Câu chuyện cổ tích dài tập: Tầm Bảo du ký (4)
Tác giả: Bảo Ngọc chỉnh lý
[ChanhKien.org]
Trang thứ ba của “Tầm Bảo du ký”: Vứt bỏ hiện đại hóa
Tóm tắt: Xã hội nhân loại tiến nhập vào thời đại điện tử, mọi người trôi theo trào lưu trượt dốc một cách vô thức, trong khi thỏa mãn dục vọng của bản thân, họ càng ngày càng xa rời Đạo, lại lầm tưởng rằng đây là tiến bộ khoa học, mà không biết rằng hết thảy đều là do quái vật ngoài hành tinh cưỡng ép cấp cho nhân loại, nhằm chiếm hữu và thao túng nhân loại,…
Chỉ khi nhân loại vứt bỏ những quan niệm biến dị hiện đại, không chấp trước vào khoa học, truyền thừa văn minh 5000 năm cổ xưa của Trung Hoa, trọng đức hành thiện, trân quý văn hóa Thần truyền chân chính mà Đại Pháp khai sáng cho nhân loại, thì nhân loại mới có thể đi đến tương lai quang minh và tốt đẹp hơn.
Hai bài thơ cảm ngộ của đệ tử:
(1) Vứt bỏ hiện đại hóa
Rực rỡ muôn màu mê tâm trí,
Phóng hạ chấp trước quy chính đạo.
Pháp như suối ngọt nhuận chúng sinh,
Thân tâm tịnh hóa Phật quang chiếu.
(2) Hưng Hoa Hạ
Nhân loại mạt kiếp nan độ hóa,
Chấp mê khoa kỹ tâm xơ cứng.
Tiến hóa tà thuyết hại chúng sinh,
Duyên quy Đại Pháp hưng Hoa Hạ.
Tập một: Tiểu Bảo đại náo sảnh trò chơi ma quái
Tiểu Bảo quan sát Tầm Bảo Đồ, nhìn thấy rất nhiều bánh răng lớn, máy tính, và máy móc xác sống, toàn bộ đều là những quái vật máy móc hiện đại hóa. Bảo đồ nói: “Trong trang này, cần phải bước vào thế giới hiện đại hóa, nhận rõ sự nguy hại của quái vật ngoài hành tinh đối với nhân loại, và loại bỏ sự ỷ lại, chấp trước vào chúng”.
Tầm Bảo Đồ hiển thị rằng phía trước là một sảnh trò chơi ma quái, nơi cất giấu bảo vật của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo có chút do dự: “Một nơi tệ hại như thế này, có nên vào không nhỉ?” Tầm Bảo Đồ nói: “Ở đây có báu vật mà bạn đang tìm kiếm, nhanh bước vào đi!” Nghe vậy, Tiểu Bảo không chần chừ nữa liền tiến vào. Vừa đi được vài bước, chưa kịp bước vào cổng chính, đã nghe tiếng gọi ma quái run rẩy: “Hoan nghênh quý khách!” Tiểu Bảo giật mình, sợ quá vội lùi lại. Bảo Ngọc nói: “Đừng sợ, lao vào đi!” Tiểu Bảo lấy hết can đảm xông vào, không ngừng múa thanh Bảo Ngọc Đao để tiếp thêm dũng khí cho mình. Trong lòng Tiểu Bảo nghĩ: “Đây chẳng phải là tâm sợ hãi sao?” Thế là, Tiểu Bảo lập tức tra Bảo Ngọc Đao vào vỏ, tâm thái trở nên thản đãng. Lúc này, toàn bộ ánh đèn trắng trong sảnh trò chơi ma quái bật sáng, rất chói mắt. Tiểu Bảo nhìn kỹ thì thấy các máy trò chơi điện tử đều được bật lên, màn hình phát ra những hình ảnh trò chơi rực rỡ đầy hấp dẫn. Lúc này, tiểu quỷ phụ trách quản lý trò chơi điện tử nói: “Mau đến đây đi! Mau đến đây chơi nào!” Nhưng Tiểu Bảo như không nghe thấy gì, tiếp tục gia cường chính niệm của mình, truyền năng lượng chính diện vào thanh Bảo Ngọc Đao, sau đó, Tiểu Bảo bất ngờ rút đao ra, “xoẹt” một tiếng, chém bay đầu con tiểu quỷ trông coi trò chơi. Tiểu Bảo quan sát sảnh trò chơi ma quái xung quanh, phát ra chính niệm cường đại: “Toàn bộ nổ tung!” Chỉ trong chớp mắt, sảnh trò chơi ma quái hoàn toàn bị phá hủy.
