Tiểu thuyết: Trùng sinh (9)



Tác giả: Tân Minh

[ChanhKien.org]

Hồi thứ mười bảy: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “tam thoái”

Đại đa số học viên sau khi từ lớp học tập của Trung Cộng trở về, thông qua học Pháp lâu dài thì đều dần dần minh bạch trở lại, tinh tấn lên, họ lại lần nữa không ngừng giảng chân tướng cho người dân. Những trang web, báo chí cùng các hoạt động kêu gọi ủng hộ mà các đệ tử hải ngoại làm cũng đều khởi được tác dụng rất lớn.

Sau khi “Cửu bình” được công bố, ở Trung Quốc đại lục đã dậy lên làn sóng giải phóng về tâm linh, thoái xuất khỏi đảng cộng sản và các tổ chức liên đới của nó.

Sau đây xin nêu lên một vài ví dụ về việc người dân được thụ ích.

Một lần Liễu Thành Âm nhìn thấy tài liệu giảng chân tướng, trong đó có nói đến việc một người thường thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân, Thiện, Nhẫn hảo” thì có thể trị bệnh ở một mức độ nhất định, cũng như việc người dân làm “tam thoái” có thể mang lại phúc phận. Anh cảm thấy ngạc nhiên, ngày trước bản thân anh và các đồng tu đều là thông qua tu luyện mới khỏi bệnh, chỉ niệm như vậy cũng có thể khỏi bệnh được sao? Làm “Tam thoái” thực sự có thể mang đến phúc phận sao? Mặc dù cậu biết những gì đồng tu viết chắc chắn là sự thực, nhưng cậu vẫn chưa được tận mắt chứng kiến.

Gần nhà máy có một thôn trang, ở đó có một ông lão, cha ông là địa chủ, là thành phần xuất thân không tốt. Những người có xuất thân gia đình như ông thường đều lén lút giấu đi không ít sách cổ, ông cũng được coi là có kiến thức uyên bác. Các sách Kinh Dịch, sách phong thủy ông đều đã từng đọc, nhưng thường ngày ông chỉ quanh quẩn với đồng ruộng. Lúc đó ông gần 80 tuổi rồi, thân thể vẫn cường tráng, chỉ có điều chân bị phù thũng, đi lại bất tiện. Mặc dù con trai ông cũng là bác sĩ, nhưng do loại bệnh này có triệu chứng phức tạp nên không dễ mà chữa trị được.

Liễu Thành Âm thấy vậy, liền giới thiệu cho ông niệm đọc “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân, Thiện, Nhẫn hảo”. Ông lão từ lâu đã bị Trung Cộng bức hại, nên hiểu khá rõ bộ mặt thật của Trung Cộng; hơn nữa Liễu Thành Âm lại là bạn của con trai ông nên sau khi nghe cậu giảng chân tướng, ông liền đồng ý thử niệm.

Liễu Thành Âm cũng không tin tưởng quá lớn vào việc này. Nhưng một thời gian sau, anh tình cờ gặp lại ông lão, ông vui vẻ nói: “Cậu xem, tôi thật sự đỡ rồi!“ Liễu Thành Âm cẩn thận quan sát mu bàn chân của ông, đúng là đã đỡ hơn nhiều.

Việc này khiến anh tin tưởng. Không ngờ rằng uy lực lại lớn đến vậy!

Chị dâu họ của Liễu Thành Âm, tuổi khoảng hơn 40, nhưng sức khỏe không được tốt, chị nghe lời khuyên của họ hàng tín ngưỡng theo tôn giáo **, nhưng không những không giúp được gì, mà sau đó chị ấy lại thêm mắc bệnh tâm thần.

Khi Liễu Thành Âm thấy sắc mặt chị vàng như sáp, chỉ còn chút thần trí, uể oải yếu ớt, xem chừng không sống được bao lâu nữa. Anh họ cậu không còn hy vọng cứu được chị, tiền của cũng tiêu tốn không ít mà hiệu quả chẳng bao nhiêu.

