Ai khống chế sinh mệnh con người — Phần I
Tác giả: Một đệ tử Đại Pháp
[ChanhKien.org]
Con người hoàn toàn không biết được bản thân mình là gì; cũng không hề biết được cảm giác, lý niệm, tư tưởng, tính cách, v.v của con người là từ đâu đến. Kỳ thực, hết thảy những tư tưởng và hành vi của con người đều chịu sư chi phối của các chủng vật chất sinh mệnh. Vì sự ngu muội vô tri của con người, nên người ta mới lầm coi chúng là bản tính của mình, hoặc giả gọi thành những thứ như “tự nhiên” hay “thiên tính”; và bị những sinh mệnh ấy thao túng tựa như con rối mà chẳng hề tự biết. Thực ra con người ta không có những bản sự ấy, đều là do những sinh mệnh kia thực hiện. Người ta hễ đã lâm vào hoàn cảnh này, thì rất khó nhận ra chính mình, làm cho con người trầm luân ở chốn này mà không hay, thật khó tự thoát ra được.
Đại Pháp mang đến cho các đệ tử Đại Pháp trí huệ cao hơn người. Khi chúng ta đứng tại nơi cao mà nhìn hết thảy những điều của nhân loại, thì nhìn cái biết ngay. Dưới đây là những lý giải bàn về hành vi của con người và những chủng loại sinh mệnh đang chi phối con người.
Trong quá trình sinh mệnh của người ta, loại sinh mệnh vốn là lực lượng chi phối hiển nhiên nhất gọi là “thời gian”. Tác dụng của “thời gian” là triển khai {mở ra} các sự việc, giống như [mở] một cuộn tranh. Nó không cho phép chư vị xem toàn bộ ngay lập tức, mà triển khai từ từ. Vì thế người ta cảm giác được có mặt trời mọc và lặn, có xuân hạ thu đông, có sinh lão bệnh tử. “Thời gian” làm cho chúng ta thực hiện việc gì cũng phải có một quá trình. Tại các thế giới đơn nguyên của chư Phật không có chủng loại sinh mệnh “thời gian” và “không gian” ấy (nhưng có thời gian của tầng cao hơn). Do vậy nhìn gì cũng nhìn cái biết ngay. Nhìn thấy đời của một người đồng thời tồn tại ở đó, giống như cả cuộn tranh vốn đã triển khai ra hết.
Một loại sinh mệnh liên quan đến “thời gian” và được gọi là “kết quả”. Nó cứ đến giai đoạn cuối cùng của thời gian mới xuất hiện. Do vậy, con người cho rằng “kết quả” là điều có được sau những nỗ lực. Kỳ thực “kết quả” đã có ngay từ lúc khai thuỷ ban đầu, chỉ có điều nó bị thời gian đặt vào đoạn cuối cùng. “Hiện tại” và “tương lai” cùng là một thể. “Thời gian” đã làm chúng phân tách như thế. Dưới tác dụng của “thời gian”, nên con người bị giả tượng mê hoặc, làm người ta cứ hướng về tương lai, chấp trước vào tương lai, chấp trước kỳ vọng vào “kết quả”, vì tương lai mà phấn đấu. Cảnh giới của các đệ tử Đại Pháp chúng ta là ở bên trên siêu quá “thời gian” nơi hoàn cảnh của nhân loại. Chúng ta không hề có chấp trước đến điều “phổ thiên đồng khánh” {khắp trời vui đón Chính Pháp hoàn thành}. Khi chúng ta đang làm Chính Pháp tại “đêm đông” khắc nghiệt này, thì chúng ta đã đang ở “ngày xuân” rồi. Do đó bạn đồng tu nào kỳ vọng đến lúc Pháp chính lại tất cả thì lúc ấy đang bị “thời gian” của tam giới khống chế.