Bảo vật của Tiểu Bảo đã xuất hiện, trên bầu trời bay xuống mấy chữ lớn vàng kim: “Buông bỏ chấp trước vào trò chơi điện tử”. Phật Chủ còn ban tặng cho Tiểu Bảo một người tí hon dọn dẹp trò chơi điện tử, phụ trách thanh lý những vật chất bẩn của chứng nghiện trò chơi điện tử.
Tập hai: Thanh trừ cỗ máy ma quỷ
Thanh Tùng, Bảo Ngọc và Tiểu Bảo tiếp tục tiến về phía trước. Tầm Bảo Đồ hiển thị phía trước sẽ xuất hiện một cỗ máy ma quỷ, và sau khi tiêu diệt được cỗ máy ma quỷ này, bảo vật của Bảo Ngọc sẽ xuất hiện. Bảo Ngọc nhìn thấy đó là một chiếc máy tính cũ, các linh kiện bên trong đều gỉ sét, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc. Bảo Ngọc nhìn kỹ hơn, nhận ra đây chính là chiếc máy tính cũ mà ngày trước Thanh Tùng từng dùng để chơi trò chơi điện tử. Bảo Ngọc chính niệm nghĩ: “Nổ tung!” Toàn bộ linh kiện của chiếc máy tính tiêu tan.
Khi chiếc máy tính cũ hoàn toàn vỡ tan, bảo vật đột nhiên xuất hiện, đó là một chiếc máy tính mới với vỏ ngoài bằng kim cương, tỏa sáng lấp lánh. Các linh kiện và bánh răng bên trong đều bằng vàng, chiếc máy tính này chính là chiếc máy tính mà Bảo Ngọc hiện đang dùng để viết các bài viết chứng thực Đại Pháp. Chiếc máy tính kim cương trông rất lớn, làm thế nào để mang đi nhỉ? Bảo Ngọc chính niệm nghĩ: “Thu nhỏ”, chiếc máy tính ngay lập tức thu nhỏ lại, Bảo Ngọc dễ dàng cầm bảo vật mang về. Tiểu Bảo thấy vậy, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại có chiếc máy tính nhỏ thế này ạ?” Bảo Ngọc đáp: “Vì để tiện mang theo mới biến nó nhỏ lại. Chỉ cần nói một tiếng ‘biến lớn’ là nó sẽ trở lại kích thước ban đầu”. Nghe vậy, Tiểu Bảo liền thử nói một câu: “Biến lớn!” Nhưng chiếc máy tính kim cương không nghe theo lệnh của Tiểu Bảo. Bảo Ngọc nói: “Bảo vật chỉ nghe theo lệnh của chủ nhân mà thôi”.
Tập ba: Thanh trừ máy in ma tính
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra xem và thấy phía trước xuất hiện rất nhiều máy in cũ hình khối vuông. Đây là quan mà Thanh Tùng cần vượt qua. Thanh Tùng nghĩ: “Chẳng lẽ phải đập nát chúng sao?” Ban đầu có chút do dự, nhưng rồi nghĩ lại: “Có lẽ nên sửa chữa chúng thì đúng hơn”. Thanh Tùng liền nhanh chóng tìm một chiếc tua vít để chuẩn bị sửa chữa. Đúng lúc này, Bảo Ngọc nhận thấy những chiếc máy in cũ ấy bỗng trừng mắt lên đầy vẻ giận dữ. Những khối vuông này trông có vẻ là những chiếc máy in cũ kỹ, nhưng thực chất, đó là những con ma tới để can nhiễu việc sửa chữa máy in. Bảo Ngọc lập tức nhắc nhở Thanh Tùng: “Chúng là ma, cần phải thanh trừ chúng mới đúng”. Thanh Tùng cũng nhận ra trò lừa của ma quỷ, liền tung hai cú đấm mạnh mẽ, khiến những chiếc máy in cũ vỡ tan thành từng mảnh.
