Ký ức trân quý vĩnh hằng
Tác giả: Một đệ tử Đại Pháp ở Quảng Châu, Trung Quốc
[Chanhkien.org] Vào thập niên 1990, phong trào khí công đã thịnh hành tại Trung Quốc trong gần 20 năm và có trên 2.400 trường dạy khí công rải rác trên khắp các vùng miền với hơn 100 triệu người theo học. Bấy giờ đã xuất hiện rất nhiều kẻ giả danh khí công sư để mở lớp dạy khí công với mục đích lừa gạt người khác. Thật khó để người ta có thể phân biệt được thật giả. Vào năm 1993, khi con trai chúng tôi lên 8 tuổi thì chồng tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn khi đang tu nghiệp tại nước ngoài. Vì tình cảm giữa chúng tôi rất mặn nồng nên tôi vô cùng đau khổ và gần như suy sụp hoàn toàn trước mất mát ấy, những bệnh tật mà tôi vốn đã mang trên thân nay lại trở nên trầm trọng hơn. Nhằm giúp tôi lấy lại tinh thần, gia đình và bạn bè đã giới thiệu tôi đến học vài môn khí công. Tôi đã từng tham dự một hội chợ triển lãm khí công toàn quốc tổ chức tại Trung tâm Thể dục Thể thao Thiên Hà, tỉnh Quảng Châu, và chứng kiến các khí công sư chữa bệnh cho các bệnh nhân. Hầu hết họ đều trông rất xấu, da dẻ tối sầm. Tôi không có ấn tượng tốt với họ và thấy rất khó chịu khi chứng kiến họ lăn lộn trên mặt đất để chữa bệnh cho bệnh nhân. Rốt cuộc tôi quyết định không học khí công nữa.
Tham dự khóa giảng Pháp lần thứ 3 của Sư phụ Lý tại Quảng Châu
Tháng 4-1993, Pháp Luân Công đã được truyền đến Quảng Châu, thành phố nơi tôi sinh sống. Sư phụ Lý từ bi vĩ đại đã đến giảng Đại Pháp tại vùng đất phương Nam tươi đẹp này, nơi nổi tiếng về truyền thuyết “năm con cừu giúp vua nhà Chu gặt lúa”. Một người bạn của chồng tôi đã tham dự một trong những khóa giảng Pháp Luân Công đầu tiên tại Quảng Châu vào tháng 10-1993. Đến tháng 1-1994, khi khóa giảng Pháp sắp bắt đầu lần thứ 3, có một cặp vợ chồng đã đắc Pháp và đến nhà gặp tôi. Họ giới thiệu về Pháp Luân Công và miêu tả rằng nó là môn khí công giúp đề cao tâm tính. Họ còn kể về Sư phụ, là một người siêu phàm, đang tổ chức một khóa giảng Pháp và khuyên tôi nên đến đó học. Thật kỳ lạ, có lẽ do cơ duyên chín muồi, tôi nhanh chóng đồng ý. Ngay đêm hôm đó, họ đã dẫn tôi đi mua vé tham dự.
Gặp Sư phụ lần đầu tiên
Đêm đó tôi vội vã đến Hội trường Liên đoàn Lao động Quảng Châu. Đó là ngày giảng Pháp thứ hai của Sư phụ. Trước khi buổi học bắt đầu, các nhân viên bán sách Pháp Luân Công Trung Quốc, ảnh Pháp tượng của Sư phụ, và huy hiệu Pháp Luân. Tôi đã mua một cuốn Pháp Luân Công Trung Quốc và tình cờ nhìn thấy nhiều học viên đang xếp hàng chờ xin chữ ký của Sư phụ. Tôi cũng đã đứng vào hàng với tâm trạng náo nức. Khi thấy sắp tới giờ vào học, tôi sốt ruột và nhảy lên đầu hàng và nói: “Sư phụ Lý, hãy cho con xin chữ ký”. Lúc đó Sư phụ đang bận bịu với việc ký tên, khi nghe tôi nói thế, Ngài ngước nhìn tôi rồi đáp: “Vẫn còn rất nhiều người chờ xin chữ ký và lớp học sẽ bắt đầu trong chốc lát, hôm nay tôi không thể cho cô chữ ký được”. Tôi đã được nhìn thấy Sư phụ ở khoảng cách gần và rất ngạc nhiên khi thấy Ngài trông rất thân quen và gần gũi. Khuôn mặt Ngài không chỉ hiền hòa và đầy khí chất, mà còn rất hồng hào và láng mịn không có lỗ chân lông; thậm chí còn đẹp hơn cả da em bé! Mãi đến sau này khi tham dự “Giảng Pháp tại hội giao lưu quốc tế tại Bắc Kinh” thì tôi mới biết Sư phụ đến đây