Tiểu thuyết: Trùng sinh (3)



Tác giả: Tân Minh

[ChanhKien.org]

Hồi thứ năm: Măng mọc sau mưa

Năm 1997, Pháp Luân Công tại huyện Thanh Hà mới truyền khoảng một năm đã gây được tiếng vang lớn, đây là sự ảnh hưởng mà tất cả những môn khí công khác từ trước tới nay chưa từng đạt được.

Ở những nơi như sân vận động huyện, công viên, dọc bờ sông Thanh Hà, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của các học viên dậy sớm luyện công buổi sáng. Họ dậy sớm hơn người dân bình thường, luyện công xong họ dọn dẹp sạch sẽ chỗ luyện công, sau đó ai về nhà thì về nhà, ai đi làm thì đi làm.

Động tác tao nhã phóng khoáng cùng âm nhạc cổ điển tường hòa đã thu hút không ít người đi luyện tập buổi sáng sớm. Khi họ hiểu được tường tận về Pháp Luân Công thì liên tiếp gia nhập vào hàng ngũ này.

Sau khi tu luyện, đại đa số những ai được thụ ích cũng nguyện ý đi tuyên truyền lợi ích của Pháp Luân Công. Vào mỗi phiên chợ ở những thị trấn nhỏ ấy, cứ chốc chốc lại nghe thấy một hồi âm nhạc tao nhã, nhìn thấy một vài người cầm cờ vàng, người thì đang đả tọa luyện công, người thì gặp ai liền tuyên truyền cho người đó. Họ có thái độ thành khẩn, lời nói ôn tồn, trông có phần khác với người bình thường bởi nét mặt hồng hào hơn nhiều, hóa ra họ là những học viên Đại Pháp đang hồng Pháp.

Không ít người đã tới xem, không ít người bày tỏ thiện cảm; cũng có không ít người cảm thấy sửng sốt rằng: Không ngờ lại có người khua chiêng gõ trống tuyên dương tu luyện Phật Pháp! Cũng có không ít người tỏ ý muốn tu luyện. Hoặc vui vẻ, hoặc nghi ngờ, hoặc ngạc nhiên, hoặc hững hờ, hoặc cười nhạo, hoặc suy xét, quả thật là tâm thái của mọi người có ngàn vạn khác biệt.

Nhân hôm rảnh rỗi, Liễu Thành Âm cũng tham gia vào hàng ngũ hồng Pháp. Ngồi đả tọa bên trong, tâm của cậu cũng không được bình ổn, vừa cao hứng bởi có thể vì hồng Pháp mà làm chút việc là vô cùng vinh hạnh; vừa lo lắng bởi con người hiện nay đều chịu nhận sự giáo dục vô thần luận, thuyết giai cấp và thuyết tiến hóa của đảng cộng sản, liệu họ có thể tiếp nhận không? Ngoài ra còn có một điểm, cậu là người thích thể diện nên có chút ngại ngùng.

Dù thế nào đi nữa thì hoạt động hồng Pháp lần này vẫn rất bổ ích, rốt cuộc cũng có không ít người tiếp nhận. Thực ra trong cõi u minh, chúng sinh đều đang chờ đợi Đại Pháp cứu thế, đáng tiếc là không ít người lại chỉ lướt ngang qua, chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.

Lúc này, học viên ở huyện Thanh Hà đã tăng gấp bội, xuất hiện một lô học viên có tiếng tăm, cho dù là học Pháp, luyện công, hay hồng Pháp thì họ đều làm rất tốt và vô cùng tinh tấn. Đặc biệt là có mấy người trẻ tuổi, quyết tâm rất cao, sôi nổi lên tiếng, huyện này dẫu chỉ có một người tu thành thì người đó chính là mình. Khẩu khí có chút hơi lớn, nhưng từ đó có thể nhìn thấy sự trân quý của họ đối với Đại Pháp, nguyện ý tu luyện đến cùng. Họ là:

Dương Phong Thanh, nhân viên Công ty Điện lực Xuân Phong, 28 – 29 tuổi, tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, tính tình trung hậu, đặc biệt có thể chịu đựng gian khổ.

