Đạo súc sinh trong lục đạo luân hồi



Tác giả: Quá Khách

[ChanhKien.org]

Một đôi vợ chồng trẻ vừa mới sinh bé Bảo Bảo xong thì gặp phải một chuyện thần kỳ, câu chuyện cứ khiến người ta cảm động mãi. Mẹ của Bảo Bảo khi còn nhỏ có nuôi một chú chó Samoyed dễ thương, chú chó đã ở bên cô cho đến khi cô trưởng thành và đã trở thành người bạn đồng hành trung thành trong cuộc đời cô. Như chúng ta đã biết tuổi thọ của loài chó ngắn hơn rất nhiều so với con người, khi chú chó sống đến 12 tuổi thì chết, cả hai vợ chồng đều cảm thấy rất buồn. Chưa đầy một tháng sau người vợ có tin vui, qua gần 10 tháng mang thai cô ấy đã hạ sinh bé Bảo Bảo đáng yêu. Sự xuất hiện của Bảo Bảo khiến cả gia đình rất vui vẻ, nhưng lúc đó trên thân đứa bé không có dấu hiệu gì đặc biệt.

Một ngày nọ ba mẹ phát hiện ra trên cổ tay trái của em bé có một vết bớt màu đen. Khi nhìn thấy vết bớt này họ đã không khỏi rơi nước mắt vì chú chó đã chết cũng có vết bớt giống hệt như vậy ở chân trước bên trái. Hai người cùng rơi những giọt nước mắt hạnh phúc: “Là con đã trở lại phải không?”

Việc phát hiện ra vết bớt trên thân các em bé giống với vết bớt của thú cưng đã chết không phải là chuyện hiếm, nhưng không nhất định trùng hợp đến như vậy, có một số trường hợp xác thực là thú cưng chuyển sinh. Trong Phật giáo có giảng về lục đạo luân hồi, nói rằng các thể sinh mệnh trong lục đạo có thể chuyển sinh qua lại, dựa vào nghiệp lực tích lại từ đời trước là lớn hay nhỏ mà có thể chuyển sinh sang thiên thần đạo, nhân gian đạo, tu la đạo, đạo súc sinh, đạo địa ngục và đạo ngạ quỷ.

Chúng ta hãy nói về đạo súc sinh, súc sinh là chỉ những sinh mệnh mà cặp mắt thịt của chúng ta có thể nhìn thấy, ngoài việc có hết thảy tri giác của con người, chúng cũng có ý thức tự ngã của chúng. Có người cho rằng thực vật là sinh mệnh trung gian giữa sinh mệnh có tình cảm và không có tình cảm, chúng không có ý thức tự ngã cũng như hết thảy cảm giác vui sướng, đau khổ, cho nên thực vật không được xếp vào đạo súc sinh. Kỳ thực thực vật đều có cảm xúc, hiện nay các nhà thực vật học thông qua hàng loạt thí nghiệm đã chứng minh được điều này.

Một nhà sinh vật học đã nối một thiết bị đo vào một cây rau rồi đổ nước sôi lên lá rau, bộ phận nhận cảm của thiết bị có thể lập tức phản ánh ra tín hiệu cây đang rên rỉ vì đau đớn. Nếu lá của cây đột nhiên bị xé rách thì trên thiết bị sẽ lập tức xuất hiện khoảng chênh lệch điện thế lớn, giống hệt như tín hiệu phát xuất ra khi tứ chi con người phải chịu đau đớn dữ dội do một tổn thương bất ngờ. Thí nghiệm này đã phản ánh được rằng thực vật là có “cảm giác đau”. Nếu cho một ít thuốc tê vào chỗ “vết thương” thực vật sẽ bình tĩnh lại ngay. Để biết thêm nhiều hơn về các kết quả thí nghiệm, xin vui lòng tham khảo các bài báo cáo liên quan, thông qua các thí nghiệm thực tế người ta phát hiện thực vật không chỉ có cảm giác mà còn có cảm tình, thậm chí có mắt và thính giác, cho nên thực vật cũng được xếp vào đạo súc sinh, từ “súc” ở đây ý chỉ động vật, còn từ “sinh” chỉ chung các sinh vật, trong đó gồm cả thực vật v.v…