để cứu độ chúng sinh và Ngài có nguyên lai và cấu trúc khác với chúng ta. Sư phụ nói mình 43 tuổi nhưng trông Ngài trẻ trung như khoảng 20 tuổi. Vào giờ nghỉ giải lao, bạn của tôi đã nhờ các nhân viên trong ban tổ chức xin chữ ký của Sư phụ vào cuốn sách của tôi. Lúc đó tôi cảm thấy hài lòng lắm. Sau này học Pháp tôi mới ngộ ra rằng bất kỳ cuốn sách nào do Sư phụ viết ra thì đằng sau mỗi chữ đều có hình tượng Pháp thân với thần thông giống như Ngài. Trong thời gian đầu bước ra truyền Pháp, nhằm cứu độ được nhiều người nhất có thể, Sư phụ đã tận tâm trao chữ ký và chữa trị mọi bệnh tật để thỏa mãn truy cầu của các học viên. Công ơn của Sư phụ thật bao la, vĩ đại biết bao! Đến tận bây giờ mỗi khi nghĩ lại tôi đều rơi nước mắt.
Vì chúng tôi được xếp chỗ ngồi ở trên lầu nên không thể nhìn thấy Sư phụ rõ ràng được, nhưng từng lời giảng của Ngài lại có sức xuyên thấu và làm chấn động nguyên thần tôi như tiếng sấm rền vang. Một cảm giác chợt đến khiến tôi nhận ra rằng bài giảng của Sư phụ không chỉ nói về chữa bệnh khỏe người như những khí công sư bình thường khác. Mà Ngài đang giảng về tu luyện thân thể người từ tầng thấp nhất lên cao nhất, cũng như các nguyên lý thâm sâu của Pháp về những chiều không gian khác, mọi sinh mệnh và cấu trúc của vũ trụ. Bằng trí tuệ vô hạn của mình, Sư phụ đã giảng thuyết một cách trôi chảy và thanh thoát mà không cần đọc nội dung in sẵn, ngoài ra Ngài luôn giảng ở một trình độ sao cho mọi học viên đều có thể hiểu được. Sư phụ cũng rất quan tâm đến suy nghĩ của các học viên và thường tạm ngưng bài giảng để giải thích bất kỳ vướng mắc nào mà chúng tôi có trong đầu.
Sư phụ tịnh hóa cơ thể cho tôi
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khiến tôi ngủ thiếp đi sau khi ngồi nghe giảng được một lúc. Người bạn ngồi cạnh tôi đã cố gắng bằng mọi cách nhưng vẫn không sao đánh thức tôi dậy được. Tôi cứ như thế trong 2 ngày liên tục. Do bị chứng loạn thần kinh chức năng nên khi ở nhà tôi không thể ngủ ngon giấc được, thế nhưng tôi lại ngủ ngon lành ở trên lớp. Sau đó Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng: “Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết. Nhưng bộ phận thính giác một số người không có vấn đề gì; họ ngủ rất say, nhưng một chữ cũng không bỏ sót, [họ] nghe được hết; người này sau đó tinh thần phấn khởi lên, không ngủ hai ngày cũng không thấy mệt mỏi” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ hai). Đó là do tại thời điểm ấy Sư phụ đang điều chỉnh cơ thể tôi.
Cho đến buổi học thứ tư thì tôi cảm thấy tràn trề năng lượng và không còn thấy đau nhức gì nữa. Mọi thống khổ và bệnh tật đã biến mất. Tôi nói với một người bạn: “Sư phụ dạy: Trong quá trình tu luyện, người ta phải chịu đựng khó nạn để tiêu nghiệp. Ngày mai mình sẽ đạp xe tới đây, cậu không cần đưa đón mình nữa đâu”. Do mắc bệnh lạc nội mạc tử cung và khối u buồng trứng, nên tôi luôn phải được đưa đón và đã không đạp xe trong một thời gian dài. Giờ đây thì tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi, và tôi thậm chí có thể đạp xe vào ban đêm mà không hề lo sợ. Nhà tôi ở khá xa so với nơi diễn ra khóa học, việc tôi đạp xe 50 phút đi học đã làm cả gia đình tôi thốt lên sửng sốt: “Môn khí công gì mà lợi hại quá vậy? Một người đột nhiên khỏe mạnh ngay lập tức!”
