Tiểu thuyết: Trùng sinh (1)



Tác giả: Tân Minh

[ChanhKien.org]

Lời nói đầu

Tác giả đã tận mắt chứng kiến rất nhiều học viên sau khi luyện Pháp Luân Công nhận được lợi ích, nhiều học viên bị bức hại đã bi thảm lìa đời để lại trong tác giả dấu ấn sâu đậm đến tận bây giờ.

Thấy rằng trước mắt vẫn còn nhiều người không minh bạch chân tướng do tiếp nhận sự vu khống và phỉ báng tà ác của Trung Cộng, nên tác giả cho rằng cần viết ra những điều này.

Do nguyên nhân mà mọi người đều hiểu, các mối quan hệ thời không và nhân vật của bài văn này đã được chỉnh lý ở một mức độ nhất định, vậy nên đành gọi là tiểu thuyết.

Trình độ viết văn của tác giả hữu hạn, hành văn thô thiển, cũng không đi vào miêu tả quá nhiều về sự thống khổ mà những học viên phải chịu, tôi gắng sức dùng ngữ điệu bình đạm để tránh mang đến cho độc giả quá nhiều bi thương.

Kiến thức của bản thân nông cạn, chỉ mong các độc giả tự mình xem xét, những điều viết ra đều không hề khoa trương và có lẽ nó sẽ giúp ích cho bạn. Nếu có phần không thích đáng, xin nhận lời chỉ giáo.

Tân Minh.

Tháng 10 năm 2012.

Hồi thứ nhất: Người trung thực

Từ thời cổ, người người đều nói hồng trần tà ác, thế sự gian nan, nhân sinh như mộng. Như nhà thơ Lý Bạch thời Đường từng viết:

Quân bất kiến, Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi
Hựu bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát
Triều như thanh ti mộ như tuyết.

Dịch nghĩa:

Bạn chẳng thấy sao: Nước sông Hoàng Hà từ trên trời rơi xuống
Chảy băng băng ra bể không bao giờ trở lại
Lại chẳng thấy sao: Gương sáng trong nhà cao soi bật nỗi buồn tóc trắng
Mới khi sáng còn xanh như tơ, chiều đã như tuyết.

Đúng là vậy, dân chúng khắp nơi trên vùng đất Trung Hoa rộng lớn đều tôn sùng tu luyện. Truy ngược về thời kỳ Tam hoàng Ngũ đế, rồi đến Tần hoàng, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông… hoặc là tín ngưỡng Phật Pháp hay yêu thích đạo thuật, sách cổ qua các thời đại cùng các câu chuyện Thần Tiên đều có thể tìm thấy trong những ghi chép xác thực rõ ràng của giới văn nhân. Theo cách nói hiện đại thì tu luyện thời đó vô cùng thời thượng và cao nhã.

Tuy nhiên, những điều này đều thay đổi từ khi Đảng Cộng sản cầm quyền, vô thần luận, thuyết tiến hóa, lý thuyết giai cấp trong sách giáo khoa nhiều đến rợp trời dậy đất, trở thành chân lý đương nhiên, không được nghi ngờ. Dân chúng đã chịu tẩy não kiểu này dần trở nên lười suy xét, cũng không dám suy xét.

Liễu Thành Âm lớn lên dưới sự giáo dục như vậy. Có điều, cha của cậu ở nông thôn thời bấy giờ cũng là người có tri thức, hiểu biết, không trọng danh lợi; mẹ của cậu bản tính thương người, cần cù chịu khó.

Lúc cậu lên cấp 2, có hôm tan học về nhà, nhìn thấy mẹ đang băng bó cho vài con chim én nhỏ bị thương. Hóa ra, chim én làm tổ trên xà nhà, bị chuột gây rối, cắn bị thương rớt xuống. Thế là mẹ dùng cành cây với mảnh vải băng bó, đút thức ăn cho chúng. Vài ngày sau, mấy chú chim đáng yêu này lại có thể tự do bay lượn trên bầu trời.

