Bút ký tu luyện: Rắc rối của đồng tu



Tác giả: Thiên Chân

[ChanhKien.org]

Một nữ đồng tu trẻ thỉnh thoảng đến chỗ tôi để giảng chân tướng đã gặp riêng tôi. Sau khi đã làm xong mọi việc, cô đột nhiên cau mày nói: “Thật ra hôm nay tâm trạng tôi không tốt, mẹ tôi lại giục tôi tìm bạn trai! Lần này bà ấy như đang cầu xin tôi vậy, tôi thực sự không biết phải làm sao. Thực ra, những gì bà ấy nói tôi thấy cũng đúng: ‘À, con luyện công thì cứ luyện đi, mẹ không quan tâm nữa. Công việc, con nói có công việc tốt mà không làm, hiện tại kiếm mấy trăm đồng một tháng… được, cũng coi như con tự nuôi được mình. Nhưng ít ra con cũng phải kết hôn và sinh con, sau này mới có người chăm sóc chứ, không thì lúc già con thế nào đây, hả?’ Anh nói tôi nên nói gì với bà ấy đây?”

“Người ta thường quan tâm đến những vấn đề như vậy”, tôi nói, “Đây chính là những điều lớn lao trong mắt họ, đối với con người thì là bình thường. Vậy cô có muốn kết hôn và sinh con không?” Cô ấy nói: “Tôi không muốn, tôi thật sự không muốn. Nhưng mẹ tôi… còn có chị gái của tôi, cứ giới thiệu cho tôi hết người này đến người khác, giới thiệu cho tôi người nào tôi đều giảng chân tướng cho người đó. Có lẽ là do chưa đủ chính niệm, đôi khi nói vòng vo quá nhiều, không thể đề cập đến chủ đề chính, lần gặp mặt đầu tiên nếu không làm được tốt, mà không gặp lại họ lần thứ hai, thì cơ hội cứu người sẽ bị mất đi. Chị gái tôi không đồng ý nữa. Hôm qua, chị ấy đã lên lịch cho tôi gặp một người nữa, chị ấy hỏi tôi có định kể cho người đó biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công hay không, tôi nói tất nhiên phải nói với người đó, nếu không nói sự thật mà vẫn tiếp tục giao lưu thì đó không phải là lừa dối người ta sao? Lúc đó chị gái tôi tức giận, chỉ vào tôi và nói: ‘Sao em lại tu luyện trở thành người lạnh lùng và nhẫn tâm như vậy? Được, từ bây giờ chị sẽ không quan tâm đến em nữa! Mẹ, đừng quan tâm đến nó nữa, nó muốn sống hay chết thì tuỳ nó!'”

Tôi hỏi: “Chị của cô không tu luyện à?” Cô ấy nói: “Chị tôi trước đây cũng từng tu luyện, trước năm 1999, sau khi cuộc bức hại bắt đầu và tôi bị bắt cóc, chị ấy đã ngừng tu luyện. Một lần cha tôi ép buộc kéo tôi đến bảo tàng khoa học và công nghệ để xem triển lãm chống lại xxx, tôi nghĩ, đi thì đi, sau khi đi tôi đã nói với những người xem ở đó rằng những điều này đều sai, đều là thông tin vu khống và xuyên tạc. Bố tôi đã tức đến phát khóc. Thực ra, lúc đó tâm tôi cũng không ổn định lắm. Nếu vì những gì chúng ta làm không tốt mà người khác bị rơi xuống hoặc bị hủy hoại, thì tội của chúng ta rất nặng”.

Tôi nói: “Tất cả chúng ta ít nhiều đều trải qua một quá trình không ổn định, nhưng tôi nghĩ tình huống của họ không phải là do chúng ta tạo ra, việc chúng ta duy hộ Đại Pháp trong cuộc bức hại này là việc làm chân chính nhất, họ hoang mang, sợ hãi và từ bỏ tu luyện, đó là sự lựa chọn của họ. Chúng ta có trách nhiệm cứu độ họ, điều này là chắc chắn, nhưng chúng ta không phải là nguyên nhân khiến họ rớt xuống. Vì tâm sợ hãi và tư tình của họ quá lớn mà chúng ta không duy hộ Pháp và cứu độ những chúng sinh khác nữa hay sao?”

“Nếu là trước đây, khi họ đề cập đến việc tìm bạn trai, tôi sẽ tự tin phản đối họ bằng những lý lẽ: Vì tu luyện, nên tôi sẽ thế nào đó thế nào đó. Nhưng giờ đây, suy nghĩ của tôi đã thay đổi – phải điều chỉnh tối đa để phù hợp với trạng thái của một người thường, chỉ như vậy mới có thể cứu họ được”.