Lúc này, từ phía sau xuất hiện rất nhiều máy in thực sự cần được sửa chữa. Miệng chúng còn hô lên: “Sửa nhanh đi! Sửa nhanh đi!” Thanh Tùng thu gọn những chiếc máy in cần sửa này lại. Phật Chủ lại ban cho Thanh Tùng một bộ bảo vật, đó là một hộp công cụ. Bên trong hộp chứa đủ các loại dụng cụ để sửa chữa máy in, tất cả đều được làm bằng vàng, tỏa ánh vàng kim lấp lánh.
Tập bốn: Buông bỏ chấp trước vào điện thoại
Tiểu Bảo xem Tầm Bảo Đồ và thấy trong bản đồ hiển thị phải buông bỏ chấp trước vào điện thoại, là quan mà Tiểu Bảo cần vượt qua. Tiểu Bảo dũng cảm tiến lên phía trước, lúc này, một chiếc điện thoại khổng lồ bước đến, không ngừng hét lớn với Tiểu Bảo: “Mau đến đây chấp trước ta đi! Mau đến đây chấp trước ta đi!” Nó đồng thời còn giơ hai móng vuốt lên, chính là hai sợi dây điện. Nghe những lời của chiếc điện thoại, Tiểu Bảo cảm thấy đầu óc như bị thôi miên, có chút mơ hồ. Tiểu Bảo định thần lại, trong lòng nghĩ: “Không thể để nó mê hoặc mình!” Tiểu Bảo lập tức rút thanh Bảo Ngọc Đao ra, đâm một nhát xuyên qua vỏ cứng của chiếc điện thoại. Nhưng chỉ trong tích tắc, vỏ cứng của chiếc điện thoại lại tự phục hồi như ban đầu. Tiểu Bảo nhìn thấy vậy, nghĩ: “Vẫn không thể tiêu diệt được chiếc điện thoại lớn này, phải làm sao đây?” Thế là Tiểu Bảo liền hét lớn với chiếc điện thoại: “Câm miệng!” rồi tiếp tục hô một tiếng: “Định!” Chiếc điện thoại lập tức im bặt, không còn kêu gào nữa, Tiểu Bảo giơ Bảo Ngọc Đao lên, đâm mạnh một nhát nữa vào chiếc điện thoại, làm vỡ lớp vỏ cứng bên ngoài. Sau đó, Tiểu Bảo nhanh chóng phá hủy toàn bộ linh kiện bên trong. Lúc đó, con quỷ điều khiển chiếc điện thoại định bỏ chạy, nhưng Tiểu Bảo kịp thời tung một cú đá khiến tiểu quỷ bị đạp chết. Chiếc điện thoại khổng lồ vỡ tan, bị phá hủy hoàn toàn.
Bảo vật của Tiểu Bảo từ trên thiên không bay xuống. Đó là một chai dung dịch làm sạch với hình dáng rất đặc biệt: chai được tạo hình như một người tí hon, trên lưng đeo một chiếc bình giống bình phun thuốc trừ sâu. Đáy bình nối với một vòi phun, bên trong chứa đầy năng lượng, năng lượng này chuyên dùng để thanh lý chấp trước vào điện thoại.
Tập năm: Thanh trừ ma trong thung lũng Dùi Nhọn
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ quan sát, thấy phía trước là thung lũng Dùi Nhọn, và lần vượt quan này dành cho Thanh Tùng. Thanh Tùng vung chưởng, hai tay đấm vào nhau, lao lên phía trước. Bức tường của hang động đầy những chiếc dùi nhọn dài, san sát nhau, muốn tiến vào sơn động gần như không có lối đi. Tuy nhiên, lần này, Thanh Tùng phải vào bên trong hang động mới có thể lấy được bảo vật.