Buổi trưa hôm đó, sau khi cơm được dọn lên, tay chị run rẩy cầm đôi đũa, mất rất nhiều thời gian mà không ăn được chút cơm nào. Anh họ nói: “Cứ thế này, cơm cũng khó ăn nổi, cũng khó mà chữa khỏi bệnh”. Liễu Thành Âm giảng cho anh họ một chút chân tướng, bảo chị niệm “Chân, Thiện, Nhẫn hảo” thử xem. Anh họ ngay lập tức đồng ý, nhưng thần trí của người bệnh không tỉnh táo, hoàn toàn không nhớ nổi mấy từ này, cũng không biết ý nghĩa là gì. Liễu Thành Âm liền bảo chị ấy chỉ niệm một chữ “Chân”, tiện thể giải thích ý nghĩa bề mặt của chữ ấy.

Dưới sự nỗ lực cố gắng của cậu và anh họ, người bệnh cuối cùng cũng nhớ được chữ “Chân”, đồng thời niệm đi niệm lại nhiều lần, điều khiến người ta cảm thấy thần kỳ là không ngờ trưa hôm đó chị ấy có thể ăn được nửa bát cơm, trước kia hoàn toàn không ăn được như vậy.

Liễu Thành Âm dặn dò anh họ rằng nhất định phải bảo chị ấy niệm hết câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân, Thiện, Nhẫn hảo”, như thế mới có hiệu quả.

Từ đó về sau, dù không xảy ra chuyện gì thì chị ấy vẫn thì thầm nhẩm niệm. Một tháng sau, thần trí của chị ấy đã thanh tỉnh hơn nhiều, thêm vài tháng thì khoẻ mạnh hẳn. Anh chị họ của cậu đều cảm thấy rất thần kỳ.

Một năm sau, khi Liễu Thành Âm đến nhà anh họ thấy sức khoẻ của chị dâu lại kém đi, phản ứng cũng chậm chạp. Cậu lập tức hỏi đã xảy ra chuyện gì. Thì ra một người họ hàng tín ngưỡng theo tôn giáo ** thấy sức khoẻ của chị ấy chuyển biến tốt, liền lôi kéo chị ấy đi tham gia buổi hội họp của tôn giáo ấy, vừa về nhà thì liền phát bệnh. Liễu Thành Âm nghe cái là hiểu ngay, liền bảo anh họ từ sau cố gắng đừng để chị dâu tham gia vào tôn giáo ** kia nữa, tiếp tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân, Thiện, Nhẫn hảo”, anh họ bị bệnh tình của vợ giày vò hết lần này đến lần khác đến mức tiều tụy hốc hác, nên đã thật tâm đồng ý.

Vài tháng sau, sức khoẻ của chị lại hồi phục, không còn mắc bệnh tâm thần nữa.

Lại một năm sau, Liễu Thành Âm có việc đến nhà họ, vừa vào nhà đã kinh ngạc sửng sốt, anh họ thì đang bận làm cơm, còn chị dâu thì nằm dưới đất, áo quần luộm thuộm, không ngừng om sòm và khóc lóc nỉ non, nói rằng bên ngoài có “người” đang đập tường, muốn xông vào nhà giết mình. Xem ra bệnh cũ của chị ấy lại tái phát rồi.

Liễu Thành Âm hỏi thăm thì vẫn là nguyên nhân cũ, vẫn là người họ hàng kia lôi kéo chị ấy đi tin theo tôn giáo **, nên giờ thành ra bộ dạng thế này. Liễu Thành Âm trong lòng rất khó chịu, thế là dặn dò anh họ nhiều lần rằng bảo chị ấy tiếp tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân, Thiện, Nhẫn hảo”. Nói thật lòng, lần này trong lòng Liễu Thành Âm cũng mơ hồ không chắc chắn liệu chị ấy còn có thể hồi phục không.

Nhưng mấy tháng sau, chị dâu lại hồi phục trở lại bình thường, đồng thời về sau không bao giờ tham gia vào tôn giáo ** nữa, cho tới giờ cũng chưa từng mắc lại căn bệnh này.

Chuyện này khiến Liễu Thành Âm cảm thán: Sư phụ thật quá từ bi …

Em họ A Vân của Liễu Thành Âm và chồng là A Phúc đi làm công ở miền Nam, sống trong ký túc xá của nhà máy cùng những công nhân khác. Có một công nhân nữ khác tên là Tiểu Phương trong lúc gội đầu không cẩn thận đã hắt nước vào người A Vân, A Vân vô cùng tức giận và tranh luận với cô ấy. Nào ngờ Tiểu Phương cũng không phải người hiền lành gì, hai người liền xảy ra xô xát.

