Tu luyện tùy bút: Không tức giận



[ChanhKien.org]

Con người sống trên thế gian, sống chỉ dựa vào cái khẩu khí, duy trì cách sống như vậy. Một người phổ thông rất coi trọng “khí”, cái “khí” này chúng ta có thể lý giải rằng nó là “tôn nghiêm bất khả xâm phạm”. Vậy nên phải duy trì khẩu khí này, không thể chịu ủy khuất, không thể bị nhục mạ, không thể bị mạo phạm, không thể chịu oan uổng, không thể chịu hạ thấp sỉ nhục, cũng không thể cúi đầu thuận theo ý người khác v.v. Nếu không thì cơn nóng giận trong tâm sẽ hoành hành và bùng cháy. Có rất nhiều người dễ nổi nóng, cả đời chỉ vì một khẩu khí, mà sống, mà khổ, mà mệt, mà chết, nhưng họ đến chết vẫn không nhận ra điều đó. Giống như trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Có bao nhiêu người chỉ vì một khẩu khí mà sống, chịu không nổi liền treo lên mà chết.”

Người dễ nổi nóng thường sẽ vì một chuyện nhỏ nhặt mà nổi nóng, cho rằng nhân cách và lợi ích của bản thân đã bị tổn hại mà không thể chịu được, thậm chí còn chất vấn than với ông trời vì sao, tâm lý của họ mất cân bằng, rồi lại sinh ra oán hận và sự thù ghét.

Tôi nhận ra được những điều này vì gần đây tôi nhận thấy tôi là một người rất dễ nổi nóng. Mẹ tôi kể rằng lúc tôi còn nhỏ mẹ đi xem bói, thầy bói nói rằng bà có một cô con gái không thể chịu ủy khuất, thiệt thòi, chỉ cần chịu một chút tủi nhục là sẽ bật khóc. Tôi biết rằng người con gái đó là tôi.

Từ nhỏ đến lớn, trong tâm tôi đều phảng phất một luồng khí, nếu xảy ra một điều gì đó chạm vào tâm linh thì trong lòng sẽ bị xáo trộn, đầu tiên là trong tâm cảm thấy “chua chua”, tựa như trạng thái đang lên men vậy, sau đó luồng khí tức này cứ dần trướng lên, sau đó bùng phát ra, hóa ra “khí” thật sự là được “sinh” ra (người Trung Quốc dùng từ “sinh khí” để chỉ sự tức giận).

Sau khi tu luyện, chiểu theo những gì Sư phụ giảng, cần phải đồng hóa đặc tính của vũ trụ “Chân, Thiện, Nhẫn”, cái “Nhẫn” này trên bề mặt có lúc đã làm được, nhưng thực ra vẫn chưa làm được ở tận gốc. Khi người khác động tới tâm của bản thân mình, mỗi lời nói và hành động làm tổn thương đến tôi, đều giống như gửi lưu giữ vào ngân hàng từng chút một, từng chút từng chút một, đều được niêm phong trong sâu thẳm tâm tôi. Để rồi đến thời gian thích hợp sẽ bày ra ngay trước mắt, không sót một chút nào bày ra cái khí ấy. Như trong kinh văn Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998], Sư phụ giảng:

“Biết bao năm tháng cay đắng ngọt bùi, đều sẽ khiến họ nhớ lại, nói chung là để xem họ đối đãi như thế nào.”

Sư phụ trong bài “Thế nào là Nhẫn – Tinh Tấn Yếu Chỉ” giảng:

“Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.”

Theo lý giải của tôi thì là không có cảm giác, cười ha ha không động tâm mới là Nhẫn của người tu luyện. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Như mọi người đã biết, [khi đã] đạt đến tầng La Hán, [thì] gặp sự việc gì cũng không để trong tâm, hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái. [Nếu] thật sự có thể làm được vậy, thì chư vị đã đạt đến quả vị sơ cấp của La Hán.”

Tôi thật xấu hổ vì từ trước tới giờ tôi chưa làm được và đề cao tới cảnh giới đó.

Nguyên nhân tức giận chính vì tâm hồn hẹp hòi, độ lượng không lớn, lòng dạ không đủ rộng rãi, không đủ bao dung, không có tâm từ bi với chúng sinh. Làm một người tu luyện nếu như tức giận, thì đó chính là không lấy lý ở tầng thứ cao để đo lường sự việc xảy ra, không nghe lời Sư phụ, chưa hoàn toàn tin vào Pháp mà Sư phụ giảng. Mà lại dùng lý của người thường, lấy cái đúng sai của người thường để đi đo lường và tính toán, trong tâm bất bình nên mới tức giận.

Nhớ lại bài chia sẻ trên Minh Huệ Net, có một đoạn khiến tôi ấn tượng sâu sắc. Đồng tu ấy nằm mơ, trong mơ có một người lạ không biết tại sao muốn đẩy cô ấy xuống biển, dùng sức lực rất mạnh, nếu ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết, đồng tu trong giấc mơ nhanh chóng bị đẩy xuống biển, trong tâm tức giận lên tới cực điểm, nhưng đột nhiên đổi suy nghĩ lại, chết thì chết thôi, là người tu luyện thì không tức giận, không hận. Niệm đầu vừa xuất ra, bỗng dưng có một lực lượng định cô ấy lại, và cô ấy không bị rớt xuống đại dương. Khi tôi xem bài chia sẻ này thì tôi thầm biết, người tu luyện trong bất kể tình huống nào cũng không được hận, không được tức giận.

Trước đây tôi nghe người khác nói rằng người tu luyện cần phải nhẫn nhịn và không được tức giận, thậm chí khi bị người khác nhổ nước bọt vào mặt, ngay cả lau nước bọt cũng không lau, chỉ mỉm cười cho qua, càng không nói đến để nó trong tâm.

Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Người có công sẽ không muốn khí, điều ấy là khẳng định.”

“Như vậy cũng nói có khí là có bệnh.”

“Mọi người thử nghĩ coi, thân thể chư vị có khí là có bệnh.”

Trước kia tôi hay đi tiêu chảy, nhất là khi ăn trái cây hay cơm nguội, ngay lập tức là đi tiêu chảy. Khi tôi nhận thức ra được điều này, tôi ít khi tức giận, tôi uống nước lạnh và ăn trái cây đều không bị tiêu chảy nữa.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/271173



Ngày đăng: 02-03-2022

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.