Liễu Thành Âm và những đứa trẻ khác cũng không có khác biệt gì nhiều, có lúc cũng làm mấy trò như trộm dưa, có điều cậu luôn gặp rủi ro: Người khác bao nhiêu lần trộm cũng chẳng hề gì, cậu mà cứ đi trộm thì y như rằng bị người ta phát hiện. Cậu luôn vừa hối hận vì mắc lỗi, vừa âm thầm thở dài, sao vận may của mình lại kém đến vậy. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là ông trời ưu ái và bảo hộ cậu, không muốn cậu đi trên con đường sai trái. Nói đến tư tưởng của Liễu Thành Âm, ngoài thành thật ra còn cứng nhắc, học hành cũng không tệ. Nhưng trời sinh cậu có tật xấu, chính là cứ học lâu hơn chút là nhức đầu, buồn ngủ. Sau khi lên trung học thì càng rõ là không được thầy cô giáo xem trọng. Cũng may cậu tốt số, thường làm mọi người không ngờ nổi. Đến năm lớp 12, lúc đó rất thiếu sách vở, sách chính trị của cậu bị người ta trộm mất rồi, một người thân thích tặng cậu một quyển, khoảng 10 ngày sau lại bị trộm mất. Tới gần lúc thi, cậu đi mượn một quyển, còn chưa xem hết đã bị bạn học lấy lại. Nhưng đến lúc vừa có kết quả thi đại học, đến cậu cũng giật mình, thành tích môn chính trị vậy mà rất tốt. Bản thân cậu cũng trở thành một giai thoại: Một học sinh không thích học, đến sách giáo khoa cũng làm mất thế mà lên được đại học!

Đó là chuyện thời đầu những năm 90, số người lên đại học rất ít, cậu cũng coi như làm bố mẹ nở mày nở mặt.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu làm một nhân viên kỹ thuật tại công ty nhà nước ở thị trấn Bạch Mã huyện Thanh Hà. Lúc đó lương của nhân viên kỹ thuật cũng 200 đồng, cuộc sống khá khó khăn, tuy nhiên đối với một người xuất thân từ nông thôn như cậu mà nói, có thể làm được kỹ thuật viên cũng khiến nhiều người nông thôn thời đó phải ngưỡng mộ.

Tuy công việc của nhân viên kỹ thuật bận rộn mệt nhọc, cậu vẫn rất vui. Vì so với việc đồng áng thì nhẹ nhàng hơn nhiều; một nguyên nhân nữa là cậu trời sinh tính lạc quan, chỉ biết làm, chẳng biết nịnh nọt lãnh đạo hay chuyện quà cáp khách khứa nên đỡ được bao nhiêu phiền phức.

Một hôm, cậu tham gia hôn lễ của một đồng nghiệp trẻ tuổi, tiệc rượu còn chưa bắt đầu, mọi người còn đang chơi ván cờ. Một vị kỹ thuật viên hơn 40 tuổi tên là Triệu Thường rất thích Kinh Dịch, anh kể chuyện đàm luận về nhân quả báo ứng. Liễu Thành Âm vừa nghe liền thấy hứng thú, rồi cũng hỏi han đôi chút, sau đó hai người trở thành bạn tri kỷ.

Liễu Thành Âm suy cho cùng vẫn đã trải qua giáo dục cao đẳng của Trung Quốc đại lục, vẫn có tâm lý bài xích đối với nhân quả báo ứng vốn bị coi là phong kiến mê tín trong sách giáo trình. Hồi còn nhỏ, có một người thân quyến tinh thông bói toán tận mắt chứng kiến được sự chuẩn xác của vận mệnh, nên tin rằng trong u minh hẳn là có số mệnh. Thế nhưng chứng cứ về nhân quả báo ứng thì ở đâu?

Đơn vị phân nhà, lãnh đạo công ty quyết định phân cho Liễu Thành Âm một căn nhà khá tốt, cậu tất nhiên bằng lòng, nhưng một đồng nghiệp lâu năm của đơn vị lại cưỡng ép lấy đi chìa khóa, muốn đưa cho một đồng nghiệp thân thích với anh ta, dẫn đến giằng co. Liễu Thành Âm biết chuyện thì cười, chuyện này cũng dễ thôi, cậu liền nhường lại căn nhà cho người đồng nghiệp kia. Về chuyện này, có người nói cậu ngốc, cũng có người bảo cậu thật thà.