Đặc điểm của súc sinh là tham sân si, tham ăn, dễ nổi giận, ngu si, chỉ biết hành động dựa theo bản tính của động vật. Hầu hết chúng sinh trong đạo súc sinh tồn tại rất gian nan, phải chịu sự cạnh tranh, cá lớn nuốt cá bé và mạng sống không có bất cứ sự đảm bảo nào. Nếu một sinh mệnh đã từng sát hại rất nhiều sinh linh trong tiền kiếp thì họ có thể rơi vào cõi súc sinh và bị các sinh mệnh khác giết chết để hoàn trả nợ nghiệp hoặc có thể bị đọa vào cõi địa ngục và phải chịu tra tấn nhiều lần cho đến khi trả sạch hết ác nghiệp đã gieo rồi mới chuyển sang bước tiếp theo được. Nếu một người bình sinh vô tình vô nghĩa, không lý trí, tính cách quá phần tự tư, quá phóng túng và chạy theo dục vọng thì cũng dễ bị đọa vào cõi súc sinh. Một sinh mệnh trong thân phận một chú chó cưng ở kiếp sau thường dễ chuyển sinh thành người hơn vì loài chó vốn ngoan ngoãn và rất trung thành với chủ, không như những loài thú hoang dã kiếm sống bằng cách săn những động vật nhỏ khác, loài chó nhà hiếm khi tạo nghiệp sát sinh. Và trong vòng đời của chúng một khi thiên mệnh đã hết mà không muốn rời xa chủ nhân, nếu có nguyện vọng như vậy thì đời sau sẽ được an bài chuyển sinh thành người nhà của chủ nhân.

Là một sinh mệnh, không thể chỉ vì kiếp trước là động vật mà cho rằng nguyên thần của sinh mệnh ấy là động vật, có thể kiếp trước của kiếp trước nữa họ lại là một thiên nhân. Có thể nói, nguồn gốc của một sinh mệnh chuyển sinh thành người vào giai đoạn mạt kiếp của thời mạt Pháp này thật không hề đơn giản. Một số người hễ có được chút công năng nhỏ bé liền thích đi xem tiền kiếp cho người khác, nhưng họ nhìn không chuẩn xác, bởi con người vốn dĩ có rất nhiều kiếp trước, ai biết được điều họ đang nhìn thấy là tín tức từ một kiếp nào đó lưu lại? Chỉ khi tu luyện đến tầng thứ rất cao và có thể truy ra nguồn gốc sự việc thì mới có thể nhìn thấy được chân tướng. Nhưng mà những ai thực sự nhìn thấy được cũng sẽ không nói ra. Nhưng trong hoàn cảnh bình thường thì không được phép nhìn thấy, đây cũng là điều rất cấm kỵ trong Phật giáo, không cho nhìn, bởi vì không ai biết mục đích của người này đến đây là gì, có người là đến để phá hoại, vào thời kỳ mạt Pháp cũng có rất nhiều ma chuyển sinh thành người, nếu nói ra người này sẽ mang gánh nặng tâm lý rất lớn và không cách nào tu luyện được nữa.

Về việc chuyển sinh làm người và ký ức kiếp trước bị xoá mất chính là cấp cho con người cơ hội sống mới, bất kể nguồn gốc sinh mệnh là từ đâu, nếu như thật sự đến phá hoại và kiếp này tiến vào cửa Phật thì sinh mệnh ấy có thể được lựa chọn lại. Người ấy có thể tiếp tục thực thi nhiệm vụ định ra từ tiền kiếp hoặc cũng có thể dùng chính niệm mạnh mẽ để phủ nhận nó.