Sinh mệnh “không gian” quán xuyến đến tầng rất cao. Biểu hiện ở nhân gian là làm cho mỗi sinh mệnh phân ra một phạm vi, một khu vực. Từ đó sinh ra cự ly cũng như cái mà người ta gọi là khái niệm to nhỏ. Nếu siêu xuất khỏi ức chế của “không gian”, thì sinh mệnh có thể ngập tràn tất cả, cũng có thể tụ tán mà thành hình hay thành vật chất, không có khái niệm to nhỏ xa gần. Các đệ tử Đại Pháp có thể không chịu ức chế của các không gian bên dưới tầng của mình. Bất kể là không gian của con người hay không gian khác, khi phát chính niệm thì công có thể ngập tràn tất cả các chỗ trong tam giới, thậm chí cả những chỗ giãn cách, vô sở bất bao vô sở di lậu {không đâu không bao hàm, không đâu bị bỏ sót}, bài trừ tất cả thế lực tà ác. Cái nhà giam be bé kia cũng là một sự hạn chế và bức hại đối với đệ tử Đại Pháp về mặt không gian. Các đệ tử Đại Pháp cũng cần chỉnh lại “không gian” nơi nhân loại. Bất kể “không gian” nào cũng không thể hạn chế đệ tử Đại Pháp làm Chính Pháp. Bất kể “không gian” nào trong tam giới đều không có tư cách hạn chế, bức hại đệ tử Đại Pháp. Đệ tử Đại Pháp không có cái khái niệm nhà giam ấy. Hãy vứt bỏ sự thừa nhận ức chế đã biến dị về “không gian” đó đi. Nhà giam kia là để dành cho tà ác.
Một loại sinh mệnh “khổ” có thể giúp người ta tiêu nghiệp, cho phép người ta hoàn trả món nợ còn thiếu; cũng thực thi cảnh cáo hoặc khuyên giải cho con người. Mục đích chủ yếu của nó là đem đến tai nạn, bệnh tật cho người ta, làm cho người ta tại thống khổ mà hoàn trả nghiệp lực. Hiện nay “khổ” đã bị biến dị. Nó đang tạo khổ nạn cho các đệ tử Đại Pháp và làm trở ngại Chính Pháp. Đang dùng “khổ” để huỷ diệt ý chí của các đệ tử Đại Pháp, gây ra các khó khăn cho đệ tử Đại Pháp, nhưng đối với kẻ ác thì kệ cho phóng túng. Khi trong tâm chúng ta sinh ra cảm giác “khổ”, thì chính là sinh mệnh này đang phát huy tác dụng. Chúng ta cần lập tức phát chính niệm tiêu trừ nó, không cho nó phát huy bất kể tác dụng phá hoại nào.
Một loại sinh mệnh thường hay xuất hiện cùng với “khổ” gọi là “sợ”. Sinh mệnh này rất thấp, nhưng phát huy tác dụng phá hoại trong Chính Pháp lại rất tệ hại. Nó đứng sau lưng “tưởng tượng” và “khổ” để khởi tác dụng, làm cho người ta “sợ” điều này “sợ” điều nọ. “Khổ” và “sợ” đều đã biến dị. Dưới sự chi phối của thế lực tà ác cao hơn, chúng đang hướng thẳng đến những người lương thiện và chính nghĩa. Điều này thể hiện rất rõ tại nhân gian. Tôi thấy những người lương thiện thường tựa như nhát gan hơn kẻ tà ác, những chú thỏ thường phải như sống trong “nỗi sợ hãi”.
