Câu chuyện của định mệnh
[Chanhkien.org] Một buổi sáng mùa hè tháng 8. Tôi đang ngồi trong góc một quán café chờ đợi một người. Lát sau, một phụ nữ với nụ cười dễ chịu, má hồng, ánh mắt sáng ngời bước về phía tôi. Cô là một biên tập viên tin tức nổi tiếng với khoảng 20 năm nghề báo. Ngồi đối diện cô ấy, tôi lắng nghe một cách trầm tư câu chuyện của cô về an bài của định mệnh . Định mệnh là gì? Dễ hiểu nó là khi một điều gì đó khởi đầu, kết quả của việc ấy đã tồn tại ở đó đợi chờ ngày xuất hiện.
Đây là câu chuyện của cô. Yu Qing có 3 đứa con. Đứa con trai giữa của cô học lớp 1. Một ngày nọ con trai cô về nhà từ hồ bơi và có các triệu chứng cảm lạnh. Nó cần thông cổ họng. Cô nghĩ rằng điều gì đó bất thường xảy ra và đưa nó đi khám bác sỹ. Sau khi khám nghiệm bởi một bác sỹ nhi khoa và một bác sỹ nội khoa, con trai cô cũng được kiểm tra vật lý toàn diện và chụp X-quang. Tuy vậy, chẳng có thủ tục nào trong số đó khám phá được nguyên nhân. Cô trở nên bất an với việc nó tiếp tục ho khạc mãi nhưng cô chẳng thể làm gì được cho nó cả.
Một tháng sau, Yu Qing đọc một bài báo về hội chứng Tourette (hội chứng rối loạn trí não đặc trưng bởi những đột phát không chủ tâm của bệnh nhân như chửi rủa, khạc nhổ, quát tháo,… và có những cử động đọt ngột vô ý thức) và hiểu rằng đó là các hoạt động vô thức và lời nói phát ra từ một rối loạn thần kinh. Ví dụ, bệnh nhân có thể lặp đi lặp lại việc làm ra các vẻ mặt, nhún vai, hay nháy mắt. Nhiều người không quen với những hành vi này và các giáo viên cho rằng loại học sinh này rõ ràng là hư hỏng. Tu Qing đem con đến phòng hội chứng Tourette trong một bệnh viện mà chỉ nhận bệnh nhân mỗi tháng một lần. Thầy thuốc giải thích với cô rằng con trai cô thực sự có triệu chứng của hội chứng Tourette, nhưng hầu hết trẻ nhỏ sẽ bỏ được nó khi lớn lên và trở lại bình thường. Đôi lúc các triệu chứng trở nên mãi mãi, nhưng không có thứ thuốc nào điều trị hiệu lực cả. Phải có một trái tim kiên nhẫn để có thể chịu đựng điều đó. Yu Qing rất sợ sau khi nghe vậy. Cô nói, “Suốt năm nay, tôi đã rất lo lắng, phiền muộn, và khóc vì những lý do không tốt. Tôi nên làm gì đây? Đây là lần đầu tôi nhận ra rằng không cần biết một người có những gì, cuộc sống là vô nghĩa nếu thiếu sức khỏe!”.
Khi người ta không thể chịu đựng những vấn đề của họ, họ sẽ tìm kiếm một sự giúp đỡ nào đó. Yu Qing bắt đầu đem con đến một nhà tâm lý học. Cô cố thử thảo dược, các loại thuốc men khác nhau, và thậm chí cả Phong thủy. Cô mua sách về thần kinh học để đọc. Cô làm mọi thứ cô có thể nghĩ ra, đọc mọi thứ cô tìm thấy về bệnh tật, nhưng chẳng giúp được gì. Cô dùng hết trí tuệ của mình và nhận ra rằng trong cuộc sống có những thứ bí ẩn không tuân theo ý chí của con người.
Cô nhớ lại lời mẹ cô nói khi cô còn nhỏ. Mẹ cô bảo rằng cô phải trang bị một kỹ năng để tự chăm lo bản thân và cô không nên phụ thuộc tài chính vào một người đàn ông. Khi cô đang học đại học, cô làm việc cuối tuần tại một đài truyền hình để trang trải chi phí học đại học. Sau khi tốt nghiệp, cô làm hai nghề: Cô là một giáo viên và là một biên tập viên báo chí. Trong những năm ấy, cô luôn luôn đánh đổi thời gian cho tiền bạc. Như một cái xe điện đi mãi không dừng, cô không bao giờ chậm lại đủ để nhận ra các ý nghĩ của mình.
Con trai cô thình lình ngã bệnh giống như thể một cái thắng khẩn cấp! Trong hơn một năm, bao nhiêu đêm cô đã nằm trằn trọc? Trong chuyến hành trình dài của cuộc đời, cô đã bỏ lỡ những gì?