Lã Bảo Hải, nhân viên Công ty Du lịch Sơn Thủy, khoảng chừng 30 tuổi, dáng người cao ráo, vóc người hơi gầy, đôi mắt sâu thẳm, giỏi suy xét, cử chỉ cao nhã.

Lã Kim Hải, em trai của Lã Bảo Hải, ông chủ cửa hàng quần áo Avon, dáng người hơi mập, nói chuyện nhỏ nhẹ, thoạt nhìn giống như kiểu người lương thiện thời xưa, trông rất có cảm tình.

Cha của anh em họ Lã là viên chức chính phủ đã về hưu, cấp bậc khá cao, dường như được đãi ngộ như phó thị trưởng. Sau khi tuổi cao thì thân thể ông tự nhiên ngày một suy yếu, buồn phiền suốt cả ngày. Vừa nghe đến Đại Pháp, ông liền thành tâm tu hành, ai ngờ giống như cây khô gặp được mùa xuân, lại đâm chồi nảy lộc. Cả nhà họ Lã được thụ ích không ít, mang ân huệ lớn đối với Đại Pháp nên rất tích cực hồng Pháp, cả huyện đâu đâu cũng thấy có bóng dáng của họ.

Một ngày nọ, Liễu Thành Âm đang làm việc ở xưởng, vị giám đốc nhà máy vốn bình thường không hay tới văn phòng đi đến trước mặt cậu nói: “Tiểu Liễu à, tối hôm qua ông Ngưu phó trưởng thôn của thôn Trúc Than tới tìm cậu nhưng không gặp. Ông ấy nghe nói cậu cũng luyện Pháp Luân Công, nên muốn nhờ cậu đến dạy họ”. Liễu Thành Âm vừa nghĩ liền vui vẻ đồng ý luôn.

Phong cảnh ven sông thôn Trúc Than đẹp đẽ, không khí trong lành. Sau khi nghỉ hưu cả gia đình ông Ngưu sống ở một ngôi nhà vườn ven sông, ông Ngưu lại thích trồng hoa làm cỏ, nên nơi ông ở trông giống như chốn thế ngoại đào nguyên.

Ông Ngưu đối đãi với Liễu Thành Âm vô cùng khách sáo. Hóa ra, ông với vợ của mình là Tân Lương Nam lúc trẻ chạy đông chạy tây, đến khi về già thì bệnh tật đầy mình, cũng đã từng đi cầu cúng khắp nơi, học qua khí công của các môn phái khác, hiệu quả rất kém mà lại tốn không ít tiền. Nghe một người bạn cũ nói rằng công pháp này có hiệu quả thần kỳ, nên ông liền để tâm tới.

Liễu Thành Âm toàn tâm dạy động tác cho họ. Khi đang học động tác, đột nhiên nghe thấy tiếng răng rắc, âm thanh rất to khiến cậu giật mình, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”, vợ ông Ngưu cười đáp: “Là khớp xương kêu đấy”. Liễu Thành Âm cũng cười ngượng. Lúc này, cậu mới để ý một chút đến Tân Lương Nam, người có nước da vàng xanh, tinh thần uể oải, chắc chắn rằng trong người cô không chỉ có một hai loại bệnh, mà phải nói là bệnh tật kinh niên.

Mặc dù hai vợ chồng họ học rất chăm chỉ, nhưng Liễu Thành Âm lại không mấy tin tưởng rằng họ có thể kiên trì tiếp tục.

Kết quả ngoài sự mong đợi của cậu, vài tháng sau, sức khỏe của ông Ngưu chuyển biến rất tốt, vợ của ông nét mặt hồng hào, bệnh tật đều khỏi hết. Nhà họ sau đó thường xuyên có hai, ba chục người tới luyện công, cộng thêm những người không thường xuyên đến tổng cộng là có hơn trăm người, trở thành điểm luyện công lớn nhất của thôn Trúc Than.

