Tác giả: Tiết Băng
[ChanhKien.org]
Bức ảnh này được chụp tại công viên National Mall ở Washington vào năm 1998. Hôm đó, Washington đón trận tuyết dày đầu tiên kể từ đầu mùa đông. Người trong bức ảnh này vừa mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công được ba tháng.
Ông Dư, kỹ sư máy tính nói: “Chúng tôi chụp ảnh chung với các bạn tập công. Trong bức ảnh nếu có cảnh tôi đang luyện công, thì thường là tôi đang tập ép chân. Vì tôi không thể ngồi song bàn nên lúc mới đầu phải ép chân trong thời gian rất lâu. Bởi vì lúc đó tôi cảm thấy môn tu luyện này thực sự rất tốt và thực sự là một môn tu luyện chính Pháp. Ấn tượng đầu tiên của tôi là Pháp Luân Công rất chính thường. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi”.
Sau khi hiểu được sơ bộ các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp, nhiều người đã nảy sinh mong muốn tu luyện lên cao. Nhưng mà, tình trạng của những người mới bắt đầu tu luyện này như thế nào? Bản báo cáo khảo sát do các chuyên gia y tế thực hiện vào năm 1998 đã cung cấp cho chúng tôi một số dữ liệu sau. Trong số hơn 12.000 học viên Pháp Luân Công tham gia khảo sát, số người trên 50 tuổi chiếm 52%, số người mắc nhiều hơn một căn bệnh mạn tính chiếm 83% và bình quân mỗi người chi hơn 1.760 nhân dân tệ chi phí thuốc men y tế quốc gia mỗi năm. Nhiều người trong số họ đến với Pháp Luân Công vì họ mắc các căn bệnh nan y và đã đi khắp nơi chữa trị nhưng không có kết quả.
Trong chương trình “Sức khỏe ABC” của Đài Truyền hình Giáo dục Cát Lâm, một học viên Pháp Luân Công ở thành phố Trường Xuân cho biết: “Khi đó tôi mắc bảy căn bệnh: bệnh động mạch vành, thiếu máu do khối u não, đục thủy tinh thể ở cả hai mắt và hội chứng Meniere. Đốt sống cổ của tôi từ đốt sống thứ hai đến đốt sống thứ tư đều bị tăng sản. Cổ và cơ thể tôi đều nằm trên một đường thẳng, phải xoay chuyển cả người như thế này. Có lúc tôi nghĩ, phải nói là tôi đang sống trong đau đớn tột cùng, và ý nghĩ không thiết sống luôn dày vò tôi”. (Phóng viên hỏi: “Theo bà, lợi ích lớn nhất của việc luyện Pháp Luân Công là gì?”) “Lợi ích lớn nhất là cơ thể tôi đã trải qua những thay đổi căn bản từ trong ra ngoài. Vốn trước khi luyện công, lục phủ ngũ tạng của tôi đều có bệnh, cuối cùng tâm lực suy kiệt, đó chính là trạng thái cách cái chết không còn xa nữa”.
Những trường hợp vật lộn lâu dài trong biển khổ đau đớn như thế sau khi tu luyện không lâu đã khỏi bệnh như một kỳ tích không phải là chuyện lạ trong các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Những hiện tượng siêu thường đã khiến mọi người phải suy nghĩ sâu sắc.
