Tiểu thuyết: Trùng sinh (2)
Tác giả: Tân Minh
[ChanhKien.org]
Hồi thứ ba: Phước ba đời
Tổ tiên của Liễu Thành Âm đều là người tốt, bà cố và bà của cậu từ thiện thương người, còn giỏi châm cứu, bình thường đều giúp hàng xóm trị vài bệnh vặt, nói như người trong thôn thì họ đều đang tích đức. Cũng có lẽ vì vậy mà vận may của cậu đang dần đến.
Vào trưa hôm ấy khi Liễu Thành Âm tan làm. Vốn dĩ cậu thích đọc sách, nhưng đến lúc về nhà thì như bị một luồng lực nào đó kéo đi khiến cậu vào tiệm sách trong trấn. Cậu vừa vào đến cửa tiệm liền bị thu hút bởi một cuốn sách.
Bìa sách màu xanh có một vị sư phụ mặc trang phục luyện công màu vàng kim ngồi đả tọa trên đài sen, trông rất thần thánh. Cậu nhờ nhân viên của tiệm lấy sách qua, rồi ngồi trên ghế bắt đầu xem một cách cẩn thận. “Phật gia tu trì Đại Pháp”? Đây chẳng phải phương pháp tu luyện Phật gia mà bản thân hằng mơ ước hay sao? Càng xem nhập tâm, cậu càng phát hiện bao nhiêu khúc mắc không thể giải đáp mà cậu đã từng suy nghĩ trong lòng bao năm qua đột nhiên sáng tỏ, cậu minh bạch rất nhiều điều. “Khởi nguồn của nhân loại… Chân, Thiện, Nhẫn…” Lúc này, cậu cảm thấy có một sự liên kết thâm sâu giữa “Chân, Thiện, Nhẫn” với bản nguyên sinh mệnh mình, một nguyên tố rất xa xưa bắt đầu cộng hưởng và đi vào phần sâu thẳm của sinh mệnh cậu.
Khi cậu lật tới trang cuối, mới phát hiện bản thân đã say sưa đọc gần nửa giờ đồng hồ rồi, liền mau chóng mua cuốn sách rồi hoan hỷ vui sướng đi về nhà.
Lúc đó niềm hạnh phúc tột độ khi phát hiện ra chân lý khiến cậu thậm chí còn muốn bắc loa lớn nói với tất cả mọi người trên thế giới rằng : “Mau đến đây xem, đây chính là chân lý, mọi người hãy luyện Pháp Luân Công, chúng ta rồi sẽ quay trở về gia viên tốt đẹp của mình!”
Thế là cậu quay về nói với bác mình, nói ra suy nghĩ của mình, người bác xem cẩn thận, rồi cười nói : “Bác nhiều tuổi rồi, xem hiểu không nhiều, đợi cháu tu thành rồi, bác sẽ lại tu”. Cậu không còn lạ gì lời từ chối ấy nữa. Nhưng đối với Liễu Thành Âm mà nói thì điều đó bằng như sự khích lệ bản thân vậy, lúc đó còn chưa ăn cơm, cậu đã bắt đầu đối chiếu đồ hình tự học rồi.
Sau đó, lúc ăn cơm cậu đã kể cho mẹ biết. Không ngoài dự đoán, mẹ nhìn cậu một cách e sợ: “Quốc gia cho phép luyện môn này sao? Đây là phong kiến mê tín, tương lai nhà nước nhất định sẽ trấn áp”. Liễu Thành Âm cười ha hả: “Không thể nào, sách này dạy làm người tốt, là ấn phẩm chính quy quốc gia đó”.
Như phía trước đề cập đến, lúc này bệnh viêm dạ dày và ho đang hành hạ cậu, cậu liền hạ quyết tâm dừng hẳn thuốc thang trị liệu, thành tâm tu luyện thì bệnh tự nhiên sẽ khỏi. Tối đó, cậu ở văn phòng tắt đèn bắt đầu luyện công.
