Câu chuyện cổ tích dài tập: Tầm Bảo du ký (2)
Tác giả: Bảo Ngọc chỉnh lý
[ChanhKien.org]
Trang đầu tiên của “Tầm Bảo Đồ”: Đắc Pháp, sáng tỏ Pháp lý
Tóm tắt: Gia đình Tiểu Bảo mỗi ngày đều tĩnh tâm học Pháp, trong lúc học Pháp luôn mang theo thái độ cung kính và khiêm tốn, họ chú trọng hiệu quả học Pháp, không ngừng quy chính những thiếu sót của bản thân xuất hiện trong quá trình học, thường xuyên dùng Pháp lý của Đại Pháp để yêu cầu bản thân. Gần đây, Sư tôn đã ban tặng một cuốn “Tầm Bảo Đồ” (bản đồ tìm kiếm kho báu), chỉ cần mỗi ngày tĩnh tâm học Pháp, ba người Thanh Tùng, Bảo Ngọc và Tiểu Bảo sẽ bước vào thế giới tìm bảo vật một cách thần kỳ để du hành…
Hai bài thơ cảm ngộ của đệ tử:
(1) Tặng bảo đồ
Tĩnh tâm học Pháp, biết chân lý,
Sáng Thế Phật Chủ chỉ rõ ý.
Đích thân vẽ tranh tìm bảo vật,
Ban cho đệ tử thành du ký.
(2) Tìm chân Pháp
Tìm Tiên, hỏi Đạo khắp thế gian,
Tiểu đạo biên duyên chớ mong cầu.
Chỉ chờ Thánh Vương truyền Đại Pháp,
Hồi thiên hữu vọng chớ nên sầu.
Tập một: Phật Chủ ân tặng “Tầm Bảo Đồ”
Tiểu Bảo từ nhỏ lớn lên trong Đại Pháp, cả gia đình đều là những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đắc Pháp đã nhiều năm, thông qua việc không ngừng học Pháp và tu tâm, họ đã có lý giải sâu sắc về Đại Pháp. Những trí huệ trong tu luyện đều là do Đại Pháp ban tặng, đều là kết quả của quá trình mỗi ngày tĩnh tâm đọc cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân”.
Một ngày, Tiểu Bảo thấy Phật Chủ đang vẽ một cuốn sách địa đồ khổng lồ, nơi đó có núi non, thác nước, vực sâu, bãi cát nguy hiểm… Mà mỗi cảnh vật đều chứa một điểm sáng. Tiểu Bảo nhìn kỹ và thấy đó là những viên kim cương nhỏ. Tiểu Bảo liền minh bạch rằng đây là một bản đồ tìm kiếm kho báu khổng lồ, được chia thành nhiều phần. Tiểu Bảo cẩn thận xem bản đồ, mỗi nơi có viên kim cương đều được viết một cái tên, đại diện cho bảo vật của ai đang ẩn chứa ở đó. Đây cũng chính là một quan mà người đó phải vượt qua. Nếu đó là bảo vật mà Tiểu Bảo cần tìm, quan đó sẽ ghi là “Tiểu Bảo”; nếu bảo vật là của mẹ, quan đó sẽ ghi là “Bảo Ngọc”; nếu bảo vật là của bố, quan đó sẽ ghi là “Thanh Tùng”.
Phật Chủ vẽ xong bức bản đồ tìm kho báu khổng lồ này, nó lớn phi thường và khó mang theo, do đó Ngài đã chia bản đồ tìm kho báu thành từng trang, từng trang, tạo thành một cuốn sách bản đồ tìm kho báu, một cuốn sách rất dày. Phật Chủ đã ban tặng cuốn bản đồ tìm kho báu này cho gia đình Tiểu Bảo và dặn dò: “Đây là câu chuyện tu luyện của gia đình các con, cũng là quá trình tu bỏ nhân tâm, rất thú vị lại mang đầy màu sắc thần kỳ”.
Tiểu Bảo có được cuốn “Tầm Bảo Đồ” này, cảm thấy vô cùng vui mừng, cậu cẩn thận tìm kiếm lối vào kho báu. Cuối cùng, cậu phát hiện phía dưới của cuốn “Tầm Bảo Đồ” có một cánh cửa màu vàng, trên đó có ghi mấy chữ “Lối vào kho báu”. Lối vào trông giống như một cuốn sách đang mở. Tiểu Bảo tìm kiếm khắp nơi nhưng không thể tìm thấy lối vào giống hệt như trên cuốn “Tầm Bảo Đồ”.