Đồng nghiệp và bạn học gợi ý cô, “Bạn có muốn đưa con trai đi luyện tập khí công không?”
Cô nghĩ, “Tất nhiên rồi, tại sao lại không nhỉ? Đây là phương cách cuối cùng của tôi”.
Một ngày nọ, chồng và cũng là đồng nghiệp làm cùng trường với cô chỉ tay vào một tấm banner trên ban công gần trường học và bảo, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Có lẽ là Pháp Luân Công đấy. Em muốn đưa con trai chúng ta đi tập luyện Pháp Luân Công chứ?”
Yu Qing nhìn tấm banner và nói, “Tất nhiên rồi, em sẽ làm như thế”. Yu Qing chẳng có chút ý tưởng nào về Pháp Luân Công mặc dù cô đã biết mình sẽ nên làm gì. Tuy nhiên, bí ẩn của cuộc sống sắp sửa được phơi bày chỉ nhờ bởi một câu nói giản đơn “Tất nhiên rồi”.
Yu Qing nói, “Sau ngày ấy, có một thứ xoay quanh đầu tôi, bất kể là mắt tôi mở hay nhắm. Thật là huyền bí! Tôi biết rằng nó không được biết đến bởi cái khoa học tự nhiên mà tôi được học ở nhà trường. Sau đó tôi học được rằng đó là một Pháp Luân”.
Tối hôm ấy, khi cô chuẩn bị làm việc tại tòa báo, cô đi ngang qua một bệnh viện. Cô nhớ lại rằng, một ngày, cô đã nghĩ về một người bạn thân cùng lớp là một dược sỹ và cô đã muốn bàn bạc với anh thật nhiều về tình trạng của đứa con trai. Nhưng mà, cô đã mất liên lạc với anh ta và không gặp mặt trong suốt 25 năm qua. Làm thế nào cô tìm anh ấy đây? Cô nên bắt đầu tìm kiếm từ đâu đây?
“Tháng tư, ngày cá tháng tư, là kỷ niệm ngày cưới của mình. Tôi đã học cách đánh chữ tiếng Hoa trên máy tính. Tôi ngồi phía trước máy tính và cố tìm kiếm người bạn của mình. Anh ấy có thể ở đâu được nhỉ? Thật là giống như tìm kim đáy biển. Thế mà tôi đã tìm được website của anh ấy! Khi tôi vào, xuất hiện đầu tiên là dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo””. Cô đã cố thử đủ cách tìm anh ấy, nhưng làm thế nào cô biết được rằng điều đó quá ư dễ dàng! Cô không chỉ tìm thấy môn khí công cô muốn học mà còn tìm thấy trang web Đại Kỷ Nguyên và Minh Huệ. Yu Qing dường như sống lại bản tính tò mò vào lúc ấy.
Sau đó cô liên lạc với anh bạn cũ, nhưng cô không nói gì về con trai cô cả.
“Tôi muốn học Pháp Luân Công, nhưng tôi nên làm gì đây?”
Anh nói ngay, “Hãy đọc Chuyển Pháp Luân đầu tiên cái đã, sau đó chúng ta sẽ nói tiếp”.
“Học khí công đòi hỏi phải đọc sách trước tiên à? Anh có thể gửi tôi cuốn sách ấy được không?”
Sau khi được trả lời rằng cô có thể mua quyển sách ấy ở bất kỳ cửa hàng sách nào, cô lên mạng và tìm thấy một ebook. Thế là, cô định đọc quyển sách điện tử đó trước tiên. Có 9 bài giảng trong quyển sách. Yu Qing bắt đầu đọc bài giảng thứ nhất, “Khi tôi đọc đến bài giảng thứ 3, cả đầu tôi như xoay chuyển. Tôi thật là ngạc nhiên. Mọi thứ thật là khác với những gì tôi từng được học. Đây là một quyển sách từ Thiên Đàng! Tác giả là một vị Thần! Trong quá khứ, tôi từng nghĩ rằng tôi đã là một ai đó. Giờ đây, sau khi đọc quyển sách, tôi nhận ra mình chẳng là ai cả và thậm chí quên mất mục đích ban đầu tôi đọc quyển sách là để làm gì”.
Những ngày tiếp theo, Yu Qing lại lên trang web đó và đọc Chuyển Pháp Luân bất cứ lúc nào cô có vài phút rảnh rỗi trong các giờ nghỉ giải lao tại trường hay tại tòa báo. Các đồng nghiệp của cô hỏi cô một cách tò mò làm thế nào cô có thể đọc những trang sách chi chít chữ Hán nhỏ như thế. Cô bảo họ, “Hì, đây là quyển sách từ Thiên Đàng”. Cô đã nhận ra rằng cô đã không bỏ nhiều thời gian đến thế khi đi học trước đây ngay cả khi cô phải nhận đồ án tốt nghiệp trường đại học. Kinh ngạc hơn nữa là khi cô chìm đắm trong các nguyên lý uyên thâm và loại bỏ đi cái niệm rằng cô phải tìm cách chữa trị cho đứa con trai, những hội chứng căn bệnh đã biến mất một cách kỳ diệu. Con trai cô không còn cư xử kỳ lạ như trước và cũng chẳng thể hiện ra những nét mặt kỳ dị nữa.