Chồng cô A Phúc thấy tình hình vậy vội vàng tách hai người ra. Trong ký túc xá, A Phúc nổi giận, kích động liền cho A Vân một bạt tai. A Vân trong lòng cảm thấy ủy khuất vô cùng, chạy lên tầng hai nhảy xuống. Mặc dù ngã không chết, nhưng xương hai chân đều gãy nát.

Hiển nhiên là nếu chữa trị ở thành phố thì khó có thể chi trả nổi chi phí chữa trị nên họ đành trở về quê nhà. Nhưng đến mấy bệnh viện ở quê, gồm cả một bệnh viện tư nhân có tiếng tăm thì các bác sĩ đều nói là rất có khả năng sẽ để lại di chứng, sau này đi lại sẽ khó khăn.

A Phúc thấy tình cảnh này không nhịn được bật khóc: “Ôi mẹ ơi, tôi vẫn còn trẻ mà bây giờ đã phải lo cho vợ què, những ngày tháng sau này tôi sống sao đây?!” Anh hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh đưa ra một quyết định động trời: không chữa bệnh cho vợ nữa, không cho uống thuốc, kéo xe cải tiến hai bánh đưa cô về nhà mẹ đẻ, cũng chính là nhà chú của Liễu Thành Âm, ý muốn bỏ mặc, không quan tâm nữa.

Chú của Liễu Thành Âm tức giận, vợ bị bệnh đã không chạy chữa, còn đưa về nhà mẹ đẻ, như thế là đang bắt nạt nhà vợ rồi! Phải tìm người giải quyết, không giải quyết được thì tìm người dạy dỗ anh ta. Cả nhà đang giận dữ, suy nghĩ xem làm thế nào.

Đúng lúc này, Liễu Thành Âm và vợ đến thăm. Thấy tình hình vậy, anh liền bắt đầu khuyên giải, nhân tiện giảng chân tướng về cuộc bức hại của chính quyền đương nhiệm đối với Pháp Luân Công, hiệu quả thần kỳ của Pháp Luân Công và sự hồng truyền trên khắp thế giới v.v., và sau cùng là làm tam thoái. Trong lúc giảng chân tướng, Liễu Thành Âm đột nhiên kinh ngạc phát hiện, chân của em gái đã bớt sưng, hồi sáng đến thăm vẫn còn sưng rất nghiêm trọng. Cậu nói xong, mọi người qua xem đều thấy bất ngờ, đây quả là hiệu quả ngay tức thì!

Vài ngày sau Liễu Thành Âm nhận được tin rằng ngay hôm ấy người em họ đã đạp xe về nhà, dọa cho người chồng A Phúc một phen khiếp sợ, sao có thể như vậy được?

Về sau, mặc dù cũng có người khuyên cô tín ngưỡng theo tôn giáo **, A Vân vẫn một lòng một dạ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân, Thiện, Nhẫn hảo”.

Vài tháng sau, chân của cô đã khỏi hẳn. Người thân họ hàng đều nói đúng là thần tích!

Một người bạn của Liễu Thành Âm là A Minh, trước kia yêu thích Kinh Dịch, có lần còn vẽ bùa cho người khác. Một lần họ vô tình gặp nhau, anh ấy nói rằng có một người mắc bệnh tâm thần rất nặng, vợ của bệnh nhân nhờ anh vẽ cho lá bùa. Anh ấy vẽ rồi nhưng không có hiệu quả, muốn nhờ Liễu Thành Âm giúp đỡ.

Liễu Thành Âm nghe xong liền nói: “A Minh à, cậu cũng biết rằng tôi không thể tham dự vào chuyện này, học viên Pháp Luân Công không thể trị bệnh cho người khác, cũng sẽ không trừ tà cho người khác, việc này tôi cũng lực bất tòng tâm”.

A Minh nói: “Tôi không bảo cậu trị bệnh cho người ta, cậu đi xem một chút không được sao? Dù sao đó cũng là bạn tôi”. Nói đến đây, Liễu Thành Âm đồng ý đến xem.

