Câu chuyện cổ tích dài tập: Tầm Bảo du ký (3)
Tác giả: Bảo Ngọc chỉnh lý
[ChanhKien.org]
Trang thứ hai của “Tầm Bảo Đồ”: Trong Pháp tu bỏ nhân tâm
Tóm tắt: Trang thứ hai của “Tầm Bảo Đồ” kể về hành trình của gia đình Tiểu Bảo trong quá trình tu luyện Đại Pháp, không ngừng hướng nội tìm và tu khứ nhân tâm. Người tu luyện chỉ cần giữ vững tâm tính thì sẽ ngày càng tiến gần đến tương lai rực rỡ…
Hai bài thơ cảm ngộ của đệ tử:
(1) Hướng nội tu
Phản bổn quy chân Thần lộ mạn,
Mỗi quan mỗi nạn chẳng ngơi qua.
Dĩ Pháp vi Sư, tâm hướng nội,
Vượt sóng gió, Thần quang sáng lòa.
(2) Ánh sáng hiện ra
Đại Pháp hồng truyền tại thế gian,
Tu tâm trừ nghiệp vượt quan nạn.
Chấp trước tiêu tan, quang minh hiển,
Xuân về hoa nở, khắp núi ngàn.
Tập một: Trừ bỏ lười biếng, tinh tấn hơn nữa
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ, trên bản đồ hiện ra một người tuyết lớn. Trong bụng người tuyết ẩn giấu bảo vật của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhìn một cái, thấy đây đâu phải người tuyết, rõ ràng là một đống tuyết chất đống trên mặt đất. Đột nhiên, người tuyết lười biếng cử động uể oải. Tiểu Bảo hiểu ra: Đây chính là “ma lười biếng”. Tiểu Bảo hướng nội tìm, nhớ đến lúc bản thân khi ngồi thường hay lười biếng uể oải, khi nằm trên giường cũng thường vươn vai lười nhác, đó đều là biểu hiện của ma tính lười biếng. Tiểu Bảo phân biệt rõ thiện ác, liền tung một chưởng vào người tuyết. Tuyết trên người tuyết lớn rơi rụng một phần, nhưng không lâu sau, người tuyết lớn lại khôi phục như cũ, vẫn lười uể oải và không coi ai ra gì. Tiểu Bảo nhanh chóng đưa tay ra thọc vào bụng của người tuyết và không ngừng mở rộng bụng nó. Tuyết rơi xuống thành những bông tuyết nhỏ, tan chảy dần. Chẳng mấy chốc, người tuyết tan biến, để lộ một tượng người vàng kim nhỏ xíu trông giống hệt Tiểu Bảo, biểu hiện vô cùng siêng năng, đây chính là thành quả của Tiểu Bảo sau khi loại bỏ được “ma lười biếng”.
Tiểu Bảo đã tìm xong bảo vật. Cả gia đình ba người tiếp tục tiến lên phía trước, Tiểu Bảo quan sát Tầm Bảo Đồ và thấy phía trước có một con mắt lớn, mí mắt của nó dường như bị dính keo, không mở ra được, nó nheo mắt, trông không có sức sống. Đó là một con quái vật nheo mắt. Lần này, đến lượt Bảo Ngọc vượt qua thử thách. Bảo Ngọc tiến đến gần, nhìn quái vật nheo mắt và nói một tiếng: “Định!” Con quái vật liền bị giữ chặt tại chỗ. Bảo Ngọc lại nhảy lên tung một cú đá, làm con quái vật nheo mắt vỡ tung. Từ mắt nó tràn ra rất nhiều bột gây mê, quái vật nheo mắt đã chết. Bảo Ngọc nhanh chóng tránh xa, không để bột gây mê dính vào người. Bảo Ngọc ngộ ra rằng: Thời gian gần đây, để học Pháp nhiều hơn, mỗi sáng sau khi thức dậy, Bảo Ngọc và Tiểu Bảo dành một tiếng rưỡi để tĩnh tâm học Pháp, những ngày đầu, Bảo Ngọc có hơi buồn ngủ, nhưng sau đó, mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, không còn chút mệt mỏi nào. Hóa ra là nhờ tiêu diệt được một con quái vật nheo mắt, nên khi học Pháp đã có tinh thần hơn. Lần tìm bảo vật này, Bảo Ngọc đắc được một pháp khí, đó là thanh kiếm Kim Cương, có thể trảm yêu trừ ma, sắc bén vô cùng.
