Luân hồi ký sự: Chết trong sơn động thấy chân tướng, tu luyện chính Pháp phá cõi mê



Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[ChanhKien.org] Mùa hè năm 2014, khi đang đọc đến phần “Tịch cốc” trong cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, tôi nhìn thấy một cảnh tượng như sau: Tôi từng là một người tu đạo tu hành trong sơn động, sau đó chết trong sơn động. Về sau mỗi khi đọc đến phần này, tôi lại lần lượt nhìn thấy những tình tiết khác nhau, nhìn thấy một số cảnh tượng trên thiên thượng, nhìn thấy sư phụ đạo gia đưa một người giống tôi đi, còn một tôi khác thì chuyển sinh.

Tu luyện trước đây trong lịch sử, người ta đều tu luyện phó nguyên thần, Sư tôn trong khi giảng Pháp đã giảng rõ cho chúng ta điều này.

Trong “Đại viên mãn Pháp”, Sư tôn giảng:

Các công pháp khác vốn được truyền nơi người thường hàng nghìn vạn năm nay đều là tu phó ý thức; nhục thể và chủ ý thức của người tu luyện chỉ có tác dụng làm tải thể. Khi viên mãn phó ý thức sẽ tu lên trên, nó mang theo công mà rời đi; chủ ý thức và bản thể của người tu luyện sẽ không còn gì cả, công một đời tu luyện vậy là bỏ hết. Tất nhiên [trong Pháp Luân Đại Pháp] khi tu luyện chủ ý thức, thì phó ý thức cũng đắc một phần công, nó tự nhiên sẽ đề cao lên theo.

Trong “Chuyển Pháp Luân”, Sư tôn giảng:

Theo Phật giáo giảng, họ vẫn phải nhập lục đạo [luân hồi]. Bởi vì trong thân của họ đã tu xuất một Đại Giác Giả, nên họ đã tích được đại đức, vậy sẽ sao đây? Có thể vào đời tiếp họ sẽ làm quan lớn, phát tài lớn. Cũng chỉ có thể như vậy thôi, đó chẳng phải tu mà như không ư?

Tôi viết lại câu chuyện tu luyện mà mình đã nhìn thấy, hi vọng mọi người thông qua câu chuyện này biết được chỗ mê trong tu luyện trước đây, cũng hi vọng các đồng tu xem xong câu chuyện này sẽ càng thêm tinh tấn hơn.

Trong một tiền kiếp, tôi là một công tử con nhà quyền quý tên là Bạc Liên Sinh, từ nhỏ tôi rất chăm chỉ đọc sách, ước mơ sau này lưu danh thiên hạ. Năm tôi 15 tuổi, một buổi trưa, có một vị đạo trưởng râu tóc bạc phơ, mặt mũi hồng hào bước vào thư phòng tôi, nhìn thấy tôi, ông nói: “Căn cốt không tệ”. Tôi kinh ngạc nhìn ông, cảm thấy kỳ lạ không hiểu sao ông có thể vào được phòng mà không mở cửa hay phá tường. Đạo trưởng nói: “Ngươi dụng tâm đọc sách thật là vất vả, ta có pháp môn kỳ diệu muốn truyền thụ cho ngươi, có thể giúp ngươi trường sinh bất lão, thoát khỏi bể khổ nơi nhân gian, ung dung tự tại”. Tôi lắc đầu nói: “Sinh mệnh tôi là do phụ mẫu ban cho, sao tôi có thể rời xa phụ mẫu được, tôi phải mang vinh quang về cho gia đình để báo đáp ơn dưỡng dục của phụ mẫu”. Đạo trưởng cười nói: “Theo ta tu hành, đắc đại tự tại, trở về báo đáp phụ mẫu, cũng giống như vậy thôi”. Tôi vẫn liên tục lắc đầu, đạo trưởng nói: “Cái lý cổ hủ này đã nhồi nhét vào đầu đệ tử của ta, khiến cậu ấy mắt mù tai điếc, ta đã quyết định thu ngươi làm đệ tử, ngươi có phản đối cũng không được”.

