Trang chủ Right arrow Tu luyện Đại Pháp Right arrow Chia sẻ tu luyện

Được khích lệ bởi lời giảng: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”

05-08-2025

Tác giả: Học viên Pháp Luân Công Ba Lan

[ChanhKien.org]

Tôi là người Ba Lan hiện đang sinh sống tại thành phố Gdańsk. Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là nhờ một người bạn, cô ấy đã chia sẻ cho tôi một số lời khuyên có thể giúp cải thiện sức khỏe và nâng cao khả năng tập trung. Cô ấy nhắc đến một vài công pháp khác nhau, trong đó có Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất ngạc nhiên, bởi lẽ tôi từng nghe qua hầu hết các môn công pháp mà cô ấy nhắc đến, duy chỉ có Pháp Luân Đại Pháp là tôi chưa từng biết tới. Điều đó khiến tôi quyết định tìm hiểu xem rốt cuộc đây là gì.

Khi tôi mở trang chủ của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị cuốn hút bởi màu sắc trang nhã và bố cục giản dị của trang web. Tôi đọc phần giới thiệu và xem video dạy công của Sư phụ. Tôi thấy các động tác rất đơn giản, thời gian luyện cũng không dài, điều đó khiến tôi cảm thấy công pháp này rất phù hợp với bản thân mình. Tối hôm đó, tôi không chút do dự bắt đầu thực hành các động tác luyện công. Luyện công khiến thân thể tôi cảm thấy thoải mái, đầu óc trở nên nhẹ nhàng, thư thái. Từ đó, tôi bắt đầu luyện công thường xuyên.

Một đêm nọ trong lúc đang đả tọa, tôi đột nhiên cảm nhận được một áp lực mạnh mẽ trên đỉnh đầu, sau đó tôi cảm thấy nhiều luồng năng lượng khác nhau đang chuyển động qua lại ở tay và khắp cơ thể mình. Trước đây tôi cũng từng cảm nhận được loại năng lượng này, và đã từng chia sẻ với những người thích thảo luận về chuyện này, có lẽ chính vì vậy mà tôi không cảm thấy sợ hãi. Tôi không biết điều đó có ý nghĩa gì, và tôi còn rất nhiều thắc mắc chưa được giải đáp. Lúc đó, tôi vẫn chưa đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cũng chưa xem qua các bài giảng Pháp khác của Sư phụ. Tôi chỉ đơn giản ý thức được rằng mình đã gặp được một điều gì đó rất đặc biệt.

Một ngày nọ, tôi đến thị trấn nhỏ Sopot, nằm gần thành phố Gdańsk. Khi tôi băng qua công viên để đến một quán cà phê, tôi chợt chú ý thấy một người đàn ông đang ngồi dưới gốc cây, sắp xếp những tờ rơi trên một chiếc thùng màu vàng. Tôi thấy dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp” trên tờ rơi và cả trên áo thun của anh ấy, và tôi nghĩ mình nên đến trò chuyện với anh ấy một chút. Hóa ra, anh ấy chính là điều phối viên địa phương tại Gdańsk.

Tôi tiến lại gần quầy thông tin và chia sẻ với vị điều phối viên về những cảm nhận gần đây của tôi khi luyện công. Chúng tôi bắt đầu một cuộc thảo luận thú vị về sinh mệnh và vũ trụ. Tôi được biết rằng tất cả các điểm luyện công và công pháp của Pháp Luân Đại Pháp đều được truyền dạy hoàn toàn miễn phí. Từ nhỏ đến lớn, nhân sinh quan của tôi luôn là: trên đời này sẽ không có thứ gì là miễn phí, vì vậy tôi đã rất kinh ngạc trước những lời anh ấy nói. Tuy vậy, tôi có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng rất thuần chính toát ra từ người điều phối, do đó tôi quyết định thử một lần để tránh sự nghi ngờ vô ích. Vì vậy, tôi đã đồng ý đến điểm luyện công.