Ân

Điên phái lưu ly sổ thập niên
Nhất thân bách bệnh thực kham liên
Nhược phi thử nhật phùng chân Pháp
Tảo dĩ phương danh tại cửu tuyền

Tạm dịch:

Ân

Lang bạt kỳ hồ biết bao năm
Một thân trăm bệnh thật đáng thương
Hôm nay không nhờ gặp chân Pháp
Đã sớm điền tên nơi cửu tuyền

Hồi thứ sáu: Thần tích

Đại Pháp hồng truyền tại huyện Thanh Hà đã xuất hiện rất nhiều kỳ tích.

Dương Phong Thanh dù làm việc trên huyện nhưng quê anh ở thôn Than Đầu thị trấn Hắc Long. Cha của anh là Dương Nghiệp, trước kia làm việc tại mỏ than ở tỉnh ngoài, đã nghỉ hưu từ sớm; mẹ của anh là Đường Tần, hồi trẻ làm việc tại một nhà máy, nhưng lúc đó nhà máy bị phá sản, nên không còn thu nhập gì nữa. Em trai là Dương Phong Phi cũng đã lập gia đình, cùng vợ làm việc tại đơn vị tài chính.

Sau khi Dương Phong Thanh đắc Pháp liền giới thiệu cho người nhà, không lâu sau cả gia đình anh đều bắt đầu tu luyện. Dương Nghiệp trước làm việc ở mỏ than thì không phải nhân viên kỹ thuật, mà trực tiếp xuống giếng đào than, thân thể sớm đã tàn tạ, vừa nghe nói đến tu luyện liền có hứng thú. Mới bắt đầu tu luyện không lâu thì ông xuất hiện triệu chứng “cảm mạo”, sốt nhẹ, ho không ngừng nghỉ, giống như hiện tượng “tiêu nghiệp” được nói đến trong sách, khác hẳn so với những lần cảm mạo trước đây, thế là ông quan sát một chút đờm nhổ ra, trông đen sì sì, nhìn kĩ hơn thì kinh ngạc, sửng sốt, hóa ra là bọt xỉ than! Đây chẳng phải là thứ mà ông hít vào phổi khi làm việc trước đây sao? Chẳng trách bao nhiêu đồng nghiệp cũ vừa nghỉ hưu đã qua đời, đều là do chúng tác oai tác quái!

Từ sau khi ho ra xỉ than, thân thể ông như trở lại hồi thanh niên.

Nói đến Đường Tần, sức khỏe của bà còn tệ hơn, từng đi viện kiểm tra ra mắc ung thư tử cung, nhưng có thể bà vẫn chưa biết rõ bệnh tình. Từ sau khi tu luyện tự nhiên cũng không còn triệu chứng gì nữa.

Dương Phong Phi và vợ đều là người có tri thức, mặc dù họ xem xét lý luận của Pháp Luân Công từ góc độ khoa học hiện đại nhưng vẫn là nhìn vào hiệu quả thực tế và cảm thấy rất tốt, nên đã bắt đầu tu luyện. Sau khi tu luyện, cả hai đều được đồng nghiệp và lãnh đạo khen ngợi về nhân phẩm, sức khỏe của họ cũng khiến mọi người phải ngưỡng mộ.

Lộ Trường Minh, nhân viên trung tâm mua sắm Tân Thế Kỷ, thông minh từ nhỏ, đa tài đa nghệ, tiếc là mới ngoài 50 tuổi thì bị nghẽn mạch máu não, bán thân bất toại. Vài năm trước có thịnh hành một loại “chân công”, vì để trị bệnh ông cũng bắt đầu tu tập, môn khí công này cũng có chút hiệu quả, lúc đó ông khai mở thiên mục và đã nhìn thấy những thứ ở không gian khác, nhưng những hiệu quả khác thì không mấy rõ ràng. Đến khi Luyện Pháp Luân Công đã giúp ông đứng dậy được từ xe lăn, ông âm thầm tán thán, thật thần kỳ!