Đạo trưởng tiến đến nắm lấy cánh tay tôi, đập một cái vào đầu tôi, tôi liền cảm thấy đầu óc quay cuồng, giống như một trận mây đen vần vũ, bên tai nghe tiếng gió vù vù, hai mắt lại bị gió thổi đến nỗi không mở ra được. Một lúc sau, tôi có cảm giác chân chạm đất, tôi mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở trong một cái động rất sạch sẽ, bỗng thấy trên mặt đất có một đồ hình thái cực rất lớn, bên trong có thứ gì đó đang chuyển động, một năng lượng kỳ lạ, vô hình thu hút tôi, tôi nhìn nó không chớp mắt. Đạo trưởng nói: “Đồ đệ ngoan, cứ xem đi, ta đi làm chút việc”. Đạo trưởng quay người đi, tôi nhìn một lúc cảm thấy bụng đã đói, nhìn trên bàn đá có quả rừng, liền cầm lên ăn, thấy khát liền lấy nước trong hồ lô uống, sau đó lại nhìn cái đồ hình, càng xem càng cảm thấy trong tâm tĩnh lặng, không nghĩ gì nữa, có lúc cảm thấy trong đầu có thứ gì đang chuyển động, xem một lúc thấy buồn ngủ, liền ngủ trên cái giường gỗ ở trong động, sự việc này cứ lặp đi lặp lại, cũng không biết là bao lâu nữa.

Một hôm, tôi đột nhiên nhớ đến phụ mẫu, trong tâm cảm thấy náo động, tôi muốn về nhà, liền thử tìm cửa ra khỏi động, đi một vòng vẫn không tìm thấy cửa ra, trong lòng nôn nóng. Lúc này có một giọng nói nói với tôi: “Hãy tu hành cho tốt, đừng nhớ nhà nữa”. Tôi thấy trong động chỉ có mình mình, giọng nói đó từ đâu đến vậy, dường như từ trong đầu tôi phát ra, tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh không thấy gì, cảm thấy buồn. Tôi lại đi vào trong động tìm đường ra, vẫn không tìm thấy, tôi mệt nằm lên giường ngủ mất.

Tôi nhìn thấy tôi, tinh thần phấn chấn, chân chạy như bay về nhà, đến cửa nhà thì bị chặn lại, lính gác cửa nói: “Đạo đồng này ở đâu đến? Không được vào”. Tôi nhìn lại thì thấy mình đang mặc áo đạo đồng, tôi nói: “Ta là công tử”. Lính gác cười nói: “Ngươi xem xem, công tử đến kia kìa”. Tôi nhìn thấy một công tử trong nhà đi ra, trông rất giống tôi, mặc áo dài gấm. Tôi ngẩn người ra, tên gác cửa đẩy tôi ra, tôi ngã sóng soài trên đất.

Lúc này tôi nghe thấy bên tai có tiếng gọi: “Mau tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa”. Tôi vừa mở mắt thì trông thấy đạo trưởng, tôi nắm lấy tay ông ấy nói: “Con muốn về nhà”. Đạo trưởng nói: “Chẳng phải con vừa về nhà đó sao, bị lính gác đuổi đi, lại còn ngã đau, về nhà thì có gì hay chứ?”, tôi hơi chút đau lòng, đạo trưởng nói: “Sao con còn mê muội vậy, người khác muốn bái ta làm sư, ta đều không quan tâm. Ta thấy con căn cơ tốt mới thu nhận con. Thế này đi, ta mang đồ ăn con thích đến, để trên bàn đó, con ăn hết rồi ta sẽ đưa con về nhà”. Tôi nghe xong rất vui, chạy đến bàn đá, thấy đầy đồ ăn thịnh soạn, tôi cầm đũa lên bắt đầu ăn, nhưng đồ ăn đưa vào miệng đột nhiên trở nên rất khó ăn, tôi không ăn nổi đành dừng lại nhìn đạo trưởng.

Đạo trưởng cười ha hả nói: “Con ở trong động tu hành đã hai tháng rồi, những thứ mà con được ăn và uống thì quan chức quyền quý đều không được ăn, thân thể con biến hóa rất nhiều rồi, nếu không tin, con hãy cùng ta đi ra ngoài, xem xem năng lực của con thế nào”. Tôi bán tín bán nghi theo đạo trưởng ra ngoài sơn động, đạo trưởng chỉ một cái cây đại thụ cao hơn 20 mét nói: “Con hãy bay lên hái quả trên cây kia xuống đây”.  Tôi vừa rướn người lên thì phát hiện cơ thể mình rất nhẹ nhàng, tôi bay lên cây hái quả rồi lại bay xuống. Đạo trưởng lại nói: “Phía kia có nước suối, con hãy dẫn nước đến đây”, đạo trưởng bảo tôi cách làm, tôi làm theo cách ông ấy nói, tay chỉ vào một khe nước suối ở xa, liền nhìn thấy dòng nước suối từ xa bay đến, tạo nên một đường nước, đạo trưởng đưa cái hồ lô ra, nước suối liền chảy vào hồ lô, điều khiến tôi kinh ngạc là hồ lô đựng được rất nhiều nước. Đạo trưởng nói: “Được rồi”, tôi dừng tay lại. Đạo trưởng đặt hồ lô xuống đất, lại tiện tay nhặt mấy hòn sỏi, nắm tay lại, chuyển động hai vòng, ý bảo tôi đưa tay nhận lấy, tôi giơ tay ra nhận được mấy quả trứng gà vẫn còn âm ấm, tôi vô cùng kinh ngạc. Đạo trưởng nói: “Đây chỉ là chút tiểu năng tiểu thuật, không là gì cả, con bái ta làm thầy, ta sẽ truyền cho con Đại Đạo, có thể sánh với Thần tiên, đắc đại tự tại”.