Căn nhà cậu ở thật sự rất kém, cứ đến mùa hè là nóng nực khó chịu, cậu cũng chẳng để ý; tuy nhiên cuộc sống thiếu thốn, ăn cơm cũng không đúng giờ, dần dần bụng bắt đầu đau. Cậu mời bác sĩ trị bệnh nhưng hiệu quả không tốt. Có lúc đau quá cậu nằm luôn bên máy móc, được đồng nghiệp đưa đi bệnh viện, lần đầu tiên trong đời được truyền dịch. Xuất viện rồi bệnh dạ dày mạn tính vẫn y như cũ, không có quá nhiều chuyển biến tốt. Sau đó lại bị một lần nổi lở loét, lưng sau như thể bàn ủi nóng vậy, cậu trị liệu được một tháng, hôm nào cũng đau đớn khó chịu cả đêm.

Với tình hình này, cậu cũng bắt đầu mất ngủ nhẹ. Bệnh căn này từ năm cuối cấp 3, nhưng như thế đã được coi là nhẹ nhất ở Đại Lục rồi, rất nhiều bạn học còn bạc cả đầu, mất ngủ nghiêm trọng; thời nay học sinh Trung Quốc vì ôn thi đại học mà có lớp toàn bộ các bạn đều phải truyền dịch, không ít địa phương có học sinh lớp 12 tự sát, thậm chí có hiện tượng học sinh học đến chết.

Cậu vốn không béo, mà sút đến 5kg. Đoạn thời gian này còn phát sinh một chuyện dở khóc dở cười, bà mối giới thiệu cho cậu một cô gái, kết quả người ta vừa nghe ngóng đến, liền chê cậu thân thể yếu kém, rồi lập tức bỏ đi.

Qua lần này, tư tưởng của Liễu Thành Âm không biết tự lúc nào đã thay đổi. Đối với một vài vấn đề quan trọng trong đời, trong đầu não cậu cuồn cuộn lên những suy nghĩ:

Đời người vì sao mà khổ như vậy, nhân sinh rốt cuộc là vì sao? Con người có vận mệnh không? Con người cuối cùng là về đâu?

Nạn

Trần hải mang mang hà xứ ngạn
Nhân sinh lục lục kỷ thời nhàn
Bần cùng phú quý vô phi mệnh
Tai bệnh tình sầu thiểu tiếu nhan

Tạm dịch:

Nạn

Cuộc sống phàm trần mù mịt đâu là bờ
Nhân sinh lận đận khi nào nghỉ
Phú quý bần cùng thảy đều là số mệnh
Vì tai họa, bệnh tật, tình cảm, ưu sầu mà chẳng còn tươi cười

Hồi thứ hai: Đường vòng

Liễu Thành Âm nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc cũng đến một vấn đề trọng điểm: Quỷ thần có thật hay không? Đúng vậy, thông qua tự mình trải nghiệm phân tích, cậu thấy rằng con người thật sự có số mệnh. Số mệnh nếu như tồn tại, vậy có khả năng là có sinh mệnh cao cấp thao túng, nếu không thì không thể khéo léo đến vậy. Nếu vận mệnh là có sinh mệnh cao cấp thao túng, thì nhân quả báo ứng tự nhiên sẽ tồn tại.

Liễu Thành Âm lúc đó cho rằng: Nếu có thể nghiệm chứng một cách chính xác liệu quỷ thần có tồn tại không, thì sẽ dễ dàng biết được bí mật của vũ trụ, thống khổ và nghi hoặc của bản thân sẽ có thể được tháo gỡ.

Từ đó, cậu nghe ngóng nhiều hơn chuyện quỷ thần từ các cụ già.

Một lần, cậu chuẩn bị mua đồ ở một cửa hàng nhỏ thì có một ông lão đến. Xem ra ông lão có quen biết với chủ tiệm, hai người bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất. Liễu Thành Âm cũng tiến đến, lão già thấy cậu đang lại gần, bật cười lớn: “Chàng trai trẻ, cậu nghe rồi sẽ nói là mê tín, nhưng có điều đây là sự thật. Anh ba của tôi vì hồi trẻ luyện đàn tam huyền, sợ ồn đến người khác, nên ra khu mộ để luyện. Vì trình độ đàn cao nên thu hút rất nhiều quỷ tới nghe, vừa dừng một lát, liền có hòn đất nhỏ bay tới, đều là quỷ ném, muốn ông tiếp tục đàn”. Ông lão nhìn cậu trai trẻ đang nghe đến mê mẩn, nói: “Đây đều là chân thực!”, sau đó đạp xe đi mất.

