Câu chuyện tu luyện Đạo gia: Tu hành cần phải thuần chính nhất tư nhất niệm



Chu Nguyệt Minh chỉnh lý

[Chanhkien.org]

Mã Đan Dương là một trong bảy vị Bắc Thất Chân của Toàn Chân đạo, năm Đại Định thứ 7 (năm 1167) ông cùng với vợ là Tôn Bất Nhị bái người sáng lập Toàn Chân đạo là Vương Trùng Dương làm thầy. Năm Chí Nguyên thứ 6 đời Nguyên Thái Tổ (năm 1269) ông được phong là “Đan Dương Bão Nhất Vô Vi Chân Nhân” . Ông thành tiên vào ngày 27 tháng 12 năm Giáp Tý niên hiệu Gia Thái (năm 1204).

Hôm đó, Mã Đan Dương rời khỏi huyện Ninh Hải tỉnh Sơn Đông, đến Trường An tình cờ gặp được Khưu Trường Xuân – cũng là một trong Bắc Thất Chân của Toàn Chân Đạo. Huynh đệ hai người mừng rỡ vô cùng, cùng kể lại những việc đã gặp sau lần chia tay trước đây. Mã Đan Dương hỏi: “Khưu huynh mấy năm nay đi qua những nơi nào? Không biết công phu luyện được ra sao?” Khưu Trường Xuân nói: “Huyệt mộ sư phụ ở đây, ta không đành lòng rời xa; công phu tu luyện tâm tính, không dám xao nhãng.” Mã Đan Dương cảm thấy buồn cười, nói: “Sư phụ là bậc đắc đạo, làm sao mà chết? Cái gọi là người chết, chẳng qua là ông muốn đoạn tuyệt tâm tư của những người không chịu khổ công tu luyện, mà chỉ vọng tưởng dựa vào sư phụ truyền cho chân ngôn khẩu quyết để có lối tắt cho việc nhập đạo thành tiên mà thôi. Cái gọi là người tu luyện tâm tính, là tu nội công; luyện đức hạnh là tu ngoại công. Sư phụ từng nói rằng cần nội ngoại kiêm tu, mới có thể đạt được cảnh giới huyền diệu. Mà anh ngày hôm nay lại nói chưa xao nhãng, chẳng phải rất sai lầm rồi sao?” Nghe xong lời này của Mã Đan Dương, Khưu Trường Xuân bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng cám ơn đại sư huynh: “Nay được một lời khai ngộ, giải được cái ngu muội cả đời của tôi!” Kỳ thực Khưu Trường Xuân biết sư phụ Vương Trùng Dương giả chết, bởi vì ông từng phá vỡ huyền cơ mà sư phụ thiết lập, nên đã bị sư phụ giáo huấn một trận nghiêm khắc. Vì vậy, ông kể cho Mã Đan Dương cảnh tượng của sư phụ mà mình thấy sau khi sư phụ tạ thế. Mã Đan Dương thở dài nói: “Sư phụ từng nói anh không biết giữ mình, mà nhất mực khoe khoang sự tài giỏi của bản thân, thành đạo phải sau sáu người. Đối với việc này, anh sau này nhất định phải giữ mình nghiêm cẩn!” Mã Đan Dương trầm tư một lát rồi lại nói tiếp: “Anh nếu như có thể tự vấn tự xét lại, ẩn tàng sự khôn ngoan, thật thà chất phác, tôi sẽ đem đạo mà sư phụ truyền cho tôi để mà truyền hết cả lại cho anh.” Từ đó, sư huynh sư đệ đồng hành vùng Kinh – Tương, Khưu Trường Xuân hối cải sâu sắc, không còn khoe khoang bản sự nữa, Mã Đan Dương đem diệu đạo huyền cơ cẩn thận chỉ bày cho Khưu Trường Xuân. Khưu Trường Xuân chăm chú lắng nghe không dám lơ là.

Về sau, Mã Đan Dương thấy đất Sở cảnh tượng phồn hoa, lại không bằng sự giản dị nơi đất Thiểm Tây nên bèn cùng Khưu Trường Xuân đến thẳng Thiểm Tây. Một ngày trời giáng tuyết lớn, khiến hai người bị vây mắc trong miếu vắng. Mã Đan Dương lần này ra đi gấp gáp, chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay giặt và ít bạc vụn. Bạc đều dùng hết rồi, cho nên không mua được nệm cói, người tu hành vốn không cầu an dật, vì vậy hai người lưng tựa lưng, đả tọa luyện công trên chung một cái nệm.