Lộ Trường Phát, em trai Lộ Trường Minh, một người thành đạt, phong lưu phóng khoáng, công tác tại chính quyền huyện, cũng có một câu chuyện truyền kỳ. Vài năm trước, từng có hai vị đạo sĩ lần lượt xuất hiện muốn đưa cậu đi tu luyện, nhưng cậu nào nỡ rời bỏ vợ đẹp con ngoan và công việc lý tưởng. Trong đó có một người tự xưng là đạo sĩ núi Võ Đang biểu diễn một chút tiểu thuật của mình ngay trước mặt cậu, tay huơ nhẹ một cái, văn phòng của cậu đột nhiên mất điện, lại huơ một cái là có điện, khiến cậu không khỏi ngưỡng mộ, nhưng cuối cùng cậu vẫn không đi theo vị đạo sĩ ấy.

Thấy được sự thần kỳ của Pháp Luân Công, lại có thể tu luyện tại nơi hồng trần, cậu liền gia nhập vào hàng ngũ tu luyện.

Lâm Ái Sơn ở thị trấn Hắc Long, lúc đó hơn 50 tuổi, do trước kia làm việc quá sức, nên đầu bị hói sớm, khuôn mặt thô ráp. Hồi trẻ ông thích du sơn ngoạn thủy, tầm đạo phỏng hữu (đi tìm đạo và viếng thăm bạn bè), đã được nghe và được thấy rất nhiều điều. Ông sớm đã có tâm muốn tu luyện, đáng tiếc là chân Pháp khó tìm. Ông từng gặp một người tu Đạo trong núi sâu ở Hồ Bắc, đó là một người khổ tu trong sơn động. Ông cùng bạn đồng hành tặng lễ vật cho đạo sĩ, vị đạo sĩ đó đặt quà trên mặt đất, dùng tay vạch một vòng tròn bao quanh. Điều kỳ lạ là vốn trong động có rất nhiều chuột, chúng đến cạnh vòng tròn kêu chít chít nhưng không dám vào trong. Sau đó người ấy còn dạy cho nhóm của Lâm Ái Sơn một chút tiểu chú ngữ. Ông còn từ chỗ người thân của quan chức cấp cao ở Bắc Kinh nghe được chuyện về một lão đạo sĩ trên núi Hoa Sơn, vị này có khả năng buổi tối dùng cơm ở Bạch Vân Quán, rồi về núi Hoa Sơn nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau lại về Bạch Vân Quán. Còn có dịp ông tình cờ trông thấy một vị tướng quân nổi tiếng biểu diễn khinh công, trong nháy mắt đã bay lên trên đèn pha của hội trường, rồi từ cửa sổ đang mở lại rơi xuống bên ngoài hội trường như lá cây.

Đây đều là những tiểu pháp tiểu thuật, chẳng có gì lạ, nhưng lại khơi gợi cho ông niệm đầu muốn tu luyện. Song có thể do còn mang chút tâm lý chấp trước vào công năng, nên sau khi tu luyện ông cũng không phát hiện thấy có công năng gì đặc biệt, nhưng chỗ hói trên đầu không biết từ bao giờ lại mọc ra chút tóc, sức khỏe hiển nhiên lại càng vô cùng tốt.

Âu Dương Tịnh Sơn ở công ty dầu mỏ cũng tu luyện Pháp Luân Công, cậu con trai Tiểu Cương của anh gần 10 tuổi bị thiểu năng trí tuệ, mỗi môn học chỉ được mười mấy điểm, khiến vợ chồng anh vô cùng phiền muộn.

Vừa hay lúc đó, họ cũng cho đứa trẻ học Pháp Luân Công. Tiểu Cương khi ấy khá nhỏ, bắt đầu tu luyện cũng lơ là qua quýt, không biết tinh tấn, nhưng có một hôm trong lúc đang luyện công, cậu bé cảm thấy như có ai đó vỗ vào đầu mình. Từ đó bài vở liền có tiến bộ rất lớn, điểm các môn học đều tăng lên mấy chục điểm, đặc biệt là lại đạt chất lượng môn toán. Hai vợ chồng và họ hàng thân thích đều cảm thấy quá thần kỳ.

Lần Pháp hội đầu tiên của địa phương này vô cùng thần thánh và trang nghiêm. Chỉ tiếc rằng Liễu Thành Âm khi đó vẫn chưa biết trân quý mà lỡ mất lương duyên.

