Nghe tiếng kêu trong nồi, bàn chuyện vạn vật đều có linh



Tác giả: Chân Hàm

[ChanhKien.org]

Vạn vật thật sự có linh, và biểu hiện cũng hết sức thú vị. Tôi xin chia sẻ với các bạn về những gì tôi biết.

Một buổi trưa nọ, tôi đang nấu há cảo. Nước đang sôi và há cảo thì nổi trong nồi. Tranh thủ lúc chế thêm nước lạnh vào nồi, tôi đi làm việc khác. Khi đi ngang qua nồi lần nữa, tôi nghe thấy há cảo trong nồi la lớn: “Mau nhấc chúng tôi lên, nếu không bụng chúng tôi sẽ vỡ mất!” Tôi nhanh chóng tắt bếp từ, lấy ra một cái chao và vớt há cảo đặt vào đĩa. Một trong những chiếc há cảo nhỏ hơn vẫn đang thở hổn hển và nói một cách đầy biết ơn: “Nếu cô đến muộn hơn, tôi sẽ nổ tung mất!” Tôi cười khúc khích, nhận ra mình đã bất cẩn.

Sinh mệnh của chiếc há cảo đó cũng sẽ biểu hiện ở một không gian khác, lúc này nó đang lặng lẽ nằm trên đĩa, vươn hai cánh tay gầy guộc ôm bụng nghĩ thầm: “Vừa rồi trái tim nhỏ bé của mình thật kinh hãi. Trong cuộc đời ngắn ngủi này, ai lại muốn chết trong nước sôi? Ít nhất thì mình cũng đã thoát ra khỏi cái nồi. Lát nữa, cô chủ sẽ ăn mình”.

Kỳ thực khi tôi đang luộc bánh trôi nước, tôi cũng nghe thấy chúng nói chuyện. Chúng nói: “Cuối cùng thì chúng ta sẽ không bị đông cứng nữa”, chúng còn vui hơn khi tôi cho chúng vào nồi. Tôi nhìn vào nồi và nồi sẽ nói với tôi rằng bánh trôi sẽ sẵn sàng trong vài phút nữa. Ngay cả máy hút mùi đôi khi cũng nói chuyện. Nó phàn nàn về việc người hàng xóm ở tầng dưới nấu ăn luôn khiến không khí có mùi khó chịu vì họ dùng quá nhiều tỏi. Tôi thường nấu với hương vị nhẹ hơn, và đôi khi tôi quên mất không dùng hành, gừng, tỏi. Tôi nghĩ máy hút mùi chắc chắn không thích mùi đó.

Có lần đang pha cà phê, tôi lơ đãng đổ một gói cà phê vào cốc, chợt nhận ra trong đó có 1/3 là nước lạnh. Tôi choáng váng và nhận ra mọi thứ xung quanh tôi cũng choáng váng, bao gồm cả cốc, ấm đun, ấm trà và cái khay. Tất cả đều có chung một suy nghĩ: “Chúng ta nên làm gì bây giờ nhỉ? Có thể bổ cứu được không?” Tôi thở dài và phải đổ nước sôi lại để điều chỉnh cốc cà phê rồi uống. Các sinh mệnh ấy thở phào nhẹ nhõm, và cốc nước nói: “Cô chủ thật dễ chiều và không hề kén chọn”. Tách cà phê nói: “Cậu chủ nhỏ yêu cầu cao hơn về hương vị nên sẽ không thể chịu thỏa hiệp”. Ấm trà nói: “Cậu chủ cũng để ý đến đồ ăn, nhưng người ít kén cá chọn canh nhất chính là cô chủ. Cô ấy ở nhà một mình, cái gì cũng ăn để tiết kiệm thời gian, chắc hẳn là bụng cô ấy phải khó chịu lắm”.

Nghe chúng nói chuyện, tôi tự nhủ: “Mình không quan tâm, cái gì mình cũng ăn được. Các sinh mệnh trong bụng mình đôi khi cũng phản kháng, chúng thích đồ ăn ngon”. Có vẻ như tôi vẫn chưa tu sửa được mình, chưa thể khiến cho chúng tu được đến mức vô dục vô cầu. Tình huống là như thế này: Khi chồng vắng nhà mấy ngày, tôi tạm đối phó với sự thèm ăn của mình bằng cách ăn đồ thừa, cháo, rau muối, mua hai cái bánh xèo cho đỡ đói và bột ngô. Điều này giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Sau vài ngày, vào một ngày nọ, trong bữa ăn, một giọng nói trong bụng tôi vang lên: “Hãy xem dạo này cô sống thế nào. Không phải là cô không có tiền. Những gì cô đang ăn khiến tôi buồn nôn”. Tôi chợt nhận ra rằng trước đây khi ăn, tôi có những lúc cảm thấy buồn nôn. Sau khi tìm hiểu, tôi nhận ra rằng trong tôi có một sinh mệnh đang phản kháng. Tôi nói với nó: “Ngươi cần phải đồng hóa với Đại Pháp và không được kén chọn đồ ăn. Nấu một bữa ăn ngon tốn rất nhiều thời gian”. Tối hôm đó, tôi tráng trứng ăn kèm với vài lát dưa chuột, và lần này không hề có phản đối nào.