Lại có lần, một đồng sự lâu năm nói: “Quỷ thần khẳng định là tồn tại, tôi từng đích thân trải nghiệm, rạng sáng hơn 10 năm trước, tôi dậy sớm lên thị trấn, đột nhiên thấy phía trước có hai đứa trẻ đang đi. Tôi nghĩ tưởng là hai học sinh tiểu học, có điều chúng dậy quá sớm. Nhưng rồi tôi phát hiện, hướng đi của hai đứa nó rõ ràng không đúng, không phải đến trường. Thế là tôi lén lút đi theo đằng sau, muốn xem tụi nhỏ rốt cuộc muốn làm gì. Một trong hai đứa thì đi bên làn đường nhỏ, đứa kia đi đến con mương cạnh đường thì không đi tiếp, đột nhiên biến mất! Tôi giật nảy người, lẽ nào gặp phải quỷ rồi? Thế là tôi bèn theo phong tục của địa phương mình, tiểu xuống dưới, muốn xua đi tà khí, sau đó nhanh chân rời đi. Đợi đến trời sáng khi xong việc, tôi đến chỗ xảy ra sự việc, hóa ra chỗ hai đứa trẻ biến mất là hai nấm mồ nhỏ”.

Một giảng viên đại học khác cũng kể cho cậu câu chuyện của cô ấy hồi nhỏ: “Tôi lúc bé có thể giống như lời các cụ nói, nhìn thấy những thứ người lớn không thấy, có một lần tôi thấy bên tường rào có một người khổng lồ cao hơn một trượng, kim quang lấp lánh, nghĩ rằng có lẽ là một vị Thần”.

Liễu Thành Âm qua điều tra, lại suy xét thấu đáo thêm. Bởi vì cậu thuộc kiểu người nhìn không thấy quỷ thần, mà lại chịu nhận cái gọi là giáo dục khoa học hiện đại, chú trọng vào thực chứng, không tận mắt chứng kiến nên vẫn còn chút hoài nghi. Cậu cho rằng nếu như tận mắt nhìn được hoặc liên kết một chút với quỷ thần, vậy không phải là rõ ràng rồi sao?

Thật ra, lúc này cậu vẫn chưa biết rằng, làm người phàm trần mà tiếp xúc với sinh mệnh của không gian khác là một chuyện nguy hiểm đến nhường nào.

Triệu Thường đối với Kinh Dịch có nghiên cứu nhất định, mà lại thích kết giao bằng hữu, trong đó có Vạn Thủy Minh ở huyện bên. Vạn Thủy Minh tinh thông Kinh Dịch, viết chữ đẹp, sở trường là toán mệnh, xem phong thủy, đa tài đa nghệ, rộng lượng với người khác. Anh ta còn có một điểm đặc biệt, nghe đâu có thể dùng chú ngữ sai khiến quỷ thần.

Điểm này khiến Liễu Thành Âm vô cùng hứng thú. Trong lúc Liễu Thành Âm và Vạn Thủy Minh trở thành bạn bè, cậu liền mong được truyền thụ “bản lĩnh” này, Vạn Thủy Minh cũng rất vô tư truyền lại bí quyết với chú ngữ.

Liễu Thành Âm vừa về nhà liền lén mua tài liệu, âm thầm lập đàn tu luyện tại nhà. Lương cậu vốn không cao, nhưng về phương diện này khá hào phóng, có điều cậu vẫn không biết là mình đang dạo một vòng dưới Quỷ Môn Quan.

Thời Trung Hoa Dân quốc, Liễu Thành Âm có một đồng hương là con rể của Chu Kiến Sinh ở thôn bên, vốn trời sinh thông minh, xem đến đâu nhớ đến đấy, cũng chưa bái sư, tự mình có xem sách về sai khiến quỷ thần rồi không suy nghĩ kỹ càng mà thực hiện. Đêm hôm khuya khoắt, anh ta làm một cái bàn vuông, bên trên tay cầm kiếm gỗ, thờ thần, bấm tay niệm chú, kêu gọi quỷ thần. Không lâu sau, chỉ thấy cuồng phong nổi lên, xuất hiện một lô quỷ quái cao thấp béo gầy các loại. Anh ta nhất thời sợ hãi mà quên luôn khẩu quyết tiễn thần, thế mà đột nhiên từ bàn ngã xuống, mất mạng vô ích!