Bảo Ngọc đã tìm kiếm xong bảo vật. Tiểu Bảo lấy Tầm Bảo Đồ ra xem, quan ải tiếp theo là thung lũng Ma Lười, lần này đến lượt Thanh Tùng cần vượt quan. Thanh Tùng nhìn từ xa, thấy đáy thung lũng Ma Lười có một vũng bùn nhão, dính dấp trơn trượt, có thể khiến mọi thứ bị mắc kẹt trong đó. Thanh Tùng cảm thấy kỳ lạ, quan sát kỹ hơn, thì ra đó vốn không phải là một vũng bùn mà là Ma Vương Lười Biếng, có hình dáng giống như một vũng bùn vậy. Thanh Tùng cảm thấy hơi sợ hãi, lo lắng bị nó dính chặt. Bảo Ngọc động viên: “Đừng sợ, hãy dùng tâm thái bình thường đối đãi”. Thanh Tùng vừa đi về phía trước vừa tự nhủ: “Phải dùng tâm bình thường! Phải dùng tâm bình thường!” Khi đến đáy thung lũng Ma Lười, Ma Vương Lười Biếng đang ngủ say, Thanh Tùng phát ra chính niệm mạnh mẽ, tập trung năng lượng vào tay, thử đụng vào Ma Vương Lười Biếng để làm nó nổ tung. Nhưng dù thử nhiều lần vẫn không thành công. Thanh Tùng rất bối rối, không cẩn thận đã làm Ma Vương Lười Biếng tỉnh dậy. Thanh Tùng sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Bảo Ngọc thấy Thanh Tùng trở về, liền hỏi: “Sao chưa tìm được bảo vật mà đã chạy về rồi?” Thanh Tùng trả lời: “Anh dùng tâm bình thường để cố phá hủy Ma Vương Lười Biếng, nhưng không khởi tác dụng, ngược lại còn làm nó thức giấc, sợ bị dính vào người liền chạy về. Để anh nghĩ cách khác, sau đó quay lại tiêu diệt Ma Vương Lười Biếng”. Bảo Ngọc nhắc nhở Thanh Tùng: “Anh mang theo tâm hữu cầu, nên đương nhiên không khởi tác dụng”. Thanh Tùng chợt hiểu ra, lại quay lại thung lũng Ma Lười, tập trung tinh thần, xuất ra một luồng năng lực, trong chớp mắt đã tiêu diệt Ma Vương Lười Biếng. Bảo vật của Thanh Tùng từ trong thung lũng bay ra, là hai bức tượng điêu khắc nhỏ, đều có hình dáng giống Thanh Tùng. Một bức tượng cầm tua vít, đang làm việc chăm chỉ, được gọi là tượng Siêng Năng. Bức còn lại là Thanh Tùng trong dáng vẻ trầm tư, suy nghĩ sâu xa. Thanh Tùng có chút không hiểu ý nghĩa của bức tượng thứ hai, bèn hỏi Bảo Ngọc. Bảo Ngọc nhìn thoáng qua bức tượng và mỉm cười: “Đây không phải là bức tượng đang suy nghĩ bình thường, mà là đang hướng nội tìm lỗi. Đây là lời nhắc nhở từ Phật Chủ rằng anh phải hướng nội nhiều hơn. Có phải anh thường quên tự nhìn lại bản thân không? Là Phật Chủ từ bi nhắc nhở anh, anh nhất định phải ghi nhớ điều này nhé”. Thanh Tùng như bừng tỉnh, ngộ ra chân lý.
