Vương Ác soi xét tìm lỗi lầm của Tát Thiên Sư



Tác giả: Tâm Liên

[ChanhKien.org]

Nguồn hình: Chánh Kiến sưu tầm và thiết kế.

Trong tác phẩm “Tây Du Ký”, đoạn Tôn Đại Thánh đại náo Thiên Cung, nếu nói vị Thần tướng nào có thể đánh ngang sức với Tôn Ngộ Không, rất nhiều người sẽ nghĩ đến Nhị Lang Thần Dương Tiễn. Kỳ thực, còn có một vị nữa, đó là Vương Linh Quan, trợ thủ của Hữu Thánh Chân Quân. Trong hồi thứ bảy của “Tây Du Ký”, khi Tôn Đại Thánh vừa nhảy ra khỏi lò Bát Quái và đại náo Thiên Cung, cả hai người đã từng giao đấu với nhau trong Linh Tiêu Bảo Điện, kết quả bất phân thắng bại. Trong Đạo giáo có 500 vị Linh Quan, và Vương Linh Quan chính là người đứng đầu 500 Linh Quan ấy. Sư phụ của ông là Tát Thủ Kiên Tát Thiên Sư, một trong “Tứ Đại Thiên Sư”, mà hành trình bái sư của ông cũng có một câu chuyện được lưu truyền rộng rãi.

Sau khi Tát Thiên Sư đắc Đạo, một ngày nọ ông vân du đến huyện Tương Âm, phủ Hành Châu. Ông nhìn thấy miếu Thành Hoàng ở đây cúng tế đồng nam đồng nữ, không phải là hành vi của chính đạo, vì vậy ông dùng pháp thuật giáng sấm sét và dùng lửa thiêu cháy miếu Thành Hoàng. Mà vị Thành Hoàng của huyện này chính là Vương Linh Quan năm xưa, tên thật là Vương Ác. Ông thấy Tát Thiên Sư lợi hại như vậy, liền đi tìm Thành Hoàng trong tỉnh, tức vị Thành Hoàng làm chủ cả một tỉnh. Sau khi hỏi nguyên do sự việc, vị Thành Hoàng nói: “Vị Tát Chân Nhân này thần thông quảng đại, pháp lực vô biên. Ông không thể làm gì được ông ấy, ta cũng không giúp được ông. Chi bằng ông hãy theo ông ấy mười hai năm. Trong khoảng thời gian này, nếu ông ấy sinh ra một chút niệm bất thiện thì cho phép ông dùng kim tiên (roi vàng) đánh chết ông ấy, để báo thù trước kia, ta sẽ bẩm báo rõ với Ngọc Đế”. Nói xong, vị Thành Hoàng lại sợ Vương Ác mù quáng báo thù riêng, vì vậy còn phái một vị Thần quan đi cùng.

Lúc này Tát Thiên Sư vẫn còn ở huyện Tương Âm, vì ông đã cứu được đồng nam đồng nữ của nhà họ Cao nên rất được cảm kích. Cao lão gia đã chuẩn bị một trăm lượng bạc, một trăm lượng vàng, năm mươi xấp lụa đủ loại màu sắc rực rỡ, năm mươi xâu tiền đồng để báo đáp ân cứu mạng của Tát Thiên Sư. Tát Thiên Sư lại nói: “Cao lão gia có tâm ý như vậy là đủ rồi. Nếu cứ nhất định muốn tặng tôi số tài vật vàng bạc này thì không phải là yêu quý tôi, ngược lại là hại tôi, bần đạo nhất quyết không nhận”. Thần quan ở một không gian khác nhìn thấy rõ ràng, liền khen ngợi: “Người này trọng nghĩa khinh tài, người tốt, người tốt”. Vương Ác lại nói: “Ông đừng quá khen ngợi ông ta, sau này tôi chắc chắn có thể tìm ra khuyết điểm của ông ta, đến lúc đó tôi nhất định sẽ dùng cây kim tiên này khiến ông ta mất mạng”.