Trong hội giao lưu tâm đắc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Quảng Đông năm 1998, có người chia sẻ: “Tại sao sau khi uống thuốc, tiêm thuốc và nằm viện trong thời gian dài mà bệnh vẫn không khỏi? Nhưng tu luyện chưa đầy ba tháng tôi đã trở thành một người hoàn toàn khỏe mạnh. Điều thần kỳ nằm ở đâu? Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, thông qua việc học Đại Pháp của thầy Lý, về cơ bản tôi đã hiểu được những đạo lý như nguyên nhân căn bản vì sao con người bị bệnh, biểu hiện của nghiệp bệnh và làm thế nào mới có thể thật sự chữa bệnh khỏe thân v.v. Thầy Lý đã giải thích cái lý siêu thường này từ căn bản, nó là lý siêu thường. Vậy thì đối với cái lý siêu thường này, là một người tu luyện chúng ta mà nói, bạn có tin hay không? Sau khi tin rồi bạn có thể làm theo yêu cầu của Sư phụ không? Nếu bạn làm được, liền có thể khỏi bệnh, đó là kỳ tích, thần kỳ như vậy”.
Vào những ngày đó trong những năm 1990, các học viên Pháp Luân Công vẫn kiên trì luyện công ngoài trời bất kể gió mưa, lạnh giá hay nóng bức. Họ luyện công tập thể ở những nơi công cộng, và tạo nên một quang cảnh độc đáo vào sáng sớm ở nhiều nơi.
Đài truyền hình cáp Liêu Ninh năm 1998 đưa tin: “Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, quý vị sẽ khó có thể tin rằng lại có rất nhiều người tự phát tập hợp để luyện công như vậy. Vào lúc 5:30 sáng ngày 26 tháng 08…”
Bức tranh có thể trở nên mờ nhạt do thời gian, nhưng lịch sử sẽ không vì che đậy mà bị lãng quên. Hiệu quả thần kỳ của việc chữa bệnh khỏe người khiến Pháp Luân Công chưa từng trải qua bất kỳ tuyên truyền quảng cáo nào đã lan truyền nhanh chóng khắp cả nước, số người tham gia tu luyện tăng vọt. Nhưng thế nào là tu luyện Đại Pháp chân chính, đối với hầu hết những người mới bước vào Pháp Luân Công mà nói thì vẫn là khái niệm rất mơ hồ. Trong thời gian đầu, nhận thức của mọi người đối với tu luyện phổ biến vẫn là khắc khổ luyện công.
Bà Dương, biên tập viên tòa soạn nói: “Mỗi ngày tôi đều kiên trì, chính là bắt đầu từ chỉ ngồi đơn bàn được năm phút, rồi sau đó từ từ, ngày qua ngày, tôi đều kiên trì như vậy, rồi tăng lên 15 phút, sau đó là 30 phút, và sau đó là hơn 40 phút. Từ sau khi đọc sách lần đầu tiên, sau đó tôi không bao giờ đọc thêm lần nào nữa, mà chỉ luyện các bài công pháp”.
Để nhắm vào tình huống này, vào tháng 12 năm 1995 Ngài Lý Hồng Chí đã viết bài “Bái sư”, dạy các đệ tử của mình phải “Dĩ Pháp vi Sư”. Trong bài có viết:
“Người thực tu không chấp vào truy cầu nhưng vẫn tự đắc được, hết thảy công, hết thảy Pháp tất cả đều ở trong sách, bằng đọc Đại Pháp mà tự đắc được cả. Người học tự có biến hóa, đọc đi đọc lại sẽ tự ở trong Đạo”.
Ngài Lý bảo các học viên thông đọc nhiều lần, đó chính là cuốn “Chuyển Pháp Luân” này.
Hiện nay, khi mọi người ở nước ngoài có thể mua cuốn sách này bất cứ lúc nào tại các hiệu sách, đặt hàng qua điện thoại hoặc thậm chí tải xuống miễn phí trên Internet, mọi người có lẽ không nghĩ đến việc các học viên ở Trung Quốc đại lục đã từng khao khát nó như thế nào.