Một ngày nọ tôi muốn nấu mì ăn liền, vừa mở bao bì ra, tôi nhớ đến sự việc gói cải chua của một nhãn hiệu mì ăn liền nào đó bị người ta giẫm nát. Cầm gói dầu, tôi nhìn vào nó và định vứt nó đi thì gói dầu đột nhiên lên tiếng: “Tôi thực sự không thể ăn được. Quá trình sản xuất bẩn kinh khủng”. Lúc đó, gói dầu bày tỏ suy nghĩ trong đầu nó: “Dầu đó bẩn lắm – đó là dầu trong cống rãnh. Những thứ trong đó thật khủng khiếp làm sao”. Tôi tự nhủ: “Ta biết mà, ta vẫn luôn vứt gói dầu đi”.

Hôm qua khi đang nấu cháo, tôi bốc một nắm hạt ý dĩ rồi đặt chiếc túi nilon đựng ý dĩ lên tấm ván trên ban công. Trong khi dọn dẹp, tôi vô tình làm đổ tung tóe túi hạt ý dĩ ra khắp nơi, một số hạt còn trong túi, một số đổ ra ngoài. Tôi nhanh chóng dọn dẹp và nghĩ thầm: “Sao mình lại quên không buộc cái túi lại nhỉ?” Những sinh mệnh xung quanh đều rất cẩn thận, thì thầm nói với nhau: “Các bạn lại lãng phí thời gian của cô chủ rồi”.

Tôi cảm thấy mình không giỏi thu dọn đồ đạc. Đôi khi tôi thiếu kiên nhẫn và cảm thấy choáng váng như thể đầu mình đang trướng lên thì các sinh mệnh trong nhà đều tỏ ra rất cẩn thận. Một số chúng ví dụ như cái chổi vươn cổ ra nhìn tôi. Một số khác cẩn thận thu mình lại, chẳng hạn như ấm trà của chồng tôi, lò vi sóng, cốc nước, v.v. Tôi nghĩ trường năng lượng của tôi không thuần tịnh và chúng cảm thấy khó chịu.

Hôm nay khi mở nắp hộp trà Long Tỉnh, tôi đã dùng lực quá mạnh khiến một ít trà rơi vãi ra ngoài. Tôi vô thức liền nhặt số trà rơi trên đất, bỗng có một giọng nói vang lên: “Đừng lo, chẳng phải cô vẫn còn trà Phổ Nhĩ sao?” Tôi thấy trà cũng đã bẩn rồi nên đã lau sạch sàn nhà. Khi tôi nhìn lên, tách trà nói: “Mau uống hết trà Long Tỉnh đi, rồi cô có thể thử trà Phổ Nhĩ”. Ngừng một chút, nó nói thêm: “Cách đây mấy hôm, cậu chủ mang trà Mao Tiêm về, cô đã cho đi hết. Tại sao cô không giữ lại một ít? Tôi muốn thử để biết hương vị của trà Mao Tiêm”. Tôi thầm nghĩ: “Tất cả chỉ là hương vị của trà, đại đồng tiểu dị thôi mà”. Không ngờ lò vi sóng lại lên tiếng. Nó nói: “Mấy năm trước, anh trai cô mang một ít trà từ Tây Tạng về, nhưng cô không bao giờ nếm thử. Thay vào đó cô đã mang nó biếu bố chồng cô, và tách trà mấy hôm liền cứ hối tiếc mãi”. Tôi nói: “Ngươi thậm chí không thể uống được trà, tại sao lại quan tâm đến điều đó?” Lò vi sóng nói: “Tôi không uống trà, nhưng tách trà sẽ cho chúng ta biết nó cảm nhận về trà ra sao”. Tôi nói: “Ồ, thì ra là vậy”.