Sau khi Tát Thiên Sư rời khỏi Cao gia, ông vân du tứ xứ, Vương Ác vì để báo thù nên cũng một mực đi theo. Một ngày nọ, Tát Thiên Sư đi đến giữa một cánh đồng. Lúc đó có một người con gái đang hái rau, nhìn thấy Tát Thiên Sư đi đến bèn cung kính dâng cho ông hai bó rau, để ông được ăn no mà cũng là giải khát. Vương Ác vừa nhìn thấy liền nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, hôm nay có thể thưởng cho ông ta một roi rồi”. Chỉ thấy Tát Thiên Sư cảm tạ rồi vội vàng nói: “Hãy để trên mặt đất, tôi sẽ tự lấy”, đồng thời lấy ra vài đồng tiền, đặt xuống đất để cô gái nhận, nếu cô ấy không nhận thì ông quyết không nhận rau. Cô gái thấy ông thủ lễ như vậy, chỉ đành tuân theo, lại thấy ông chỉ lấy một bó rau, liền hỏi nguyên do. Tát Thiên Sư đáp: “Một bó là đủ, lấy nhiều sẽ làm tổn hại sự liêm khiết của tôi”. Thần quan thấy vậy, khen rằng: “Quân tử biết lễ như vậy, hiếm có, hiếm có”. Vương Ác lại nói: “Lần này để ông ta thoát khỏi đòn roi, cứ tiếp tục đi theo xem, bảo đảm ông ta sẽ chết trong tay tôi”.

Lại có một ngày, Tát Thiên Sư muốn qua sông, nhưng chỉ thấy một chiếc thuyền đò đậu bên bờ mà không thấy thuyền phu, không còn cách nào chỉ đành tự mình cầm sào tre chèo thuyền qua sông. Vương Ác nhìn thấy liền cầm kim tiên lên muốn đánh, nói rằng: “Lấy vật không hỏi chủ, qua sông không trả tiền”. Thần quan chặn lại, bảo ông ta tiếp tục xem. Chỉ thấy sau khi chèo qua sông, Tát Thiên Sư đặt tiền vào trong thuyền đò, và cúi đầu một cái rồi mới rời đi. Thần quan khen ngợi: “Không thấy việc thiện nhỏ mà không làm, hiếm có, hiếm có”. Vương Ác lại nói: “Ông ta lần này thoát được đòn roi của tôi, chắc chắn lần sau thoát không nổi”.

Vào một ngày nọ, khi Tát Thiên Sư đang đi trên đường hành tẩu thì bất ngờ cuồng phong nổi lên, mưa lớn xối xả, chỗ này phía trước không có thôn làng, phía sau không có quán trọ, Tát Thiên Sư toàn thân bị ướt sũng. Thấy vậy, Vương Ác nói: “Ông ta bị dãi gió dầm mưa như vậy, nếu có tâm mắng gió chửi mưa, nhất định sẽ thưởng ông ta một roi”. Tát Thiên Sư tiếp tục đội mưa đi về phía trước, vừa lúc có một nhóm lữ khách đi tới, khoảng mười hai, mười ba người. Mọi người lần lượt bắt đầu oán trách trận gió mưa này, có người nói: “Gió này thổi không hợp thời chút nào, trận mưa này cũng rơi không đúng lúc”. Còn có người nói: “Nếu tôi là Thần Tiên, tôi sẽ đem Phong Bá làm gió và Vũ Sư làm mưa treo lên không trung, đánh cho mỗi người một nghìn cái”. Tát Thiên Sư bèn nói: “Các người đừng nói vậy, đây là thiên định, đừng nên oán này oán nọ như vậy”. Trong đó có một thương nhân nói: “Ông bị mưa đến toàn thân ướt sũng, không sợ bị bệnh vàng da và phù thũng hay sao? Lại còn khoan dung như vậy”. Tát Thiên Sư trả lời: “Vàng da và phù thũng không đánh khách qua đường, tích đờm và nhiệt hỏa không hại người lao động vất vả”. Lại có một người khác nói: “Mưa không ngớt chỉ e ông không có áo để thay”. Tát Thiên Sư lại nói: “Hôm nay trời mưa to, ngày mai trời quang đãng, đến lúc đó mặt trời tự sẽ hong khô cho tôi, ông Trời nào muốn phụ lòng chúng ta?”