Tập hai: Chính niệm vững chắc như kim cương
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra quan sát kỹ, thấy thử thách tiếp theo là vách núi Ma Quỷ, trong đó cất giấu bảo vật của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhìn xuống vách núi Ma Quỷ là vực thẳm sâu vạn trượng, Tiểu Bảo có chút do dự, tự hỏi liệu thật sự có bảo vật của mình ở đó không. Lúc này, Tầm Bảo Đồ lên tiếng: “Đừng nghi ngờ, hãy kiên định chính niệm”. Tiểu Bảo không còn do dự nữa, bước tới mép vách núi Ma Quỷ và tự hỏi: “Làm sao để xuống được đây?” Trong đầu Tiểu Bảo chợt lóe lên một ý nghĩ: “Nhảy xuống đi! Không sao đâu!” Tiểu Bảo lấy hết dũng khí, nhảy xuống vực thẳm. Cơ thể cậu lao nhanh xuống dưới. Khi gần đến đáy vực, Tiểu Bảo nhìn thấy bên dưới là dòng nham thạch nóng chảy đang sôi sục. Tiểu Bảo nhẹ nhàng đáp xuống một tảng đá nhô ra giữa dòng nham thạch, dùng chính niệm nghĩ: “Nham thạch hãy mau khô lại!” Trong tích tắc, dòng nham thạch khô cứng lại, khô thành đá. Tiểu Bảo lại dùng chính niệm: “Bảo vật hãy mau xuất hiện!” Lập tức, từ dưới đáy vực hiện lên một ngôi nhà vàng kim lấp lánh. Bên trong ngôi nhà có một người tí hon trông giống hệt Tiểu Bảo. Người tí hon này tên là “Chính Niệm”, Chính Niệm được tạo nên từ một nguồn năng lượng cứng cáp và mạnh mẽ như kim cương. Tiểu Bảo nhận được người tí hon Chính Niệm, ngộ ra rằng chính niệm của mình sẽ luôn trường tồn trong tâm trí. Tiểu Bảo cầm ngôi nhà vàng, từ đáy vực thẳm Ma Quỷ bay lên.
Tiểu Bảo đã hoàn thành tìm kiếm bảo vật, liền lấy Tầm Bảo Đồ ra quan sát, cửa ải tiếp theo, thì thấy hiện lên hai chữ “Bảo Ngọc”. Trên bầu trời cao vút, một bảo vật đang lơ lửng, Bảo Ngọc nhìn một cái: “Trời cao như vậy, làm sao lấy được bảo vật đây?” Bảo Ngọc thấy rằng dưới bảo vật là một ngọn núi cao. Bảo Ngọc nghĩ trong tâm: “Trước tiên hãy leo lên núi xem xem có với tới được bảo vật không”. Bảo Ngọc trèo lên đỉnh núi cao, nhưng vẫn không thể chạm đến được bảo vật. Bảo Ngọc nhìn thấy xung quanh bảo vật còn có một con “ong độc” đang bay vo ve, phát ra những tiếng kêu không ngừng. Bảo Ngọc lấy ra thanh kiếm Kim Cương và dùng chính niệm nghĩ: “Kéo dài!”, lập tức thanh kiếm kéo dài ra. Bảo Ngọc nhắm vào con ong độc, tung vài nhát kiếm mạnh mẽ. Con ong độc bị tiêu diệt. Sau đó, Bảo Ngọc tiếp tục dùng chính niệm nghĩ: “Kiếm hãy biến cong lại!” Thanh kiếm uốn cong, móc lấy bảo vật và kéo xuống. Bảo Ngọc thuận lợi lấy được bảo vật, đó là một chiếc rương báu, bên trong là một cuốn “Chính Niệm Bảo Thư” màu vàng kim. Bảo Ngọc tiếp tục dùng chính niệm: “Kiếm hãy trở về hình dạng ban đầu!” Thanh kiếm trở lại như cũ, và Bảo Ngọc cất nó đi. Khi Bảo Ngọc ôm cuốn sách quý xuống núi, Tiểu Bảo nhìn thấy cuốn “Chính Niệm Bảo Thư” liền tò mò hỏi: “Mẹ hãy mau mở ra xem xem bên trong viết chữ gì.” Bảo Ngọc mở sách ra, thấy bên trong có một tiêu đề lớn, nổi bật: “Tín Sư Tín Pháp”. Các dòng chữ nhỏ hơn vì cảnh giới chưa đủ nên tạm thời chưa thể nhìn rõ.