Mỗi chiếc dùi nhọn đều trừng mắt đầy phẫn nộ, lộ ra vẻ mặt hung tợn. Thanh Tùng vừa tung chưởng đấm, vừa xông vào trong hang động, những chiếc dùi nhọn bị đấm vào đều bị đánh cong. Thanh Tùng cứ thế chạy đến tận cuối hang, nhìn thấy bảo vật của mình, đó là một chiếc máy in màu vàng kim, trên thân máy khắc hai chữ “Thành công!”. Thanh Tùng vui mừng mang báu vật ra ngoài. Bảo Ngọc khen: “Sửa máy in thì Thanh Tùng rất thạo, lần vượt quan này thật tuyệt! Lần sau anh cố gắng nữa nhé!”
Tập sáu: Thanh trừ máy tính lười biếng
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra xem, bản đồ hiển thị phía trước ở trong nước có một con quái vật hiện đại đang cản trở trí tưởng tượng, đó chính là một chiếc máy tính lười biếng. Lần này, Tiểu Bảo sẽ tiêu diệt chiếc máy tính lười biếng này để phát huy trí tưởng tượng và năng lực sáng tạo của mình.
Tiểu Bảo nhảy xuống nước và nhìn thấy chiếc máy tính lười biếng, mắt nó không muốn mở ra, hai dây điện rủ xuống chính là tay của nó. Thân hình chiếc máy tính béo phì, di chuyển thường xuyên kéo lê trên mặt đất. Khi chiếc máy tính lười biếng nhìn thấy Tiểu Bảo tiến vào, nó nghĩ: “Kẻ xâm lược đến rồi”. Máy tính lười biếng vươn tay giống như dây điện, vung vài lần, hút một chút nước vào, rồi tay nó bắt đầu có điện, nó muốn đánh điện vào Tiểu Bảo. Tiểu Bảo lập tức rút thanh Bảo Ngọc Đao ra, một đao chém đứt hai dây điện của chiếc máy tính. Tuy nhiên, ngay lập tức, chiếc máy tính lười biếng lại mọc ra hai dây điện mới. Tiểu Bảo chính niệm nghĩ: “Dây điện đứt!” Hai dây điện lập tức đứt ngay. Tiểu Bảo giơ Bảo Ngọc Đao lên, một đao chọc vào mắt chiếc máy tính, mắt nó lập tức bị mù, không nhìn thấy gì nữa. Tiểu Bảo liên tục chọc thêm vài đao, phá hủy hết các linh kiện trong cơ thể chiếc máy tính. Cuối cùng, chiếc máy tính lười biếng đã chết.
Bảo vật của Tiểu Bảo từ dưới đáy nước nổi lên, đó là một chiếc Liên Tử Chùy (chùy dây xích), đầu chùy giống như một khuôn mặt béo, nặng trịch và còn có mắt, mũi, miệng. Liên Tử Chùy còn biết nói, nó nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, đợi khi biết dùng thì dùng”. Tiểu Bảo rất vất vả mới mang được Liên Tử Chùy lên khỏi mặt nước. Thanh Tùng nhìn thấy Liên Tử Chùy của Tiểu Bảo cảm thấy rất tò mò, nói: “Để ta nâng thử xem, xem nó nặng thế nào?”
Lần này thuận lợi tiêu diệt chiếc máy tính lười biếng, Tiểu Bảo ngộ ra rằng chính chiếc máy tính lười biếng này đã ngăn cản mình suy nghĩ, làm cho tư duy trở nên lười biếng, cản trở mình phát huy trí tưởng tượng.