Họ băng qua một con suối nhỏ, đến nhà người bạn, điều kiện kinh tế cũng không khá, giờ anh chồng lại mắc bệnh, quả đúng là họa vô đơn chí. Chị vợ có vẻ chất phác, thiện lương, nhưng bệnh của anh chồng nặng quá nên thành ra tâm tình không được tốt, lớn tiếng quát tháo khách.

Thấy tình cảnh này, Liễu Thành Âm chẳng có chút niềm tin nào, bệnh nhân không nghe được chân tướng, cũng không niệm nổi “Pháp Luân Đại Pháp hảo” … Làm sao đây? Anh đột nhiên nghĩ ra một việc, bảo người nhà niệm để những người thân khác được thụ ích. Thử chút xem hiệu quả ra sao.

Thế là Liễu Thành Âm bèn giảng chân tướng cho chị vợ, bảo chị niệm, cầu xin thầy Lý, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn chút.

Một năm sau khi rời khỏi nhà họ, cậu gặp lại A Minh. A Minh nói cho cậu một tin tốt: Chủ nhà ấy mấy tháng sau đã khỏi bệnh, còn đến thăm anh ấy, tặng anh ấy một bình rượu nữa!

Liễu Thành Âm vô cùng xúc động, nếu người Trung Quốc đều liễu giải chân tướng thì tốt biết bao!

Lý Đại Nguyên là một cán bộ cấp thấp ở huyện, từng là quân nhân, nhân phẩm rất tốt. Nhưng tiếc rằng cuộc sống không thật như ý, mấy năm trước vợ anh mắc bệnh, suýt nữa thì mất mạng. Người già trong nhà từ lâu đã mong có cháu trai nối dõi tông đường, nhưng tiếc là dưới sự thống trị mất hết nhân tính của Trung Cộng, hai vợ chồng công chức không được phép sinh con lần thứ hai. Cộng thêm công việc không như ý, cả ngày anh ủ rũ chán nản, luôn miệng nói sống chả có ý nghĩa gì.

Một hôm, anh nghe người khác giảng chân tướng rồi nhân tiện làm tam thoái luôn.

Hai năm sau, anh có được cậu con trai như ý, công việc cũng được điều chuyển sang bộ phận mong muốn, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Những ví dụ như thế này có rất nhiều, tôi cũng không kể thêm nữa.

Cơ duyên

Sơn hà phá toái kỷ đa ai
Cứu thế phương chu đại vũ lai
Cam lộ tư tâm tuỳ xứ giáng
Si ngai tàn bệnh tiếu nhan khai

Tạm dịch

Cơ duyên

Giang sơn vỡ nát bao bi thương
Con thuyền cứu thế đến từ đại khung vũ trụ
Giọt cam lộ thấm nhuần trong tâm sa xuống khắp chốn
Si ngốc bệnh tật vẫn vui cười

Hồi thứ mười tám: Mùa xuân trở lại

Kể từ sau khi các đệ tử Pháp Luân Công bị đàn áp, Liễu Thành Âm chưa hề có được hạnh phúc thực sự. Nhưng gần đây có một hôm cậu đột nhiên phát hiện, bầu trời dường như dần trở nên sáng hơn, thế gian cũng không còn tối tăm như thế nữa.

Vợ của học viên lâu năm Dương Tân Lương trước đây từng mang thai ngoài tử cung, suýt nữa mất đi tính mạng, đáng tiếc là sau cuộc đàn áp, Dương Tân Lương dần trở nên lười nhác buông thả, nhưng vợ lại tĩnh tâm xuống, bắt đầu thành tâm học Pháp. Không lâu sau cô có thai, sinh hạ được một bé trai kháu khỉnh, khiến cả gia đình rất xúc động.

Còn có một học viên khác tên là A Liên, cô kết hôn đã lâu mà vẫn chưa có con, sau khi nghe được tin này thì bán tín bán nghi, cô cũng rất mong muốn có được một mụn con.

