Cách lý giải khác về “Phong Thần” (Phần 3): Thân Công Báo – Tâm tật đố hại chết người tu luyện
Tác giả: Minh Mâu
[ChanhKien.org]
Tật đố là một chủng sinh mệnh tà ác phụ diện, là một trong những nguyên nhân của vạn điều ác. Nếu tâm tật đố không bỏ thì tu không thành chính quả. Nếu một người tu luyện có những thứ này thì giống như trong một khối vàng có lẫn cát, rất yếu nhược, hễ gặp va đập là có thể tan vỡ, giống như chỉ vì một sự việc nhỏ mà có thể liều mạng với người khác, nó trở thành gốc rễ của tai hoạ. Pháp Luân Đại Pháp cần độ nhân vào lúc mạt thế, sinh mệnh chính diện, sinh mệnh phụ diện đều mong muốn được cứu độ. Vào triều Thương có một sinh mệnh phụ diện muốn dùng phương thức “triển hiện nội hàm và sự nguy hại của tật đố” để cảnh tỉnh hậu nhân, cũng là để lại căn cơ được đắc cứu vào thời mạt thế cho bản thân thế, là chuyển sinh dưới tên Thân Công Báo để biểu hiện ra tư tưởng hành vi của người tật đố.
Thân Công Báo và Khương Tử Nha đều là đệ tử của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thân Công Báo là sư đệ của Khương Tử Nha. Khương Tử Nha tới Ngọc Hư Cung trên núi Côn Luân xin thỉnh giáo sư phụ chỉ điểm về chiến sự, lại được nhận bảng Phong Thần. Phụng mệnh sư phụ giao phó, lúc rời đi Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nói: “Con về lần này, hễ có người gọi, không được trả lời, nếu con trả lời, sau này sẽ có 36 lộ binh mã chinh phạt, con hãy đi đi!”
Khi Tử Nha ra khỏi cung có Nam Cực Tiên Ông đưa tiễn Tử Nha, Tử Nha nói: “Sư huynh, đệ lên núi yết kiến lão sư, khẩn cầu chỉ bảo cho cách để đẩy lùi Trương Quế Phương nhưng lão sư không chịu mở lòng từ bi chiếu cố, làm sao đây, làm sao đây?” Nam Cực Tiên Ông nói: “Số trời đã định, không thể thay đổi, chỉ có điều sư đệ phải nhớ kỹ, hễ có người gọi thì quyết không được trả lời, điều này vô cùng quan trọng. Thôi, ta không thể tiễn đệ đi xa thêm được nữa rồi”.
Tử Nha ôm bảng Phong Thần đi về phía vách núi Kỳ Lân, vừa định độn thổ mà đi, thì bỗng nghe phía sau có người gọi. Tử Nha nghĩ rằng: “Quả thật có người gọi ta, ta không thể trả lời”. Phía sau lại có tiếng gọi “Tử Nha công!” Khương Tử Nha cũng không trả lời. Người đó gọi tiếp: “Khương Thừa tướng!” Tử Nha cũng vẫn không trả lời. Người ấy lại gọi liên tiếp năm lần bảy lượt, thấy Tử Nha vẫn không trả lời, liền lớn tiếng trách móc: “Khương Thượng! Huynh quá bạc tình bạc nghĩa đến cả người xưa cũng quên rồi, bây giờ huynh là Thừa tướng, ở ngôi cực phẩm nhân thần, huynh không còn nhớ đến người huynh đệ từng học đạo chung với nhau ở Ngọc Hư Cung suốt 40 năm sao? Hôm nay ta gọi huynh liên tục nhiều lần huynh cũng không trả lời!” Tử Nha nghe được những lời trách móc như vậy, đành phải quay đầu nhìn lại, thì ra là sư đệ Thân Công Báo. Khương Tử Nha nói: “Huynh đệ, ta không biết là đệ gọi ta, chỉ vì sư tôn dặn bảo, nếu trên đường về hễ có người gọi, nhất định không được trả lời, chính vì như thế ta mới làm thinh, đắc tội với đệ rồi”.