Tôi nghĩ rồi quỳ xuống đất nói: “Đồ đệ nguyện bái ngài làm thầy, nhưng lại nhớ thương phụ mẫu, xin thầy khai thị”. Đạo trưởng nghe xong cười lớn, thuận tay vẽ một vòng trên không trung nói: “Con hãy tự mình xem đi”. Tôi thấy trong vòng tròn có làn sương mù, sương mù tan ra, xuất hiện nhà của tôi, tôi thấy tôi lấy vợ, sinh con. Sau đó phụ thân tôi cưới một người làm thiếp, thiếp sinh được một con trai. Hơn 10 năm sau tôi mắc bệnh, nằm liệt giường, thiếp của cha bỏ độc vào thức ăn của tôi, tôi chết. Bà ấy lại bỏ độc vào đồ ăn của mẹ tôi, mẹ tôi qua đời, thiếp trở thành nữ chủ nhân, vợ tôi bị đuổi về nhà mẹ đẻ, thiếp của cha ngược đãi con trai tôi, con trai tôi mắc bệnh lao phổi mà chết.

Cảnh tượng đến đó là hết, đạo trưởng nói: “Một đời người như vậy có gì thú vị chăng?”. Tôi không nói được gì, đạo trưởng mở nắp hồ lô dốc xuống, treo trên cành cây nói: “Giờ nước trong hồ lô còn nóng, con tắm xong hãy bái ta làm thầy”, tôi tắm nước nóng rất thoải mái, rồi mặc bộ y phục của Đạo gia.

Tôi khấu bái đạo trưởng, gọi ông là “sư phụ”, đạo trưởng nâng tôi dậy nói: “Cuộc đời sau này của con ta đã an bài lại cho con rồi, con không được lại nghĩ linh tinh nữa. Ta dùng viên ngọc con đeo diễn hóa ra một con khác, nửa năm sau nó sẽ sinh bệnh mà chết, cha mẹ con nợ thiếp của cha con một mạng nên phải hoàn nghiệp”. Tôi cảm tạ sư phụ đã điểm hóa, rồi theo sư phụ trở vào động tu hành.

Sư phụ bảo tôi ngồi song bàn, trói tay tôi lại phía sau lưng, chân cũng trói lên. Tôi nói: “Sư phụ không cần trói đâu ạ”. Sư phụ cười nói: “Con luyện công cho tốt, ta đi một lát”. Sư phụ đi rồi, tôi theo tâm pháp sư phụ truyền thụ mà luyện công, lúc đầu rất thoải mái, dần dần chân cảm thấy hơi đau, càng ngày càng đau, muốn bỏ chân ra nhưng tay không thể cử động được, tôi đau đến nỗi toàn thân vã mồ hôi, xương như gãy ra, tôi động bên này bên kia, rời khỏi cái nệm. Ý thức tôi hơi mơ hồ, cảm giác đau đớn lại càng thêm chân thực, giống như dao róc vào thịt, sau đó lại cạo vào xương tôi, tôi đau đến nỗi cắn rách cả môi, không chịu nổi ngất đi.

Cũng không biết bao lâu, tôi nghe thấy tiếng sư phụ: “Sao con lười nhác vậy, sao không luyện công cho tốt?” Tôi không dám trả lời. Sư phụ nói: “Mắc bệnh, bị đổ thuốc độc còn khổ hơn thế này, vừa muốn ung dung tự tại lại muốn thành Thần, sao có thể như vậy được?” Sư phụ nâng tôi ngồi dậy, bảo tôi mở miệng ra, sư phụ cho một viên đan dược vào miệng tôi, dạy tôi hai câu khẩu quyết, rồi sư phụ lại đi.

