Bút ký tu luyện (1)



Tác giả: Chân Ngu

[ChanhKien.org]

Sau hơn 20 năm tu luyện, tôi từ một sinh mệnh nhỏ bé vô tri đã trở thành một đệ tử Đại Pháp đang đi trên con đường của Thần, trong quá trình từ từ giác ngộ của sinh mệnh, con xin khấu tạ sâu sắc hồng ân cứu độ của Sư tôn!

“Phật ân hạo đãng”, không lời nào tả xiết. Nhiều năm tu luyện như vậy, tôi đã thể ngộ được rất nhiều điều cảm khái, thể ngộ được sự triển hiện của tầng tầng Pháp lý, đó là những điều không thể diễn tả thành lời, giống như đại dương không thể được đổ đầy bởi bể cá. Nhìn lại con đường vừa đi qua, tôi bèn thu thập những gì đã thể ngộ được trong hai năm qua, sắp xếp ra một số phần để chia sẻ với các đồng tu.

Đây chỉ là những thể ngộ nhỏ bé ở tầng thứ hữu hạn của cá nhân, chia sẻ với mọi người để “Phao chuyên dẫn ngọc”, có gì chưa thỏa đáng mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

1

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi ngộ ra rằng Nhẫn kỳ thực chính là lấy tâm can và dung lượng của mình để chịu đựng. Dung lượng càng lớn, sức chịu đựng càng lớn thì càng có thể nhẫn, khi dung lượng đã đầy thì không còn chịu được nữa, sẽ bùng nổ hoặc sụp đổ.

Cũng giống như cái ao, dung lượng của nó nhỏ, ném một viên đá nhỏ vào đó, thì nước cả ao có thể bị khuấy động; trong khi đó dung lượng của đại dương lớn, nên dù có thả một quả bom nguyên tử xuống đáy biển, thì cũng không có thay đổi trên bề mặt. Tu luyện là quá trình từng bước mở rộng dung lượng của bản thân, dung lượng càng lớn thì sức chịu đựng càng lớn, nội hàm càng lớn, cảnh giới và trí tuệ càng lớn.

Sau khi cố nhẫn một lần, dung lượng sẽ nở ra một chút, lần sau lại gặp khảo nghiệm, nếu lại cố nhẫn thì dung lượng sẽ lại mở rộng thêm một chút nữa, cứ như thế dung lượng sẽ nở ra thêm từng chút một, sẽ càng ngày càng có thể nhẫn được nhiều hơn, đây là một quá trình tu luyện. Nhưng quá trình này quá chậm, đây chỉ là con đường tu luyện theo tiểu Đạo tiểu Pháp trước đây. Tu luyện Đại Pháp là con đường lớn thông lên trời, trực chỉ nhân tâm, có thể một bước lên trời.

Nếu dung lượng ban đầu là cái bể cá, sau nhiều lần khảo nghiệm và cố nhẫn, dung lượng có thể mở rộng to như một cái ao, lại qua nhiều lần khảo nghiệm khác, lại nhiều lần cố nhẫn, thì lại từ từ mở rộng, sau vô số lần khảo nghiệm và cố nhẫn, cuối cùng dung lượng được mở rộng lớn ra như đại dương, nhưng nó vẫn còn hạn chế. Đại dương lớn đến đâu thì suy cho cùng vẫn có biên giới, rồi sẽ có ngày nó sẽ đầy. Nếu đi thẳng đến biên giới của nó để bắt đầu, thì đó có thể là Đại Đạo thông thiên, biên giới này chính là cái “tư”.

Nếu lúc đầu ta đâm thủng đáy của bể cá, khi đó dung lượng của nó sẽ là vô tận vô biên, có thể chứa toàn bộ nước của Trái Đất, vĩnh viễn không bao giờ đầy. Cá nhân tôi cho rằng đây là điểm khác biệt giữa tu luyện Đại Pháp và bất kỳ môn tu luyện nào khác trong lịch sử. Chúng ta cần phải tu thành đại giác ngộ vô tư vô ngã, trực tiếp bắt đầu từ ranh giới này, bắt đầu từ cái “tư”, trực chỉ nhân tâm. Nếu hoàn toàn buông bỏ bản thân, xả bỏ mọi thứ, vì tất cả chúng sinh và Đại Pháp mà xả bỏ tư ngã, thì sẽ không còn ranh giới nữa.