Sau một thời gian, tôi lần đầu tiên đến điểm luyện công. Khi chúng tôi đang luyện công ngoài trời, tôi phát hiện ra rằng luyện công tại điểm luyện công khó hơn nhiều so với khi luyện theo video tại nhà. Bởi vì luyện công trong môi trường ngoài trời ồn ào, mùi thơm của các món ăn từ xung quanh liên tục bay đến, cứ như thể các nhà hàng đang cạnh tranh lẫn nhau để lôi kéo sự chú ý — điều đó khiến tôi hoàn toàn không thể nhập tĩnh. Tư tưởng tôi như sông biển đảo lộn, khiến tôi hoàn toàn không thể khống chế nổi chúng. Tôi thoáng có chút muốn từ bỏ. Đặc biệt là khi luyện đến bài công pháp thứ hai, vừa bắt đầu tôi đã rất đau đớn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy người điều phối đứng bất động trên bãi cỏ như một pho tượng, hai tay giơ lên không hề lay chuyển, tôi cũng hạ quyết tâm kiên trì luyện tiếp. Điều đó đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc. Tôi cắn chặt răng, không để tâm đến những giọt mồ hôi lạnh toát sau lưng. Tôi quyết định sẽ tiếp tục kiên trì. Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy điều này vô cùng quan trọng.

Tôi bắt đầu đến điểm luyện công một cách đều đặn. Mặc dù trong quá trình luyện công đôi lúc tôi phải trải qua cảm giác đau đớn và ban đầu cũng rất dễ bị phân tâm, nhưng tôi nhận ra rằng nếu tôi có thể tập trung tinh thần trong hoàn cảnh khó khăn như thế này, thì sự đề cao sẽ nhanh hơn. Khi mùa thu đến, tôi hỏi người điều phối rằng liệu vào mùa đông chúng tôi có tiếp tục luyện công như thường lệ không. Anh mỉm cười và đáp: “Dĩ nhiên rồi!” Nhớ lại biểu hiện kiên định của anh ở điểm luyện công trước đó, tôi hoàn toàn không thấy bất ngờ với câu trả lời đó.

Tôi mang một tâm trạng đầy phức tạp khi nghĩ đến việc luyện công vào mùa đông. Thật khó để hình dung làm sao có thể luyện công trong giá rét dưới 0 độ. Nhưng ngay khi niệm nghi hoặc vừa khởi lên, tôi liền gạt bỏ nó trong tư tưởng của mình. Tôi nghĩ: nếu người điều phối đã nói là có thể làm được, vậy thì mình còn nghi ngờ hay tranh luận điều gì nữa đây?

Khi mùa đông đến, nhiệt độ bên ngoài giảm xuống dưới 0 độ. Người điều phối vẫn tháo giày, ngồi song bàn đả tọa giữa trời giá lạnh. Không còn cách nào tốt hơn, tôi nghĩ có lẽ tôi cũng nên làm như vậy. Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, tôi lập tức cảm nhận được sự băng giá ở đôi chân. Vì tôi khá gầy nên tôi rất nhạy cảm với giá lạnh. Thế nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, khi vừa nhập tĩnh, thì tôi không còn cảm thấy lạnh nữa, cứ như thể cái lạnh đã dừng lại, không còn can nhiễu tôi. Thậm chí bàn chân tôi còn cảm thấy ấm lên. Thế nhưng ngay khi ý nghĩ đó khởi lên, cái lạnh lại bắt đầu tấn công chân tôi. Lúc đó tôi hiểu rằng tốt nhất là không nên chấp trước vào nó.

Khi tôi quyết định đả tọa giữa mùa đông giá lạnh, và minh bạch nhẫn chịu những ma nạn do cái rét buốt mùa đông mang đến, tôi vô cùng tin chắc rằng mình đã tìm được con đường tu luyện phù hợp với bản thân.

Một ngày nọ tại điểm luyện công, người điều phối đã giới thiệu cho tôi nghe về cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp chỉ là luyện công, nhưng rất nhanh sau đó, tôi nhận ra rằng đây là con đường tu luyện thật sự để đề cao tâm tính, giúp con người trở nên tốt hơn. Vì vậy, tôi bắt đầu học “Chuyển Pháp Luân” và các bài giảng khác của Sư phụ.

Tôi cần xử lý rất nhiều sách mà mình đã tích trữ trước đây. Tôi là một người thích đọc và sưu tầm sách. Khi còn nhỏ, mỗi lần đi ngang qua tiệm đồ cổ, tôi thường không cưỡng lại được mà bước vào xem có cuốn sách nào đang được giảm giá hay không. Vì thường xuyên gặp sách hạ giá nên tôi hay mua vài cuốn mang về và cất dưới gầm giường của mình.