Về sau, vì công việc cũng nhàn, nên trong lúc rảnh rỗi cô bắt đầu thành tâm đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Một hôm, cô đột nhiên kinh ngạc phát hiện bụng mình bỗng dưng có cảm giác Pháp Luân xoay chuyển, trong lúc luyện công trường năng lượng hết sức mạnh mẽ. Cô vô cùng phấn khích, hoá ra những điều Thầy nói đều là thật!

Chồng của cô nói, không chừng sau này vợ sẽ có thai, cô vẫn không dám tin.

Một tháng sau, cô nhận ra mình quả thật là có thai.

Gần một năm sau, cô thuận lợi sinh hạ một bé trai khiến cả nhà vui mừng phấn khởi, bố mẹ chồng vốn bị say xe nhưng vẫn ngồi trên xe bế cháu trai và đó cũng lần đầu tiên trong đời họ không bị say xe. Kể từ đó, A Liên càng thêm kiên định tu luyện Đại Pháp.

Ông Vương ở thị trấn Thanh Phong hiện giờ gần 80 tuổi, nhớ năm xưa ông từng là một bí thư chi bộ có tiếng tăm, tính cách chính trực, rất được tôn trọng. Về sau tuổi ông đã cao nên cũng không làm bí thư nữa, nhưng lại mắc tật thích uống rượu, có lúc cứ uống say vào là cởi cả quần ra mà không biết, còn mắng chửi người ta. Thế nên tự nhiên sức khỏe ngày một giảm sút.

Về sau nghe người khác giới thiệu, hai vợ chồng ông đều bắt đầu tu luyện, thân thể hai người như được tái sinh, tựa như thanh niên vậy. Ông cũng không uống rượu, không mắng chửi người ta nữa. Người dân trong thôn đều nói Đại Pháp thật hữu hiệu!

Kể từ khi trào lưu tam thoái diễn ra, Trung Cộng lo sợ sẽ bị giải thể nên quyết định viện trợ cho các cựu đảng viên và bí thư chi bộ, phát tiền cho họ. Chẳng qua cũng chỉ là vài trăm nhân dân tệ, nhưng đối với những người cao tuổi điều kiện kinh tế gia đình không tốt và thu nhập eo hẹp như họ mà nói thì vẫn đầy sức cám dỗ.

Họ sớm đã làm tam thoái mà bây giờ lại đi lãnh tiền của đảng cộng sản thì có ý nghĩa gì? Họ quyết định không đi lấy mấy đồng tiền bẩn ấy nữa.

Tuy cuộc sống luôn vất vả gian khổ, nhưng họ lại có thể từ chối cám dỗ, khiến Liễu Thành Âm rất khâm phục.

Hà Xuân Sơn, là một người thông minh có tiếng, đa tài đa nghệ, đầu óc linh hoạt nhanh nhạy, điều kiện kinh tế khá, chỉ tiếc là sức khoẻ của vợ anh không tốt. Tình hình sức khỏe của vợ anh cũng đã như thế nhiều năm rồi, từ trước khi kết hôn cô đã không được khoẻ mạnh, hơn 20 năm nay, cô không làm được công việc nặng nhọc, cả ngày chỉ bầu bạn với thuốc thang.

Vợ của Hà Xuân Sơn là chị A Hương, cũng đã tốt nghiệp cấp ba, cũng được coi là trí thức, Liễu Thành Âm là bạn học của em trai cô.

Một hôm, Liễu Thành Âm đang mua sắm trong huyện thì nghe thấy phía sau có người gọi mình. Quay đầu lại mới biết, hoá ra là A Hương, cô thành khẩn nói: “Tiểu Liễu, cậu cho tôi xem sách của Sư phụ Lý với”. Liễu Thành Âm nghe xong, đây quả là chuyện tốt! Thế nên không cần suy nghĩ gì đã đồng ý ngay, nhưng lại hoàn toàn chẳng để tâm.

Đợi đến khi gặp A Hương lần thứ hai, lúc cô thúc giục thì cậu mới nhớ ra là mình đã trì hoãn, liền mau chóng tìm một cuốn Chuyển Pháp Luân tặng cho cô.

Hà Xuân Sơn là một người thận trọng, thấy vợ luyện Pháp Luân Công, liền cẩn thận quan sát sự thay đổi của cô, muốn xác định xem công pháp này có thực sự hữu hiệu hay không. Sau 15 ngày kể từ ngày cô tu luyện, anh kinh ngạc phát hiện: tật mắc tạp âm trong cổ họng nhiều năm của cô đã biến mất!