Các đệ tử Đại Pháp là Thần rất cao. Chúng ta không còn trong giai đoạn tu luyện cá nhân nữa. Chúng ta có trách nhiệm và có năng lực để quy chính hết thảy những sinh mệnh thấp bất chính. Chúng ta cần phải tiêu bỏ những thứ vô ích “khổ” và “sợ” ấy. Chúng ta không nên xem chúng như những gì được sinh ra cùng chúng ta. Kỳ thực, chúng đều là những sinh mệnh ngoại lai, dựa vào sự dung túng và tiếp thu của chúng ta mà khởi tác dụng. Hễ tôi xuất hiện một niệm đầu “sợ”, thì tôi lập tức tiêu huỷ sinh mệnh đó ngay, hoặc hất sang bè lũ tà ác. Thậm chí tôi còn cố gắng hất những “sợ” trên thân của các bạn đồng tu sang những kẻ ác. Đó mới là chỗ mà “sợ” nên phát huy tác dụng. “Khổ” cũng như thế, nhất định không cho phép nó làm rối loạn con đường Chính Pháp. Khi kẻ ác sốc điện đệ tử Đại Pháp, thì cái “điện” ấy nên trả lại lên thân kẻ ác. Kẻ ác nên bị tống vào ngục. Tất cả bức hại gia cường lên các đệ tử Đại Pháp nên bắt kẻ ác tự chúng phải chịu nhận. Bắt “khổ” phải quy chính một cách triệt để. Tương lai “khổ” cần phải là một sinh mệnh quy chính.
Sinh mệnh “hoài nghi” cũng có can nhiễu rất lớn đến chúng ta. Có lúc chúng ta không hiểu vì sao mà hoài nghi năng lực bản thân mình, kỳ thực là đang nằm trong cái bẫy của sinh mệnh này. Cổ nhân rất thành tín, họ tin vào Thần, nên họ có thể thấy Thần. Các bức tranh thiên đường của Tây phương và các bức bích hoạ thế giới Phật quốc của Đông phương đều là kết quả mà cổ nhân nhìn thấy được, không có gì là “tưởng tượng” cả. Chúng ta không tin vào bản thân, không có tín tâm vào bản thân. Kỳ thực đó toàn là do sự ngăn trở của sinh mệnh “hoài nghi” này. Chúng không phải là thứ mà chúng ta tự có, mà chúng cũng là sinh mệnh ngoại lai khống chế con người. Tại xã hội người thường hiện nay sinh mệnh này trở nên rất to lớn, nó cản trở người ta tin vào Đại Pháp, ngăn trở chúng ta phát huy công năng. “Hoài nghi” nên bị liệt vào loại bị tiêu trừ. Chúng ta cần dùng toàn lực bài trừ những cản trở của sinh mệnh này, cần phát xuất ra thần thông tăng cường hơn nữa để trừ ác và làm Chính Pháp.
Loại sinh mệnh “tưởng tượng” bây giờ đang có tác dụng rất xấu. Bản thân “tưởng tượng” là thứ mê hoặc, chứ không phải là phản ánh chân thực của vũ trụ, mà là suy đoán và giả tưởng hư huyễn không thực. Nó được khoa học hôm nay ca tụng ghê gớm, cứ như thể là các sáng tạo đều là kết quả của nó. Kỳ thực, các sáng tạo không phải là tác dụng của nó, mà là kết quả của tham dự của một số sinh mệnh khác. “Tưởng tượng” làm người ta có giả tưởng rằng có những điều họ tưởng tượng ra. “Tưởng tượng” làm người ta suy nghĩ hỗn loạn đủ thứ. Thực ra toàn là những thứ giả tượng không tồn tại. Từ những vật tư hoặc nguyên liệu là những điều mà người ta đưa vào não bộ trong khi tiếp xúc ngoài xã hội hoặc trong ký ức, sinh mệnh “tưởng tượng” này tổ hợp chúng lại một cách lộn xộn. “Tưởng tượng” là một trở ngại lớn trong Chính Pháp hiện nay. Nó làm chúng ta “tưởng tượng” như bị ma lùng tìm, bị đánh, bị xử hình, tà ác hoành hành ra sao, v.v. “Tưởng tượng” ra người thường sẽ nhìn nhận ra sao, “tưởng tượng” giảng rõ chân tướng khó như thế nào, thậm chí “tưởng tượng” ra những mâu thuẫn giữa các bạn đồng tu, gây hỗn loạn cho Đại Pháp. Chúng ta cần trừ dứt “tưởng tượng” từ trong não của mình, dùng tất cả những gì tối chính tu được từ Đại Pháp để chỉnh lại hết thảy những gì bất chính, dùng chính niệm của Thần mà sáng tạo tương lai tối chính, chứ không phải là tương lai gồm những đạo lý trong “tưởng tượng”.