Tôi mua những cuốn sách đó không phải lúc nào cũng vì nội dung của chúng, mà thường là vì bìa sách rất đẹp. Tuy nhiên, mỗi cuốn tôi chỉ đọc một lần duy nhất. Tôi chưa bao giờ đọc đi đọc lại một cuốn sách nhiều lần. Lúc đó, tôi thích đọc nhiều cuốn sách khác nhau mô tả cùng một chủ đề hoặc những chủ đề tương tự dưới nhiều góc nhìn đa dạng.

Cuốn “Chuyển Pháp Luân thì lại khác. Đây không phải là một cuốn sách bình thường. Lần đầu tiên đọc cuốn sách, tôi mất rất nhiều thời gian, vì tôi không thể hiểu hết nội dung ngay lập tức, hơn nữa tốc độ đọc của tôi lại khá chậm. Sau khi đọc xong lần đầu tiên, tôi lập tức quyết định đọc lại một lần nữa để có thể hiểu rõ hơn. Mãi về sau, tôi mới nhận ra rằng đây là cuốn sách đầu tiên trong đời tôi đọc đi đọc lại nhiều lần, chỉ cần có thời gian, tôi sẽ đọc sách một cách đều đặn.

Hiện nay, mỗi khi phải đưa ra lựa chọn giữa việc đọc một cuốn sách mới hay đọc lại Chuyển Pháp Luân, tôi thường chọn Chuyển Pháp Luân. Dường như tôi không còn cảm thấy thích đọc những cuốn sách khác như tiểu thuyết, truyện trinh thám v.v… nữa rồi.

Một đoạn trong “Chuyển Pháp Luân” hiện tại tôi cho là quan trọng nhất đối với con đường tu luyện của mình, chính là một câu ở cuối sách: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”

Lý giải của tôi là, Sư phụ đã dùng câu này để truyền đạt cho chúng ta cốt lõi của tu luyện bản thể và quá trình chuyển hóa. Điều này có thể rất đau khổ, rất gian nan, nhưng chúng ta không nên từ bỏ. Chúng ta là đang tu luyện trong mê. Tất cả những gì trước mắt — tự ngã chân thực là chân thật, thế giới bên ngoài cõi mê cũng là chân thật — vì vậy, mọi gian khổ đều đáng để chịu đựng, và suốt quá trình ấy cần giữ được sự nhẫn nại, cuối cùng mới có thể phá mê thoát khỏi nó.

Tính đến nay, tôi đã tu luyện được ba năm. Trong những năm qua, cuộc sống của tôi đã thay đổi một cách hoàn toàn. Tôi nhận ra rằng, nếu muốn tu luyện thật tốt thì nhất định không được sợ ma nạn, đối diện thử thách như một phần không thể thiếu trong quá trình đề cao. Mỗi khi gặp khó khăn, tôi đều nhớ đến lời Sư phụ giảng, Sư phụ giảng rằng chúng ta luôn trải qua khảo nghiệm cho đến khi viên mãn.

Cho dù chúng ta có vượt qua được khảo nghiệm lần này đi nữa, điều đó cũng không có nghĩa là sẽ không còn khảo nghiệm nào khác. Vì thế, tôi bắt đầu xem tất cả những khảo nghiệm như là cơ hội để bản thân trưởng thành. Tôi nhận ra rằng, nếu những khảo nghiệm như thế này cứ tiếp tục song hành cùng tôi cho đến khi quá trình tu luyện kết thúc, thì tôi nên bắt đầu xem chúng như một phần trong cuộc sống của mình, chứ không phải là điều xảy ra một cách ngẫu nhiên.

Một hôm, sau khi luyện công xong, người điều phối có nhắc đến một buổi biểu diễn lâu rồi chưa từng thấy ở Ba Lan, nhưng lại gây chấn động trên toàn thế giới. Tôi hỏi thêm chi tiết về buổi biểu diễn đó. Anh ấy nói: điều mà anh muốn nhắc đến là Thần Vận – buổi biểu diễn vũ đạo cổ điển Trung Hoa đã nổi danh từ lâu. Tôi hy vọng sẽ có cơ hội, dù chỉ một lần được xem buổi biểu diễn này, nhưng vì khi đó Thần Vận không được diễn trên sân khấu ở Ba Lan, nếu muốn ra nước ngoài xem thì sẽ tốn chi phí rất lớn.