Vì vậy sau khi xả tận thì không phải là tan biến không còn tồn tại nữa, mà là hoàn toàn quay trở về với Đại Pháp, trở thành một lạp tử của Đại Pháp, có đầy đủ lực lượng của Đại Pháp, bất kỳ sinh mệnh nào trong vũ trụ đều không thể động chạm và lay chuyển được. Nếu trực tiếp xả tận chính mình, không còn tự ngã, thì cũng sẽ không còn tồn tại vấn đề nhẫn nữa, càng không còn tồn tại ủy khuất và oán hận nữa. Những cảm giác như ủy khuất, tức giận, v.v. là do bản thân mình đã bị động chạm đến, nếu không còn cái tư thì sẽ không có bất kỳ sinh mệnh nào có thể động đến được, đối với tất cả sinh mệnh mà nói, bạn là “vô”, không có cách nào động tới và đoán ra được. Điều này giống như đâm thủng một bể cá, nó không còn ranh giới, không còn dung lượng, đồng thời nó có thể chứa mọi thứ, là nhất thể với Đại Pháp, quy về trong Đại Pháp, dùng Đại Pháp mà chịu đựng, vật gì có thể lẩn tránh?

Đương nhiên điều này là cực kỳ khó thực hiện, bởi vì mọi thứ trong vũ trụ cũ đều được kiến lập trên cơ điểm của cái tư, người thường cũng đều lấy tự ngã làm trung tâm, cả đời đều là vị tư mà sống. Nhưng điều đó cũng không khó, bởi vì chúng ta có Sư phụ có Đại Pháp, kỳ thực đó chính là vấn đề của quan niệm và cơ điểm, một khi quan niệm này thay đổi, cơ điểm được đặt đúng, nó sẽ hoàn toàn khác. Đơn giản, nhưng cũng khó nhất, khoảng cách chỉ trong một niệm. Bạn có thể vì chúng sinh và Đại Pháp mà xả tận mọi thứ không?

2

“Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân).

Tôi ngộ ra rằng: năng lực của một sinh mệnh không phụ thuộc vào tầng thứ cao thấp hay kích cỡ lớn nhỏ, mà phụ thuộc vào việc liệu anh ta có hoàn toàn đồng hóa với Pháp, hoàn toàn đứng trong Pháp hay không. Nếu một sinh mệnh hoàn toàn đồng hóa với Pháp, hoàn toàn không có tự ngã, không có cái tư, thì người đó chính là một lạp tử của Đại Pháp, một bộ phận cấu thành của Đại Pháp, người đó có lực lượng của Đại Pháp, cho dù những sinh mệnh tầng thứ cao đến đâu trong vũ trụ đều không thể lay chuyển được, bởi vì nếu lay chuyển được anh ta thì tương đương với lay chuyển được Đại Pháp của vũ trụ, tương đương với lay chuyển toàn bộ vũ trụ, không một sinh mệnh nào có thể có khả năng này.

3

Khi vẽ một hình tròn, cho dù có vẽ lớn đến đâu thì không gian bên trong hình tròn cũng là hữu hạn, và không gian bên ngoài hình tròn là vô hạn.

Nếu chọn ở bên trong vòng tròn thì chính là tự ràng buộc mình trong một không gian hữu hạn, vĩnh viễn sẽ không vượt quá vòng tròn này; nếu chọn ở bên ngoài vòng tròn, thì sẽ nhảy ra khỏi sự trói buộc này, sẽ có không gian vô hạn.

Mỗi sinh mệnh đều vẽ ra một vòng tròn cho mình, sẽ bảo vệ mình trong đó, đồng thời cũng vây khốn mình ở trong đó, vòng tròn này chính là “tư”. Nhưng sinh mệnh chỉ chăm chăm “bảo hộ” của vòng tròn này, mà không biết rằng mình đang bị “vây khốn” trong đó, là vì sự sáng suốt của sinh mệnh cũng bị vây hãm bởi vòng tròn.

Trong vũ trụ cũ, mọi sinh mệnh ở tầng thứ cao đều từ trong Đại Pháp của vũ trụ mà chứng ngộ ra một bộ các thứ của mình. Nhưng vì cơ điểm đều là vị tư, nên những gì mỗi sinh mệnh chứng ngộ ra đều hình thành một “vòng tròn”. Thế là trong vũ trụ hình thành những “vòng tròn” lớn lớn nhỏ nhỏ khác nhau, có vòng tròn được bao bọc bởi vòng tròn, có vòng tròn được xếp chồng lên vòng tròn… chỉ là sinh mệnh tầng thứ càng cao thì vòng tròn này hình thành càng tròn và càng to, nhưng dù tròn bao nhiêu to bao nhiêu đều là có biên giới. Có ranh giới thì có định số và có điểm kết thúc, không thoát khỏi, tức là không thể viên dung bất phá.