Đáng thương cho Tử Nha, nghe những lời lẽ tốt đẹp thì không thấy áp lực, vậy nên vượt qua được nhất quyết không trả lời, chỉ vì Thân Công Báo phát ra những lời mạnh mẽ phẫn nộ, đã liền trả lời, vì danh phận của một sư đệ đã làm cho ông không tuân theo lời dặn dò của sư phụ nữa. Rất nhiều người đều như vậy, không sợ người tốt mà sợ người xấu. Bảng Phong Thần là một thứ có tác dụng xung kích rất lớn. Thân Công Báo là một người vì đố kị mà chuyển sinh có thể nào không có phản ứng đây? Ông ta cho rằng mình mới xứng đáng có được điều đó, phải để ông ta đại diện cho Nguyên Thuỷ Thiên Tôn đi làm sứ mệnh Phong Thần mới đúng. Nhưng không đạt được điều đó thì làm sao đây? Ông ta liền ngăn cản và tìm cách lừa dối Tử Nha để cho ông ta đốt bảng Phong Thần đi rồi theo ông ta đi phò tá Trụ Vương. Tử Nha không chịu, thế là Thân Công Báo tự khoác lác: “Ta chặt thủ cấp liệng lên trời, cho đi du ngoạn ngàn vạn dặm, sau đó trở về vẫn có thể đặt lên cổ như cũ, thế mới đáng nói, thần thông của ta lớn như vậy còn không bằng huynh sao?”
Tử Nha bèn nói: “Huynh đệ, nếu quả làm được như vậy ta sẽ lập tức đem đốt bảng Phong Thần đi, và cùng đệ đi tới Triều Ca”. Thân Công Báo nói: “Huynh không được thất tín!” Tử Nha đáp lại: “Đại trượng phu một lời đã nói ra, nặng tựa núi Thái Sơn, há có lý gì để thất tín?”
Hãy xem, biểu hiện của Tử Nha chẳng phải đã coi là sư phụ không lớn bằng ông ta? “Phong Thần Bảng” – sứ mệnh sư phụ giao cho ông lớn như vậy mà bị ông ta dùng làm con bài thương lượng, nhưng ông đã không ý thức được vấn đề này. Chỉ một màn biểu diễn của Thân Công Báo đã làm cho ông quay lưng làm trái với sứ mệnh sư phụ giao. Không lấy làm lạ khi Nguyên Thủy Thiên Tôn nói về ông rằng “Căn cơ nông cạn, tiên đạo khó thành”. Chút ít căn cơ này tựa như cái rễ nông bám trên bề mặt đất, chỉ cần một lực nhỏ là có thể nhổ bật rễ, nhưng nếu là một cây đại thụ cao chọc trời vốn được cắm rễ dưới hốc sâu thì muốn nhổ cũng chẳng nhổ được. Do vậy ông chỉ có thể làm người.
Nam Cực Tiên Ông thấy Tử Nha bị mê hoặc, liền lệnh cho Bạch Hạc đồng tử ngậm đầu của Thân Công Báo tha đi, nhưng Tử Nha đã cầu xin Nam Cực Tiên Ông thương tình tha mạng sống cho Thân Công Báo, còn bản thân tình nguyện chịu 36 đạo binh chinh phạt, ông đã bị sự biến dị của cái tình ngăn trở nên đã không phân biệt được rõ thiện và ác.
Thân Công Báo được tha tội, cưỡi lên con cọp mặt trắng chỉ vào Tử Nha mà nói: “Huynh hãy đi! Ta nói cho huynh biết vùng đất Tây Kỳ sẽ lập tức biến thành biển máu, xương trắng chất thành núi” nói rồi hậm hực bỏ đi.