Thoải mái được một lúc, rồi cơn đau lại quay trở lại, khiến tôi khó mà chịu nổi, tôi động đậy thế nào dây thừng cũng không mở, tôi đau đến nỗi lại ngất đi. Sự việc như vậy diễn ra vài lần, một hôm sư phụ nóng mắt cầm roi lên vụt tôi, vừa đánh vừa nói: “Nếu con không chịu nổi cái khổ này thì hãy mau về nhà đi, ta làm gì có đệ tử như con, sư phụ vừa đi khỏi là con lăn ra ngủ”. Tôi bị đánh đến nỗi máu thịt nhầy nhụa, sư phụ vẫn hỏa khí ngùn ngụt, tôi cảm thấy áy náy trong lòng, không nhịn nổi khóc òa lên, sư phụ càng tức giận, sư phụ cởi dây trói cho tôi nói: “Khóc cái gì? Ta không cần con nữa, con mau chóng về đi, về lấy vợ đẹp đi, dù cho phải uống thuốc độc mà chết cũng không phải hàng ngày chịu cái khổ này”.

Tôi nước mắt lưng tròng quỳ trước mặt sư phụ nói: “Sư phụ, con sai rồi, dù thầy có đánh chết con, con cũng không trở về, xin sư phụ bớt giận”. Tôi liên tục dập đầu, sư phụ nói: “Con ngẩng đầu lên đi”, Tôi ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, sư phụ nhìn tôi nói: “Con sinh ra ở gia đình quyền quý, không chịu được khổ, thôi hãy về nhà đi”. Sư phụ cởi dây ra, đặt sang một bên, chán ngán thất vọng nói: “Ta phải đi giải nỗi sầu này thôi, thu nhận một đệ tử không như ý thật tức chết đi được”. Sư phụ đi rồi, cái tâm tu đạo của tôi lại càng kiên định, tôi lấy dây thừng, lại nhặt thêm vài hòn đá, đặt đá xung quanh đệm ngồi, đặt chân song bàn, dùng dây buộc lại, thề rằng: “Xin Thần linh gia trì cho con, con nhất định không được ngủ mất”.

Ngồi song bàn được một lúc là lại đau rất khó chịu, nhưng dù đau thế nào tôi vẫn bất động, nhẫn qua được một trận, lại thoải mái, một lúc sau lại đau dữ dội. Lúc này tôi nghe thấy có tiếng phụ nữ: “Sư huynh có nhà không? Ta đến rồi”. Lời chưa dứt, một đạo cô tay cầm phất trần xuất hiện. Cô ta nhìn tôi nói: “Cậu chính là đệ tử mà sư huynh ta thu nhận à, một đệ tử rất tốt, vậy mà bị sư huynh của ta hành hạ đến nông nỗi này, cậu dứt khoát phải bái ta làm thầy, ta sẽ dạy cậu”. Nói xong cô ta lấy ra một cái hồ lô, uống một ngụm nước, sau đó phồng miệng nhổ một hơi vào người tôi, tôi cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, phát hiện chỗ đau do bị roi đánh không còn nữa, chân cũng không đau nữa. Đạo cô nói: “Sư huynh tính khí nóng nảy, ngược đãi đệ tử, chi bằng cậu bái ta làm thầy, đi với ta vui vẻ thoải mái vừa có thể học được rất nhiều những thứ thuật loại, lại không phải chịu khổ”. Tôi nói: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Ta không thể phản bội sư phụ”, đạo cô giận tím mặt nói: “Ta sẽ phá vỡ động phủ, ném ngươi vào đầm sâu, cho cá ăn thịt ngươi”. Tôi nói: “Cô làm vậy thì không phải người tu đạo”. Đạo cô vừa tức giận bỏ đi, sư phụ lập tức xuất hiện, sư phụ nhìn tôi nói: “Đệ tử tốt, sư phụ không nhìn nhầm con”.

Từ đó về sau, những ngày tháng đau đớn đó cũng dần qua đi, sư phụ đối xử với tôi rất hòa ái, thường kể cho tôi nghe những câu chuyện đạo thuật, Thần tiên, dạy tôi luyện các thứ thuật loại, ông còn nhắc đi nhắc lại: “Nội dung quan trọng của môn pháp chúng ta là thức thần tử, nguyên thần sinh, thức thần khiến con người mê mờ, sinh ra các loại dục vọng, ham muốn, phải ức chế thức thần, khiến nó không phát huy tác dụng, nguyên thần mới được đại tự tại”. Năm năm sau, một hôm sư phụ mang ra một cuộn sách gấm, nói với tôi: “Ta sẽ giao bộ bí kíp này cho con, 20 ngày sau con sẽ vào núi tu hành, bây giờ con xuống núi đi”.