Sư phụ khai mở thiên mục cho học viên
Trong các buổi học sau, Sư phụ giảng rằng Ngài sẽ giúp chúng tôi khai mở thiên mục khi Ngài bắt đầu nói về nó. Chúng tôi được hướng dẫn duỗi thẳng bàn tay ra để cảm giác thấy Pháp Luân quay trong lòng bày tay. Một số người kể rằng họ đã nhìn thấy Pháp Luân, số khác lại nói họ không thể nhìn thấy. Lúc đó tôi cũng không nhìn thấy nhưng lại cảm giác được một cái gì đó nóng bừng trong lòng bàn tay. Tuy vậy sau đó tôi đã thấy được một cột ánh sáng màu trắng trong suốt khổng lồ từ trên đầu Sư phụ chiếu lên trần nhà. Ban đầu tôi cho rằng đấy là đèn pha của hội trường cho nên tôi đã tiến lại gần để nhìn cho rõ. Không hề có bóng đèn nào tại vị trí đó trên trần nhà. Khi trao đổi với các học viên khác, họ đều bảo rằng thiên mục của tôi đã mở ra và điều tôi nhìn thấy chính là công trụ của Sư phụ. Nhiều đệ tử khác cũng nhìn thấy cột trụ công của Sư phụ nhưng cái họ nhìn thấy có màu vàng kim trong suốt.
Ngày cuối cùng sau khi kết thúc loạt bài giảng, Sư phụ nói Ngài sẽ giúp các học viên tịnh hóa thân thể. Ngài bảo mọi người đứng dậy và dậm chân xuống đất. Chân trái trước, chân phải sau, thay phiên dậm chân như thế. Tôi nhìn thấy rất nhiều khí đen và khí bệnh được Sư phụ trục xuất khỏi cơ thể chúng tôi khi dậm chân như thế, cùng với các linh thể bất hảo gắn trên thân mỗi người. Tôi còn thấy nhiều Pháp thân của Sư phụ xung quanh mỗi học viên và bận rộn tịnh hóa thân thể, đặt đủ loại cơ chế tu luyện và nhiều thứ khác vào cơ thể mỗi người. Giống hệt như ‘an đỉnh thiết lư, thái dược luyện đan’.
Sư phụ đã ban cho các đệ tử rất nhiều thứ
Trong buổi học thứ ba, Sư phụ làm các đại thủ ấn trên sân khấu sau khi kết thúc bài giảng. Mọi người đều thấy nó thật mỹ diệu, lôi cuốn và rất muốn học. Sư phụ giải thích rằng các thủ ấn đó là để giảng Pháp cho tầng tầng lớp lớp chúng sinh ở các vũ trụ khác nhau và nhắc nhở mọi người không nên chấp trước vào nó.
Chỉ trong vòng vài ngày tham gia khóa học của Sư phụ, tôi như được tái sinh và thay đổi hoàn toàn. Trước hết, thân thể tôi được tịnh hóa, trở nên nhẹ nhàng hơn và không còn bệnh tật. Tinh thần của tôi trở nên minh mẫn hơn, mọi ưu tư và phiền muộn đã được gỡ bỏ, thay vào vào đó là niềm vui ngập tràn. Mặc dù tôi vẫn chưa hiểu được nhiều nội dung trong bài giảng, nhưng tôi thấy rằng Sư phụ thật vĩ đại vì cùng một nguyên lý mà Ngài có thể giảng xuất ra rất nhiều nội hàm thâm sâu khác nhau. Con người sinh ra từ đâu và sẽ về đâu sau khi chết? Ý nghĩa chân chính của cuộc sống này là gì? Tại sao con người phải chịu khổ nạn? Tất cả những câu hỏi tôi đã mòn mỏi mong chờ mà chưa thể giải đáp, nay lại được Sư phụ giảng rõ trong Pháp. Chủ nguyên thần của con người đến từ tầng rất cao trong vũ trụ; mục đích khi ta đến thế giới này không phải để làm người mà là để tu luyện và quay về chốn nguyên lai của mình. Tôi có cảm giác như thể mình nổ tung ra và được đánh thức khỏi cơn mê. Nỗi đau mất chồng đã biến mất và mọi lo lắng trong cuộc sống đã không còn nữa. Ánh sáng và hơi ấm tràn ngập trong tâm tôi và dâng lên một niềm vui khó tả. Do đó tôi đã nguyện thầm rằng mình phải tu luyện thật tinh tấn, vâng lời Sư phụ để đột phá khỏi cõi mê, thoát khỏi vòng sinh tử và quay về ngôi nhà thật sự của mình nơi thiên giới.