Lần đầu tiên luyện bài động tác thứ nhất, cậu cảm thấy đằng sau như có người kéo cánh tay của mình, nhưng ai ở phía sau? Đâu có người nào! Cũng không phải ảo giác. Lần thứ hai làm động tác, cảm giác vẫn mạnh mẽ như cũ, cậu hiểu ra đây chính là khí cảm được nói đến trong các tiểu thuyết võ hiệp, cũng tức là dòng năng lượng. Luyện mỗi động tác thì đều có cảm giác năng lượng rất mạnh, đều là những hiện tượng cậu chưa từng trải qua trước đây khi luyện các khí công khác khiến cậu không khỏi mừng thầm: “Đây quả đúng là Đại Pháp Phật gia chân chính!”
Kể từ ngày đó, cậu cũng không còn trị liệu bằng thuốc nữa, một tuần sau, cơn ho dữ dội tự nhiên mà hết, khiến cậu càng tăng thêm tín tâm, có điều phần bụng mặc dù thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn còn đau. Liễu Thành Âm nghĩ nếu đã khỏi ho rồi thì còn bệnh gì không thể khỏi? Nhất định phải tin vào Sư phụ, tin vào Đại Pháp.
Đúng như dự đoán, mấy tháng sau, cơn đau bụng và mất ngủ không biết tự lúc nào mà hết, bệnh mà hồi nhỏ cứ đến mùa đông là đầu gối lại đau âm ỉ cũng khỏi hẳn rồi, triệu chứng viêm mũi ngày trước cũng gần như biến mất, cậu thật sự cảm thụ được cảm giác nhẹ nhõm của một thân thể không bệnh tật.
Lúc này dòng năng lượng chạy trong người cậu đã rất mạnh mẽ, đặc biệt khi ngồi xổm, cảm giác bên trong thân thể khi thì như dời sông lấp biển, khi thì như thác đổ. Trong một tháng, cậu đột nhiên phát hiện bản thân có thể cảm nhận được trường năng lượng của người khác, không phân già trẻ trai gái, có người năng lượng rất mạnh, nếu bạn chỉ đứng đó không dùng sức, năng lượng của người khác sẽ đẩy khiến bạn đứng không vững; đương nhiên có người mà lực đẩy chỉ nhè nhẹ bình thường. Quả nhiên một tháng sau, giống như trong sách nói, không biết từ khi nào mà không còn cảm nhận được trường ấy nữa, vì tầng thứ đó đã qua đi rồi.
Lúc này, suy nghĩ lớn nhất của cậu chính là bảo cho tất cả mọi người đều biết đến Pháp này, nên khi gặp gỡ bạn học, bạn bè, hàng xóm hay người thân cậu đều không quên giới thiệu với họ.
Có một vị giáo sư già từng dạy học Liễu Thành Âm, đa tài đa nghệ, cũng rất có đầu óc. Vị giáo sư già nói: “Rất nhiều nhân viên nhà nước ở gần đây cũng luyện công này, rất thịnh hành, nhưng tiếc là tôi không luyện được, Chân và Thiện thì tôi làm được, nhưng nếu có ai bắt nạt tôi, thì tôi phải đấu lại với người ta”. Đúng là vậy, cái mà Mao Trạch Đông gọi là “Đấu với Trời là niềm vui vô tận, đấu với đất là niềm vui vô tận, đấu với người là niềm vui vô tận!” ảnh hưởng thật rất sâu, Đại Cách mạng Văn hóa đã sớm phá hoại tinh hoa văn hóa của Nho, Thích, Đạo đến mức không còn gì nữa rồi.
Lý Thành Long của trường cấp ba thị trấn là một ân sư của Liễu Thành Âm, anh cực kỳ thông minh, vì không có người chống lưng phía sau, chỉ có thể uất ức ở lại trường dạy học. Không ngờ được rằng, anh trẻ tuổi vậy mà lại mắc bệnh lao phổi. Bệnh này vô cùng khó chữa, chỉ có thể xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng, vợ của anh là công nhân cũng thôi việc, thất nghiệp rồi, gia đình kinh tế khó khăn, còn phải chạy chữa bệnh khiến anh đột nhiên rơi vào cảnh khốn khó.