Tạm biệt sư phụ, tôi xuống núi chuẩn bị một số thứ, trên đường đi gặp một người tu hành, ông ấy nói với tôi: “Thứ mà đạo hữu đang mang vô cùng trân quý, rực rỡ ánh quang, có thiên quan đi cùng. Nhưng cách đây không xa có lạn quỷ đến đòi nợ, mắng chửi, đạo hữu tu hành cũng không dễ dàng gì”. Tôi nói: “Tu hành sao có thể thoải mái được, tôi quyết tâm tu hành, có sư phụ bảo hộ, vứt bỏ tạp niệm, nhất tâm tu hành”. Người tu hành nói: “Hai bên bờ Tam Hiệp của sông Trường Giang có rất nhiều sơn động, đây là nơi rất tốt để tu hành, cậu mau đến đó đi”. Tôi cảm tạ người tu hành, đi được mấy bước, vô tình quay đầu nhìn lại thì không thấy người tu hành đâu nữa, trong tâm nghĩ: “Chắc là Thần linh trong bộ bí kíp đã điểm hóa cho mình phải tu hành ở đó”.

Còn ba ngày nữa mới đến ngày hẹn với Sư phụ, nhưng tôi cảm thấy thời gian đã chín muồi rồi. Tôi đột nhiên muốn về thăm nhà, tôi về đến quê nhà, mặc một bộ quần áo rách rưới, đến trước cửa nhà thì nghe gia nhân nói: “Nhị thái thái và tiểu công tử đến”. Tôi nghe nói liền quay đầu bỏ đi, ngôi nhà này đã không còn bất cứ lưu luyến nào đối với tôi nữa. Khi quay đầu đi, tôi nhìn thấy một bé gái bốn tuổi nhà hàng xóm chạy đến, người hàng xóm không nhận ra tôi, nhưng cô bé kia nhìn thấy tôi thì bỗng cười, nụ cười vô cùng thuần khiết, tâm tôi đột nhiên xao động.

Tôi dùng thần hành thuật đi đến Tam Hiệp, tìm một sơn động, dùng công năng đóng cửa động lại, bắt đầu tu hành. Trước khi đả tọa tu hành, tôi đã thề: “Tôi quyết chí ngồi trong động này tu hành, nếu không tu thành thề không đứng dậy, nếu phá vỡ lời thề sẽ bị sấm đánh chết”.

Trong quá trình tu hành, liên tục xuất hiện những cảnh tượng can nhiễu, có lúc nhìn thấy phụ mẫu kêu khóc, tôi bất động tâm; có lúc tai nghe thấy cửa sơn động bị mãnh hổ cào bới, phì phò bực tức, tâm vẫn bất động; có lúc thấy rồng bay vào động, ngồi lên người tôi, tôi vẫn bất động; có lúc thấy thiên nữ mang đồ ăn đến đặt vào động, tâm vẫn bất động; có lúc thấy quan sai địa ngục đến nói: ‘Mời ông đến minh phủ, tên của ông đã ở trong sách tử rồi, sao ông lại còn đến đây tu hành’, tôi vẫn không động. Thiên địa nhân thần quỷ súc … xuất hiện trước mắt, tôi không mê mờ và không đứng dậy, tai nghe thấy một loạt âm thanh như vỡ ra, tôi vẫn không mở mắt. Niềm vui trong tu luyện cũng có lúc thể hiện ra, tôi thấy tôi vân du nơi chân trời với tốc độ bay nhanh không thể tưởng tượng, sông núi, đất trời lần lượt hiện ra trước mắt. Trong thoáng chốc tôi cảm thấy thân thể to lớn cự đại, chứa cả núi cao sông rộng.

Một hôm, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện một cô gái, cô ấy nói với tôi: “Tôi là cô gái nhà hàng xóm đã gặp ngài lần trước, từng có duyên với ngài, tuổi vừa 16, tôi mong muốn tu hành, muốn bái ngài làm thầy.” Tôi không nói lời nào, cô gái nói: “Từ nhỏ tôi đã có thể nhìn thấy rất nhiều sự việc kỳ lạ, không lưu luyến thế tục, vẫn luôn có cao nhân chỉ bảo tôi tu hành. Sau đó cao nhân giúp tôi tìm được ngài, tôi muốn tu luyện, thỉnh cầu ngài chỉ dạy”. Tôi như không nghe thấy gì, vẫn bất động.