Vũ Hán, nằm ở đoạn giữa và hạ lưu sông Trường Giang, là một nơi được các thi nhân gọi là Hoàng Hạc và Bạch Vân. Đây cũng từng là cơ sở chính để in sách Pháp Luân Đại Pháp. Vào đầu năm 1995, cuốn “Chuyển Pháp Luân” vừa mới được xuất bản, bởi vì số lượng phát hành có hạn, khi đó hai học viên mới có một quyển sách, có một số vùng nông thôn xa xôi còn không thể mua được. Ở đây chúng tôi đã nghe được rất nhiều câu chuyện cảm động mà năm đó các học viên phải trải qua gian khổ mới có thể sớm được đọc sách Đại Pháp.
Cô Trương, một học viên ở Vũ Hán nói: “Tôi nhớ một lần chúng tôi đến Cửu Giang, có một học viên từ vùng nông thôn Giang Tây đã đi bộ mấy chục dặm đến bến tàu Cửu Giang để đợi tàu chở sách Đại Pháp (Chuyển Pháp Luân) đến. Còn có một lần là vào mùa xuân năm 1995, vào tháng Hai, ở Nam Kinh tuyết lớn, băng tuyết ngập trời. Thật không may, hôm đó tàu bị trễ ba tiếng đồng hồ. Kết quả là các học viên Nam Kinh đã phải đợi đúng bốn tiếng đồng hồ tại bến tàu ở Nam Kinh, bất chấp tuyết rơi dày đặc, không một ai rời đi, tất cả đều nhìn chằm chằm vào mặt sông Dương Tử, trông ngóng con tàu chở sách sớm xuất hiện. Đợi đến khi con tàu xuất hiện trên mặt sông, các học viên trên bến tàu đồng thanh hét lên: ‘Tàu đến rồi, tàu đến rồi, sách Đại Pháp đến rồi!’”
Đây chính là nguyện vọng chất phác và mãnh liệt của mọi người vào thời điểm đó với khát vọng phản bổn quy chân và đồng hóa với “Chân, Thiện, Nhẫn”. Kể từ đó, các học viên ngoài việc luyện công hàng ngày, lại tăng thêm các hoạt động đọc sách học Pháp vào thời gian rảnh rỗi. Chính là trong cuốn sách này, Ngài Lý Hồng Chí đã giảng rõ ràng các yếu tố then chốt để một người thực sự đề cao.
“Vậy luyện công chẳng tăng công có hai nguyên nhân [nói] trên: không biết Pháp tại cao tầng thì chẳng có cách nào tu; không hướng nội mà tu, không tu tâm tính [thì] chẳng thể tăng công. Đó chính là hai nguyên nhân”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Muốn trở thành một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chân chính, cần phải đề cao tâm tính của bản thân theo tiêu chuẩn “Chân, Thiện, Nhẫn”. Muốn đề cao tầng thứ tu luyện, trước tiên người ta phải loại bỏ đi các loại quan niệm và chấp trước không tốt đã hình thành trong xã hội người thường.
Lật giở từng trang sách cuộc đời, máy quay ghi lại những hỉ nộ ai lạc và cay đắng ngọt bùi của con người thế gian. Những khuôn mặt khác nhau lại có số phận giống nhau. Một số sở thích và thói quen xấu trong cuộc sống là những thứ mà mọi người biết là có hại, nhưng lại rất khó từ bỏ.