Liễu Thành Âm đến nhà của thầy, thầy giáo tiếp đãi cậu rất nhiệt tình. Hai thầy trò từ trước đến nay vẫn luôn giãi bày tâm tư, nói chuyện trên trời dưới đất, trò chuyện rất vui vẻ. Liễu Thành Âm liền giới thiệu cho thầy Pháp Luân Công, kể về những biến hóa của tự thân và lợi ích của khí công. Lý Thành Long khi học đại học đã từng tận mắt chứng kiến báo cáo của nhóm các khí công sư, đã thấy nhiều người ở đó vừa khóc vừa cười, cũng rất nhiều người nói là tốt, cảm thấy rất thần kỳ, nhưng bản thân anh chẳng cảm thấy có gì đặc biệt, nên cũng không bài xích, biểu thị rằng mình sau này cũng sẽ chuẩn bị học Pháp Luân Công.
Chuyện vừa khéo là một người họ hàng của Lý Thành Long cũng từ lúc đó tu luyện Pháp Luân Công, cũng muốn giới thiệu với anh, thế là anh cùng vợ cũng tu luyện ở nhà. Anh luyện ước chừng khoảng vài tháng, trùng hợp cũng sắp đón năm mới rồi, liền kiểm tra bệnh tình của bản thân. Vừa có đơn báo cáo kết quả khám bệnh của bác sĩ, liền báo cho anh một tin tốt: Lỗ phổi tạo thành bệnh lao của anh đã bị vôi hóa rồi. Anh vô cùng kinh ngạc, thật linh nghiệm. Cố gắng luyện thêm nửa tháng nữa, anh lại đi kiểm tra, kết quả bệnh lao phổi khỏi hẳn rồi, chỉ là khí quản vẫn còn viêm, đây chẳng phải chỉ còn là vấn đề nhỏ thôi sao?
Căn bệnh khó chữa gây rắc rối cho anh mấy năm liền đã triệt để biến mất, tất cả cứ như mơ vậy. Cuộc sống tươi đẹp bắt đầu lại, sau đó anh lần lượt học thạc sĩ rồi tiến sĩ, rồi đến thành phố lớn làm việc.
Chính là:
Duyên
Tam sinh hữu hạnh tiên nhân phúc
Đắc Pháp phương tri vạn sự khinh
Tĩnh toạ vô tâm trần lý khán
Thao thiên trọc lãng khách thuyền kinh
Tạm dịch:
Duyên
Vận may từ phúc ba đời từ tổ tiên
Đắc Pháp rồi mới biết mọi chuyện đều nhẹ nhàng
Tĩnh tọa không còn tâm phàm trần mà nhìn
Tàu khách bị kinh động bởi sóng dữ cuồn cuộn ngất trời
Hồi thứ tư: Trăm hoa ngào ngạt trong gió xuân
Vào cuối xuân của năm thứ hai đắc Pháp, một buổi chiều nọ, một vị đồng nghiệp cười nói cho Liễu Thành Âm một tin tốt: “Huyện Thanh Hà chúng ta cũng có người luyện Pháp Luân Công, giờ đang tuyên truyền, cậu đi xem chưa?” Cậu từ lúc bắt đầu luyện công đến giờ căn bản đều ở trạng thái phong bế, nhưng luôn mong mỏi được cùng đồng tu giao lưu. Nếu như có thể đích thân gặp Sư phụ thì càng tốt. Lúc đó khi biết tin này, cậu vô cùng phấn khởi, quyết định mau chóng đi thăm hỏi.
Ngày hôm sau trời quang, gió êm dịu dễ chịu, cậu buổi sáng vừa hay rảnh rỗi liền vào thành phố. Nhà của đồng tu này ở khu trung tâm thành phố, nhà mặt phố nên rất dễ tìm. Trong thành phố trùng hợp là có một vị nữ đồng tu lớn tuổi hồng Pháp tại đây cũng ở lại nhà họ. Vừa gặp mặt, Liễu Thành Âm đã thấy đồng tu lớn tuổi ấy mặt mày từ thiện, nét mặt hồng hào. Sau khi nghe Liễu Thành Âm chia sẻ chuyện của mình, bà liền cao hứng nói: “Thật đúng là duyên phận, cậu đã nghe qua băng ghi âm của Sư phụ chưa?” Cậu tỏ ý đã nghe rồi. Băng đó cậu đặt hàng qua đường bưu điện gửi từ nơi khác đến, chất lượng cũng ổn.