Làm súc sinh rất khổ, có người cảm thấy làm chó cũng tốt lắm, nhưng đổi lại, nếu trên thân bạn không có tuyến mồ hôi và bạn phải mặc áo khoác bông dày vào mùa hè thì liệu có dễ chịu không? Với những chú chó chết chủ thì lại càng khổ hơn, mỗi ngày ăn không đủ no, phải bới tìm thức ăn ở bãi rác và đi đâu cũng bị con người đánh mắng. Đáng sợ nhất chính là chúng bị phong bế một phần vị giác một cách hữu ý, với mùi hôi thối chúng lại ngửi thấy thơm, thích ăn phân, một người trong trạng thái thanh tỉnh liệu có dám làm điều này không? Nếu như chuyển sinh thành động vật hoang dã thì không giây phút nào là không bị cơn đói hành hạ, hoàn cảnh sinh tồn thì đầy rẫy hiểm nguy, phải học cách tự lập trong vòng vài tháng, đến lúc già thì chỉ có thể chết đói. Nếu là động vật ăn cỏ thì sẽ không tạo nghiệp quá nhiều, nếu là động vật ăn thịt thì vì vấn đề sinh tồn sẽ không ngừng săn bắt những động vật nhỏ khác, tức là sẽ không ngừng tạo nghiệp, vào đời sau sẽ chuyển sinh thành động vật nhỏ và lại bị dã thú săn đuổi.

Sư phụ từng giảng về chuyện trong dân gian có bà lão bị điên, bà ấy đột nhiên phát điên rồi tự đối xử tàn khốc với chính mình, vào mùa đông thì mặc quần áo phong phanh, vào mùa hè thì mặc áo bông, bà nhặt cục phân lừa lên ăn một cách ngon lành. Đây kỳ thực là một phương thức tiêu nghiệp mà sinh mệnh cao tầng cấp cho con người, để bà ấy dùng phương thức này mà chịu khổ và hoàn trả nghiệp, thông thường kiểu người này sẽ hoàn trả sạch nghiệp lực rất nhanh và sẽ xuất công năng.

Mà loài chó cả đời đều ở trong trạng thái này, bạn nói xem có phải chúng đã tiêu được biết bao nhiêu nghiệp lực, cho nên việc chó chuyển sinh thành người cũng là thường gặp. Động vật có thể chuyển sinh thành người, con người cũng có thể chuyển sinh thành động vật. Một người thường hay làm việc xấu, thiếu nợ không hoàn trả, đánh người mắng người, thì vì để giúp người ấy tiêu nghiệp sẽ an bài cho họ chuyển sinh vào nhà địch nhân làm trâu, làm ngựa, làm dê, làm heo, đời trước thiếu nợ bao nhiêu tiền đời này làm bấy nhiêu phần công việc, hoàn trả không thiếu một xu, đời trước đánh người mắng người thế nào thì đời này lại bị người đánh mắng cũng thế ấy, một chút cũng không sai sót.

Động vật sau khi chuyển sinh thường không được xóa đi ký ức như con người, chúng có thể nhớ lại kiếp trước đã mắc nợ người khác nên kiếp này mới có kết cục như vậy, cho nên đa phần súc vật trong nhà đều rất thuần phục, tại không gian sở tại của chúng cho phép chúng thấy được cái lý này và chúng cũng muốn mau chóng hoàn trả nợ nghiệp. Nhưng cũng chính vì điều này mà động vật không được phép tu luyện, chúng có thể nhìn ra được làm việc xấu thì phải chịu báo ứng nên sẽ không chủ động đi làm việc bất hảo, đó cũng không phải là thành tâm muốn trở nên tốt, nên có tu cũng không được tính. Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa là động vật không có bản tính lương thiện của con người, tu cao rồi sẽ trở thành ma hại người. Trong các tác phẩm tu luyện chúng phải chịu thiên kiếp, thiên thượng sẽ dùng sét đánh chết chúng, trong các sách cổ viết rằng cứ vài trăm năm lại có một kiếp nạn, nếu nó tránh được thì sẽ đợi đến kiếp nạn tiếp theo, còn nếu tránh không được thì phải chịu cảnh hồn bay phách lạc. Những động vật ẩn náu trên cây lớn rất dễ bị đánh trúng, có người nói rằng sét đánh vào cây to là để đuổi tà, nếu động vật chết trên cây, tín tức lưu lại sẽ có tác dụng răn đe đối với đồng loại của chúng, chính là có nguyên nhân như vậy.

Chỉ có con người mới có thể được tu luyện và cũng chỉ có ở trong mê mới có thể tu xuất lai, nếu được sinh ra làm người là do kiếp trước nếm trải gian khổ mà đổi lại, có người thậm chí phải chịu khổ mấy mươi kiếp chỉ là vì để kiếp này được làm người, vậy nên phải biết quý tiếc cơ hội được làm người nghìn năm có một này!

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/286950



Ngày đăng: 12-01-2024

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.