Thiên cơ trong câu chuyện “Đòn gánh nở hoa”



[ChanhKien.org] Ông bà cố của tôi khi còn sống rất tín Phật, đều là những cư sĩ tại gia. Trong nhà có một vị tăng nhân họ Bạch vân du ở tạm, người nhà gọi ông là Bạch Lão Tu. Lúc ông còn trẻ, mẫu thân ở góa, tín thờ Phật Pháp, ông là người nhỏ nhất trong số năm anh em. Ông xuất gia ở chùa Nghinh Phong, Cáp Nhĩ Tân. Ông từng trông coi mộ phần cho cha, khi tròn ba năm, nửa bầu trời chuyển màu đỏ rực, mọi người đều tưởng là lửa cháy đến nơi.

Khi còn ở nhà tôi, ông ngồi thiền cả ngày, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, đầu đội một chiếc mũ vải, người mặc một bộ tăng y. Thời đó y học chưa phát triển, những đứa trẻ trong làng bị bệnh chết rất nhiều, vì để cho những đứa trẻ dễ nuôi nên cha mẹ chúng xin được vá những mảnh vải đủ màu sắc ở trên bộ tăng y của ông, bốn mùa ông đều mặc nó trên người. Lúc đó ông khoảng hơn 20 tuổi, nhỏ hơn ông nội hai tuổi.

Có một lần, ông cố của tôi tặng lương thực cho một ngôi chùa trong thành, thời điểm đó đang là mùa đông, trời rất lạnh. Bạch Lão Tu ngồi thiền trên xe chở lương thực, không hề nhúc nhích, những người khác lạnh đến nỗi một hồi ngồi xe rồi một hồi xuống xe đi bộ một đoạn. Có một người trong làng biệt hiệu là Tiểu Nhân Quốc, ông ta vừa chạy theo vừa nói: “Bạch Lão Tu, trời lạnh như vậy, cậu vào trong thành dạo chơi chốn kỹ viện à.” Bạch Lão Tu không nói gì. Đến cửa Thành Đông, Bạch Lão Tu bước xuống xe, vừa cởi mũ ra thì mồ hôi đã từ trên trán đổ xuống. Mọi người hỏi ông rằng Tiểu Nhân Quốc nói những lời khó nghe đến thế, sao ông lại không lên tiếng. Ông nói: “Không cần phải tranh cãi với người sắp chết, phía sau y có một bầy chó đi theo và muốn lấy mạng y vậy.” Quả nhiên chẳng được mấy ngày, Tiểu Nhân Quốc liền đột ngột mắc bệnh mà chết.

Còn có một lần, trong thôn có một bà cụ là cư sĩ. Giữa trưa một ngày nọ, có một con ngựa đang đi trên đường bỗng lồng lộn lên, bà cụ ra ngoài xem thử, nhìn thấy một bà lão tí hon mặc đồ màu đỏ, trên đầu đội chiếc mũ màu đỏ, vừa đi vừa ném chiếc mũ nhỏ màu đỏ của mình, chiếc mũ ném cao bao nhiêu thì bà ta nhảy cao bấy nhiêu, đột nhiên bà ta chạy đến nhà bà cụ rồi đi thẳng vào nhà, còn muốn lên giường đất mà nằm nữa. Bà cụ sợ quá, người nhà liền mời Bạch Lão Tu đến, chỉ thấy trong miệng Lão Tu niệm chú ngữ, chốc lát sau người đàn bà tí hon đó liền hiện nguyên hình, Lão Tu đem nó đựng trong một cái chai, chôn ở dưới chân núi.

Những việc thần kì của ông ấy còn rất nhiều, về sau Tân Tứ quân (đội quân cộng sản) ập đến, nhìn thấy Lão Tu ngồi thiền, bèn hỏi người trong nhà rằng ông ấy là ai. Người nhà nói là bệnh nhân không thể ăn cơm được, quân lính liền bỏ đi. Lão Tu nói với gia đình rằng đảng cộng sản sắp đến rồi, muốn cướp bóc phân chia đất đai của mọi người, và sẽ liệt nhà tôi vào hàng phú nông, người dân sẽ không còn được sống những tháng ngày yên ổn nữa, ông nói rằng ông phải đi rồi, ông còn khuyên ông cố hãy đi cùng ông, nhưng ông cố không nỡ bỏ lại gia nghiệp nên không có đi theo ông. Khi ông đi, bà nội hỏi ông rằng khi nào ông mới có thể quay trở lại, ông nói đợi đến khi đòn gánh nở hoa sẽ trở lại. Lúc đó, mọi người đều không giải được đòn gánh sao mà có thể nở hoa được chứ. Về sau, nghe nói đại khái là năm 1995, Bạch Lão Tu đã tọa hóa ở Mỹ, trở thành một trong bốn vị tăng nhân nổi tiếng đương thời.

Trong quá trình tu luyện của ông có lưu lại tên của ông cố, cũng lưu lại ẩn đố về câu chuyện ‘đòn gánh nở hoa’.

Sau khi ông đi, đảng cộng sản quả nhiên đã đến, nhà chúng tôi thật sự bị liệt vào hàng phú nông, tất cả gia sản đều bị phân chia hết, lại còn bị đấu tố, nỗi uất ức thống khổ phải chịu thì càng khỏi phải nói.

Hôm nay, điều may mắn là bà nội, mẹ, em gái và tôi đều đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đắc Pháp, thân tâm của chúng tôi đều không ngừng được tịnh hóa, đi trên con đường phản bổn quy chân.

Một loài thiên hoa không có rễ nên không cần đất trồng, có thể mọc ở bất cứ vật nào. (Nguồn: ChanhKien.org)

Một hôm, tôi tình cờ kể lại câu chuyện đòn gánh nở hoa với đồng tu, vị đồng tu vừa nghe xong liền nói đó không phải là đang nói về hoa Ưu Đàm Bà La hay sao? Lần này tôi mới giật mình tỉnh ngộ. Trong kinh Phật thường nhắc đến một loài hoa không có rễ gọi là hoa Ưu Đàm Bà La. Loại hoa này 3.000 năm mới nở một lần, khi hoa này xuất hiện biểu thị điềm lành, hơn nữa còn nói rõ rằng hễ hoa này xuất hiện, chính là thời Chuyển Luân Thánh Vương đến thế gian truyền Pháp độ nhân. Vì là thiên hoa nên không cần đất trồng, có thể mọc ở bất cứ vật nào. Lần đầu tiên phát hiện hoa Ưu Đàm Bà La là vào năm 1997, trên một tượng Phật trong tự viện Hàn Quốc, từ đó về sau hoa này không ngừng khai nở ở khắp mọi nơi trên thế giới. Xem ra lúc đó, Bạch Lão Tu đã biết Pháp Luân Đại Pháp sẽ hồng truyền khắp thế giới.

Hỡi người đời, “khi hoa nở trên đòn gánh ta sẽ trở lại” câu nói này truyền từ thời tổ tiên cho đến hôm nay, người nhà chúng tôi bây giờ đều đã hiểu được thiên cơ trong câu nói này. Hôm nay tôi đem nó viết ra là muốn nói cho mọi người biết, tuyệt đối đừng tin vào những lời dối trá phá hoại Đại Pháp của Trung Cộng, xin hãy tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt, mau chóng thoái xuất các tổ chức đảng, đoàn, đội của Trung Cộng mà bản thân đã từng gia nhập, từ đó chọn lựa một tương lai tốt đẹp cho chính bản thân mình.

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/2014/07/18/133434.扁担开花的天机.html



Ngày đăng: 28-07-2015

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.