Thế nhưng chỉ vài tháng sau, chúng tôi được biết rằng Thần Vận có thể sẽ quay trở lại biểu diễn tại Ba Lan. Và một thời gian sau đó, thành phố đã được xác nhận tổ chức là Toruń. Tôi cảm thấy vô cùng phấn khích trước tin này.

Đây là lần đầu tiên trong suốt bảy năm qua Thần Vận đến Ba Lan. Buổi biểu diễn thật tuyệt vời, tràn ngập màu sắc rực rỡ, những điệu múa uyển chuyển và tinh tế, nội dung hài hước, toàn bộ chương trình không chỉ khiến người xem trầm trồ thán phục, mà còn khiến người ta phải suy ngẫm. Sau khi xem Thần Vận, tôi có được một cơ hội hỗ trợ Đài Truyền hình Tân Đường Nhân, và tham gia vào hạng mục phỏng vấn khán giả của thời báo The Epoch Times. Đây là một trải nghiệm vô cùng quý giá, nếu không có trải nghiệm lần này, tôi đã không thể đối mặt với những thử thách sắp tới.

Sau khi Thần Vận thành công trở lại Ba Lan, thành phố tiếp theo tổ chức biểu diễn là Lublin. Tại Lublin, tôi đã có cơ hội tự mình phỏng vấn khán giả vào giờ nghỉ giữa chương trình và sau khi buổi diễn kết thúc. Công việc này bao gồm việc hỏi khán giả ấn tượng đầu tiên của họ về buổi biểu diễn là gì, họ thích điều gì nhất, hoặc điều gì để lại ấn tượng khó quên nhất. Sau đó, chúng tôi đăng các bài viết này lên trang web The Epoch Times Ba Lan.

Trước khi buổi diễn ở Lublin bắt đầu, tôi cảm thấy căng thẳng chưa từng có. Trước đó, tôi thường xuyên theo dõi các cuộc phỏng vấn do các phóng viên chuyên nghiệp thực hiện, bởi họ luôn làm chủ nội dung cuộc phỏng vấn một cách dễ dàng, còn tôi thì chỉ cần dịch lại những lời phát biểu của họ. Còn về phần mình, tôi chưa từng phỏng vấn ai bao giờ. May mắn thay, một trong những phóng viên dày dạn kinh nghiệm đã cho tôi vài lời khuyên quý báu. Tôi cầm theo một chiếc máy ghi âm, rồi bước đến quầy của người được phỏng vấn đầu tiên.

Tôi nghĩ đến Pháp, và tự hỏi liệu việc vượt qua nỗi sợ có phải là một cuộc chiến hay không. Tôi không cố gắng vượt qua nó, mà nhớ lại những gì tôi từng nghe được từ một đồng tu khác. Cô ấy nói rằng, việc xem buổi biểu diễn trước khi phỏng vấn sẽ hữu ích, vì chúng ta sẽ nhận được nguồn năng lượng thuần chính phát ra từ buổi diễn, giúp cuộc trò chuyện phỏng vấn diễn ra một cách tự nhiên suôn sẻ. Lúc đó, cùng một buổi diễn tôi đã xem vài lần rồi, nên cảm thấy không cần thiết phải xem lại. Tuy nhiên, sau khi nghe lời khuyên đó, tôi quyết định xem thêm một lần nữa. Điều đó đã giúp ích rất nhiều cho tôi trong quá trình phỏng vấn. Sau đó, buổi phỏng vấn như biến thành một cuộc trò chuyện giữa hai khán giả, trở thành cuộc trò chuyện mang cảm xúc sâu lắng, và cuối cùng vẽ nên một bức tranh khó quên của buổi tối hôm ấy.

Tôi biết rằng, nếu không có sự hỗ trợ của các đồng tu khác trước khi Thần Vận bắt đầu, tôi đã không thể vượt qua thử thách này. Tôi cảm thấy mọi thứ đều thành công là bởi, trước hết, tôi là một khán giả của Thần Vận, người cùng chia sẻ cảm nhận sau buổi diễn với những khán giả khác, và tiếp đó tôi mới là một phóng viên.

Tôi nhận ra rằng, khi luyện bài công pháp thứ năm – Thần Thông Gia Trì Pháp, tôi luôn chú ý đến những gì người xung quanh đang nói. Trước khi luyện công, tôi thường chú ý đến cuộc trò chuyện của người khác, vì vậy tôi rất khó nhập tĩnh. Tâm trí tôi thường hay lơ đãng, khi tôi đưa ý thức quay trở lại với cuộc trò chuyện, tôi nhận ra mình vừa bỏ lỡ những phần có thể giúp đề cao. Tôi cảm thấy điều này rất không tốt.