Một hôm, khi A Hương đang đọc Chuyển Pháp Luân, đột nhiên cảm thấy một bên ngực có một luồng nhiệt nóng, nó truyền sang ngực bên kia, sau đó chuyển động qua lại, ước chừng khoảng năm phút, căn bệnh tăng sản tuyến vú bao năm của cô đã hoàn toàn biến mất!

Từ đó về sau, người bệnh bao năm không lao động như cô đã tạm biệt hẳn bệnh tật, bắt đầu làm các công việc đồng áng.

Hai vợ chồng vô cùng phấn chấn với sự thay đổi to lớn này, Hà Xuân Sơn quyết định bản thân cũng phải tu luyện.

Hà Xuân Sơn vừa tu luyện đã nhanh chóng đạt được trạng thái vô bệnh.

Một lần, Liễu Thành Âm kể chuyện này với em trai của A Hương, người em trai vẫn chưa biết, vẫn tưởng rằng căn bệnh mấy chục năm của chị gái chưa khỏi, vẫn nghĩ chị mình vẫn là người bệnh không có khả năng lao động!

Trong hoàn cảnh Trung Cộng đàn áp như thế mà có thể bước vào tu luyện Đại Pháp, thật sự vô cùng đáng quý. Chỉ tiếc rằng, nếu như không có cuộc đàn áp thì đã có biết bao nhiêu người được thụ ích!

Những ví dụ như thế này tôi không liệt kê thêm nữa.

Ông Triệu cũng là học viên đắc Pháp lâu năm, có thời gian rảnh luôn đi giảng chân tướng cho bà con, cũng được dân chúng chào đón nồng nhiệt.

Hôm đó, ông cùng một học viên khác đi giảng chân tướng, bị người dân không minh bạch chân tướng báo cáo. Mấy viên cảnh sát ở đồn công an địa phương bao vây họ, muốn bắt họ đi nhưng họ không đi. Cảnh sát muốn cưỡng chế bắt đi, hai người họ dùng lời lẽ đanh thép nói với cảnh sát và những người dân xung quanh rằng: “Chúng tôi chẳng qua chỉ là tu luyện Pháp Luân Công, anh xem sức khoẻ của chúng tôi rất tốt, không trộm không cướp, các anh muốn làm gì?!”

Mấy viên cảnh sát bị chính khí của họ làm cho kinh sợ, có lẽ cũng đã hiểu phần nào chân tướng, lớn giọng nói: “Chúng tôi không cần biết các ông tuổi tác cao, nói gì đi chăng nữa thì ông vẫn phải đi theo chúng tôi, các ông đi đi, lần sau còn đến thì chúng tôi không khách khí nữa đâu!”

Tình huống kiểu này trước kia rất hiếm có, cũng phải là trong hoàn cảnh rất nhiều người dân đã hiểu rõ chân tướng mới xuất hiện. Tà ác sợ gặp ánh sáng, chúng luôn sợ sự thật bị phơi bày trước toàn dân thiên hạ …

Nhờ các học viên trong và ngoài nước không ngừng bằng các loại phương thức giảng chân tướng cho thế nhân, mà rất nhiều người trong số họ đã hiểu rõ chân tướng; ngay cả những người dân Trung Quốc đại lục, rất nhiều người đã minh bạch trở lại.

Mây đen bắt đầu tan dần, tà ác cũng sẽ bị tiêu diệt.

Hoa mai ngạo nghễ trước tuyết đang khai nở, mùa xuân sắp tới rồi …

Phổ độ

Vạn cổ cơ duyên mạc thác sai
Thiên môn đãng đãng thử thời khai
Từ bi Đại Pháp trần trung lạc
Tử phủ lâu đài đãi Chủ hồi

Tạm dịch

Phổ độ

Cơ duyên vạn cổ chớ chọn nhầm
Lúc này cổng trời đang rộng mở
Đại Pháp từ bi hạ xuống cõi trần
Nơi lầu tử phủ đợi Chủ về

(Hết toàn văn)

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/113479



Ngày đăng: 06-08-2024

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.