Sau này tôi nghe một vài học viên lâu năm kể rằng trước khi tổ chức một lớp học Pháp Luân Công, Sư phụ đều xuất ra nhiều hình thức của Công và đại Pháp Luân đầy khắp khán phòng. Ngài cũng xuất ra các Pháp Luân nhỏ hơn để thanh lý và điều chỉnh thân thể cho học viên. Pháp thân của Sư phụ cũng làm rất nhiều thứ cho học viên. Khi được triệu hồi về thì Công đã bị ô nhiễm và phải được tẩy tịnh. Sư phụ đã từng nói rằng Ngài thấy rất mệt mỗi khi Công quay về cơ thể Ngài. Khi nghe thế, tôi buồn lắm. Ngoài ra, khi Sư phụ đi khắp nơi trong nước để tổ chức các khóa học, Ngài sống rất thanh đạm, phải ăn mỳ gói và thức ăn nhanh trường kỳ. Trong quá khứ, các vị Sư phụ luôn được đồ đệ dâng cúng những thứ hảo hạng. Thế nhưng Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta lại chưa bao giờ lấy một xu từ các học viên, mà Ngài chỉ mong muốn thấy được thiện tâm của con người. Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sĩ”, Sư phụ giảng: “Điều tôi quan tâm nhất không phải chỉ một mình chư vị, mà là tất cả mọi sinh mệnh. Tôi đã ban cho tất cả sinh mệnh gần như tất cả mọi thứ tôi có” …”Tôi chỉ muốn nói rằng chư vị nên trân quý những gì Sư phụ đã làm! Chư vị phải tu luyện thật tốt. Đừng bỏ lỡ cơ hội này.” (tạm dịch). Tất cả các đệ tử dù có làm gì đi nữa cũng không bao giờ có thể đền đáp được ơn cứu độ của Sư phụ!
Tham gia khóa giảng lần thứ 4 của Sư phụ tại Quảng Châu
Từ ngày 19 đến ngày 27 tháng 7 năm 1994, Sư phụ mở khóa học lần thứ 4 tại Quảng Châu. Thời gian này cũng là lúc đứa con trai 8 tuổi của tôi đang nghỉ hè nên tôi đã mua vé và dẫn con trai đi cùng. Nhờ đến từ rất sớm nên tôi mua được vé cho hàng ghế ở gần bục giảng. Con trai tôi ngồi ở hàng ghế đầu, tôi ở hàng thứ hai, và chúng tôi có thể nhìn thấy Sư phụ rất rõ ràng. Một lúc sau thì ban tổ chức, Hiệp hội Khí công Tỉnh, đã bắt chúng tôi phải nhường ghế cho một quan chức cấp cao của tỉnh, do đó chúng tôi lấy một cái ghế nhỏ và ngồi ở lối đi giữa các hàng ghế để nghe giảng.
Những điều Sư phụ giảng là Pháp ở cao tầng
Lần này nội dung bài giảng có một số điểm khác biệt so với lần trước. Trong khóa giảng thứ ba, Sư phụ đã giảng về Pháp dưới hình thức khí công và kể nhiều câu chuyện Phật gia, nhưng lần này lại khác. Ngài bắt đầu đưa con người lên cao tầng và cứu độ họ thông qua việc giảng Pháp một cách có hệ thống. Sư phụ giảng (không nguyên văn): “Trong một vài lớp học trước, các học viên ở Quảng Châu đã gặp chút khó khăn khi tiếp thu những điều tôi giảng, cho nên tôi đã điều chỉnh tâm thức của họ, và giờ thì mọi người đều có thể hiểu được bài giảng của tôi“. Lúc đầu, có nhiều học viên không nhận ra Sư phụ đang giảng về Đại Pháp của vũ trụ, về Phật Pháp chân chính. Nhiều người tham gia học với truy cầu chữa bệnh, khai mở thiên mục, hoặc nghe ngóng lý luận, v.v. Sau đó mọi người đã hiểu được Pháp này rốt cuộc là gì, biết phải tu luyện ra sao và đề cao tâm tính như thế nào.