Liên quan đến “tưởng tượng” là “lô-gíc” cũng là sinh mệnh biến dị, tầng cấp cực thấp. Khoa học hiện đại tôn sùng nó lắm. Nhưng mọi người đều biết rằng tất cả phát minh trọng đại của nhân loại đều là do “linh cảm” mang đến, tức là do các sinh mệnh cao tầng bên ngoài cấp cho. “Lô-gíc” chỉ tạo ra cái “giải thích” cho hợp lý để người ta tin tưởng vào. Phạm vi của “lô-gíc” rất hạn hẹp, nó chỉ biết “1 + 1 = 2”. Nhưng những sự việc 1 cộng 1 chẳng bằng 2 lại có quá nhiều. Những kết quả thu được dựa vào chỗ “suy lý” của “lô-gíc” đều không có chân thực. Hễ kết quả nào không hợp “lô-gíc” liền bị mượn cớ cho là “ngẫu nhiên”. Các đệ tử Đại Pháp không nên bị rớt vào cái bẫy “lô-gic” này. Nếu chúng ta từ những hiện tượng nhất định mà “suy lý” ra kết quả bị bức hại, thì chúng ta đã bị rớt vào cái lý giả kia rồi. Từ đó làm chúng ta bị giam hãm trong cái lý giả đã bại hoại ấy. Kết quả “tất nhiên” của hành vi con người là ý nguyện của chư Thần tại tầng cao hơn. “Lô-gíc” và “tưởng tượng” không thể tưởng tượng ra những gì mà chúng không tưởng tượng ra được và không “lô-gíc” suy đoán ra được. Đó là bản tính của tầng thấp của chúng làm cho như thế.
“Tĩnh” là một chủng sinh mệnh vĩ đại, nó cấp cho con người điều chân thực của vũ trụ. Do đó chúng ta thấy rằng các thánh nhân và trí giả cổ đại đều từ trong “tĩnh” mà đắc được trí huệ và chân lý. Người thường hiện nay không cách nào sánh nổi với trí huệ của họ được. Cổ nhân Trung Quốc đã nhận thức được tác dụng vĩ đại của “tĩnh”, vì vậy mọi nơi trong xã hội đều ở trong một trạng thái “tĩnh”. Sư phụ nói: “Tĩnh tâm không nghĩ — thấy được huyền diệu” (Bài Đạo Trung trong tập thơ Hồng Ngâm); “tĩnh tâm học Pháp” (kinh văn Hướng về viên mãn). Tôi lý giải rằng hàm nghĩa của “tĩnh” thật to lớn. Đối lập với “tĩnh” là “tưởng tượng” vốn là điều mà con người hiện nay tôn sùng, kỳ thực thật cách biệt với chân lý. Những điều tưởng tượng ra đều là giả lý và những thứ can nhiễu của các sinh mệnh ngoại lai.