Vị đồng tu lớn tuổi này từng tham gia lớp giảng Pháp của Sư phụ năm đó, bà kể ra trải nghiệm của bản thân khi tham gia lớp học làm Liễu Thành Âm ngưỡng mộ không thôi. Đặc biệt khi nói đến Sư phụ phổ độ chúng sinh, mong rằng nhân dân nơi đây có thể có nhiều người hơn nữa tu luyện khiến Liễu Thành Âm cũng có niềm tin vào bản thân.
Đồng tu lớn tuổi chỉnh lại động tác giúp cậu. Mặc dù bà ấy liên tục động viên cậu, nhưng động tác của Liễu Thành Âm kỳ thực sai quá rồi. Điều đáng ngạc nhiên là dù động tác sai như vậy nhưng vẫn có thể khiến cậu khỏi bệnh.
Ở đây, Liễu Thành Âm cũng hiểu hơn về gia đình đồng tu này. Người đàn ông tên là Trương Phi, hơn 60 tuổi, cao lớn tráng kiện, lòng ngay dạ thẳng. Người phụ nữ tên là Lý Vân, cũng gần 60, thông minh điềm đạm, nghe nói bà từng làm việc ở một trường đại học nào đó ở phía Nam. Cả hai đều đã nghỉ hưu, tái kết hợp gia đình với nhau, trông họ có vẻ rất hạnh phúc. Họ rất nhiệt tình, đối với Liễu Thành Âm trọn vẹn lễ nghĩa hơn cả khách. Liễu Thành Âm nghĩ thầm: “Người luyện công quả thật khác biệt!”
Lý Vân vốn là người thông minh, từng luyện qua khí công của pháp môn khác, cũng đã trị bệnh cho người, cũng chẳng chữa được cho mấy ai, nhưng tự mình lại rước về một thân bệnh tật, giống hệt như thuyết pháp mà Sư phụ Lý giảng. Đợi sau khi có duyên tu luyện Đại Pháp, những bệnh kia cũng liền hết.
Một năm sau, do hiệu quả đặc biệt của công pháp nên người luyện công đến ngày càng đông, huyện Thanh Hà cũng thành lập trạm phụ đạo, thị trấn nhỏ phía dưới cũng bắt đầu thành lập điểm luyện công.
Nguyên nhân thu hút người đến rất nhiều, ví dụ: hiệu quả tập luyện đặc biệt, ung thư và bệnh mãn tính của nhiều người không cánh mà bay, bổn phận dạy công không thu phí, dù là bệnh khỏi rồi cũng không ai nhận tiền cảm ơn hay thù lao, khiến người hướng Thiện, gia đình hòa thuận,…Đương nhiên cũng có nhiều người không có bệnh tới luyện.
Trạm phụ đạo Pháp Luân Công huyện Thanh Hà không phải công ty, cũng không phải địa điểm hoạt động của tổ chức nào, nói thẳng ra là nhà của Bạch Ái Cúc. Nhà cô ấy ở vùng ngoại ô thị trấn, có sân riêng, bài trí bên trong đơn giản mà phóng khoáng. Chính giữa phòng khách treo Pháp tượng của Sư phụ Lý, bên cạnh có tivi, máy chiếu phim và radio cassette, đây đều là tài sản riêng của nhà cô. Điều này phù hợp với yêu đối với trạm phụ đạo của Sư phụ Lý, không tồn tiền, không tồn vật. Trạm trưởng và thành viên trạm phụ đạo có bổn phận vì mọi người mà phục vụ, dạy công miễn phí và đều là tự nguyện. Học viên thường ngày luyện công được thụ ích cũng hy vọng người khác được lợi, đều nhiệt tình vì mọi người phục vụ.