Cô gái này ngày nào cũng đến, đợi một canh giờ, có lúc im lặng không nói, có lúc líu lo nói chuyện, tâm tôi vẫn bất động. Hôm nay cô gái lại đến, không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh đả tọa, mệt thì lại dựa vào động, ban đêm thì nằm nghiêng mà ngủ, không nói một lời. Tôi tu hành đã nhiều năm, nhìn thấu nhân duyên thế sự, riêng việc này lại không thể hiểu nổi. Nhìn cô gái đó có máu có thịt, không phải thứ ma quỷ ngoại tà, tâm tôi rất kinh ngạc.

Một hôm, cô gái đó quỳ trước mặt tôi nói: “Tôi nhất tâm tu hành, nếu sư phụ không nhận tôi, tôi sẽ quỳ ở đây không đứng dậy, dù cho chỉ còn bộ xương khô cũng thề không đứng dậy”. Cô gái quỳ ở đó rất lâu, nhẫn chịu thống khổ. Tôi nhắm mắt đả tọa nhưng lại có thể nhìn thấy làn da cô gái đang nổi những nếp nhăn. Tôi quyết tâm coi đây là ma huyễn, không động tâm.

Một hôm, cô gái nói với tôi: “Ngày xưa Khương Tử Nha kiếp trước từng là một con gấu bay, muốn bái Nguyên Thủy Thiên Tôn làm thầy, Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy động vật thì không cho phép tu luyện, từ chối thu nhận gấu bay. Con gấu bay đó ý chí kiên định, quỳ lạy ở đó bất động. Nguyên Thủy Thiên Tôn nằm trên giường ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đã 800 năm trôi qua, thân thể gấu bay trên mặt đất đã hóa thành tro bụi không dấu vết, chỉ có một nguyên thần vẫn cuộn tròn trên mặt đất. Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm động nói: “Ngươi hãy chuyển sinh thành người đến bái thầy, ta nhất định sẽ nhận ngươi” bây giờ tôi là thân người muốn tu luyện, sư phụ duyên cớ gì không nhận tôi? Tôi chết rồi, nếu kiếp sau chuyển sinh thành đá thì lỡ mất cơ duyên tu luyện, đây chẳng phải là lỗi của ngài hay sao?”

Lời cô ấy khiến tôi suy nghĩ: “Cô ấy nói có lý, nhưng nếu ma quỷ lợi dụng cô ấy để mê hoặc ta, nếu ta đứng dậy thì sẽ chết trong động, ta hãy thận trọng.”

Tôi vẫn ngồi đả tọa, trước mắt lại xuất hiện nụ cười thuần khiết của bé gái nhỏ và hình ảnh cô thiếu nữ đang tiến đến cái chết, tôi nghĩ: “Làm thế nào đây?” Tôi do dự mấy ngày, việc đả tọa đã bị can nhiễu nghiêm trọng, đột nhiên một giọng nói dội vào đầu tôi: “Nửa tháng sau hãy quyết định”. Giọng nói đó rất mạnh mẽ, tâm tôi định lại được, hình ảnh cô gái trước mắt biến mất.

Rất nhanh đã đến thời gian nửa tháng, trước mắt tôi xuất hiện một dòng chữ vàng: “Ngày tu thành, lúc thân thể chết”. Tôi không cảm thấy ngạc nhiên, vì tu thành rồi phải vứt bỏ cái thân thể này. Trước mắt tôi xuất hiện một xa giá, tôi nhìn thấy hạc tiên, nhìn thấy thiên quan, trong rất nhiều thiên quan thình lình có một người, chính là cô thiếu nữ trong động.

Tôi vô cùng kinh ngạc, trong đầu xuất hiện một giọng nói: “Mau mở mắt ra xem cô gái đang quỳ, hãy cứu cô ấy, ngươi có con đường của ngươi”. Tôi mở mắt nhìn thấy cô gái đó vẫn quỳ như cũ và đang hấp hối. Bởi sự thúc giục của suy nghĩ kia, tôi không nghĩ ngợi gì nữa, đột nhiên ngồi dậy.