Hiện nay, tôi luôn cố gắng làm được “Chân”, và tôi nhận ra rằng một số hành vi của mình là sự thiếu tôn trọng với người đang nói chuyện, cũng như thiếu sự chân thành. Nếu tôi vô tình hiểu nhầm hoặc bỏ sót điều gì đó, tôi sẽ hỏi người đang nói xem họ có thể lặp lại hoặc nói lại một lần nữa được không. Tôi lý giải rằng, ít nhất trong phương diện tu khẩu, Pháp cũng đang chỉnh lại người tu luyện theo cách như vậy.

Gần đây tôi cũng có vài thay đổi khác. Một số người xung quanh tôi, chủ yếu là người nhà và vài người bạn trước đây từng nghiện rượu, bỗng nhiên vì nhiều lý do khác nhau mà đã bỏ được rượu. Mỗi người họ đều có lý do riêng để bỏ rượu. Mặc dù tôi từng nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng bản thân họ không tu luyện. Họ không chỉ giảm uống rượu mà đã hoàn toàn cai rượu và bắt đầu một lối sống lành mạnh, có ý nghĩa hơn. Có lẽ điều này có liên quan đến việc tôi tu luyện, vì có những người từng rất chấp trước vào lối sống buông thả trước kia, giờ lại đột nhiên nhận ra rằng, kiểu sống như vậy chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cho họ.

Sau này, tôi hy vọng mỗi sáng thức dậy, niệm đầu tiên khởi lên trong tôi sẽ là về Pháp. Thế nhưng, thực tế lại không như vậy. Hiện tại, tôi đang ở một giai đoạn trong cuộc đời mà mỗi khi bắt đầu một ngày mới hay khi gặp khảo nghiệm, tôi sẽ dừng lại để suy xét trước khi đưa ra quyết định, xem liệu điều đó có phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp hay không. Kết quả là, cách làm như vậy không chỉ mang tính tích cực hơn, mà bản thân hành động được thực hiện cũng trở nên hiệu quả hơn.

Pháp Luân Đại Pháp là một công pháp vô cùng bác đại tinh thâm, có thể giúp con người thăng hoa trở nên tốt hơn. Trong cuộc sống hằng ngày, cũng như mỗi lần học Pháp hay luyện công, tôi đều cảm nhận được điều đó. Mỗi lần học Pháp xong, tôi đều thấy nhận thức của mình về thế giới có chút thay đổi, cách chân tướng càng ngày càng gần. Tôi đã không còn chấp trước vào một số sở thích trước đây nữa, điều còn lại trong tâm tôi lúc này chỉ là Pháp. Khi tôi đi làm và tiếp xúc, trò chuyện với mọi người, tôi nhận thấy sở thích và hy vọng trong cuộc sống của họ, mục tiêu của họ, ước mơ, cùng tất cả những gì họ học hỏi và bàn luận. Ẩn trong từng câu từng chữ, tôi có thể nhìn thấy được rằng họ cũng đang tìm kiếm Pháp. Tất cả đều là vì Đại Pháp. Nhìn lại bản thân của ba năm trước và so với hiện tại, tôi càng cảm thấy may mắn vì mình đã có thể bước trên con đường tu luyện.

Khi tôi đang vất vả làm một việc gì đó, hoặc đang trải qua khảo nghiệm, tôi biết mình có thể vượt quan, bởi vì Sư phụ đã giảng: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”.

Không ai có thể nói cho chúng ta biết tương lai sẽ ra sao, hay sẽ gặp những khó khăn nào nữa. Thế nhưng, tôi luôn được khích lệ bởi lời Sư phụ giảng: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. Tu luyện là cơ hội duy nhất của chúng ta, vì vậy chúng ta cần coi trọng việc tu luyện. Không biết vì lý do gì, chúng ta đã có được cơ hội này. Vì vậy, chúng ta nên luôn giữ vững hy vọng, dũng cảm tiến về viên mãn.

(Bài viết gửi tới Pháp hội châu Âu, tháng 9 năm 2022)

Dịch từ: https://big5.zhengjian.org/node/278704

Ban Biên Tập Chánh Kiến

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.

Loạt bài