Cũng chính vì vòng tròn này đã cách ly bản thân với Đại Pháp của vũ trụ, do đó cũng không thể tiếp xúc, câu thông với Đại Pháp của vũ trụ, không thể thu hoạch được trí huệ vô tận viên dung bất phá để tu sửa bản thân từ Đại Pháp được, vì vậy cũng không thể sửa chữa sự sai lệch xuất hiện giữa bản thân và vũ trụ, do đó không thể thoát khỏi túc mệnh (số mệnh) của thành -trụ – hoại – diệt, cuối cùng cựu vũ trụ sẽ đi đến hủy diệt.

4

Vô vô vô không vô đông tây

Vô thiện vô ác xuất liễu cực

Tiến tắc khả thành vạn vạn vật

Thoái khứ toàn vô vĩnh thị mê

Diễn nghĩa:

Không ‘vô’, không ‘không’, không gì cả

Không ‘thiện’ không ‘ác’, vượt khỏi [khái niệm] các cực

Tiến, có thể [diễn hoá] thành vạn vật

Lui, toàn bộ [tất cả] trở lại thành ‘vô’, vĩnh viễn là ‘mê’, là ẩn đố vĩnh viễn không giải được

(“Hồng Ngâm 2”)

Cá nhân tôi ngộ ra rằng trong vũ trụ mới trong tương lai, các đệ tử Đại Pháp của chúng ta là những sinh mệnh đặc biệt thù thắng nhất trong tất cả chúng sinh. Sư tôn đã ban cho chúng ta tất cả những năng lực mà chúng sinh trong vũ trụ không thể có được:

Chúng ta có thể biến mất không để lại dấu vết ở tất cả các tầng vũ trụ nơi bản thân đang ở, khiến tất cả các sinh mệnh trong vũ trụ đều không tìm thấy dấu vết của chúng ta; chúng ta cũng có thể từ không sinh ra trong tất cả các tầng thứ của vũ trụ, khiến tất cả sinh mệnh không thể nhìn thấy chúng ta từ đâu đến.

Đây là điều mà trong cựu vũ trụ, bất luận sinh mệnh tầng thứ cao bao nhiêu đều không dám tưởng tượng về năng lực vô hạn mà Sư tôn đã ban tặng cho chúng ta.

Nhưng những năng lực này là do Sư phụ tạo ra cho chúng ta trong quá trình trợ Sư Chính Pháp. Trong quá trình trợ Sư Chính Pháp hiện nay, nếu có thể vì chúng sinh mà xả tận tự ngã, vì Đại Pháp mà xả tận mọi thứ trong sinh mệnh, thì đó là sẵn sàng vô tư, vô lậu, sẽ hoàn toàn trở thành “vô”. Đã thu hoạch được năng lực do Sư tôn ban tặng. Sau khi xả tận trở thành “vô”, thì không hề biến mất trong vũ trụ. Sinh mệnh trong vũ trụ trong quá khứ bởi vì không biết Đại Pháp của vũ trụ nên không thể trở thành “vô”. Đệ tử Đại Pháp chúng ta sau khi xả bỏ để trở thành “vô”, chúng ta đều quy về trong Đại Pháp, bởi vì chúng ta là vì Đại Pháp, vì chúng sinh trong vũ trụ mà xả tận, nên sau khi xả tận mọi thứ, chúng ta sẽ quy về Đại Pháp, hoàn toàn hòa tan với Đại Pháp, trở thành một lạp tử của Đại Pháp, trở thành một phần của Đại Pháp. Chúng ta sẽ trở thành “cầu nối” câu thông giữa các sinh mệnh trong vũ trụ và Đại Pháp trong vũ trụ mới ở tương lai, duy trì sự viên dung bất hoại của vũ trụ mới trong tương lai, đây là một vinh dự đặc biệt mà không một sinh mệnh nào có thể tưởng tượng được.

“Vật chất và tinh thần chúng là nhất tính” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân).