Tập bảy: Tiêu diệt “hoại từ thi nhân”
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra xem, thấy rằng phía trước ở dưới vách núi có hai “hoại từ thi nhân” (nhà thơ với những từ ngữ xấu) – đây là quan mà Bảo Ngọc phải vượt qua. Bảo Ngọc từng học viết thơ Đường, mặc dù có thể viết đúng quy tắc bằng trắc, nhưng lời văn không đẹp, nghĩa từ nông cạn, không có chiều sâu, đôi khi còn khá dung tục. Thực chất, chính là do hai “hoại từ thi nhân” này đã liên tục phát những từ ngữ xấu vào trong đầu Bảo Ngọc tạo thành. Bảo Ngọc nhìn thấy hai “hoại từ thi nhân” với cơ thể đen đen, đang đứng trên một tảng đá ở sườn núi. Bảo Ngọc rút thanh kiếm Kim Cương ra và chĩa vào chúng. Khi thanh kiếm gần chạm vào hai “hoại từ thi nhân”, chúng bất ngờ ẩn thân. Thanh kiếm Kim Cương của Bảo Ngọc chỉ đâm vào tảng đá. Bảo Ngọc đứng trên tảng đá, không biết hai “hoại từ thi nhân” đã trốn đâu mất. Bảo Ngọc tìm kỹ nhận thấy trên vách núi có một động nhỏ, “hoại từ thi nhân” đã thu nhỏ cơ thể lại, ẩn mình ở đó. Bảo Ngọc chính niệm nghĩ: “Nổ tung!” Ngay lập tức, vách núi bị phá vỡ, Bảo Ngọc vung thanh kiếm Kim Cương lên, đâm mạnh một kiếm, tiêu diệt một “hoại từ thi nhân”. Tuy nhiên, “hoại từ thi nhân” còn lại bất ngờ biến lớn, đứng ở dưới chân vách núi, thân hình vươn ra ngoài, che lấp cả vách núi. Thanh Tùng đang ở phía trên vách, nhìn thấy con ma ló đầu ra, liền vung tay đấm vài cú mạnh vào nó.
Bảo Ngọc vội vàng lấy báu vật của mình là “hảo từ thi nhân” (nhà thơ với từ ngữ đẹp) ra. Ban đầu có hai “hảo từ thi nhân”, cơ thể họ toàn bằng vàng kim, và miệng họ nói ra đều là những từ tốt đẹp. Chỉ khi Bảo Ngọc có được hai “hảo từ thi nhân” này, mới có thể viết ra những bài thơ tuyệt vời hơn. Lần này, Bảo Ngọc chỉ lấy được một “hảo từ thi nhân”, còn một “hảo từ thi nhân” tốt hơn nữa, Bảo Ngọc vẫn chưa lấy được. Lúc này, Tầm Bảo Đồ hiện ra hai chữ: “Chờ tiếp”.
Mấy ngày sau, Bảo Ngọc muốn làm thơ, nhưng “hoại từ thi nhân” lại bắt đầu phát những từ xấu vào Bảo Ngọc, khiến trong đầu Bảo Ngọc xuất hiện những từ ngữ thô tục, không dễ nghe. Bảo Ngọc nhận thấy “hoại từ thi nhân” lại đến đảo loạn, liền nhanh chóng vung thanh kiếm Kim Cương, chém đứt một chân của nó. Bảo Ngọc vội vàng chạy đi, sợ bị những từ xấu làm ô nhiễm mình. Chỉ cần Bảo Ngọc tiêu diệt một phần của “hoại từ thi nhân”, sẽ thu thập được thêm một số từ hay.