Tử Nha đi về phía trước gặp con quái vật một chân, con quái vật hét lớn một tiếng rằng: “Ăn một miếng thịt Khương Thượng kéo dài thọ mệnh 1000 năm”. Tử Nha nghe xong nghĩ: “Hóa ra là muốn ăn thịt ta đây”. Con quái vật lại nhảy tới hét lên: “Khương Thượng, ta phải ăn thịt ngươi!” Tử Nha nói: “Ta với ngươi không thù không oán, cớ gì muốn ăn thịt ta?” Quái vật nói: “Là Thân Công Báo nói vậy!”
Con quái vật này tên là Long Tu Hổ, khi Thân Công Báo lừa dối Khương Tử Nha còn cần phải dùng đến tình cảm huynh đệ, biểu diễn tà đạo để mê hoặc, nhưng đối với con quái vật này chỉ một câu nói là đã làm cho nó tin ngay rồi.
Điều này có lẽ được gọi là “đơn thuần”? Trẻ con đơn thuần ngây thơ, chỉ cần một viên kẹo có thể dỗ dành chúng, chúng không có khái niệm thiện ác, sống dựa vào bản tính tiên thiên. Nhân gian chính là một đống rác, chứa đủ mọi thứ xấu xa, do vậy cần có tâm tính hoàn chỉnh tốt đẹp mới không bị lừa dối mê hoặc.
Văn Thái sư vì chinh phạt Tây Kỳ đã cầu cứu khắp nơi, một ngày nọ cưỡi Hắc Kỳ Lân đến đảo Kim Biệt, thấy trên đảo không có người bèn lên Hắc Kỳ Lân bỏ đi, vừa định rời đi thì phía sau có người nói: “Văn đạo huynh, định đi đâu vậy?” Văn Thái sư ngoảnh lại nhìn thấy hóa ra là Hạm Chi Tiên liền vội vàng chạy lên phía trước cúi đầu làm lễ chào hỏi: “Các đạo hữu đi đâu hết cả?” Hạm Chi Tiên đáp lời: “Ta tới để gặp huynh đây. Chính vì huynh mà các đạo hữu ở đảo Kim Ngao kéo tới đảo Bạch Lộc đi luyện tập trận đồ, hôm trước Thân Công Báo đến mời bọn ta tới Tây Kỳ để giúp huynh”.
Những đạo nhân này vốn là người minh bạch đạo lý, vậy vì sao vẫn còn tin lời Thân Công Báo? Dưới con mắt của Trụ Vương, Khương Tử Nha là người nghịch thiên phản đạo. Tại không gian cao tầng mà nhìn, phản nghịch ở bất kể cảnh giới nào cũng đều là xúc phạm Thiên lý. Nhưng nhân gian là một cảnh giới đặc thù được tạo ra cho Chính Pháp trong thời kỳ mạt pháp của vũ trụ, thiên mệnh vô thường, duy chỉ người có đức mới vĩnh viễn hưởng phúc của Thiên thượng, nhưng những người tu đạo này lại không nhận ra điều đó.
Triệu Công Minh trong động La Phù ở núi Nga Mi trợ giúp Văn thái sư chinh phạt Tây Kỳ bị Đinh Đầu Thất Tiễn Thư (mũi tên vô hình) của Lục Áp đạo nhân bắn chết, Thân Công Báo cưỡi cọp tới đảo Tam Tiên thông báo với ba chị em Vân Tiêu, Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu nương nương. Thân Công Báo đi vào trong động cất tiếng hỏi: “Có ai trong đó không?”, không bao lâu một nữ đạo đồng bước ra, nhận ra Thân Công Báo bèn hỏi: “Lão sư từ nơi nào đến đây?” Thân Công Báo trả lời: “Báo với sư phụ ngươi, có ta tới thăm”. Nữ đạo đồng quay vào trong động bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, có Thân lão gia tới thăm”, nương nương nói: “Hãy mời vào”. Thân Công Báo vào trong động và kể về cái chết của Triệu Công Minh, lại nói rằng: “Thương thay Triệu huynh ngàn năm một phen khổ công tu luyện, ngờ đâu lại chết dưới tay của một kẻ vô lại! Quả là mối thù oán hận thấu xương!”