“Danh” và “lợi” là hai loại sinh mệnh cùng thuộc vào phạm trù “tình”. Hai loại sinh mệnh này có một khả năng chính là cấp cho người ta một thứ khoái cảm hư ảo. Chúng ta cho rằng những khoái cảm ấy là do chúng cấp, thực ra không phải. Chúng chỉ đổi lấy đức của chúng ta mà thôi. Không có đức thì chúng chẳng cấp gì hết. Ví như có người có danh, như làm quan chức lớn, hoặc nhà khoa học tầm cỡ, nhưng chẳng có ai bợ đỡ, chẳng có ai chiêm ngưỡng, chẳng có ai hâm mộ, người khác cứ coi đó chẳng là gì, thì chư vị hỏi có khoan khoái nào đáng kể? Hoặc như nhà phú ông giàu có kia, nếu chẳng có ai so bì ganh đua thì cũng không có khoan khoái gì đáng kể. Nếu chẳng còn đức nữa, gặp đại bệnh, thì có bao nhiêu tiền cũng không hưởng thụ được. Sự khoái lạc chân chính của sinh mệnh là từ nơi sâu thẳm của nội tâm, đó là điều vui thích sung mãn toàn thân, không phải từ bên ngoài vào, mà là điều vốn có của bản nguyên sinh mệnh. “Danh lợi” kia không làm điều ấy được. “Danh lợi” chỉ có thể mang đến những khoái lạc rất hời hợt. Loại sinh mệnh này làm con người ta mê hoặc lắm lắm.
“Tư” {ích kỷ, chấp ngã} quán xuyến đến tầng cực cao trong cựu vũ trụ, nhưng khả năng của nó lại rất hữu hạn. Bởi vì hễ “tư” thì phạm vi nhỏ lại, thì cách biệt một mức độ nào đó với các sinh mệnh khác, chỉ có một khu vực nhỏ bé, không có được sự rộng lớn bao la của “vô tư”. Nếu sinh mệnh không còn ở trong “tư” nữa, thì nó mang theo “vô tư” to lớn hơn nhiều, mang đến cho sinh mệnh những điều thật tốt đẹp. “Vô tư” tiếp cận gần hơn với đặc tính Chân Thiện Nhẫn của vũ trụ.
Rất nhiều thứ mà người ta cho là “cảm giác thiên tính” kỳ thực là tác dụng của các sinh mệnh khác. Ví dụ “chua ngọt đắng cay mặn” cũng như những thứ quyến luyến nam nữ, chúng đều là những thứ trang bị cho con người. Người tu luyện nào vượt ra khỏi những chấp trước này liền thấy rằng con người đang chịu chi phối của những sinh mệnh ấy mà lại cho rằng “khoái lạc” lắm, cho rằng tự mình là thế. Họ đâu biết rằng đó là những sinh mệnh đằng sau lưng đang khống chế? Có bạn đồng tu trong quá trình tu luyện ăn một bốc muối mà không có cảm giác gì là mặn, ấy là đã không còn sự khống chế của sinh mệnh “mặn” kia nữa.
* * *
Các đệ tử Đại Pháp là những Thần cao hơn người. Chúng ta không nên chịu nhận những ức chế của các sinh mệnh tầng cấp thấp ấy. Khi mà chúng ta hoàn toàn rũ sạch những ràng buộc của những sinh mệnh vật chất tầng cấp thấp kia, thì chúng ta đã ở trong bản nguyên thuần tịnh nhất Chân Thiện Nhẫn. Đó mới là bản thân chân chính là chúng ta.
Con người thực ra không có gì cả, chỉ có quyền lực chọn lựa. Từ trên xuống dưới trong vũ trụ, không có đòi hỏi. “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ”, chúng ta tự bản thân tu xuất được gì đây? Không có Sư phụ, chúng ta không có được gì cả, chúng ta chỉ có cái tâm lựa chọn hướng thiện hồi quy mà thôi. Còn điều gì cũng là do Sư phụ làm cho, cấp cho.
Muôn phần cảm kích Sư phụ từ bi vĩ đại đã cấp cho chúng ta hết thảy mọi thứ.
Hiểu biết thiển cận này do cá nhân ngộ được trên con đường hồi quy. Chỗ nào thiếu sót xin các bạn đồng tu chỉ giáo.
Dịch từ:
https://www.zhengjian.org/node/12664
http://www.pureinsight.org/node/699
Ngày đăng: 21-06-2010
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.