Tôi nói: “Đúng vậy, chúng ta cần phải phù hợp tối đa với trạng thái của người thường, hơn nữa Sư phụ cũng đã giảng rằng cần thuận theo chấp trước của người thường để cứu độ họ. Tuy nhiên, tôi cho rằng phù hợp với trạng thái và chấp trước của người thường cũng phải có giới hạn. Nếu như là một học viên mới, thì kết hôn sinh con là chuyện bình thường, thậm chí kết hôn với một người thường cũng có thể hiểu được. Nhưng cô không phải là một người mới tu, đã tu luyện bao nhiêu năm, cô lại kết hôn với một người thường khắp thân đầy nghiệp lực sao?”

Cô ấy lắc đầu: “Chắc chắn không thể”. Tôi hỏi: “Vậy điều này không cần nói nữa. Nếu tìm một đồng tu để kết hôn thì sao? Cô có thể đảm bảo hai người sẽ làm được như cặp vợ chồng Tôn giả Ma Ha Ca Diếp giữ thân như ngọc, thay phiên nhau đả toạ tu hành suốt đêm không?” “Không thể làm được”, cô ấy trả lời. Tôi tiếp tục: “Có đồng tu cho rằng giữa các cặp vợ chồng đồng tu hiện tại không nên phát sinh kiểu quan hệ như vậy nữa, tôi cũng nghĩ rằng chắc cũng đã đến lúc rồi. Ai cũng đều còn nhân tâm và dục vọng, mới kết hôn sẽ rất khó kiềm chế. Vào thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, đáng ra là nên tu tâm đoạn dục, lại vì kết hôn mà khởi dục vọng, điều này có thể rất nguy hiểm”.

Cô ấy nói: “Tôi nghĩ việc tìm bạn, kết hôn và lập gia đình quá tốn thời gian”. Tôi nói: “Đúng vậy, tôi cũng có ‘thái độ cảnh giác’ như vậy. Mặc dù không nên nhận thức quá cực đoan, nhưng xét cho cùng thì người đã lập gia đình sẽ tốn nhiều thời gian và tinh lực hơn cuộc sống của một người độc thân. Tôi biết rằng có một số đồng tu trẻ, sau khi kết hôn và sinh con, ngoài công việc thì chỉ xoay quanh việc chăm sóc con cái, gần như không có thời gian tu luyện nữa. Điều đó đáng sợ phải không?” Cô ấy hỏi: “Không phải có nhiều đồng tu trẻ sau khi kết hôn và sinh con trạng thái cũng rất tốt sao?” Tôi trả lời: “Đúng, thực tế cũng nên như vậy. Nhưng tôi nghĩ rằng có người đã lạc đường, đó chính là bài học, về vấn đề kết hôn này, cô phải cẩn trọng”.

“Vậy còn anh thì sao? Anh đã lớn như vậy rồi, cha mẹ không giục kết hôn à?” Cô ấy bất ngờ chuyển mục tiêu vào tôi. Tôi cười: “Tình huống của tôi khác với cô, tôi sống một mình, không phải đối mặt với áp lực mà cha mẹ mang lại hàng ngày. Tôi là người rất độc lập, không ỷ lại vào cuộc sống và cảm xúc, thậm chí chưa bao giờ trải qua cảm giác cô đơn trong một phút. Tôi chưa bao giờ có khái niệm sống cùng một người khác, sau khi tu luyện, tôi càng như vậy. Cô xem tôi sống một mình bận rộn như thế này, mỗi ngày làm không hết việc, tôi ước mình có thể không ngủ. Thật không dám tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn và có con sẽ trở thành thế nào! Nhưng làm sao để giải thích với họ? Họ không hiểu được tâm tính và cảnh giới của chúng ta, chỉ có thể nói đơn giản một chút rằng: ‘Đừng vội, các vị muốn ôm cháu trai, tôi thì còn chưa có ý định ôm con trai đâu'”.

Cô ấy nửa phàn nàn, nửa nói đùa: “Nói tới nói lui, anh cũng chẳng cho tôi một lời khuyên rõ ràng”. Tôi nói “Đúng vậy, con đường là mình tự đi, tôi không thể đưa ra một cách giải quyết cụ thể cho một vấn đề, chỉ có thể giúp cô từ Pháp mà ngộ”. Nói đến đây, tôi bỗng cảm thấy không còn gì để nói nữa, vì tôi vẫn chưa thấu hiểu vấn đề từ Pháp lý, không biết nên tiếp tục như thế nào để nhận thức sâu sắc hơn từ Pháp, đột nhiên dường như trở lên trống rỗng!