Bảo Ngọc đã tìm xong bảo vật. Tiểu Bảo tiếp tục cầm cuốn Tầm Bảo Đồ tiến về phía trước, trước mặt họ là một con sông băng, toàn bộ nước trên sông đã đông lại thành băng cứng. Tầm Bảo Đồ hiển thị rằng bên trong dòng sông băng này cất giấu bảo vật của Thanh Tùng. Thanh Tùng tiến tới mặt băng đông cứng, dùng sức giẫm mạnh, nhưng mặt băng không hề có chút động tĩnh nào, Thanh Tùng ngộ ra: “Phải dùng chính niệm mới đúng”. Liền tập trung chính niệm: “Sông băng nổ tung!” Ngay lập tức, mặt băng vỡ toang, và từ đáy sông băng, bảo vật của Thanh Tùng trồi lên, đó là một đôi găng tay Kim Cương. Đây chính là pháp khí của Thanh Tùng.
Tập ba: Tu tâm hàng ngày, chớ giải đãi
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ, thấy hiển thị một rãnh sâu, nơi đó cất giấu bảo vật của mình. Tiểu Bảo bắt đầu dùng tay không ngừng đào, cứ thế đào mãi, đào mãi, bỗng nhiên đào ra một con bọ cạp tinh. Tiểu Bảo không để ý, tiện tay ném bọ cạp ra xa. Nhưng con bọ cạp tinh nhìn thấy chỗ trú của mình bị đào tung lên, liền lắc lư chiếc đuôi độc của nó lao tới tấn công. Tiểu Bảo nhìn thấy liền nói: “Ngươi còn dám tới tìm cái chết sao!” Rồi giơ chân đạp một phát, giẫm chết con bọ cạp tinh. Ngay lúc đó, bảo vật của Tiểu Bảo xuất hiện là một hộp quà. Bên trong là hai chữ “Kiền Tịnh” được làm bằng pha lê trong suốt. Đồng thời, Tiểu Bảo còn nhận được một thanh Bảo Ngọc Đao, được rèn giũa từ bảo ngọc xanh lục, đó là pháp khí của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo ngộ ra: Trong cuộc sống hàng ngày, cần chú ý giữ gìn vệ sinh, không được lôi thôi, lếch thếch.
Tiểu Bảo đã tìm xong bảo vật, liền mở tấm bản đồ ra xem, phía trước là một hang động không đáy, bên trong cất giấu bảo vật của Bảo Ngọc. Bảo Ngọc nhìn vào trong hang, chỉ thấy một màu đen tối, liền thắc mắc, làm sao có thể nhìn được rõ đây? Bảo Ngọc nhận ra rằng: “Phải có chính niệm mới được, nhất định có thể nhìn được rõ!” Bảo Ngọc chợt nhớ ra thanh kiếm Kim Cương có thể phát sáng! Thế là Bảo Ngọc liền nắm chặt thanh kiếm Kim Cương và cẩn thận bước về phía trước. Đột nhiên, một tiếng kêu quái lạ vang lên khiến Bảo Ngọc rùng mình sợ hãi. Sau một lúc, cảm thấy có điều gì đó không đúng, Bảo Ngọc lấy lại chính niệm và tự nhủ: “Không được sợ hãi!” Khi bình tĩnh trở lại, Bảo Ngọc tiếp tục tiến sâu vào hang. Đi được một đoạn, Bảo Ngọc tự hỏi: “Không biết khi nào mới đến cuối hang nhỉ? Hay là dùng thanh kiếm Kim Cương phá vỡ đỉnh hang động?” Bảo Ngọc liền tập trung chính niệm, không ngừng gia trì cho thanh kiếm Kim Cương. Ở mũi kiếm dần xuất hiện một quả cầu năng lượng lớn. Bảo Ngọc vung kiếm, chém mạnh vài đường, và ngay lập tức, đỉnh của sơn động bị phá vỡ, ánh sáng chiếu vào, Bảo Ngọc nhìn thấy một chiếc loa hỏng đang phát ra những âm thanh quái dị. Bảo Ngọc dậm chân mạnh khiến cái loa hỏng bị giẫm nát và tự nói: “Xem ngươi còn dám dọa người khác không”. Chiếc loa hỏng có lúc phát ra tiếng ma quái, có lúc còn chửi bới người khác,… Sau khi Bảo Ngọc giẫm nát cái loa hỏng, bảo vật liền vui mừng nhảy nhót ra ngoài—đó là một con thỏ vàng kim biết nói, miệng của thỏ vàng rất sạch sẽ, không bao giờ nói những lời xấu. Bảo Ngọc ngộ ra: Bản thân lúc bình thường không chú ý đến lời nói của mình, đôi khi hay nói những lời quê cục thô lỗ, châm biếm người khác, miệng hay thốt ra những từ ngữ tục tằn, do đó khi sáng tác thơ ca, câu từ không được đẹp. Gần đây, Bảo Ngọc mới ngộ ra điểm này và quyết tâm từ bỏ thói quen nói lời tục tằn. Hôm nay vượt quan liền đắc được ngay một con thỏ nhỏ vàng kim biết nói.