Cái chết của huynh trưởng làm Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu nương nương nổi giận đùng đùng bay về phía Tây Kỳ tìm Lục Áp cùng Khương Tử Nha để báo thù, liên lụy cả Vân Tiêu nương nương cũng bị động xuống núi bày binh bố trận “Cửu Khúc Hoàng Hà Trận”, hủy hoại thành quả ngàn năm tu luyện của 12 đại môn đồ của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, ba chị em Vân Tiêu cũng vì ác quả ấy mà cùng nhau chết ở đây. Chỉ một tin báo của Thân Công Báo đã tước đoạt mất ngàn năm tu luyện của môn đồ hiển hách bậc nhất của Nguyên Thuỷ, cũng hại chết ba vị tiên tử tu luyện đứng đầu tam giới, người tật đố thuộc về ngụy thiện, thuộc về ác khiến cho người ta nghiến răng thống hận, có ai không muốn giết hắn? Nhưng người tật đố luôn luôn cảm giác thấy bản thân rất tốt, không biết rằng người khác đều hận và muốn đem hắn nghiền xương thành tro bụi.
Thân Công Báo đi khắp nơi tìm kiếm Tiên khách để chinh phạt Tây Kỳ, có một hôm đi tới động Phi Long Giáp Long, nhìn thấy người lùn Thổ Hành Tôn bèn hỏi: “Ta nhìn ngươi không thể theo đạo thành Tiên, chỉ có thể tu thành người phú quý ở nhân gian, đeo đai ngọc, thụ hưởng giàu sang của quân vương ban cho”. Thổ Hành Tôn hỏi lại: “Làm thế nào để được như vậy?” Thân Công Báo đáp: “Ta viết thư tiến cử ngươi tới chỗ Đặng Cửu Công ở ải Tam Sơn Quan, đại sự ắt thành”, và như vậy ông ta đã xúi giục thành công Thổ Hành Tôn.
Lại nói, Xích Tinh Tử ở Vân Tiêu động trên Thái Hoa Sơn nhìn thấy Bạch Hạc đồng nhi của Ngọc Hư Cung cầm trát tới, Xích Tinh Tử tiếp kiến, Bạch Hạc đồng nhi mở ngự trát ra đọc, tạ ơn xong, biết được Khương Tử Nha lên Kim Đài làm lễ bái tướng. Xích Tinh Tử tiễn Bạch Hạc đồng nhi trở về cung, đột nhiên nhìn thấy trước cửa Ân Hồng đang đứng cạnh đó, đạo nhân hỏi: “Đồ đệ, hiện tại con ở đây, nhưng không phải là người có số theo đạo thành Tiên, nay Vũ Vương là vị quân vương thánh hiền nhân đức, sẽ đứng ra cứu dân, trừ kẻ bạo ngược, Khương sư thúc của con cũng sẽ được phong tướng, tiến về phía Đông, vượt qua năm ải, hội họp chư hầu ở Mạnh Tân, tiêu diệt bạo chúa ở Mục Dã. Vậy con hãy xuống núi, trợ lực giúp Tử Nha một tay. Nhưng ta chỉ ngại con sẽ gặp việc cản trở”. Ân Hồng hỏi: “Lão sư, chẳng hay đệ tử có việc gì cản trở vậy?” Xích Tinh Tử nói: “Con là con trai của Trụ Vương, chắc con sẽ không chịu phò tá nhà Chu đâu”. Ân Hồng nghe lời ấy thì nghiến răng, trợn tròn đôi mắt: “Lão sư ở trên chứng cho, đệ tử tuy là con trai Trụ Vương, nhưng với Ðát Kỷ có mối thù muôn kiếp không đội trời chung, cha bất từ, thì con bất hiếu. Ông ta nghe lời Đát Kỷ hành hạ mẫu thân con, khoét một bên mắt, đốt hai bàn tay, khiến bà bỏ mạng chết thảm ở Tây Cung. Đệ tử thống khổ nuốt hận trong lòng đã lâu, quyết nhân cơ hội này bắt