Sau khi chúng ta vì chúng sinh và Đại Pháp xả tận mọi thứ trong sinh mệnh, chúng ta sẽ có được năng lực này, sẽ có thể biến mất không còn dấu vết trong tất cả các tầng thứ của vũ trụ, trở thành “vô”, trở thành “mê” của các sinh mệnh trong vũ trụ, lúc này chúng ta đã ra khỏi vũ trụ và vật chất, trở thành một lạp tử của Pháp, là một phần của Pháp. Đồng thời chúng ta cũng có thể từ hư không tạo thành mọi thực thể ở bất kỳ tầng thứ nào, vào bất kỳ lúc nào, bởi vì Pháp có tất cả các quyền năng và có thể tùy tâm nhi hóa. Chúng ta chính là những lạp tử của Pháp do Sư phụ tạo ra và thành tựu trong thời kỳ Chính Pháp, là cơ chế để duy hộ sự trường tồn bất hoại, viên dung bất phá của vũ trụ mới trong tương lai, là Thần bảo vệ của vũ trụ mới trong tương lai.

Sư tôn đã ban quá nhiều cho chúng ta, cho nên cựu thế lực mới tật đố với chúng ta như vậy, chúng sinh trong vũ trụ mới hâm mộ chúng ta như thế, họ đều muốn trở thành đệ tử Đại Pháp. Nhưng điều mà chúng ta gánh vác cũng to lớn như thế, muốn đạt được mức độ thù thắng như vậy, để đạt được những điều mà Sư tôn ban cho thì chúng ta phải hoàn toàn đồng hóa với Pháp trong quá trình trợ Sư Chính Pháp hiện nay, làm những gì mà Sư tôn bảo, cần phải đạt được yêu cầu và tiêu chuẩn cao như thế, kém một chút cũng không được. Bởi vì chúng ta không đạt được tiêu chuẩn cao như vậy, vũ trụ mới trong tương lai sẽ không đạt tiêu chuẩn, mọi thứ sẽ bị hủy hoại. Nếu có một điểm mà chúng ta không thể xả tận, thì điểm này không thể đồng hóa với Đại Pháp, nó sẽ trở thành sợi dây níu giữ chúng ta, trở thành nguồn ô nhiễm cho vũ trụ mới trong tương lai, sẽ không thể có được những năng lực thù thắng và vĩ đại này của Sư tôn ban tặng, cũng không thể trở thành đệ tử Đại Pháp.

Chúng ta đã trợ Sư chính Pháp, chúng ta đã xả tận cái tôi của mình trong quá trình này, chúng ta là những lạp tử Đại Pháp mà Sư tôn tạo ra và thành tựu. Đại Pháp bất hoại, thì chúng ta bất hoại, Đại Pháp bất hủy, thì chúng ta bất hủy. Đây là một vinh diệu mà không một sinh mệnh nào trong vũ trụ cũng không dám tưởng tượng. “Phật ân hạo đãng”, chúng ta vĩnh viễn không thể báo đáp được, chỉ có thể dũng mãnh tinh tấn, làm tốt ba việc, không phụ công ơn của Sư tôn!

5

Không nên tạo dựng hình ảnh của bạn trong lòng người khác, đó là việc của người khác, không liên can đến bạn. Bạn có một hình ảnh trong trường không gian của mọi người, tuy là hình ảnh của bạn, nhưng nó lại là thứ thuộc về người khác, “tùy tâm nhi hóa”, không liên quan gì đến bạn. Trong chiếc gương trong trường không gian của mọi người đều có thể phản ánh một hình ảnh, những gì bạn phải làm là tu bản thân trở nên kiền tịnh, vô tư, nếu soi gương thấy mặt bẩn, bạn chỉ cần lau sạch mặt là được, không nên đưa tay ra lau gương cho người khác, đó không phải là đồ của bạn, đừng làm những điều thừa, nó sẽ chỉ trở nên càng lau càng đen. Đối mặt với những lời vu cáo hãm hại và hiểu lầm, nó cũng giống như một cơn gió nhẹ thổi qua, bạn là người trong sạch thì sẽ đối mặt một cách thẳng thắn vô tư, trong gương của người khác dù có bẩn đến đâu thì gương bẩn đó vẫn là của người khác.

Đó là những gì tôi ngộ được trong quá trình vượt qua một ma nạn.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/156867



Ngày đăng: 31-12-2022

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.