Trận mưa này kéo dài từ giờ Tỵ đến giờ Ngọ mới dừng, Thiên Sư cởi áo phơi khô, mặc áo ngắn ngâm một bài thơ:

“Vũ sậu phong cuồng thiên địa hôn,
Trường đồ lữ khách dục tiêu hồn.
Nhi kim hỷ đắc dương hòa xuất,
Đa tạ thương thiên phúc hữu ân”.

Dịch nghĩa:

Mưa lớn gió cuồng khiến trời đất mịt mù,
Lữ khách đường xa như muốn rã rời hồn phách.
Nay vui mừng vì ánh dương ấm áp xuất hiện,
Đa tạ trời xanh che chở, ban ân.

Thần quan nhìn vị Chân nhân này, bị ngâm dưới mưa đến ướt sũng, thật đáng thương, sau khi trời quang lại ngâm thơ cảm tạ ông Trời, liền thở dài nói: “Đây là người tốt, đây là người tốt”. Nhưng Vương Ác vẫn không phục.

Một hôm, Tát Thiên Sư đi đến một trạm dừng chân, chợt nhìn thấy bên đường có một viên minh châu lấp lánh, liền nhặt lên, phủi bụi rồi cho vào tay áo. Vương Ác vừa thấy liền muốn đánh, nói rằng: “Không nhặt của rơi là phong tục tốt đẹp xưa nay. Ông ta ở trên đường nhặt minh châu của người ta, không đánh chết ông ta thì đợi đến bao giờ?” Thần quan ngăn Vương Ác lại, bảo đừng nóng vội. Sau khi nhặt viên minh châu, Tát Thiên Sư ngồi trên đồi cỏ để đợi chủ nhân bị mất của. Đợi mãi cũng không thấy ai đến tìm, sợ người mất của đang lo lắng tìm kiếm, vậy nên ông ngồi đợi ở đồi cỏ suốt cả đêm. Còn người mất của đó phát hiện viên Minh châu đã không còn, nhất thời buồn bã, khóc lớn tiếng nói: “Cái tôi mặc cũng nhờ viên ngọc đó, cái ăn cũng nhờ viên ngọc đó, cưới vợ cũng nhờ viên ngọc đó, mua ruộng đất cũng nhờ viên ngọc đó, làm nhà cũng nhờ viên ngọc đó. Bây giờ viên ngọc đó không thấy nữa rồi”. Người đó vội vàng tìm kiếm dọc theo con đường cũ, Tát Thiên Sư thấy có người hốt hoảng tìm kiếm như vậy, sau khi hỏi rõ liền trả lại viên minh châu. Người kia cảm kích không thôi, muốn hậu tạ, nhưng Tát Thiên Sư một xu cũng không cần. Lần này Vương Ác vẫn không thể báo thù.