giữ Đát Kỷ, trả thù cho mẫu thân, đệ tử dù chết cũng không hối hận!” Xích Tinh Tử sau khi nghe xong vui mừng khôn xiết: “Con tuy đã có ý này, nhưng chớ có thay đổi đấy!” Ân Hồng đáp: “Đệ tử sao dám cãi lời sư phụ?” Đạo nhân vội lấy ra chiếc áo Tử Thọ tiên y, kính Âm Dương, dùi Thuỷ Hoả đưa cho Ân Hồng và ra lệnh cho Ân Hồng xuống núi trợ giúp Tử Nha. Nhưng lòng vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò thêm: “Con nhất định không được quên lời dặn của sư phụ”, Ân Hồng đáp: “Đệ tử nếu không được lão sư cứu lên núi thì đã chết lâu rồi, làm sao có được ngày hôm nay? Đệ tử làm sao dám quên lời dạy, phản lại sư phụ?” Xích Tinh Tử nói: “Con người xưa nay vốn luôn hai lòng, cũng khó mà tin, trước mặt ta, con phải thề chắc một lời”. Ân Hồng liền thề ngay, không chút đắn đo: “Nếu đệ tử có ý đồ khác, thì toàn thân tứ chi sẽ nát thành tro bụi!” Xích Tinh Tử nói: “Thề sao, ứng vậy, con hãy đi đi”.
Ân Hồng đang đi thì gặp một người tu đạo trên không trung bay tới, người này mặt trắng râu dài, nhìn thấy Ân Hồng liền cúi đầu thi lễ, Ân Hồng vội hỏi: “Xin hỏi đạo trưởng cao danh quý tính là gì? Hôm nay tới đây có điều gì chỉ bảo?” Đạo nhân trả lời: “Ta chính là Thân Công Báo, muốn hỏi ngươi hiện giờ tính đi đâu vậy?” Ân Hồng đáp: “Đệ tử phụng mệnh sư phụ tới Tây Kỳ trợ giúp Vũ Vương chinh phạt Trụ”. Đạo nhân nghiêm mặt nói: “Lẽ nào lại như vậy! Trụ Vương là người thế nào của ngươi?” Ân Hồng trả lời: “Là cha của đệ tử”. Đạo nhân quát lớn một tiếng hỏi rằng: “Trên thế gian có lý nào con trai giúp đỡ người khác chống lại cha mình sao?!” Ân Hồng trả lời: “Trụ Vương vô đạo, thiên hạ vì thế mà rối loạn, khiến dân làm phản, hôm nay trừng phạt là thuận theo ý trời mà làm, trời tất nhiên sẽ ưng thuận, dẫu có con hiếu cháu hiền cũng không chuộc lại được tội lỗi ấy”. Thân Công Báo cười mà nói: “Ngươi là kẻ ngu muội, cố chấp, không biết đại nghĩa là gì, ngươi là hậu duệ dòng dõi Thành Thang, tuy Trụ Vương vô đạo đi chăng nữa cũng không thể có lý nào con lại đi chống lại cha. Huống hồ một mai Trụ Vương trăm tuổi ai là người kế nghiệp? Ngươi lại không coi xã tắc làm trọng, nghe lời người khác xúi bẩy, làm chuyện ngỗ nghịch mất hết cả luân thường đạo lý, sẽ bị người đời đàm tiếu chê ngươi là một vị điện hạ bất hiếu xưa nay chưa từng có! Nay ngươi giúp Vũ Vương phạt Trụ, nếu như lỡ có bất trắc, có phải là tông miếu bị người khác phá hủy, xã tắc sẽ bị người khác chiếm lấy đúng không nào, mai sau ngươi xuống suối vàng, còn mặt mũi nào gặp tổ tiên đây?” Ân Hồng bị Thân Công Báo dùng một tràng lời lẽ thuyết phục động đúng tâm can thì cúi đầu im lặng không nói lời nào. Một lát sau mới lên tiếng: “Lời lão sư tuy có lý, nhưng tôi đã thề với sư phụ, quyết ý trợ giúp Vũ Vương”. Thân Công Báo nói: “Ngươi đã phát lời thề thế nào?” Ân Hồng đáp: “Tôi đã phát lời thề, nếu như không giúp Vũ Vương phạt Trụ thì toàn thây tứ chi đều biến thành tro bụi”. Thân Công Báo cười mà nói rằng: “Đây chỉ là lời thề mu muội không bao giờ ứng nghiệm, thế gian không có lý do gì xương thịt biến thành tro bụi, ngươi hãy nghe theo lời ta, thay đổi suy nghĩ mà đi chinh phạt nhà Chu, sau này tất thành đại sự, không phụ với anh linh của tổ tiên xã tắc, mà cũng mát lòng ta thật lòng khuyên bảo”. Ân Hồng khi ấy nghe lời Thân Công Báo, trong đầu không còn nhớ tới lời đã hứa với Xích Tinh Tử, lời thề trước đây đã sớm thành những lời ngụy ngôn lừa dối sư phụ. Chính là: Hận thay miệng lưỡi hoạt ngôn của Thân Công Báo, Ân Hồng khó mà thoát khỏi nạn này.
Quan sát điều này thấy rằng: Từ đầu tới cuối Thân Công Báo đều dùng cái tình sai lầm của con người mà Ân Hồng lại không nhận ra được. Ngay cả cái tình chân chính ở nhân gian cũng không như vậy, làm người phải dựa vào đạo đức, tam cương ngũ thường (thời đó còn chưa có cách gọi này) trong Nho gia là nguồn gốc sinh ra đạo đức, là xuyên suốt từ trên xuống dưới, một thứ ở tầng thấp, một thứ ở tầng cao không hề có mâu thuẫn. Khi con người tự cho mình là to (tầng thấp là lớn) thì họ sẽ dùng nhận thức sai lầm ấy của bản thân con người để đo lường Thiên lý, mà ở tầng thứ hơi cao hơn một chút thì, cha, con, người thân đều cuốn trong nghiệp lực luân báo, báo ân, báo oán mà thành, cái tình trong vòng mê hoan hư ảo chỉ là để duy trì quan hệ gia đình, ở trong đó mà xoa dịu giảm nhược đi nỗi thống khổ cho nhau, khi nhắm mắt xuôi tay ai còn nhận ra ai nữa? Nghiệp lực do bản thân tạo thành chỉ có thể tự mình hoàn trả. Chỉ khi sinh mệnh đề cao thiện niệm mới có được quan hệ gia đình và xã hội tốt đẹp nhất.
Con người chấp theo lý của con người, nhưng người bình thường là tôn kính trời do vậy không làm điều gì trái với Thiên lý; Thần chấp vào cái lý của Thần, bởi vậy Xích Tinh Tử tuân theo Thiên đạo; chỉ có người biến dị do tư tưởng sai lệch khỏi chính đạo mới có thể làm trái ý trời.
Cơ điểm của tật đố là sự biến dị mạnh mẽ của “tư” – hết thảy đều coi bản thân mình là trung tâm, thế giới này chỉ có bản thân họ là lớn nhất, tất cả mọi người đều phải phù hợp với tư tưởng của họ mới được. Lý luận dẫn dắt đều là sự biến dị của danh, lợi, tình, nếu như đối chiếu với Thiên đạo thì không cách nào tự biện hộ cho mình được. Người tật đố đều đang ở chốn con người, không nhận thức được mình chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ bé chẳng là gì trong vũ trụ mênh mang này, tất cả những ngu xuẩn, tự đại, không biết trời cao đất dày, chỉ muốn tự mình sống theo cách của mình, coi sự sống còn của vô số người khác chẳng là gì, cũng chính là không có một chút thiện tâm nào.