Ở đây cũng có một điều: Giúp học viên đặt mua sách của công pháp đều lấy giá gốc, chi phí ăn, ở, xe cộ cũng không lấy thêm một xu một hào nào. Học viên muốn học thì học, không muốn học thì thôi; nếu không muốn làm trạm trưởng hay phụ đạo viên thì có thể không làm bất cứ lúc nào, tất cả đều là tự nguyện. Có mấy học viên muốn trả chút tiền mua máy radio phát nhạc cho mọi người luyện công cũng không được, bởi nếu vậy thì máy radio này tính là của ai? Một số học viên có bổn phận cung cấp cho mọi người thì cũng được, tài vật phân rất rõ ràng. Không ít học viên sau khi tu luyện khỏi bệnh rồi rất cảm kích, muốn cung cấp tài trợ cũng không được, trạm phụ đạo với trạm trưởng cùng phụ đạo viên không thể nhận tư trợ từ bất kỳ ai.
Bạch Ái Cúc khi đó hơn 40 tuổi, dáng người cao ráo, dung mạo đoan trang, cử chỉ hào phóng, làm việc tại công ty nào đó ở thị trấn. Cô ấy học công rồi cảm thấy rất tốt, liền nhiệt tình cung cấp sự tiện lợi này cho mọi người. Ở tại đây tiếp đón tiễn đưa, tổ chức mọi người cùng luyện công, chiếm dụng thời gian, phí tổn, bỏ ra tâm huyết, đều là cho không, cũng không ai trả lương cho cô ấy. Trạm phụ đạo ở các nơi toàn quốc đều như thế, đều cung cấp thuận tiện cho mọi người.
Rất nhiều người dân khi đó không hiểu, không có chức quan để làm, không có tiền để kiếm, rốt cuộc làm để làm gì? Nói ra cũng đơn giản, vì Pháp Luân Công quả thực rất tốt, dạy người hướng Thiện, hiệu quả chữa bệnh khỏe người rõ rệt, đối với người, xã hội hay quốc gia nào cũng đều có chỗ tốt. Có thể mang lại cho mọi người sự thuận tiện, ở mức độ nào đó mà nói, cũng là điều vinh hạnh.
Chồng cô vốn sức ăn rất tốt nhưng thân thể không khỏe, luyện công rồi thì lượng ăn ít đi, nhưng cơ thể lại trở nên vô cùng cường tráng. Anh trai của chồng cô trước kia mắc bệnh tâm thần, điên điên khùng khùng, thế nên để anh ở nhà tu tập (người bị bệnh tâm thần không thể học Pháp Luân Công, đây là quy định), sau đó thì tinh thần trở lại bình thường rồi.
Hàng xóm của anh trai là Trương Đại Phát, làm việc tại Cục Giao thông, là người đã đứng tuổi; gia đình sự nghiệp đều như ý. Nhưng đâu ai ngờ được rằng, anh ta tuổi còn trẻ thế mà lại bị chẩn đoán mắc ung thư dạ dày, chỉ đành chờ chết. Nếu bệnh viện mà thật sự trị được, thì đang công thành danh toại như thế có mấy người chịu thức khuya dậy sớm luyện khí công? Có người giới thiệu luyện Pháp Luân Công, anh ta cũng nghĩ còn nước còn tát thôi cứ thử vậy. Anh luyện công không được mấy ngày, nôn ra một chậu lớn thứ như máu tươi, nhưng lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, sau đó lại nôn ra một chậu nữa, trông rất đáng sợ, có điều từ đó trở đi, bệnh ung thư dạ dày của anh cũng khỏi hẳn.
Những ví dụ như thế ngay từ đầu đã rất nhiều. Lúc này nói chung đã có rất nhiều người có chí tu luyện, nhưng vẫn chưa nhận ra rằng Phật Pháp chân chính đã đang hồng truyền tại thế gian.
Phúc
Dao đài trì lý nhất thanh liên
Lạc nhập phàm trần vị ký niên
Ngũ nhạc tam sơn giai đạp biến
Bất tri chân pháp tại môn tiền
Tạm dịch:
Phúc
Trong ao một bông sen thanh khiết
Lạc trần chẳng còn biết tháng năm
Tam Sơn Ngũ Nhạc đi khắp cả
Chân Pháp trước cửa mà chẳng hay
Ngày đăng: 17-05-2024
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.