Trước đây, tôi thấy một đồng tu sử dụng máy tính và sinh mệnh ấy hiển hiện ra giống như một chiến binh thủy thủ mặt trăng xinh đẹp. Một lần khi máy tính bị trục trặc, tôi nói: “Chắc hẳn là tà ác đang can nhiễu. Nếu chúng ta phát chính niệm thì nó sẽ ổn thôi”. Trong khi phát chính niệm, tôi thấy chiến binh thủy thủ mặt trăng trong bộ trang phục màu xanh đang bị tà ác đè xuống và tay chân của cô ấy bị trói. Trong chính niệm, tôi đã nhìn thấy tà ác bị tiêu diệt, chiến binh thủy thủ mặt trăng thoát khỏi sự trói buộc và đứng dậy, cử động cổ tay. Khi đồng tu bật lại máy tính thì nó đã trở lại bình thường.

Một đồng tu khác có một chiếc máy vi tính, và sinh mệnh trong đó là một ông già lưng gù cứ thỉnh thoảng lại ho. Tôi nói với đồng tu những gì mà tôi nghe được, và anh ấy cũng nói: “Đôi khi tôi nghe thấy tiếng ho và tự hỏi nó đến từ đâu. Cứ như thể đó là tiếng ho của một ông già vậy”.

Một đồng tu còn giữ nhiều mảnh thủy tinh mà anh ấy không dùng đến, vì thế anh ấy gói chúng thật chặt và để chúng ngoài sân. Khi đi ngang qua, tôi nghe thấy một giọng nói từ trong gói nói rằng: “Chủ nhân cứ giữ chúng tôi như vậy trong suốt thời gian qua, và chúng tôi không thể chuyển sinh được”. Khi tôi hỏi vị đồng tu trong gói đó là cái gì, anh ấy nói: “Đó là thủy tinh”. Tôi kể cho anh ấy nghe những gì tôi đã nghe và nói: “Vạn vật luân hồi và sinh mệnh có sự lựa chọn của riêng mình. Anh có thể đem chúng ra ngoài, nếu có người muốn sử dụng thì họ sẽ lấy, nếu không sẽ đem bán làm phế liệu”.

Về hiện tượng này, Sư phụ đã giảng:

“Khi chư vị mở thiên mục tới Pháp Nhãn Thông, chư vị sẽ phát hiện thế giới này là một cảnh tượng khác, chư vị vừa ra khỏi cửa, thì tảng đá, tường, cây, v.v., đều sẽ nói chuyện với chư vị. Vật thể nào cũng đều có thể sinh mệnh tồn tại, khi mà nó hình thành, thì đã có một thể sinh mệnh nhập vào đó”. (Pháp Luân Công – Chương III – Tu luyện tâm tính)

Kỳ thực, vạn vật không chỉ có linh mà sinh mệnh của chúng còn có sự luân chuyển, và phương thức biểu hiện cũng khác nhau. Tất cả các sinh mệnh đều ở trong luân hồi. Chẳng hạn, chiếc chảo rán mà tôi từng dùng để nấu ăn thì kiếp trước của nó lại là một chiếc chảo dùng trong bếp của khách sạn. Khi tôi nấu ăn, nó sẽ cho tôi biết khi nào thức ăn gần chín. Có vẻ như chảo rán có rất nhiều kinh nghiệm nấu nướng.

Sư phụ đã giảng:

“Lục đạo luân hồi chính là người ta đời này có thể chuyển sinh thành người, đời sau là động vật. Lục đạo luân hồi trên thực tế không chỉ là sáu đường luân hồi. Đó là Phật Thích Ca Mâu Ni giảng thế. Có thể chuyển sinh thành người, có thể chuyển sinh thành người trời, có thể chuyển sinh thành quỷ ở đường Tu La, cũng có thể chuyển sinh thành động vật, súc sinh, những thứ vật chất đó”. (Chuyển Pháp Luân quyển II – Giảng Pháp ở Đại Dữ Sơn)

Vạn vật có linh, điều này khẳng định là đúng. Trong căn phòng yên tĩnh đó, các sinh mệnh có niềm vui riêng của chúng, trong tự nhiên, vạn vật đều có quỹ đạo sống và cách thức vận hành riêng. Chỉ khi mắt chúng ta nhìn thấy vật thể sống thì chúng ta mới nghĩ đó là vật thể sống. Thực ra ngay cả vật tĩnh cũng có những tư duy rất sống động, chỉ là rất nhiều người không biết điều đó.

Dịch từ:

http://www.pureinsight.org/node/7762

http://big5.zhengjian.org/node/274831



Ngày đăng: 07-10-2023

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.