Qua một thời gian sau, Bảo Ngọc lại đi tiêu diệt “hoại từ thi nhân”, lần này, Bảo Ngọc rút cung tên, nhắm chuẩn vào một cánh tay của “hoại từ thi nhân”, và bắn một mũi tên tới, làm đứt cánh tay của nó. Bảo Ngọc định rút tên để tiếp tục bắn, nhưng không rút được tên ra. Vì Bảo Ngọc vẫn còn một số khuyết điểm chưa sửa chữa, vẫn chưa tu tốt bản thân, nên mũi tên không thể rút ra được, “hoại từ thi nhân” tạm thời chỉ bị tiêu diệt đến mức độ này. Khi Bảo Ngọc càng tinh tấn trong tu luyện bản thân, cô bình thường chú ý tu khẩu hơn, ít nói lời vô ích, lúc nói cũng giữ tâm thái thiện lương và tốt đẹp hơn. Chỉ có không ngừng yêu cầu bản thân như vậy, mới có thể đắc được “hảo từ thi nhân” còn lại, “hoại từ thi nhân” mới bị tiêu diệt triệt để. Cô mong chờ ngày mình có thể viết ra những bài thơ tuyệt vời…
Tập tám: Cải tạo máy móc hiện đại
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra xem, trong bản đồ hiển thị cần phải cải tạo các máy móc hiện đại hóa, đây là quan mà Tiểu Bảo phải vượt qua. Tiểu Bảo nhìn thấy các loại máy móc đều đang thải ra khí thải và nước thải. Tiểu Bảo có chút lúng túng, phải cải tạo thế nào đây? Liệu có phải đập tan các máy móc, biến chúng thành đống sắt vụn không? Bảo Ngọc thấy Tiểu Bảo do dự không quyết, liền đến gần xem sao, Bảo Ngọc nhắc nhở Tiểu Bảo: “Con phải dùng chính niệm!” Tiểu Bảo dùng chính niệm nghĩ: “Biến!” Những máy móc hiện đại đều trở nên nhân tính hóa, ví dụ như: tivi, máy giặt, máy in ở nhà Tiểu Bảo đều biến thành hình dạng giống như một người tí hon, có chút giống những nhân vật trong hoạt hình, có mắt, mũi, miệng, và còn biết nói chuyện. Người tí hon tivi có phần bụng là một màn hình huỳnh quang lớn, có hình ảnh hiện ra; người tí hon máy giặt thì cơ thể chắc khỏe, rất giống với thùng giặt của máy giặt.
Tất cả các máy móc hiện đại đều được cải tạo thành nhân tính hóa, không còn là những máy móc do quái vật ngoài hành tinh tạo ra nữa. Một số máy móc còn trở thành công cụ để chứng thực Pháp, ví dụ: máy in…
Tập chín: Tiêu diệt chiếc đĩa đen tạo thành từ những tư tưởng phụ diện
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra xem, ở phía trước có một chiếc đĩa đen bay trên không, là do những tư tưởng phụ diện của tiểu quỷ tạo thành, đây là quan mà Tiểu Bảo phải vượt qua. Tiểu Bảo bước trên đám mây trắng giữa trời, dùng thanh Bảo Ngọc Đao tấn công chiếc đĩa đen. Tiểu Bảo đâm một nhát vào chiếc đĩa đen, ngay lập tức nó lại khép lại, đâm thêm một nhát nữa, nó lại khép lại, lặp đi lặp lại nhiều lần. Tiểu Bảo nghĩ thầm: “Dù có đánh thế nào cũng không thể đánh vỡ nó”. Tiểu Bảo lập tức nhận ra rằng niệm đầu vừa rồi không phải chính niệm, mà là tư tưởng phụ diện. Tiểu Bảo tập trung chính niệm, nghĩ đến chữ “Diệt!” và ngay lập tức chiếc đĩa đen nổ tung.
Phật Chủ ban cho Tiểu Bảo một món bảo vật, đó là một đám mây trắng nhỏ có cánh, có mắt, có thể giúp Tiểu Bảo bay tới lui và khiến tư tưởng của Tiểu Bảo trở nên thuần khiết như những đám mây trắng.
Tập mười: Tiêu diệt quái vật dơi làm bằng máy
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra xem, phía trước bầu trời lại xuất hiện một đám quái vật dơi máy (dơi làm bằng máy), chúng liên tục phát ra sóng âm màu đen (đại diện cho những lời nói tục tĩu, thô lỗ trong cuộc sống hàng ngày). Đây là quan mà Bảo Ngọc phải vượt qua. Bảo Ngọc rút thanh kiếm Kim Cương, vung vài nhát kiếm, khiến lũ quái vật dơi bỏ chạy. Một số trốn vào trong hang động, số khác trốn sau những tảng đá. Bảo Ngọc có đôi mắt rất sắc bén, cô cầm thanh kiếm Kim Cương lên, chém chỗ nào chuẩn chỗ đó. Chỉ trong chốc lát, Bảo Ngọc đã tiêu diệt hết lũ quái vật dơi làm bằng máy kia.