Hút thuốc có hại cho sức khỏe là một sự thật mà mọi người đều biết. Ngay từ tháng 01 năm 1996, trên toàn quốc đã phát động một chiến dịch “Cấm hút thuốc”. Quảng cáo thuốc lá đã bị cấm xuất hiện trên truyền hình, và 26 thành phố bao gồm cả Bắc Kinh đã thông qua pháp lệnh cấm hút thuốc ở nơi công cộng. Nhưng, những tuyên truyền và pháp lệnh này không có nhiều tác dụng. Lượng tiêu thụ thuốc lá hàng năm của Trung Quốc vẫn đứng đầu thế giới, với 350 triệu người hút thuốc, con số này vẫn đang tăng với tốc độ hàng năm là 2%. Ông Dương, một tiến sĩ Y khoa nói: “Tôi đã hút thuốc mười năm rồi, một đến hai bao thuốc lá mỗi ngày. Và khi hút thuốc tôi có một thói quen rất tệ, thường sau khi quẹt một que diêm châm thuốc xong, tôi liền hút hết điếu này đến điếu khác. Sau đó tôi đọc cuốn sách này và bắt đầu hiểu ra. Bởi vì trước đây tôi nghĩ rằng cuộc sống vô thường, đời người khổ và ngắn ngủi. Sau đó, đôi khi tôi nghĩ, được ngày nào xào ngày ấy, dù sao thì cũng không biết một lúc nào đó mình đã đi đến đâu rồi. Trên thực tế, nó phản ánh một loại bất lực đối với cuộc sống, bởi vì tôi nghĩ rằng cuộc đời chính là như vậy và con người căn bản là không có hy vọng gì cả. Vậy mà bây giờ có một phương pháp tu luyện như thế, đối với tôi mà nói, một điều không thể đã trở thành có thể. Ví dụ, con người nhất định phải già yếu sao? Nhất định phải bị bệnh sao? Nhất định phải thống khổ sao? Trước đây, tôi nghĩ rằng nó phải như vậy, nhưng bây giờ có khả năng không phải như vậy. Vì vậy, tôi cảm thấy cuộc sống đột nhiên có hy vọng. Vậy vì hy vọng này, việc bỏ thuốc lá quả thật không phải là cái gì cả, mà rất tự nhiên”.
Nhận thức hoàn toàn mới về cuộc sống, về xã hội và vũ trụ khiến cho người tu luyện trong khi từ bỏ những sở thích và thói quen xấu này mà không có sự thống khổ và tái phát như trước đây, và chất lượng cuộc sống của mọi người phát sinh một sự thay đổi hoàn toàn mới có tính căn bản. Những người cảm thấy sâu sắc nhất phải kể đến những người đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với nhân sinh.
Ông Cao, một học viên đến từ Quảng Châu nói: “Có một giáo viên trẻ ở Mậu Danh. Anh ấy đi đánh bạc để chơi ma túy, sau đó đã tiêu hết sạch tiền của gia đình, họ hàng và bạn bè. Ai nhìn thấy anh ta cũng sợ. Thân thể bị hành hạ không ra hình người, gầy đến mức da bọc xương, dường như không có dũng khí để sống tiếp. Trong một cơ duyên tình cờ, anh ấy gặp được Đại Pháp. Dưới sự gia trì của uy lực Đại Pháp, anh ấy đã nhanh chóng cai được ma túy, cai được cờ bạc, quả thực là hoàn toàn thay đổi thành một con người khác. Sau mấy tháng anh ấy đã viết một bài tâm đắc thể hội có tựa đề ‘Ma túy đã biến tôi thành ma quỷ, và Đại Pháp đã biến tôi từ ma quỷ thành người’ rất sống động và viết rất hay”.
Thanh lý những tư tưởng bất hảo và quét sạch bụi trần trong cuộc sống, các học viên trong bước đầu gian nan tu luyện sẽ gặp phải những khó khăn mà không thể lường trước. Rất nhiều người trước đây đã luyện qua nhiều môn khí công khác nhau, cũng có không ít người mãi đang tìm kiếm và suy nghĩ về ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Sau khi tiếp xúc với Pháp Luân Đại Pháp, mọi người ngay lập tức hiểu ra nhiều vấn đề mà họ muốn hiểu nhưng lại không hiểu được. Tâm tình họ bị kích động là điều có thể tưởng tượng ra được.