Liên tiếp mấy ngày, gió tuyết ngăn trở, không thể ra ngoài xin ăn. Khưu Trường Xuân không nhận ra Mã Đan Dương là người đã đắc đạo, chỉ lo Mã Đan Dương xuất thân con cái nhà giàu, sợ ông chịu không nổi đói rét như vậy. Cho nên thân ngồi ở trên đệm, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ làm sao đi kiếm người xin một bát cháo về cho sư huynh ăn cho khỏi đói rét. Suy nghĩ qua lại một hồi, vô tình thân đã rời khỏi đệm. Ông đi ra cửa miếu nhìn, chỉ thấy tuyết trắng xóa đất Tần Lĩnh, không thấy lối đi, nếu nghĩ có thể tìm được ai đó thì chỉ e là vọng tưởng.

Ai ngờ ngôi miếu vắng này là từ miếu của địa phương. Niệm đầu ăn cháo hỗn loạn của Khưu Trường Xuân sớm đã kinh động đến thần thổ địa nơi đây. Thổ thần biết hai vị đạo nhân này tương lai nhất định sẽ trở thành tiên, hôm nay bị mắc kẹt ở trong đền thờ của mình, nếu như mình không dốc sức tương trợ, sợ sẽ bị đạo tiên quở trách. Vì vậy, thổ thần vội vàng đến báo mộng cho ông lão họ Trương nhà trong khe núi: bởi vì sự cản trở của gió tuyết, khiến hai người tu hành trú ở trong miếu của thổ thần đã bị đói ba ngày ba đêm, ông cần mau mau chuẩn bị một ít thức ăn nước uống đem đến cho họ. Sau khi tỉnh dậy, lão Trương đem giấc mộng nói cho vợ nghe, vợ ông vốn là người rất mực tín Thần, nên đã vội vàng chuẩn bị cơm canh. Sau đó cả nhà vui vẻ đem cơm đến nơi thờ thổ địa, đem thức ăn cung dưỡng cho hai huynh đệ.

Mã Đan Dương thấy cả nhà ông lão họ Trương bất chấp gió tuyết đem cơm đến miếu vắng, nghĩ rằng là người ở lân cận thấy được hai người đang gặp khó khăn rồi sinh lòng trắc ẩn mà đến, vì thế luôn miệng nói tạ ơn. Chẳng dè, Khưu Trường Xuân lúc này lại tỏ ra thần bí khó lường nói với sư huynh: “Xem ra người tu hành cũng có công năng cảm ứng thiên địa thần linh. Tôi đêm qua sợ sư huynh khó nhịn đói, ngẫu nhiên xuất ra niệm đầu mong có cháo giải đói khát cho sư huynh, sáng nay liền có người đưa cơm tới. Nhất định là cảm ứng còn gì?” Khưu Trường Xuân nếu không nói ra, Mã Đan Dương còn mông lung không biết; điểm này khi vừa nói ra, Mã Đan Dương đột nhiên biến sắc, nói: “Quân tử mưu cầu Đạo không mưu cầu ăn, anh không nghĩ tăng tiến công phu tu đạo, lại tham ăn uống. Một niệm không phù hợp, có thể nào ngộ đạo sao? Tôi hôm nay không đồng hành cùng anh nữa, tới đây chia tay thôi!” Khưu Trường Xuân hối hận vì niệm đầu sai lầm của mình, thỉnh cầu sư huynh ở lại.

Nói xong thì vừa vặn ngoài miếu có một người tiều phu đi tới. Mã Đan Dương liền mượn dao chặt củi của ông ta, cắt đệm ngồi ra làm hai nửa, nói với Khưu Trường Xuân: “Một chiếc đệm giờ phân hai nửa, từ nay về sau ai nấy tự đả tọa luyện công, đừng để ban đầu chăm chỉ mà về sau lại xao nhãng, lỡ mất tiền đồ!” Nói xong đi thẳng ra cửa miếu đầu không ngoảnh lại. Khưu Trường Xuân đuổi theo ra cửa miếu, thì nào còn thấy bóng dáng sư huynh đâu nữa. Mã Đan Dương vốn đã tu thành đạo quả, muốn cho Khưu Trường Xuân có thể tự mình tu luyện, bèn dùng phép độn thân mà đi.

Tu đạo cần phải giữ thuần chính mỗi một niệm, chính niệm chính ngộ, tinh tấn không ngừng. Không chỉ có vậy, mỗi người đều phải tự mình chứng ngộ, không thể dựa dẫm vào sự bang trợ của người khác.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/16798



Ngày đăng: 29-11-2020

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.