Bảo Ngọc đã hoàn thành tìm bảo vật. Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ, thấy có một vùng trời tối tăm, mây đen dày đặc. Bản đồ chỉ ra rằng bảo vật của Thanh Tùng nằm ở phía chân trời. Thanh Tùng đến gần chân trời, ngẩng đầu lên nhìn, thấy một đám mây đen dày đặc, giống như một con quái vật mây đen cơ bắp, khắp thân là khí đen bao trùm. Thanh Tùng giơ nắm đấm, định đánh tan đám mây, nhưng chỉ đánh tan được một chút, mây đen lại tụ lại, không đánh tan được, phải làm sao đây? Thanh Tùng bắt đầu thổi một hơi, mây đen chỉ tan được một chút xíu, Thanh Tùng nghĩ, chi bằng cướp lại bảo vật thôi. Con quái mây đen phóng ra tia sét, đánh vào bảo vật khiến bảo vật vỡ thành hai mảnh, Thanh Tùng chỉ lấy được một nửa, đó là một viên ngọc trai. Thanh Tùng đem bảo vật về đưa cho Bảo Ngọc bảo quản, còn mình lại tiếp tục đi lấy nửa còn lại. Thanh Tùng giơ nắm đấm lên, tập trung chính niệm nghĩ: “Biến thành nắm đấm băng!” Con quái mây đen lại phát ra sấm sét, đúng lúc nắm đấm băng của Thanh Tùng lại dẫn điện, Thanh Tùng vung tay, những giọt nước mang điện phóng ra, khiến con quái mây đen bị đánh tan. Thanh Tùng lấy được nửa bảo vật còn lại, cũng là một viên ngọc trai bạc, chỉ là trên viên ngọc trai có vài đốm đen. Tại sao lại như vậy? Vì hôm đó khi Thanh Tùng học Pháp, cảm thấy buồn ngủ, ngủ gật một giấc nhỏ rồi lại tiếp tục học Pháp, vì vậy hai viên ngọc trai mới có tì vết. Thanh Tùng hiểu rằng, chỉ cần sửa chữa thiếu sót và học Pháp nghiêm túc, những đốm đen sẽ tự biến mất, và viên ngọc trai bạc mới biến thành ngọc trai vàng.
Tập bốn: Dùng trí huệ lấy bảo vật trong núi quái
Tiểu Bảo lấy “Tầm Bảo Đồ” quan sát thấy quan tiếp theo là núi Răng Sói, bên trong cất giấu bảo vật của Tiểu Bảo. Trên núi Răng Sói toàn là những chiếc gai nhọn hoắt, gần như không có con đường nào để đi. Những chiếc gai này, mỗi chiếc đều có thái độ hung dữ, chuyên chặn đường của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo ngộ ra: “Phải dùng chính niệm để lấy bảo vật”. Vì vậy, Tiểu Bảo rút ra thanh Bảo Ngọc Đao, phát ra chính niệm mạnh mẽ. Một quả cầu năng lượng bắt đầu xoay trên đầu đao, Tiểu Bảo múa Bảo Ngọc Đao một hồi, nơi nào đao đi qua, mọi thứ đều bị nổ tung thành mảnh nhỏ. Toàn bộ những chiếc gai trên núi Răng Sói đều gục xuống. Bảo vật của Tiểu Bảo xuất hiện, đó là một ngón tay bằng vàng dựng đứng, như thể đang khen ngợi Tiểu Bảo: “Giỏi lắm, cậu trai trẻ”.