Liễu Thành Âm quả thật may mắn hơn, mặc dù thực hành nhiều lần trong hai tuần nhưng luôn không gọi được quỷ thần đến; chỉ là cậu quỳ nhiều đến mức chai sạn cả đầu gối, uống nước lá bùa chứa thủy ngân cũng gây tổn hại nhất định cho cơ thể.

Cậu có chút thất vọng. Lúc này, một cuốn sách lọt vào mắt cậu, là “Kinh thư đan giải”. Nếu lúc trước cậu nói dù có thế nào thì cũng không xem mấy loại sách này, chẳng có chút giá trị khoa học nào, toàn là phong kiến mê tín. Nhưng khi mở sách ra lại khiến cậu kinh ngạc, hóa ra Thích Ca Mâu Ni là một người tu hành thời cổ đại, tương tự như thế khí công rất phổ biến thời bấy giờ, tuyệt đối không phải gì mà “phong kiến mê tín”, mà lúc đó Thích Ca Mâu Ni đã biết tới tam thiên đại thiên thế giới, cũng tức là không gian khác, điều này dường như so với sách giáo khoa của Trung Cộng thì tiến bộ hơn nhiều, “khoa học” hơn nhiều.

Nói đến khí công, cậu hồi cấp ba và đại học đã luyện qua một chút. Nào là “Kinh Dịch” rồi “Nhất Thiền”, hiệu quả chỉ ở mức trung bình, mà cũng chẳng có chút cảm ứng nào, còn làm ra mấy trò cười. Lúc đó ở xã hội và nhà trường còn lan truyền nào là chuyện thần kỳ về thiên mục, đối với cậu mà nói, hết thảy đều là nói nhảm, cậu chỉ tin vào thực tế thực chứng.

Lúc này, một người bạn kể cho cậu, cạnh làng của Vương Trang có một người phụ nữ luyện công Thái Dương, cô ta khai thiên mục rồi, bệnh lao của chồng cô ấy sau khi luyện cũng đã khỏi.

Đây quả là một tin tốt đối với Liễu Thành Âm, cậu quyết định đích thân đi dò hỏi. Đến nhà ấy thấy họ đều là những nông dân chất phác, quả không sai, có điều rằng công pháp này cũng rất tốn kém, được chia theo trình tự, càng luyện phí tổn càng đắt, tốn từ hàng trăm đến hàng ngàn.

Thứ nhất là Liễu Thành Âm không có nhiều tiền, cậu cũng mơ hồ cho rằng một pháp môn phổ độ chúng sinh chân chính không nên thu tiền tài như vậy. Thứ hai, cậu cảm thấy tầng thứ của công pháp này hữu hạn, dường như không chú trọng tâm tính, không giống với thuyết pháp của Thích Ca Mâu Ni trong kinh thư, liền bỏ cuộc.

Từ đó, cơ thể của cậu không còn được như trước, chỉ riêng viêm dạ dày đã giày vò cậu chết đi sống lại, các loại rau tươi cũng không ăn được nhiều, nóng lạnh chua cay đều có thể dẫn đến cơn đau. Mới gần đây lại thêm bệnh ho.

Các loại phương thuốc cổ truyền chữa lưng gần như đã thử hết rồi cũng không hiệu quả lắm; liên tục một tháng uống thuốc khiến bụng càng đau nghiêm trọng, chỉ đành châm cứu hàng ngày, bởi vì truyền dịch lúc đó không phổ biến. Mỗi khi đêm đến là ra đờm rất nhiều, có lúc nhổ không ra làm ngực đau rát, quả là sống không bằng chết. Lúc này cậu nghĩ: “Pháp môn đến giải thoát sự giày vò nhục thân và linh hồn tôi ơi, Ông rốt cuộc ở đâu vậy?”

Tầm

Tu Đạo bàng môn vạn vạn thiên
Hà nhân khoá hạc thượng thanh thiên
Nhược năng chính Pháp kim sinh đắc
Bất tiện vương hầu chỉ tiện Tiên

Tạm dịch

Tìm

Tu Đạo ngàn vạn cửa bàng môn
Mấy ai cưỡi hạc bay về trời
Đời này nếu được đắc chính Pháp
Chẳng màng vương hầu muốn thành Tiên

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/113460



Ngày đăng: 23-04-2024

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.