Những học viên tham gia Pháp hội lần ấy sau khi về đã kể cho cậu nghe một câu chuyện với tâm tình xúc động: Pháp hội lần này có bài tâm đắc thể hội của một học viên vô cùng cảm động.

Học viên này tên là Ngưu Lương, ban đầu cũng chẳng có mâu thuẫn gì với hàng xóm, sau đó nhà hàng xóm nuôi một con chó săn lớn. Con chó săn đó thường phóng uế tiểu tiện ở hành lang chung vô cùng bẩn thỉu, khiến hai nhà tức giận nhau, đối phương ôm hận trong lòng. Không lâu sau, hàng xóm dẫn một người tu luyện tà thuật đến, đốt hương và vàng mã ở hành lang của họ, từ đó trở đi, Ngưu Lương liền mắc bệnh.

Bệnh này không hề nhẹ, trị tới trị lui còn ngày càng trầm trọng hơn, đi khắp các bệnh viện lớn nhỏ cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt. Kiểm tra kỹ lưỡng thì lục phủ ngũ tạng đều hỏng rồi, làm sao đây? Thực sự không còn cách nào, họ đi khắp nơi thắp hương bái Phật, cứ thấy đền chùa nào là vào khấu đầu bái lạy, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.

Cả nhà họ nghĩ đi nghĩ lại, quyết định chịu thua đối phương. Lúc ông đường đường một nam tử hán quỳ trước nhà người ta xin lượng thứ, không ngờ rằng đối phương không chấp nhận, còn cười lớn: “Đi mà kiện! Đến tòa mà kiện tôi đi, xem họ làm gì được tôi nào?!”

Cuộc đời của ông xem ra đã thực sự đi vào ngõ cụt, chỉ còn đợi cái chết. Đúng lúc đó, có người giới thiệu cho ông Pháp Luân Công, thế là ông quyết định thử vận may này. Vào một buổi tối sau khi đắc Pháp, ông nằm mơ, thấy thầy Lý vung một cái lưới bắt cá trắng tinh về phía ông, sau đó thu về, bên trong có một con rắn lớn dài hơn một trượng, ngoài ra còn có vô số rắn bé đang lúc nhúc động đậy. Nhưng một lát sau toàn bộ đều hóa thành nước, đều chết cả.

Sáng sớm tỉnh dậy, ông phát hiện hết thảy bệnh tật của mình đều không còn nữa.

Khi phát biểu ở Pháp hội, ông đã chia sẻ trong nước mắt, tâm tình xúc động, sau đó quay người quỳ xuống khấu đầu ba lần trước Pháp tượng của Sư phụ, cả hội trường vỗ tay như sấm.

Tiếc rằng Liễu Thành Âm đã không được tận mắt chứng kiến cảnh tượng xúc động lòng người này, thật đáng tiếc.

Trên đây chỉ là một vài ví dụ đơn giản, thực ra nhờ tu luyện Đại Pháp, tâm hồn của mọi người đã có những thay đổi rất lớn, họ sẽ không đi trộm cướp, không đi lừa gạt người,… liên tục từ bỏ những thói quen xấu hút thuốc, say xỉn ngày xưa. Hàng xóm thuận hòa, vợ chồng tôn trọng, giúp đỡ lẫn nhau, giữa lãnh đạo và nhân viên cũng không còn sự đối địch…

Đại Lục dưới sự thống trị của đảng cộng sản, vốn dĩ giữa người với người đều coi nhau như kẻ thù, nếu không có sự đàn áp Pháp Luân Công khốc liệt sau này thì có lẽ Đại Lục sẽ trở thành miền đất hứa cho sự phục hưng của nền văn hóa cổ xưa.

Từ bi

Đông thổ đa niên quốc bất xương
Phân phân loạn tượng kiến kim quang
Triều đình đương nhật đa thâm lự
Thiện giải nhân duyên hồng phúc trường

Tạm dịch:

Từ bi

Đông thổ bao năm nước chẳng vượng
Loạn tượng dồn dập thấy kim qua
Chính phủ ngày nay bao lo nghĩ
Thiện giải nhân duyên hồng phúc dài

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/113473



Ngày đăng: 31-05-2024

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.