Tiểu Bảo đã hoàn thành việc tìm bảo vật. Ba người tiếp tục đi về phía trước, Tiểu Bảo nhìn vào Tầm Bảo Đồ thấy phía trước là một ngọn núi lửa, đang phun trào dung nham đỏ rực. Tầm Bảo Đồ chỉ ra rằng bảo vật của Bảo Ngọc được giấu trong ngọn núi lửa đó. Bảo Ngọc nhìn kỹ và phát hiện trong miệng núi lửa có một con quái vật Nôn Nóng, thỉnh thoảng lại phun ra một ngọn lửa. Bảo Ngọc rút thanh kiếm Kim Cương, vung kiếm chém mạnh vào núi lửa. Quái vật Nôn Nóng bị kích động, phun ra một đám lửa dữ dội từ miệng núi lửa. Bảo Ngọc nhìn ra đây không phải là ngọn lửa bình thường, mà là ngọn lửa quái dị có hai chiếc sừng, thực chất là hình dạng của con quái vật Nôn Nóng. Bảo Ngọc nhận ra là quái vật Nôn Nóng liền nhanh chóng rút kiếm Kim Cương, đâm một kiếm vào quái vật Nôn Nóng. Quái vật Nôn Nóng run rẩy nói: “Ta cứ tưởng ngươi không phát hiện ra ta”. Bảo Ngọc tiếp tục vung kiếm, nói: “Xem kiếm đây!” Một đòn chí mạng đâm vào trái tim quái vật, và ngọn lửa dữ dội đã tắt ngay lập tức. Từ miệng núi lửa, bảo vật của Bảo Ngọc xuất hiện, đó là một đoạn tường thành cổ, trên tường khắc hình hai con rồng, một con là rồng nước và một con là rồng cỏ, cả hai đều phun ra những giọt nước, có thể dập tắt cơn giận bất cứ lúc nào. Bảo vật này có tên là “Tường Chống Lửa” hay còn gọi là “Xuất Long Bích”. Bảo Ngọc trong tâm hiểu rõ: “Mình thường xuyên dễ nổi nóng và tức giận, tâm mình hay bất thường xuất ra ngọn lửa ấy, giờ thì tốt rồi, Phật Chủ đã ban cho bảo vật ‘Tường Chống Lửa’, có thể dễ dàng dập tắt cơn giận mỗi khi nó nổi lên”.
Bảo Ngọc đã hoàn thành việc tìm kiếm bảo vật, gia đình Tiểu Bảo tiếp tục đi về phía trước, đi đến đỉnh vách núi, Tiểu Bảo kiểm tra Tầm Bảo Đồ và thấy đây là quan của Thanh Tùng. Thanh Tùng đeo găng tay, hai tay đấm vào nhau rồi nói: “Đi thôi!” Thanh Tùng đến đỉnh vách núi, nhìn thấy ở giữa đỉnh núi có một đĩnh bạc lớn. Thanh Tùng biết rằng đây chính là bảo vật. Tuy nhiên, Thanh Tùng cảm thấy kỳ lạ. Bình thường, phải đánh bại quái vật trước mới có thể lấy được bảo vật, nhưng hôm nay sao lại không thấy quái vật xuất hiện? Thanh Tùng do dự, có chút không tin tưởng, lại lo sợ khi lấy bảo vật sẽ có quái vật nhảy ra, không biết phải làm sao. Bảo Ngọc đứng dưới chân núi, cảm thấy lo lắng vì lâu rồi mà Thanh Tùng chưa quay lại. Vì vậy, Bảo Ngọc quyết định lên xem tình hình, phát hiện Thanh Tùng đang do dự không quyết. Bảo Ngọc liền nhắc nhở: “Đó là tâm nghi hoặc và tâm sợ hãi của anh. Hãy nhanh chóng bỏ đi những nhân tâm này, mau lấy bảo vật đi, nhân tâm chính là chướng ngại của anh”. Thanh Tùng tỉnh ngộ, thuận lợi lấy được bảo vật, trên đĩnh bạc có khắc vài chữ: “Tiếp tục bỏ đi nhân tâm”, khi nhân tâm đã được loại bỏ hoàn toàn, đĩnh bạc sẽ biến thành đĩnh vàng.