Một buổi sáng, Bảo Ngọc gọi: “Tiểu Bảo, mau dậy đi con, đến giờ học Pháp rồi”. Tiểu Bảo mở mắt, mặc quần áo, rửa tay sạch sẽ, cung kính ngồi vào bàn học và mở cuốn bảo thư “Chuyển Pháp Luân” ra. Tiểu Bảo ngạc nhiên tột độ, cảnh tượng xuất hiện trước mắt sao lại giống hệt như trong cuốn bản đồ tìm kho báu? Tiểu Bảo chợt hiểu ra: Hóa ra, lối vào thế giới tìm kho báu chính là ở trong cuốn bảo thư “Chuyển Pháp Luân”, chỉ cần mở cuốn “Chuyển Pháp Luân” ra, là có thể bước vào thế giới tìm kho báu một cách kỳ diệu.
Mỗi ngày, ba người nhà Thanh Tùng, Bảo Ngọc và Tiểu Bảo đều tĩnh tâm học Pháp, và họ đều đến thế giới tìm kho báu để du hành một vòng… Thực sự thu hoạch được rất nhiều. Sau đây, xin mời quý vị lắng nghe câu chuyện tìm kho báu.
Tập hai: Học Pháp nhập tâm minh bạch Pháp lý
Tiểu Bảo cầm bản đồ tìm kho báu, lật mở trang đầu, thấy ở dưới một vùng nước sâu có chứa bảo vật của Thanh Tùng được cất giấu. Thanh Tùng không chút do dự, nhảy ngay xuống nước sâu, bơi về phía có ánh sáng. Khi gần đến bảo vật, đột nhiên xuất hiện một đám vật chất bẩn thỉu mơ màng, chặn đường của Thanh Tùng lại. Thanh Tùng nhìn kỹ, nhận ra đó là một đám vật chất mơ màng cản trở việc học Pháp nhập tâm. Thanh Tùng ngộ ra: “Trước đây khi học Pháp, mình dễ buồn ngủ, đôi khi còn mơ màng, hóa ra là do đám vật chất mơ màng này đảo loạn. Đây chính là cơ hội tốt để loại bỏ nó”. Thanh Tùng dùng tay không, chỉ vài chiêu đã đánh tan đám vật chất bẩn thỉu này. Sau khi đám vật chất mơ màng biến mất, từ đáy biển trồi lên một chiếc rương báu. Thanh Tùng với lấy chiếc rương báu, cảm thấy nó rất nặng, liền nhanh chóng bơi lên khỏi mặt nước. Tiểu Bảo nhìn thấy Thanh Tùng đã lấy được chiếc rương báu, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, còn Bảo Ngọc vui vẻ nói: “Mau mở chiếc rương báu ra xem bên trong có bảo vật gì”. Thanh Tùng mở chiếc rương báu, bên trong có rất nhiều đồng tiền vàng sáng lấp lánh, trên mỗi đồng tiền có viết hai chữ “Pháp lý”, tượng trưng cho Pháp lý mà Thanh Tùng đã lĩnh hội được trong quá trình học Pháp. Trong chiếc rương báu còn có một số người thủy tinh trong suốt, hình dáng giống hệt Thanh Tùng, chỉ có điều là rất nhỏ, đó chính là thân thể thuần tịnh mà Thanh Tùng đã tu luyện ra. Tuy nhiên, trong đầu của những người thủy tinh này vẫn còn một chút vật chất màu đen, vì tư tưởng vẫn chưa đạt đến trạng thái thuần khiết nhất. Trong chiếc rương báu còn có rất nhiều viên ngọc trai, kim cương, hồng ngọc sáng lấp lánh và nhiều thứ quý giá khác.
Thanh Tùng đã hoàn thành việc tìm kiếm kho báu. Ba người trong gia đình Tiểu Bảo tiếp tục hành trình phía trước, Tiểu Bảo lấy bản đồ tìm kho báu ra, quan sát kỹ và thấy tấm bản đồ trước mắt xuất hiện một ngọn núi dốc, dựng thẳng đứng, trong núi có kho báu mà Tiểu Bảo cần phải tìm kiếm. Ngọn núi dốc dựng đứng giống như hình tam giác vuông. Tiểu Bảo không sợ khó khăn, quyết tâm leo lên núi cao và tìm kiếm kho báu khắp nơi. Khi gần tới đỉnh núi, đột nhiên xuất hiện một con quái vật đá, đầu và mắt của nó được tạo thành từ những viên đá tròn, còn tay, chân và thân hình đều là những khối đá hình trụ. Tiểu Bảo ngộ ra, khi bản thân học Pháp, nhiều lúc cảm giác đầu óc mình giống như một tảng đá, không thể lĩnh hội được Pháp lý. Hóa ra chính con quái vật đá này đang ngăn cản mình lý giải Pháp. Tiểu Bảo nhặt một hòn đá lớn trên núi, ném mạnh vào con quái vật đá, một cánh tay của nó bị đập gãy, những khối đá trụ rơi vãi ra đất, con quái vật đá trở thành một con quái vật đá một tay. Tiểu Bảo nhìn thấy nó vẫn chưa chết, liền bay lên không trung đá một cú mạnh vào con quái vật đá, đá nó rơi xuống núi, nó vỡ thành những mảnh đá lớn nhỏ. Sau khi Tiểu Bảo tiêu diệt con quái vật đá, bảo vật tự động hiện ra. Tiểu Bảo cũng nhận được một chiếc rương báu nặng trĩu. Tiểu Bảo vui mừng cầm bảo vật đi xuống núi, giống như một vị đại tướng quân thắng trận vậy. Bảo Ngọc nhìn thấy Tiểu Bảo thắng lợi trở về, vui mừng nói: “Mau mở chiếc rương báu ra, xem có gì trong đó”. Tiểu Bảo mở chiếc rương báu và nhìn thấy bên trong có rất nhiều đồng tiền vàng dày, hình tròn với lỗ vuông ở giữa, tất cả đều bằng vàng, trên mỗi đồng tiền có hai chữ “Pháp lý”, những đồng tiền này đại biểu cho Pháp lý mà Tiểu Bảo đã lĩnh hội được. Còn có rất nhiều người nhỏ bằng vàng giống hệt Tiểu Bảo, đại biểu cho thân thể vàng kim mà Tiểu Bảo đã tu luyện được, còn có rất nhiều viên kim cương, hồng ngọc, và các vật quý giá khác.