Vào ngày 19 tháng 7, 2004, Yu Qing tìm thấy từ trang web Đại Kỷ Nguyên rằng sẽ có một cuộc đốt nến tưởng niệm các học viên Pháp Luân Công tại một công viên vào đêm hôm sau. Cô nghĩ nếu cô đến đó, có người sẽ dạy cô cách tập các bài tập. Yu Qing đi cùng chồng và các con đến công viên. Đúng như mong đợi, cô tìm thấy một cặp vợ chồng nhiệt tình dạy cô bộ 5 bài công Pháp. Đêm ấy, các học viên Đại Pháp từ khắp Đài Loan, ngồi song bàn và giữ một ngọn nến trong hai lòng bàn tay, tưởng niệm các học viên đã chết bởi cuộc đàn áp. Khi Yu đứng bên cạnh thiết bị chụp ảnh để tìm kiếm góc chụp hình ưng ý, cô nhận ra cả gia đình cô em họ của chồng ngay bên cạnh cô, những người mà làm việc rất gần nhà cô. Cô cũng nhận ra rằng cả gia đình cô em chồng đều tu luyện Pháp Luân Công. Cả gia đình đang đứng ngay phía bên phải cô. Cô hiểu rằng mọi thứ xảy ra đều là có nguyên nhân đằng sau. Từ khi còn bé, cô đã muốn biết ý nghĩa của cuộc sống. Cô nghĩ rằng cô nên tìm kiếm nó trong tôn giáo. Cô đã nghĩ rằng người ta đơn giản chỉ sống cuộc sống của họ thôi. Nếu không phải là vì bệnh tật của đứa con trai, cô đã không biết đến Pháp Luân Công và đi trên con đường tu luyện. Cô hiểu rằng đó là một món quà từ Thiên Đường và đó chính là điều mà cô hằng tìm kiếm từ kiếp này sang kiếp khác!
Sau khi Yu Qing bắt đầu luyện công, cô như một cây xanh tràn đầy nhựa sống dưới ánh mặt trời mùa xuân, mầm sống mới đâm chồi nảy lộc! Cô cảm thấy những thay đổi của thân thể và tâm hồn. Chồng cô cũng để ý thấy các hóa đơn thuốc men giảm hẳn và Yu Qing không còn đi làm về trong tâm trạng lo lắng muộn phiền.
Chồng cô nhận ra rằng tất cả những thay đổi ấy bắt nguồn từ cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Có lẽ anh muốn hiểu làm thế nào Yu Qing có thể suy nghĩ và lo lắng rằng hai người họ sẽ không hòa hợp sau này bởi không có điểm gì chung. Có lẽ anh cũng muốn lật sang một trang mới của đời mình. Thế là, chồng cô kính cẩn lật mở trang đầu tiên của quyển sách Chuyển Pháp Luân.
Giờ đây gia đình Yu Qing đã luyện Pháp Luân Công được bốn năm. Cô nói, “Quan hệ giữa tôi và chồng vốn đã tốt từ trước. Nhưng giờ đây chúng tôi còn quan tâm đến nhau nhiều hơn. Nếu có một xung đột nào, chúng tôi sẽ giải quyết nó dựa trên các nguyên lý của Pháp. Vì vậy, quan hệ giữa chúng tôi hòa hợp hơn rất nhiều!” Chồng cô còn mang những gì anh học được lên giảng đường. Các học trò của anh nói, “Thầy của chúng ta Chân, Thiện, Nhẫn. Ông ấy là giáo viên tốt nhất toàn trường!”
Sau khi lắng nghe câu chuyện của Yu, tôi nghĩ rằng nếu có cơ hội được học tập và cải biến trong đời, thì điều gì là nên lựa chọn cho cuộc sống giữa thế gian trần tục này? Mặc dù chúng ta đã thờ ơ, lo lắng, sợ hãi, khi chúng ta có một cơ hội để nhìn xa hơn, chúng ta sẽ nhận ra được sự rộng lớn và từ bi của Vũ trụ. Nhìn lại, Yu Qing không thể không thừa nhận rằng không có gì bí ẩn và uyên thâm hơn sự an bài của Thiên Đàng. Cô mỉm cười và ngập tràn hạnh phúc!
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2007/8/21/47890.html
http://www.pureinsight.org/node/4847
Ngày đăng: 03-08-2009
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.