Làm thế nào để sắp xếp mối quan hệ giữa tu luyện và gia đình là một vấn đề rất quan trọng mà rất nhiều học viên phải đối mặt trong giai đoạn đầu tu luyện. Đối với vấn đề này, Đại sư Lý Hồng Chí đã từng giảng rất chi tiết trong “Chuyển Pháp Luân”:
“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn. Tất nhiên đoạn dứt điều ấy ngay lập tức không dễ dàng gì; tu luyện là quá trình lâu dài, là quá trình lần lần vứt bỏ các tâm chấp trước của bản thân; nhưng chư vị cần phải tự mình đặt yêu cầu nghiêm khắc cho mình.
Là người luyện công chúng ta sẽ đột nhiên gặp mâu thuẫn. Xử lý thế nào? Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hòa ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hòa hoãn. Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân”. (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân)
Một học viên Pháp Luân Công nói: “Giống như những gì Sư phụ đã dạy, mỗi khi trong nhà có chuyện gì xảy ra tôi đều hướng nội, và lần nào tôi cũng có thể tìm thấy những chấp trước và vấn đề khác của mình. Sau đó, mọi thứ ngày càng tốt hơn, và giờ đây chồng tôi cũng đang làm các công việc trợ giúp Đại Pháp”.
Trong quá trình tu luyện khi gặp mâu thuẫn thì hướng nội tìm, trong cuộc sống và công tác thì không ngừng yêu cầu bản thân trở thành một người tốt và một người tốt hơn nữa, các học viên đều cảm thấy tâm tính của mình đang âm thầm thay đổi. Những suy nghĩ và cách làm từng cho là bình thường đã dần dần thay đổi. Mọi người từ những thay đổi ở trên thân thể của mình đã thể hội được nội hàm của tu luyện Đại Pháp, và môi trường xung quanh họ cũng càng ngày càng trở nên hài hòa và lành mạnh hơn.
Năm 1997, Trung Quốc bước vào năm thứ 20 của cuộc cải cách và mở cửa, nhưng đạo đức xã hội lại có xu thế trượt dốc nhanh chóng. Các tệ nạn xã hội như tham nhũng, hủ bại, mại dâm và xã hội đen v.v., lúc này trở thành hiện tượng phổ biến trong xã hội, thậm chí còn giống kiểu buông xuôi theo dòng. Cũng vào mùa xuân năm 1997, Đại Liên, một thành phố khác ở phía Đông Bắc đã tổ chức Hội nghị giao lưu tâm đắc trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Một tiểu đệ tử đọc “Chuyển Pháp Luân” tại Hội nghị giao lưu tâm đắc trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Đại Liên năm 1997:
“Trong giới tu luyện thường bàn về quan hệ giữa mất và được; nơi người thường cũng hay bàn về quan hệ giữa mất và được. Người luyện công chúng ta đối với ‘mất và được’ như thế nào? Nó khác với người thường; điều người thường muốn được chính là lợi ích cá nhân, [sống] sao được tốt, được thoải mái. Nhưng người luyện công chúng ta không thế…” (Chuyển Pháp Luân)
Đạo lý mất và được trong đoạn Pháp mà tiểu đệ tử mới chỉ bốn tuổi đọc chính là những gì các học viên Pháp Luân Công tự mình thực hành hàng ngày.
Bà Lê, một học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh đã tham gia lớp học tại Thiên Tân năm 1993, cho biết: “Tất cả mọi người đều đi xe buýt đến Thiên Tân mỗi ngày để tham gia lớp học. Trên xe mọi người có thể ngồi bất cứ chỗ nào, vậy là có người đến trước có thể ngồi ở chỗ tốt hơn, những người đến sau khả năng phải xuống ngồi ở phía sau, tương đối xóc hơn. Lúc đầu, mọi người gấp rút lên xe để giành chỗ ngồi tốt hơn. Sau đó không như vậy nữa, cứ nhường nhau. Có người ngồi ở những chiếc ghế phụ được thêm vào lối đi giữa của xe buýt, ngồi không được thoải mái. Xe phải chạy hơn hai tiếng đồng hồ, ai chẳng muốn ngồi ghế chính, nhưng mọi người đều nhường nhau, đều tranh nhau ngồi vào những ghế phụ ở giữa lối đi”.