Lớp học diễn ra vào mùa hè và giảng đường rất đông đúc và oi bức. Một số học viên vừa nghe giảng vừa phe phẩy quạt. Sư phụ giảng rằng chúng ta nên đến học với tâm cầu Đạo, chú ý lắng nghe từng chi tiết nhỏ, và bảo các học viên đừng quạt nữa, miễn là tâm thái của chúng ta tĩnh lặng thì chúng ta sẽ không thấy nóng và thay vào đó là một làn gió mát. Chúng tôi còn được dạy không được làm ồn khi đứng lên khỏi ghế ngồi và không được tới lớp trễ để tránh gây ảnh hưởng đến các học viên khác đang nghe giảng. Những lời dạy từ bi ấy của Sư phụ vẫn còn cất lên trong tâm trí tôi tới tận hôm nay.
Bệnh tim của mẹ tôi đã được Sư phụ chữa trị từ xa
Trong buổi học này, Sư phụ tịnh hóa thân thể cho mọi người thêm một lần nữa, Ngài bảo mọi người hãy nghĩ về căn bệnh của mình và ngay khi Sư phụ ra hiệu lệnh thì hãy giậm chân xuống đất để rũ bỏ nó đi. Khi Sư phụ ra hiệu lệnh, mọi người đồng loạt giậm chân phát ra một tiếng động thật lớn. Khi đó có ai đó nói với Sư phụ rằng họ chưa chuẩn bị xong, vì vậy Sư phụ bảo mọi người làm lại lần thứ hai, tiếng ầm ầm phát ra khi cả hội trường đồng loạt giậm chân. Sau đó Sư phụ giảng tiếp (không nguyên văn): “Các học viên lâu năm hãy chú ý, hôm nay các vị có một lợi thế hơn những người khác, đó là thân thể của chư vị đã được tịnh hóa rồi, chư vị có thể nghĩ đến một người thân thích của mình. Hôm nay tôi sẽ chữa bệnh cho họ“. Tôi nghĩ ngay đến căn bệnh tim trầm trọng của mẹ mình. Sư phụ hỏi: “Mọi người đã sẵn sàng chưa?” Các học viên trả lời: “Rồi ạ“. Chỉ trong chớp mắt, Sư phụ nói: “Xong rồi“. Sau đó khi về nhà, tôi đã thuật lại cho mẹ nghe chuyện này. Mẹ tôi cũng kể rằng điều gì đó rất kỳ lạ đã xảy ra với trái tim của bà, giống như một tia sáng chiếu đến mang theo hơi ấm mạnh mẽ. Khi kiểm tra tại bệnh viện, người ta phát hiện ra bệnh tim của mẹ tôi đã được chữa lành. Nhờ vậy mà mẹ tôi đã quyết định tu luyện Đại Pháp cùng với tôi, và sau này bà đã hồng Pháp ở các nơi khác trong địa phương và trở thành một phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp.
Sư phụ đã tăng cường năng lực cho con trai tôi
Sau khi tham dự khóa học ba hoặc bốn ngày, Sư phụ khuyên các học viên nên viết lại các trải nghiệm của mình và bình luận về các buổi học. Tôi có nhiều cảm xúc sâu sắc đối với lớp học nên đã soạn ra một bài viết thật dài để miêu tả về những trải nghiệm của mình. Khi Sư phụ nghỉ giải lao giữa buổi học, tôi đã dắt đứa con trai 8 tuổi của mình đến bên hông bục giảng, gặp Sư phụ đang ngồi rất điềm đạm, tôi tiến đến và khẽ nói: “Thưa Sư phụ Lý, con đã viết về những trải nghiệm của mình, xin Sư phụ xem qua“. Con trai tôi nhanh nhảu nộp bài viết đến tay Sư phụ. Sau khi xoa đầu con tôi vài lần, Ngài nói: “Tiểu tử khá lắm“. Phải một thời gian sau tôi mới biết được lúc đó Sư phụ đã gia trì các năng lực của con trai tôi. Trước đây nó tiếp thu bài học rất chậm và thường xuyên đau ốm. Thế mà sau sự kiện đó, nó trở nên cực kỳ khỏe mạnh và thông minh, chẳng những luôn đứng đầu lớp mà còn được thầy cô đề xuất nên ứng tuyển vào trường chuyên lớp chọn. Ngoài ra, khi chia sẻ thể ngộ trong lúc học Pháp hàng ngày, con trai tôi thường có hiểu Pháp rất sâu không thua gì người lớn; thậm chí tuy còn nhỏ tuổi nhưng nó giữ gìn tâm tính rất tốt, luôn khoan dung và điềm tĩnh khi chịu thiệt thòi. Thời gian sau, khi tôi bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Công và bị bắt giam, nó đã sống tự lập và tiếp tục đi học mà không một lời oán trách hay hối tiếc, và đã ứng tuyển vào một trường Đại học có tiếng tăm. Cuối cùng, con trai tôi đã trở thành nghiên cứu sinh có điểm đầu vào cao nhất của Học viện Lĩnh Nam, thuộc Đại học Tôn Trung Sơn.