Nhưng ngay lúc mà ý thức tôi trống rỗng ấy, một cách thần kỳ, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng, vì vậy tôi tiếp tục nói với cô ấy: “Phương pháp mà người khác đưa ra không nhất thiết phù hợp với cô, càng cụ thể càng không chắc chắn có hiệu quả, không phải vấn đề nằm ở phương pháp. Dù cô kết hôn và có con cũng không chắc chắn có thể cứu được họ. Đúng vậy, sau khi kết hôn, họ không thể phàn nàn với cô về vấn đề này, nhưng cô có thể đảm bảo rằng họ sẽ có nhận thức đúng đắn về Đại Pháp chỉ vì cô kết hôn không? Tôi nghĩ rằng điều đó rất khó, là việc không thực tế. Nếu cô không đủ tinh tấn, không làm tốt những việc chúng ta nên làm, thì vẫn rất khó cứu độ họ. Ngược lại, nếu nhìn từ một góc độ khác, cô không kết hôn vẫn có thể cải biến và cứu độ họ, mà không cần phải nghe họ thúc giục mỗi ngày. Có một điều mà cô chắc chắn biết, đó là Đại Pháp không có gì không thể, hơn nữa còn viên dung. Sư phụ đã giảng rồi:

“Trước đây tôi đã giảng, tôi nói rằng trên thực tế hết thảy những gì phát sinh tại xã hội người thường, hiện nay, đều là do tâm các đệ tử Đại Pháp tạo thành”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc năm 2002)

“Đúng vậy, Sư phụ đã giảng rồi”, cô ấy nói. Tôi tiếp tục: “Do đó, tôi tin rằng chắc chắn có cách giải quyết tốt hơn để cải biến họ, mà không nhất thiết phải là kết hôn và sinh con. Tôi nghĩ rằng thật ra vấn đề chính là nằm ở trạng thái của cô, nếu dục vọng của cô thực sự đã coi nhẹ, họ cũng sẽ không mãi giục cô kết hôn nữa, vì tâm tính của cô đã cao đến đó rồi, loại can nhiễu kiểu này cũng sẽ không tồn tại nữa. Nếu như cô đầy chính niệm, làm tốt ba việc, có thêm trí huệ để giảng chân tướng cho họ, thì cô có thể thực sự cải biến họ. Đừng bị mắc kẹt trong một vấn đề tìm kiếm giải pháp giải quyết vấn đề. Khi đã tu luyện đến mức này, nếu cô không muốn kết hôn nhưng lại kết hôn, thì đó chỉ là việc ép buộc, tất nhiên điều đó phụ thuộc vào trạng thái tu luyện của từng cá nhân. Trong số chúng ta, có người muốn kết hôn và lập gia đình, nhưng cũng có người sẽ không chọn kết hôn. Hiện nay là thời khắc cuối cùng của Chính Pháp, chúng ta nên tận dụng thời gian một cách tối đa để làm tốt ba việc, đệ tử Đại Pháp kết hôn lập gia cũng là một phần trong việc đặt nền móng cho con đường tu luyện của nhân loại trong tương lai, Sư phụ đã giảng Pháp về phương diện này rồi. Tất nhiên, mất thời gian và tinh lực là không thể tránh khỏi, ngay hiện tại thì không thể nói là lãng phí, nhưng dù sao thì tôi cũng không thể chịu đựng được. Tôi nghĩ rằng việc phù hợp tối đa với xã hội người thường không phải là chúng ta phải tuân theo và thích nghi với xã hội người thường, không phải là xã hội người thường trói buộc chúng ta, mà chính là chúng ta cải biến và cứu độ họ. Tinh tấn, chính niệm chính hành, đường đường chính chính, đây là trạng thái tu luyện chúng ta nên có, cũng là nền tảng để giải quyết vấn đề”.

Cô ấy lặp lại lời Sư tôn: “Tâm các đệ tử Đại Pháp tạo thành”…. và tiếp tục nói, “Ừ, tôi phải quay về ngộ thêm”.

Vài ngày sau, cô ấy lại đến với vẻ mặt tươi cười: “Hai ngày nay mẹ tôi không nhắc đến chuyện đó nữa!” Tôi cũng rất vui, nói rằng: “Thay đổi nhanh như vậy à?”

“Chị gái tôi cũng không giận dỗi với tôi nữa, hôm nay chị ấy còn gọi điện thoại cho tôi và cười nói: ‘Khi nào em lại trở thành người nổi tiếng như vậy? Lại có người muốn giới thiệu bạn trai cho em rồi đó!” Tôi nói: “Có người đang chờ cô cứu độ đấy”. “Đúng vậy, tôi nghĩ, nếu có người được giới thiệu đến, thì tốt lắm, có lẽ họ và tôi có duyên, tôi phải tiết lộ chân tướng và cứu độ họ”.

Tôi nhân tiện hỏi cô ấy: “Nếu tôi viết một bài về cuộc trò chuyện giữa chúng ta về việc tìm bạn kết hôn rồi đăng lên trang web của chúng ta để giao lưu chia sẻ, cô không phiền chứ?” “Được, tuyệt vời!” Cô ấy vui vẻ nói rằng: “Hãy đăng nhanh nhé, tôi chờ xem phản hồi của các đồng tu và xem họ ngộ như thế nào”.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/55122



Ngày đăng: 10-06-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.