Vì Bảo Ngọc trong quá trình tu luyện thường xuyên hướng nội tìm, nên đôi mắt trở nên vô cùng sắc bén, vì vậy có thể nhanh chóng tiêu diệt lũ dơi máy này. Bảo Ngọc cũng luôn cảnh giác bản thân, không nói những lời không tốt và thô tục nữa, lúc bình thường cũng chú ý tu khẩu nhiều hơn.
Sau lần tiêu diệt trừ ma này, Phật Chủ ban cho Bảo Ngọc một cây cung và một ống tên, bên trong có rất nhiều mũi tên. Chỉ cần liên tục học Pháp, mũi tên sẽ ngày càng nhiều, dùng không bao giờ hết. Phật Chủ còn ban cho Bảo Ngọc một đôi cánh vàng kim.
Tập mười một: Tiêu diệt quái vật cua làm bằng máy
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra xem, phía trước sẽ gặp một con quái vật cua máy, đây là quan mà Thanh Tùng phải vượt qua. Một khi bị quái vật cua máy can nhiễu, tư duy sẽ trở nên máy móc, học thuộc lòng cũng trở nên máy móc, chỉ là học thuộc theo kiểu học gạo đối phó chứ không phải học thuộc mà hiểu được, hơn nữa, bộ não bị máy móc hóa cũng trở nên cứng nhắc và chậm chạp. Thanh Tùng vung chưởng, hai chưởng đánh trúng mắt quái vật cua máy, khiến quái vật cua không thể nhìn thấy gì nữa nên bị va đập loạn xạ khắp nơi. Thanh Tùng lại tiếp tục đấm đá, làm gãy bốn chân của quái vật cua máy khiến nó ngã xuống đất. Thanh Tùng lại đánh mạnh vào lưng của quái vật cua máy vài cú, các bộ phận trong cơ thể nó vỡ vụn hoàn toàn, quái vật cua máy đã chết.
Phật Chủ ban cho Thanh Tùng một chai đựng chất làm mềm, chai có hình dạng của một người tí hon, trên đầu có một vòi phun. Chai chứa năng lượng làm mềm, khi phun năng lượng lên đầu, năng lượng sẽ thấm vào bộ não, giúp làm mềm bộ não, ngăn chặn bộ não bị cứng nhắc và máy móc trong khi làm việc.
Tập mười hai: Sông Cá Voi
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra xem, phía trước là sông Cá Voi, trong sông có món bảo vật của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo nhìn thấy, trong sông có rất nhiều cá voi đang bơi, chúng hành động vụng về và rất máy móc, mắt phát ra ánh sáng dữ tợn. Tiểu Bảo nhảy lên lưng một con cá voi, con cá voi co mình lại rồi lại đột ngột vươn ra, mũi phun ra một luồng nước mạnh, hướng thẳng về phía Tiểu Bảo. Tiểu Bảo không cẩn thận trượt khỏi lưng cá voi. Tiểu Bảo nhìn thấy lỗ mũi của cá voi rất to, liền đưa ngón tay vào trong, gãi vào lỗ mũi của cá voi. Cá voi cảm thấy rất ngứa, thân thể nó rung lắc mạnh. Tiểu Bảo nhân cơ hội rút thanh Bảo Ngọc Đao, đâm một nhát vào đuôi cá voi. Vây cá của nó vươn ra như hai bàn tay, bắt được Tiểu Bảo. Tiểu Bảo dùng chính niệm nghĩ: “Biến thân thể thành nhỏ!” và lập tức thân thể Tiểu Bảo trở nên rất nhỏ. Cá voi cảm thấy khó hiểu: “Sao vừa mới bắt được nó mà đã thoát rồi?” Vây cá của nó thả lỏng, Tiểu Bảo lại nhân cơ hội rút thanh Bảo Ngọc Đao, đâm một nhát vào tim cá voi. Cá voi bị tiêu diệt.