Mê trung tu
Thường nhân nan tri tu luyện khổ
Tranh tranh đấu đấu đang tố phúc
Tu đắc chấp trước vô nhất lậu
Khổ khứ cam lai thị chân phúcDiễn nghĩa:
Tu trong mê
Người thường khó mà hiểu được khổ của tu luyện
Tranh đấu hoài để hưởng phúc lạc
Tu đến chấp trước không còn lậu
Khổ đi rồi ngọt đến đấy là phúc lạc chân chínhLý Hồng Chí
Ngày 15 tháng 9 năm 1994(Mê trung tu, Hồng ngâm)
Ở trong hoàn cảnh phức tạp nhất và ở trong quần thể phức tạp nhất mà đề cao tâm tính, đây chính là cảm giác của các học viên Pháp Luân Công tu luyện Đại Pháp đề cao đạo đức.
Ngôi làng Lư Ốc gần huyện Tử Kim, tỉnh Quảng Đông, nổi tiếng với nghề “trộm cắp”. Do điều kiện tự nhiên như nước và đất tương đối tốt, Ủy ban Nông nghiệp Thành phố đã mở một cơ sở trồng trái cây rộng hơn 600 mẫu ở gần làng. Không ngờ, dân làng đều coi cơ sở trồng trái cây này là “con gà đẻ trứng vàng” để phát tài làm giàu. Mỗi khi đến mùa thu hoạch, hầu như gia đình nào cũng lấy trộm trái cây đem ra chợ bán. “Nạn trộm cắp” đã trở thành vấn đề đau đầu nhất đối với công tác quản lý trị an của chính quyền địa phương. Mặc dù hàng năm họ đã dùng rất nhiều nhân lực và vật lực để trông coi, thậm chí đã bắt một số người trộm cắp giá trị lớn đưa ra công khai thị chúng, nhưng dân làng vẫn trộm lấy. Vào đầu năm 1998, Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu đến ngôi làng nhỏ này. Toàn thôn có 300 người, có hơn 80 người tham gia học Pháp và luyện công mỗi ngày. Họ đã tự giác không trộm cắp nữa. Dưới ảnh hưởng của những người này, “nạn trộm cắp” ở đây đã cải biến triệt để. Mùa đông năm đó, dân làng đã cử đại diện đến Quảng Châu tham gia buổi giao lưu tâm đắc thể hội để nói về những thay đổi của họ.
(Hội giao lưu tâm đắc thể hội Pháp Luân Đại Pháp Quảng Châu): “Trước đây tôi không biết được cái lý này, cho rằng tài sản công dại gì mà không lấy, mình không lấy, họ cũng sẽ lấy. Bây giờ biết được cái lý bất thất bất đắc, đắc tựu đắc thất, hiểu được khi con người làm điều xấu, sẽ phải nhận vật chất màu đen – nghiệp lực, và mất đi đức trân quý”. ········ Một cán bộ chính quyền thị trấn Lâm Giang đã nói với sự xúc động: “Pháp Luân Công của các bạn thực sự tuyệt vời, đã khởi được tác dụng mà luật pháp không thể làm được, tôi cũng muốn mua một cuốn sách của các bạn để xem”.