Tiểu Bảo hoàn thành công việc tìm kiếm kho báu. Cả gia đình tiếp tục đi về phía trước. Tiểu Bảo lấy bản đồ tìm kho báu ra và nhìn thấy trên bản đồ hiện lên một cây đại thụ cao chọc trời, đặt trên ngọn cây là một kho báu của Bảo Ngọc. Bảo Ngọc nhìn cây lớn cao vút thông lên tận trời, dường như không thể nhìn thấy ngọn, làm sao leo lên được đây? Bảo Ngọc nhắm mắt lại, dùng chính niệm nghĩ: “Lên!” Và ngay lập tức, Bảo Ngọc đã ở trên cây. Tiểu Bảo và Thanh Tùng ở dưới gốc cây còn đang ngơ ngác, thắc mắc không hiểu sao Bảo Ngọc lại biến mất đột ngột như vậy. Bảo Ngọc ở trên cây nhìn qua nhìn lại, ngó nghiêng xung quanh, lúc đang mải tìm kho báu, đột nhiên từ trên cây bò ra một con sâu lông lớn màu xanh lục rất to và mập. Nó lười biếng đứng chắn đường của Bảo Ngọc. Bảo Ngọc nhận ra ngay đó chính là một con sâu lười. Bảo Ngọc ngộ được rằng: mặc dù mình ít khi cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp, nhưng đôi khi vẫn chưa được siêng năng, học Pháp ít. Bảo Ngọc giơ tay ra, dùng móng tay sắc bén cào một cái, rạch đứt lớp vỏ mềm của con sâu, khiến nó phun ra một dòng nước bẩn rồi rơi xuống đất. Trong khi đó, Thanh Tùng và Tiểu Bảo đang tìm Bảo Ngọc, đột nhiên từ trên cây rơi xuống một con sâu khổng lồ. Thanh Tùng nhìn thấy con sâu giống như một cây xúc xích giăm bông lớn. Tiểu Bảo nói: “Bố tham ăn quá rồi, đó không phải là xúc xích giăm bông đâu, mà là một con sâu đấy”. Thanh Tùng cảm thấy xấu hổ, nhận thức được dục vọng tham ăn của mình.
Bảo Ngọc tiêu diệt con sâu, rồi tiếp tục leo lên ngọn cây. Khi đến ngọn cây, Bảo Ngọc nhìn thấy một quả đào lớn bằng vàng sáng lấp lánh. Bảo Ngọc cẩn thận hái quả đào vàng, thu được món bảo vật cần tìm. Bảo Ngọc liền nghĩ trong đầu: “Xuống!” và ngay lập tức, Bảo Ngọc từ trên cây nhảy xuống, mang theo quả đào vàng lớn. Khi Bảo Ngọc xuống đến đất, con sâu đã chết tự động biến mất. Bảo Ngọc đặt quả đào vàng xuống đất và nói: “Mở!” Quả đào vàng tự động mở ra, và bên trong xuất hiện rất nhiều loại trái cây, nào là đào vàng, táo vàng, quất vàng, sầu riêng vàng, dừa vàng, chuối vàng, và còn nhiều loại trái cây vàng khác. Tất cả những quả và trái cây vàng này đều được tạo thành từ năng lượng cứng, không thể ăn, và chúng tượng trưng cho thành quả trong việc học Pháp của Bảo Ngọc.
Hành trình tìm bảo vật trong trang đầu tiên của cuốn “Tầm Bảo Đồ” đã kết thúc.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/149752
Ngày đăng: 08-01-2025
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.