Binh lính của Tử Nha đến Giai Mộng Quan lại gặp Thân Công Báo, Tử Nha bái chào nói: “Hiền đệ từ đâu tới vậy?” Thân Công Báo cười mà nói rằng: “Tôi tới là để gặp huynh, Khương Tử Nha, huynh giờ vẫn cùng một chỗ với Nam Cực Tiên Ông thì không hay đâu, nay cuối cùng cũng có cơ hội chỉ gặp có một mình huynh, liệu xem hôm nay huynh có thoát khỏi tay tôi không?” Khương Tử Nha trả lời: “Huynh đệ, ta với ngươi không thù không oán, hà cớ gì phải ở đây chọc giận ta?” Thân Công Báo đáp: “Huynh không nhớ chuyện trên núi Côn Luân, huynh ỷ vào thế lực của Nam Cực Tiên Ông, không coi ta ra gì, đầu tiên gọi huynh, huynh không thèm trả lời, sau lại cùng Nam Cực Tiên Ông làm nhục ta, lại còn gọi Bạch Hạc đồng nhi ngậm đầu của ta đi, chỉ mong làm hại ta, đây là mối oán thù sát nhân, huynh còn nói được gì đây! Huynh hôm nay lên Kim đài nhận lễ bái tướng, muốn phạt Trụ cứu dân, chỉ sợ rằng huynh không thể đem quân binh tiến vào năm ải mà đã chết ở đây trước rồi”. Nói rồi rút bảo kiếm nhằm vào Tử Nha mà chém tới.
Tử Nha tại vách núi Kỳ Lân cố gắng hết sức cầu xin Nam Cực Tiên Ông mà tha cho Thân Công Báo, trong mắt Thân Công Báo đó là một sự sỉ nhục, lấy việc giết người để báo thù, lợi dụng lúc không có người liền tự mình ra tay giết Tử Nha. Hầu hết những người tật đố đều ở cảnh giới như vậy, không tính đến hành vi của mình, lấy oán báo ân, lòng dạ hẹp hòi, ăn miếng trả miếng. Hết thảy đều là lấy tư tưởng trạng thái của bản thân mình làm tiêu chuẩn, coi người khác, Thiên lý, đạo đức, đều đặt ở bên dưới.
Cụ Lưu Tôn cứu Khương Tử Nha. Phụng chỉ lệnh của Nguyên Thủy Thiên Tôn đem Thân Công Báo đến sườn núi Kỳ Lân, Nguyên Thủy nói: “Nghiệp chướng! Khương Thượng với ngươi có thù oán gì mà ngươi mời người ở Tam Sơn Ngũ Nhạc đi chinh phạt Tây Kỳ? Hôm nay số trời đã hết, ngươi vẫn còn giữa đường mà hại nó, nếu không phải là ta đã có chuẩn bị trước thì có lẽ nó đã bị ngươi hại chết rồi”. Thân Công Báo mở miệng nói: “Oan uổng quá!” Nguyên Thủy hỏi: “Ngươi rõ ràng muốn hại Khương Thượng, còn kêu oan uổng nỗi gì? Nhưng thôi, hôm nay nếu ta cầm giữ ngươi tại núi Kỳ Lân, ngươi ắt nói ta thiên vị Khương Thượng, nếu như lại dám cản trở Khương Thượng thì đừng trách, ngươi hãy thề đi”. Thân Công Báo liền thề, ông ta chỉ coi là lời nói đầu lưỡi, không biết rằng lời thề nói ra là có Thần chứng giám. Thân Công Báo thề rằng: “Nếu đệ tử lại xúi giục Tiên gia tới cản trở Khương Thượng, đệ tử xin chịu tội đem thân thể lấp biển Bắc Hải”. Nguyên Thủy nói: “Được rồi, hãy thả cho nó đi”. Thế là Thân Công Báo thoát nạn, đi liền.