Trong phút chốc khi tôi ngồi dậy, tôi nhìn thấy Thần tiên đầy trời, họ đều đang nhìn tôi, giống như đang chờ đợi thời khắc này. Một vị Thần tiên tay mở ra lời thệ ước của tôi khi vào sơn động, một vị Thần khác tay phóng một chùm sấm sét về phía tôi. Tôi lập tức bị sét đánh chết trong động, tôi cảm thấy tôi xuất ra từ trong thân thể mình, dừng lại trong không trung, thân thể nhẹ nhàng.

Tôi nhìn thấy thân thể đầy máu của mình ở trong động, nhìn thấy cô thiếu nữ kia kỳ thực là một tảng đá đen trên thiên thượng chuyển sinh thành, tảng đá đó có tên là Khởi Tọa thạch. Từ khi tôi bắt đầu tu luyện, Khởi Tọa thạch liền chuyển sinh, mục đích cuối cùng của nó là muốn dụ tôi rời khỏi chỗ, hoàn thành sứ mệnh mà Thần tiên trên thượng giới trao cho nó.

Điều khiến tôi buồn nhất là tôi trông thấy một tôi khác trông giống hệt như tôi, vẻ mặt hưng phấn, tôi nhìn thấy trên thân anh ta mang theo rất nhiều thứ công năng và thuật loại tu luyện được, bởi vì khi đả tọa tôi nhìn thấy tôi khi rời thân thể từng sử dụng những thứ công năng và thuật loại này. Tôi nhìn thấy sư phụ, nhìn thấy người mà tôi đã bái làm sư, sư phụ đưa anh ta đi trên loan giá, trong tâm tôi vô cùng buồn bã.

Một vị Thần tiên nói với tôi: “Ngươi lập tức chuyển sinh đi, kiếp sau sẽ được hưởng vinh hoa phú quý”, tôi hỏi: “Tôi tu luyện không phải vì vinh hoa, tại sao sư phụ lại không đưa tôi đi? Người sư phụ đưa đi là ai?” Các vị Thần tiên đều không nói gì. Một vị Thần tiên nói: “Ngươi mau chuyển sinh đi, đừng để lỡ thời gian”. Khi tôi bị một vị Thần tiên trong số đó dẫn đi, tôi nghe thấy một vị khác nói: “Điều này không công bằng cho lắm”, một vị Thần tiên khác nói: “Đều làm vậy cả mà, đều đã định rồi, không thể để sơ suất được. Người tu luyện này có nhìn thấy cũng không hiểu là chuyện gì, một khi đầu não bị tẩy rửa thì sẽ quên hết”.

Nghe họ nói chuyện, tôi đột nhiên cảm giác một sự thương tâm và cay đắng không lời nào tả xiết, tôi nhớ lại quá trình tu luyện của mình, thật khó khăn, vất vả, kết quả lại rơi vào chuyển sinh, quả là một sự vô vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Vào thời khắc đó, tôi nghĩ đến rất nhiều sự việc, tư duy của tôi trở nên linh hoạt, phóng khoáng lạ thường, tôi liên kết một số sự việc lại với nhau, trong tâm có rất nhiều suy đoán, tôi cũng cảm thấy suy đoán của mình hợp lý.

Tôi nghĩ đến trước khi bái sư, giọng nói mà tôi nghe được: “Hãy tu hành cho tốt, đừng nhớ nhà nữa” và giọng nói trước khi tôi chết: “Mau mở mắt ra xem cô gái đang quỳ kia, hãy cứu cô ấy, ngươi có con đường của ngươi”, hai giọng nói này là của cùng một người nói, những ý nghĩ và giọng nói xuất hiện vào lúc then chốt đều phát ra từ chỗ tôi, lẽ nào chúng phát ra từ một tôi khác, hắn ta đang thao túng tư tưởng của tôi, không chế thân thể của tôi?”

Tôi nghĩ: “Tôi khó khăn, vất vả tu hành, lại bị rơi vào chuyển sinh, một sinh mệnh khác lại đắc chính quả, anh ta là ai? Có phải sinh mệnh kia đã mượn thân thể tôi để tu luyện không? Lại có chuyện như vậy sao? Sư phụ nói đã thay đổi cuộc đời của tôi, nhưng thực sự lại thay đổi cuộc đời của một sinh mệnh khác, bởi vì tôi vẫn phải nhập luân hồi mà. Sư phụ nói đã an bài con đường tu luyện cho tôi, có phải việc tu luyện của tôi đã chủ định là được an bài như thế này: tôi nhất định sẽ thề, tôi nhất định sẽ chết trong động, ngay cả hòn đá kia cũng đã được an bài từ trước rồi, hết thảy đều đã định xong rồi, tôi chỉ làm theo hết thảy những an bài này, người được hưởng lợi lại là người khác, sự an bài này chẳng phải quá vô tình sao? Chẳng phải tôi đã bị lợi dụng sao?”.