Một hôm Tát Thiên Sư đến một ngôi làng. Sắc trời đã tối, ông bước đến cửa một ngôi nhà, nhìn thấy có một cửa chuồng gia súc, chuẩn bị ngồi dưới đó một đêm rồi đi. Đúng lúc nữ chủ nhân của nhà này không tuân theo phép tắc, ban đêm muốn tư thông với tình lang. Nhìn thấy một vị đạo nhân ở ngoài cửa không tiện, liền sai người hầu mời ông vào ngủ trong phòng khách. Tát Thiên Sư chỉ nghĩ rằng đây là một gia đình tốt bụng, không biết rằng nam chủ nhân không có ở nhà. Đến đêm, nữ chủ nhân đợi mãi không thấy người đến, bèn đem chủ ý chuyển sang Tát Thiên Sư. Ở không gian khác, Thần quan nói với Vương Ác rằng: “Đây là đại quan then chốt, nếu Tát tiên sinh có chỗ không đúng, tùy ông xử trí”. Bởi vì Tát Thiên Sư không cài then cửa phòng, vị nữ chủ nhân kia đã trực tiếp đẩy cửa tiến vào, muốn mê hoặc Thiên Sư để cùng làm chuyện xằng bậy. Tát Thiên Sư cố gắng thuyết phục nhưng nữ chủ nhân không nghe. Cuối cùng Thiên Sư không còn cách nào khác, chỉ đành rút kiếm ra đưa cho nữ chủ nhân, hai gối quỳ xuống, nước mắt giàn giụa nói: “Nếu cô vẫn cố chấp như vậy, vậy thì hãy dùng thanh kiếm này chặt đầu bần đạo”. Lúc này nữ chủ nhân mới bỏ cuộc. Thần quan nhìn thấy vậy thì lắc đầu, tặc lưỡi nói: “Nghiệp chướng lớn như vậy, may mà Tát tiên sinh vẫn thoát được, hiếm có, hiếm có”. Lúc này, Vương Ác cũng có chút tâm phục.

Cứ như vậy trải qua mười hai năm, khi thời gian đã hết, Thần quan thấy Tát Thiên Sư là một vị đại đức như vậy, liền khuyên Vương Ác bái Tát Thiên Sư làm thầy. Vương Ác cũng tâm phục khẩu phục nên đã đồng ý.

Một hôm, Tát Thiên Sư đi đến một nơi, thấy trước mặt là nước thu trong vắt, liền ngâm một bài thơ:

“Dã thủy liên thiên thu nhất sắc,
Tây phong bất động bích ba bình.
Hoằng hoằng bất hứa vi trần cốt,
Trạm trạm do lai triệt để thanh.
Vạn khoảnh lãnh hàm la đại lục,
Nhất xuyên hàn dạng áp đầu thanh.
Nhân tâm nhược thị vô tra chỉ,
Tự tín hung trung ngọc giám minh”.

Tạm dịch:

Nước biếc hòa cùng trời thu thành một sắc,
Gió Tây chẳng động, sóng phẳng lặng.
Nước trong sâu thẳm không để cho bụi nhỏ vẩn đục.
Trước giờ vẫn trong vắt xanh tận đáy.
Vạn khoảnh nước lạnh ôm màu xanh biếc của trời đất
Một dòng sông lạnh gợn sóng, màu xanh của đầu vịt
Lòng người nếu chẳng vướng cặn bẩn,
Tự tin trong ngực gương ngọc sáng trong.

Lúc này, trong dòng nước đột nhiên xuất hiện một Thần ảnh, đó chính là Vương Ác. Sau khi đem chuyện đi theo giám sát Tát Thiên Sư để báo thù nói ra rõ ràng, ông thành khẩn bày tỏ muốn bỏ ác theo thiện, theo Tát Thiên Sư tu Đạo. Thấy vậy, Tát Thiên Sư đã đồng ý, và đổi tên ông từ Ác thành Thiện, từ nay về sau gọi là Vương Thiện.

“Nhân tâm sinh nhất niệm, thiên địa tận giai tri”, trong tâm sinh một niệm thì cả trời đất đều biết. Trên đầu ba thước có Thần linh, vô số các vị Thần ở không gian khác có thể nhìn rõ mỗi hành động và suy nghĩ của mỗi người, không thể nào che giấu. Vị Thần chủ quản việc ghi chép sẽ ghi lại từng thứ một để làm căn cứ, người tốt thì ban phúc lành, người xấu thì giáng tai họa. Hơn nữa, thiện niệm của bậc đại thiện không chỉ có thể cầu phúc tránh họa, mà còn có thể cảm hóa người khác. Người mà thường giữ thiện niệm, lấy khổ làm vui, sinh mệnh của họ cuối cùng sẽ được thăng hoa và quay trở về.

Dịch từ: https://www.zhengjian.org/node/281647



Ngày đăng: 06-04-2025

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.