Thân Công Báo tại trận Vạn Tiên tiếp tục cản trở Khương Tử Nha, sau khi trận Vạn Tiên bị phá vỡ, ông ta hòng tìm đường trốn về núi khác mà không biết rằng tội ác chồng chất, đang toan cưỡi cọp chạy trốn thì bị Bạch Hạc đồng nhi nhìn thấy. Bạch Hạc đồng nhi vội vàng bẩm báo với Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nguyên Thủy ra lệnh cho Hoàng Cân lực sĩ đem ông ta giữ tại sườn núi Kỳ Lân. Lực sĩ bắt Thân Công Báo mang tới trước mặt Nguyên Thuỷ Thiên Tôn. Nguyên Thuỷ nói: “Ngươi từng phát lời thề, lấy thân mình lấp biển Bắc Hải, do vậy hôm nay ngươi cũng đừng oán trách”. Thân Công Báo cúi đầu không nói, Nguyên Thủy ra lệnh cho Hoàng Cân lực sĩ: “Lấy tấm bồ đoàn (đệm hương bồ) của ta quấn nó lại, rồi đem dìm xuống đáy biển Bắc Hải”. Lực sĩ vâng lệnh mang Thân Công Báo dìm xuống biển Bắc Hải.
Một đời của Thân Công Báo đã kết thúc. Ông ta trước mặt không phản lại sư phụ, nhưng sau lưng lại làm những việc phản lại sư phụ. Hiện nay cựu thế lực vũ trụ đang bức hại Đại Pháp, biểu hiện bề mặt đối với Sư phụ là đồng thuận cung kính, nhưng những gì chúng đang làm là phá hoại Đại Pháp.
Hành vi của Thân Công Báo là do sinh mệnh phụ diện ở bên trong dẫn tới tâm tật đố hại người hại mình mang đến hậu quả thảm khốc. Người tu luyện không bỏ được tâm tật đố, những gì đạt được cũng chỉ có bản sự như Thân Công Báo mà thôi, chỉ là chút công năng nhỏ bé mang theo thân thể mà thôi, đồng thời sẽ phải gánh chịu kết cục như Thân Công Báo, bất kể tu luyện bao nhiêu năm đều là tai hoạ cho chốn nhân gian, sẽ không thoát khỏi số phận bị người và chư Thần tiêu diệt, trở thành một nhân vật bi kịch đáng thương vậy. Mà người không tu luyện chỉ có thể tồn tại ở tầng nhân loại, hoặc là từ tầng nhân loại trở xuống, là người xấu điển hình, phải chịu ác báo mà người xấu tất sẽ phải gặp.
Ác quỷ ĐCSTQ Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tật đố của nó là xưa nay chưa từng có, đem ra so sánh thì còn vượt xa so với Thân Công báo, nó không có biên giới, không có giới hạn, đã được định sẵn là hình thần toàn diệt, không còn cơ hội tái sinh.
(Trong sự việc đầu độc, mê hoặc hại người của Thân Công Báo trong “Phong Thần Diễn Nghĩa” chỉ có Ân Giao là không được ghi chép lại trong bài viết này bởi vì người này cũng tựa như Ân Hồng, nhưng có một điểm khác biệt là ông ta bị mê hoặc bởi tình huynh đệ, vì để cho Ân Hồng báo thù mà trợ Trụ vi ngược. Thái Vân Tiên Tử, Mã Nguyên, La Tuyên đều là Thân Công Báo trực tiếp thỉnh mời, không được tính là có âm mưu mê hoặc trong đó).
Dịch từ: https://big5.zhengjian.org/node/271111
Ngày đăng: 24-08-2023
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.