôi có thể nhìn thấy từng tế bào từ trong cơ thể tôi phát ra âm thanh và ánh sáng. Tôi vừa khóc vừa cười, run rẩy dữ dội, tôi cố gắng bình tĩnh lại và điều hoà hơi thở. Cuối cùng khi tôi được chữa lành, ánh sáng đó nói với tôi, vừa rồi bạn đã trải qua lần cầu nguyện thật sự đầu tiên trong đời.

Dịch từ: https://media.zhengjian.org/media/zjbooks/life_gate/02.htm



Ngày đăng: 13-02-2024

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.