Tập năm: Buông bỏ quái dị đắc y phục quý
Tiểu Bảo quan sát Tầm Bảo Đồ và thấy phía trước là sông Quái Vật, nơi cất giấu bảo vật của Tiểu Bảo. Khi nghe đến hai chữ “quái vật”, Tiểu Bảo không khỏi rùng mình sợ hãi. Bảo Ngọc nói: “Đừng sợ, hãy can đảm lên, xông tới đi!” Tiểu Bảo nhảy xuống sông Quái Vật, nơi đầy những quái vật ngoài hành tinh có đủ kích thước lớn nhỏ với những chiếc sừng. Không chút do dự, Tiểu Bảo lập tức cầm Bảo Ngọc Đao lên và bắt đầu múa đao chém, càng dùng lực chém mạnh, quái vật càng tỏ ra như không hề hấn gì. Tiểu Bảo chém đến độ người mệt, mồ hôi đầy trán, và trong lúc không để ý, Bảo Ngọc Đao vô tình chạm nhẹ vào một con quái vật, nhưng nó lập tức biến thành một làn khói và biến mất. Tiểu Bảo ngộ ra: “Phải dùng tâm bình thường đối đãi, như vậy mới có được uy lực vô tỉ”. Tiểu Bảo không còn vội vã hay hung hãn, mà dùng tâm thái bình thường, nhẹ nhàng tiêu diệt hết các thứ dị loại trong sông Quái Vật. Sau khi các quái vật biến mất, bảo vật của Tiểu Bảo nổi lên từ mặt sông. Đó là một hộp quà chứa một bộ cổ trang vô cùng đẹp. Chiếc áo choàng màu vàng kim có đính nhiều vảy ánh vàng lấp lánh, chiếc áo ngũ sắc cũng có các vảy màu ngũ sắc rực rỡ, quần màu xanh dương, giày màu đen, và trên mũ có hai chiếc lông gà trĩ dài. Tiểu Bảo trong tâm vô cùng vui mừng, bộ trang phục này giống hệt bộ đồ của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký.
Tiểu Bảo đã hoàn thành việc tìm bảo vật. Ba người tiếp tục hành trình, Tiểu Bảo lấy ra Tầm Bảo Đồ, và trước mặt đã tới đầm Tà Niệm, tấm bản đồ chỉ ra rằng bảo vật của Thanh Tùng ẩn sâu dưới đáy nước. Thanh Tùng đeo găng tay, hai tay đấm vào nhau, rồi nhảy xuống đầm Tà Niệm. Khi Thanh Tùng xuống dưới nước, thấy rất kỳ lạ, sao lại có nhiều người giống hệt mình như vậy, nhưng dáng đi của họ rất máy móc. Sau khi quan sát kỹ, anh nhận ra đó chỉ là những thứ được cấu thành từ máy móc, nhưng trong đầu của chúng toàn là những suy nghĩ phụ diện. Thanh Tùng hiểu ra: Đây chính là những thứ giả ngã của bản thân, được cấu thành từ những suy nghĩ tiêu cực, không phải là bản thân mình thực sự. Thanh Tùng ngộ rằng: Trong tu luyện lúc bình thường thường đôi lúc vô thức sản sinh ra những suy nghĩ phụ diện mà không kịp thời bài trừ, thì ra chúng thực sự có hình tượng. Chúng đến thật đúng lúc, lần này nhất định phải tiêu diệt toàn bộ những thứ giả ngã này trong đầm Tà Niệm. Thanh Tùng đeo găng tay, với sức mạnh phi thường, mỗi cú đấm của anh đều đánh vỡ một cái giả ngã, mất một thời gian, những giả ngã của tư tưởng phụ diện liền bị tiêu diệt. Những tư tưởng phụ diện của Thanh Tùng cũng đã được xóa bỏ rất nhiều. Lúc này, bảo vật của Thanh Tùng cũng xuất hiện, đó là một hộp quà rất đẹp. Thanh Tùng ôm bảo vật lên và mở ra xem, bên trong là một bộ trang phục Chống Tà rất chắc chắn, một bộ giáp cứng cáp. Bảo Ngọc nói: “Lần này cuối cùng cũng đã chiến thắng trở về, lần sau phải cố gắng hơn nữa nhé!”