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Khi dạy các bài công pháp trong lớp học, Sư phụ đã rời bục giảng xuống chỉnh sửa từng động tác của tôi. Lúc đó tâm tôi thật sự xúc động muốn khóc, giống như là Sư phụ rốt cuộc đã tìm thấy tôi, một đệ tử có tiền duyên, giữa vô vàn chúng sinh khác. Ngay trong đêm đó tôi đã mơ thấy thân thể Sư phụ là một ngọn núi cao hùng vĩ, trên đó có tôi là một hài nhi nghịch ngợm đã đu từ sợi tóc của Sư phụ xuống tam giới. Ngay lúc đó, rất nhiều Phật Đạo Thần trong suốt quá trình lịch sử đã từ các tầng cao xuống cứu độ chúng sinh đang tụ họp ở tầng cao nhất của tam giới, ngày qua ngày họp bàn và tranh luận về việc cứu độ chúng sinh. Có vẻ như họ đang tranh cãi về vấn đề lãnh thổ, tuyên bố rằng vùng này hoặc vùng kia trên Trái Đất là nơi mà chủng tộc của họ đang ở, và nói rằng những người sống ở đó là chúng sinh của họ. Họ cũng có vẻ muốn ngăn không cho Sư phụ đi xuống tam giới, nói rằng họ có đủ khả năng cứu độ chúng sinh trong tam giới rồi, không cần đến một vị Thần ở cao tầng như Sư phụ đâu. Làm sao họ biết được rằng Sư phụ sắp làm một điều to lớn hơn thế nữa, đó là chính lại Pháp của toàn vũ trụ. Tôi rất lúng túng vì lúc đó tôi còn là học viên mới và chưa hiểu được ý nghĩa của giấc mơ này, và tôi cũng không để tâm đến nó cho lắm. Mãi đến sau này khi hiểu biết của tôi về Pháp đã sâu sắc hơn thì tôi mới hiểu ra mối quan hệ tiền duyên giữa Sư phụ và đệ tử là như thế nào, và tại sao họ lại có thể đắc được và tu luyện Đại Pháp trong thời kỳ đặc biệt này! Tất cả chúng ta đã từng thệ nguyện ở thiên giới rằng sẽ trợ Sư Chính Pháp. Thật huy hoàng khi trở thành đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, và trách nhiệm cũng nặng nề biết bao!
Được gặp Sư phụ và đắc Pháp là điều hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Cho dù khó khăn gian khổ đến đâu tôi cũng không bao giờ từ bỏ tu luyện và bước đi vững chắc. Môi trường tu luyện ở Trung Quốc đại lục hiện nay đang rất căng thẳng, rất khó để làm “ba việc”, nhưng nếu luôn nghĩ đến Sư phụ thì con đường phía trước sẽ không còn xa nữa; trong những năm qua tôi không hề thấy cô độc, ngược lại còn thấy trong tâm tôi tràn ngập ánh sáng và trí tuệ. Không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn vô hạn của tôi đối với ơn cứu độ của Sư phụ. Tôi nhớ có một bài hát tên “Tạ ân sư” bày tỏ cảm xúc chân thành của đệ tử Đại Pháp. Lời ca như sau: “Pháp Luân Đại Pháp tỏa sáng trong tim con, ấm áp và đầy ắp thệ nguyện, dạy cho con về Chân-Thiện-Nhẫn, để làm người tốt. Thưa Sư phụ, xin tạ ơn Ngài đã đưa con về nhà. Thưa Sư phụ, con xin theo Ngài trở về chốn nguyên lai của mình.”
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/node/112902
http://pureinsight.org/node/6352
Ngày đăng: 07-06-2013
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.