Bảo vật của Tiểu Bảo nổi lên từ đáy sông, đó là một bình “Hồ Lô Đan”. Khi ăn những viên tiên đan trí huệ này, bộ não sẽ trở nên có trí huệ, tư duy nhanh nhạy, tư tưởng không còn máy móc hay cứng nhắc nữa.
Tập mười ba: Tiêu diệt quả óc chó máy
Tiểu Bảo mở Tầm Bảo Đồ ra xem, phía trước xuất hiện một quả óc chó máy, Thanh Tùng quyết định tiêu diệt nó. Thanh Tùng vươn tay ra đòn quyền, xông về phía quả óc chó máy. Quả óc chó máy có hai chiếc chân nhỏ, thân hình mập mạp và tròn trịa, tay cầm một cây thiền trượng óc chó, trên đầu cây thiền trượng có một quả óc chó màu tím đen. Khi quả óc chó máy thấy Thanh Tùng đột nhiên lao tới, tay nó giơ cây thiền trượng lên và vung vài cái xuống mặt đất. Quả óc chó màu tím đen phát ra rất nhiều binh lính quả óc chó, mỗi binh lính cầm một cây đinh ba, lao về phía Thanh Tùng để đâm. Thanh Tùng vung nắm đấm, một đấm đánh ngã một binh lính, chỉ trong chốc lát đã tiêu diệt hết tất cả binh lính quả óc chó.
Quả óc chó máy thấy hết binh lính đã chết, vội vã vung cây thiền trượng, chuẩn bị triệu hồi thêm binh lính hạt óc chó. Thanh Tùng nhanh tay nhanh mắt, chạy lên giật lấy cây thiền trượng, bẻ nó gãy làm hai khúc. Quả óc chó tím trên đầu cây gậy cũng bị Thanh Tùng đập vỡ, lộ ra một nhân hạt óc chó đen, rất cứng. Quả óc chó máy thấy binh lính đã chết, cây thiền trượng cũng bị bẻ gãy, chỉ còn cách dùng tay không đối địch. Thanh Tùng vung nắm đấm, đấm mạnh vào bụng của hạt óc chó máy. Một lớp vỏ bị đập vỡ, nhưng bên trong vẫn còn một lớp vỏ khác. Thanh Tùng tiếp tục đấm, liên tiếp phá vỡ nhiều lớp vỏ hạt óc chó, nhưng vẫn chưa hết, anh nghĩ: “Sao cứ toàn là vỏ quả óc chó vậy?” Có chút mất tín tâm, nhưng Thanh Tùng lập tức khôi phục lại chính niệm, kỳ thực nó là đến để làm hao mòn tín tâm của mình. Thanh Tùng tiếp tục đánh, sau khi đập vỡ rất nhiều lớp vỏ quả óc chó, cuối cùng cũng đến được nhân hạt óc chó cực kỳ cứng ở bên trong. Ai ăn phải nó sẽ khiến đầu óc trở nên cứng nhắc và chậm chạp. Thanh Tùng vội vàng ném nhân hạt óc chó cứng đi.
Bảo vật của Thanh Tùng từ trên trời giáng xuống, là một quả óc chó vàng kim tươi ngon. Thanh Tùng ăn nhân hạt óc chó vàng kim trong đó, đầu óc không còn cứng nhắc nữa, năng lực lý giải Pháp cũng được tăng cường. Phật Chủ còn ban cho Thanh Tùng một pháp khí trừ ma – Tam Tiết Côn (cây gậy ba đoạn). Cây Tam Tiết Côn rất có trí huệ, còn là một vật sống, tự thân có thể trảm yêu trừ ma. Nếu chính niệm của Thanh Tùng mạnh hơn nữa, Tam Tiết Côn còn có thể tiếp tục phát triển, biến thành Tứ Tiết Côn, Ngũ Tiết Côn…
Hành trình tìm bảo vật trong trang thứ ba của cuốn “Tầm Bảo Đồ” đã được hoàn thành.
Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/149959
Ngày đăng: 16-01-2025
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.