Những suy đoán của tôi không ai có thể khẳng định, những nghi vấn của tôi không có ai trả lời, tôi rất nhanh chóng chuyển sinh.

Từ khi biết về câu chuyện này đến nay đã hơn ba năm, tôi vẫn trì hoãn không muốn viết bài viết này, dù đã viết rồi, mà khi viết đến đoạn qua đời trong động, tôi cũng phải dừng bút rất lâu, trong tâm rất bi thương, không muốn viết tiếp, cố gắng mãi cuối cùng cũng viết xong. Tôi nghĩ: “Mình đang trốn tránh, không muốn khuấy động nỗi đau trong ký ức, không muốn đối diện với nỗi thống khổ và bất lực lúc đó”.

Một số ký ức về tu luyện trong tiền kiếp đều có thể hiện trong kiếp này. Còn nhớ sau khi tu Đại Pháp, đọc “Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải”, Sư tôn giảng:

Đạo gia dẫn dắt đồ đệ chỉ dẫn một người hai người, trong đó chỉ có một người là chân truyền. Quản đồ đệ rất nghiêm, hơi một chút là đánh đập đồ đệ, họ không quan tâm chư vị chịu đựng hay không, cứ khiến chư vị vượt qua. Cho nên họ thường đều chọn biện pháp mạnh, buộc chân đệ tử lại, trói tay ra sau lưng, tự chư vị không tháo ra được, có nằm xuống chư vị cũng không tháo ra được, do đó có những [đồ đệ] đau quá ngất đi. Quá khứ là có làm như thế, tu luyện thời đó rất là khổ.

Đọc đến đây, trong tâm tôi xúc động sâu sắc, tràn ngập cảm giác đau đớn khôn cùng, cảm thấy loại thống khổ đó thực sự xuất hiện trên thân thể tôi, trong tâm tôi run rẩy. Khi đọc đến phần “Ai luyện công ai đắc công” trong sách “Chuyển Pháp Luân”, tâm tôi lại tràn ngập sự cảm kích không lời nào diễn tả nổi đối với Sư tôn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tôi cảm động vì tôi giờ đây thực sự có thể tu luyện, có thể trở về, tôi cảm thấy Sư tôn mới là người thực sự nghĩ cho đệ tử.

Tu luyện trong quá khứ phải chịu rất nhiều thống khổ, nhưng lại không được tu luyện bản thân thực sự. Trong câu chuyện kể trên, khi hòn đá ở tầng thứ 28 trong Tam giới, nó đã vô tình bị tôi gạt xuống nước, nếu rơi vào nước thì nó sẽ không trở ra được, không thể thu được khí tinh hoa của trời đất, do vậy ở dưới nước nó đã vô cùng căm ghét tôi, cho nên nó đã nghe theo an bài của Thần tiên chuyển sinh thành thiếu nữ dụ tôi rời khỏi chỗ đả tọa. Xem ra mọi việc gặp phải trong tu luyện đều không ngẫu nhiên.

Trong tu luyện Đại Pháp, Sư tôn đã ban cho chúng ta hết thảy những thứ tốt nhất, đã thiện giải hết thảy những ân oán, lại còn bảo hộ chúng ta, cứu độ chúng ta, chúng ta sao có thể buông xuôi được? Huống hồ Sư tôn đã giảng rõ cho chúng ta cơ chế và kết quả:

Tu luyện như thuở đầu, thì tất thành (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014]).

Tôi viết ra câu chuyện mà mình nhìn thấy, để mong thức tỉnh các đồng tu, người tu hành tu luyện trong quá khứ nếu không giữ vững bản thân sẽ mất đi sinh mệnh, nhưng dù tu luyện thế nào cũng đều là tu phó nguyên thân, kết cục đều đã được an bài cả rồi, tu tới tu lui thì chủ nguyên thần cũng không đắc được chính quả, đều tu mà như không, chủ nguyên thần chỉ là vật tải thể. Cho nên chúng ta càng phải trân quý cơ duyên tu luyện Đại Pháp, chỉ có chân chính tu luyện bản thân thật tốt, hướng nội vô điều kiện, mới không phụ ơn từ bi cứu độ của Sư tôn, mới có thể trở về ngôi nhà nơi thiên thượng.

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/node/241723

 



Ngày đăng: 21-04-2018

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.