Thanh Tùng đã hoàn thành công cuộc tìm bảo vật. Tiểu Bảo xem tấm Tầm Bảo Đồ và thấy trước mặt có một dòng nước màu đỏ, thực chất đó là dòng chảy Đỏ Hiện Đại, trên mặt nước rất nhiều thứ hiện đại biến dị trôi lững lờ, bao gồm những cỗ máy biến dị, quần áo biến dị… Bảo vật của Bảo Ngọc ẩn sâu dưới đáy nước. Bảo Ngọc nhảy vào dòng chảy Đỏ Hiện Đại, rút ra thanh kiếm Kim Cương và liên tục múa kiếm. Những thứ biến dị trong dòng nước đỏ bị phá hủy, nhưng làm sao để dòng nước đỏ này biến mất đây? Bảo Ngọc dùng chính niệm nghĩ: “Cạn!” Lập tức, dòng nước đỏ cạn dần, lộ ra đáy. Lúc này, bảo vật của Bảo Ngọc xuất hiện, trong rương báu là một bộ Hán phục vô cùng cổ xưa và thanh nhã. Bộ Hán phục này còn biết nói, nó nói với Bảo Ngọc: “Hiện tại vẫn chưa thể mặc được đâu”.
Tập sáu: Cửa vàng kim nở ra hoa sen vàng kim
Tiểu Bảo mở tấm Tầm Bảo Đồ và thấy đây là quan cuối cùng của trang thứ hai. Tiểu Bảo phải dũng cảm vượt qua cánh cửa dưới lòng đất, nó nằm sâu dưới đáy một vách đá cao. Tiểu Bảo rút thanh Bảo Ngọc Đao, lúc này tấm Tầm Bảo Đồ tự bay lên theo bên cạnh cậu. Không chút do dự, Tiểu Bảo nhảy vọt xuống vách đá. Khi gần chạm đáy, Tiểu Bảo từ từ hạ xuống, và liên tục vung thanh Bảo Ngọc Đao. Lúc này, từ dưới lòng đất, một quái vật Câu Hồn xuất hiện. Hai cánh tay của nó như một làn khói, bay lơ lửng trông giống hai hồn ma, chúng liên tục dụ dỗ và làm phân tán sự chú ý của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhìn chăm chú và nhận ra nó là con quỷ Câu Hồn ngăn cản học Pháp, không cho vào đầu, khiến người ta mất tập trung, chính là do nó gây ra. Tiểu Bảo múa thanh Bảo Ngọc Đao, chỉ hai nhát, con quỷ Câu Hồn bị đánh chết. Sau khi quái vật bị tiêu diệt, mặt đất chuyển thành màu vàng kim, một cánh cửa vàng kim xuất hiện, trên cửa có một chiếc Khóa Hoa Sen vàng kim. Đây chính là bảo vật của Tiểu Bảo, trông giống như một chiếc giỏ hoa sen, còn có một chiếc chìa khóa Kim Cương treo bên cạnh. Khóa Hoa Sen vàng này có tác dụng đặc biệt, khi Tiểu Bảo học Pháp nó sẽ giúp khóa chặt chủ ý thức của Tiểu Bảo, không để cho chủ ý thức bị phân tán hay mất tập trung.
Hành trình tìm bảo vật trong trang thứ hai của cuốn “Tầm Bảo Đồ” đã được hoàn thành.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/149751
Ngày đăng: 12-01-2025
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.