Những thay đổi ở làng Lư Ốc là một hình ảnh thu nhỏ về tác động to lớn của Pháp Luân Đại Pháp đối với xã hội Trung Quốc trong thời kỳ đó. Có học viên nói, người tu luyện chiểu theo yêu cầu về tâm tính của Đại Pháp mà làm, nếu họ là viên chức nhà nước, họ chắc chắn sẽ là những viên chức cần kiệm liêm chính; nếu họ là công nhân, họ chắc chắn sẽ là những công nhân tốt tuân thủ các quy tắc và quy định; nếu họ là người dân thường, họ chắc chắn sẽ là những người hữu ích cho người khác trong xã hội. Về vấn đề này, khi bắt đầu truyền công giảng Pháp, Ngài Lý Hồng Chí đã chỉ ra đạo lý sâu sắc ở trong đó:
“Trạm trưởng một trạm phụ đạo ở thành phố nào đó đã tới nhà máy để xem [tình hình] các học viên luyện Pháp Luân Đại Pháp ở đó [tu] luyện thế nào; giám đốc nhà máy ấy đã đích thân gặp mặt nói: ‘Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích. Họ đều làm việc như thế cả, làm cho diện mạo tinh thần toàn bộ nhà máy khởi sắc [hơn lên], hiệu quả kinh tế của nhà máy cũng tốt. Công của các ông thật là lợi hại; khi nào Sư phụ các ông qua đây, tôi cũng tham gia.’ Mục đích chủ yếu việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta là đưa con người lên cao tầng, chứ không hề nghĩ đến làm những sự việc như vậy; tuy nhiên nó cũng có thể phát huy tác dụng to lớn thúc đẩy văn minh tinh thần của xã hội. Nếu như ai ai cũng hướng vào nội tâm mà tìm, ai ai cũng muốn bản thân làm thế nào cho tốt, thì tôi nói rằng xã hội này sẽ ổn định, tiêu chuẩn đạo đức nhân loại cũng sẽ nâng cao trở lại”. (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân)
(Chương trình Sức khỏe ABC của Đài truyền hình giáo dục Cát Lâm): “Khi tôi đọc cuốn sách này, tôi cảm thấy rằng nó đã chạm đến trái tim mình. Điều gì đã chạm đến trái tim tôi? Nó chủ yếu yêu cầu chúng ta trở thành một người tiên tha hậu ngã (luôn nghĩ đến người khác trước), không vụ lợi, không vì bản thân, một con người hoàn toàn vì người khác. Hơn nữa, ông đã đưa ra một tiêu chuẩn tâm tính rất nghiêm khắc, được gọi là “Chân, Thiện, Nhẫn”, và bạn phải chiểu theo đó mà tu luyện tâm tính. Sau khi tu tâm tính như thế, tấm lòng của bạn sẽ mở rộng ra, buông bỏ được tất cả mọi thứ. Ví dụ, trong giới trí thức, điều dễ thấy nhất là chấp trước vào danh và lợi, cho nên trong khi bạn được thăng chức, bạn sẽ tranh, sẽ đấu và giành giật, đều là như vậy. Từ khi tôi đọc cuốn sách này, tôi đã coi nhẹ tất cả những thứ đó. Người ta nói rồi, tâm rộng thân mập, tôi đã tăng hơn 10kg”.
Từ người thường đến người tu luyện, rất nhiều người đã bước vào con đường phản bổn quy chân xưa nay chưa từng có như vậy.
Vào năm 1998, ở khắp các thành phố và làng mạc ở Đông Bắc, Hoa Nam, Tây Bắc và trên khắp cả nước, đến đâu cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của các học viên Pháp Luân Công. Họ đến từ xã hội, và những gì họ làm sau khi đề cao tâm tính đều có tác dụng to lớn cho sự ổn định xã hội và đạo đức được đề cao.
Vào tháng 11 năm 1998, Đại sư Lý Hồng Chí đã viết bài thơ “Tiếu” là bài cuối cùng trong tập “Hồng Ngâm”:
Tiếu
Ngã tiếu Chúng sinh giác ngộ
Ngã tiếu Đại Pháp khai truyền
Ngã tiếu Độ thuyền khởi hàng
Ngã tiếu Chúng sinh hữu vọngTạm dịch:
Cười
Ta cười Chúng sinh giác ngộ
Ta cười Đại Pháp khai truyền
Ta cười Thuyền độ khởi hành
Ta cười Chúng sinh được cứu
Dịch từ: