Thần thoại Hàm Đan (3): Đứa trẻ sinh ra đã biết nói



[ChanhKien.org]

Một lần ở công viên Long Hồ, tôi nói với một phụ nữ nông thôn gần 60 tuổi sự thật về thuyết hữu Thần. Người phụ nữ này kể với tôi rằng quê bà ở huyện Chính Định, tỉnh Hà Bắc, mọi người trong thôn của bà đều tín Thần, kính trời và tất nhiên cũng có người tín Phật. Bản thân bà cũng rất tin những câu chuyện về Thần Phật, tại sao vậy? Bởi vì vào những năm 1970 khi bà học cấp hai, ông nội của một bạn nữ cùng lớp với bà khi vừa sinh ra đã biết nói chuyện, khiến bà đỡ đẻ sợ hãi chạy mất. Sự việc thần kỳ này đã ảnh hưởng sâu sắc đến bà, khiến bà rất tin vào những câu chuyện về quỷ thần. Câu chuyện kỳ ​​lạ này cũng lan truyền khắp cả vùng và được người dân bàn tán sôi nổi. Cũng chính nhờ câu chuyện thần kỳ này được lan truyền mà người dân địa phương đều tin những sự việc về quỷ thần, rất thành kính trước ông trời.

Câu chuyện xảy ra vào những năm 1910, trong một ngôi làng có một gia đình bình dân, nhà này có ba người con trai, canh tác hơn 20 mẫu ruộng. Hôm đó, người con trai cả 17 tuổi dắt một con lừa ra ruộng tưới nước, cậu em trai út 12 tuổi đi theo sau, muốn ra đồng chơi.

Vào thời đó để tưới ruộng, người ta dùng lừa kéo gàu nước, múc nước từ kênh đổ vào mương, để nước theo mương chảy vào các thửa ruộng. Người anh dùng xẻng khơi một cái rãnh ở bờ ruộng để dẫn nước chảy vào ruộng, đợi nước chảy đầy ruộng, rồi lại khơi rãnh ở thửa ruộng khác, sau đó lấy đất lấp cái rãnh ở thửa ruộng trước lại, cứ bận rộn làm suốt cả buổi sáng.  Còn cậu em thì chạy khắp nơi chơi cả buổi sáng.

Gần 11:00 trưa, người anh gọi em trai lại nói: “Anh hơi đói bụng rồi, muốn về nhà ăn chút gì đó, em trông hộ anh con lừa để nó tưới nước nhé. Anh đưa cho em cái gậy này, nếu con lừa không đi thì em cầm gậy vụt cho nó một cái. Ăn xong anh sẽ ra trông thay cho em về ăn”. Cậu em nghe anh trai bảo đói, lập tức cảm thấy mình cũng rất đói. Cậu nói với anh trai: “Anh ơi, em cũng đói không chịu nổi rồi. Em muốn chạy về nhà lấy một miếng lương khô rồi sẽ quay lại trông thay anh, được không ạ?”. Người anh rất tốt bụng, lúc nào cũng nhường nhịn em, liền nói với em: “Được thôi, em về trước đi, rồi mau quay lại nhé”.

Cậu em vội vã chạy về nhà, lấy một miếng lương khô ở nhà rồi đi luôn, nó muốn mau chóng ra đồng để trông thay cho anh. Nào ngờ chạy đến cổng làng thì một con chó dại to lớn không biết từ đâu xông ra chặn đường. Con chó dại nhe nanh trợn mắt, hung dữ gầm gừ với cậu, như thể nhìn thấy kẻ thù oan gia. Người em sợ hãi quay đầu bỏ chạy, cậu muốn tránh con chó dại to lớn nên đi vòng sang một bên. Không ngờ con chó dại nhanh như chớp, trong phút chốc nó lao đến giơ nanh hung hãn cắn cậu em, nó đã cắn chết người em trong cái rãnh nước hôi thối bên cạnh cổng làng. Thật đúng là “ thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đán tịch họa phúc” (Trời có biến đổi bất ngờ, người có họa phúc khó lường)!

Linh hồn người em trai xuất ra ngoài, trong chốc lát đã đến bên cầu Nại Hà ở âm phủ, cậu thấy bên bờ sông có hai tên quỷ sai đang đổ canh mê hồn vào một ông lão. Chỉ nghe thấy ông lão gào thét vì bị bỏng, bộ dạng rất thống khổ, rót canh mê hồn xong, quỷ sai thuận tay đẩy ông lão xuống sông Nại Hà, ông lão liền rơi xuống sông và đầu thai chuyển kiếp. Đứa trẻ đứng bên cạnh trông thấy sợ khiếp vía, cậu không muốn uống canh mê hồn nên đã quay người bỏ chạy.

Lúc này, âm sai phát hiện ra cậu, liền gọi cậu ta lại: “Đứng lại, không được chạy”, nói xong đuổi theo để bắt cậu trở lại. Đứa trẻ sợ hãi chạy thục mạng, qua hai cánh đồng, chạy đến một ngôi làng và nhảy lên mái nhà. Cậu nhảy lên nhảy xuống lao về phía trước để tránh bị âm sai bắt được. Âm sai chạy rất nhanh, sắp đuổi đến nơi, đứa trẻ trong tình huống nguy cấp, nhìn thấy trong nhà có một người phụ nữ đang sinh con, cậu liền vội vã nhảy xuống đầu thai vào bụng người phụ nữ.

Sản phụ này tuổi đã cao, ngoài 30 tuổi mới sinh đứa con đầu lòng nên rất khó sinh. Bà đỡ đã bận rộn cả nửa ngày nhưng đứa trẻ vẫn chưa sinh ra được, nếu vẫn không ra e rằng thai nhi sẽ chết trong bụng mẹ, như thế sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hai mẹ con. May mắn thay, đứa trẻ không uống canh mê hồn chạy thục mạng đầu thai xuống đã tiếp thêm sinh lực cho thai nhi. Đứa trẻ này trong một ngày đã trải qua hai kiếp nạn sinh tử, đã mài giũa ý chí và dũng khí của nó, khiến nó ra sức giãy giụa để được sinh ra, cho nên thai nhi rất mau chóng ra đời.

Đứa trẻ cảm thấy rất kỳ lạ khi bỗng dưng lại trở thành đứa trẻ sơ sinh khóc oa oa chào đời, vừa nãy còn nhảy lên nhảy xuống chạy thục mạng trên mái nhà, bây giờ lại trở thành một đứa trẻ sơ sinh quấn tã lót. Nhưng nó chưa uống canh mê hồn nên vẫn còn nhớ tất cả những sự việc trong đời trước. Lúc này, đứa trẻ rất nhớ ngôi nhà trước kia, nghĩ đến người cha hiền từ, người mẹ thương yêu, và người anh tốt bụng đang chịu đói đợi cậu ở ngoài đồng. Người trong nhà hiện giờ có thể còn chưa biết cậu đã bị con chó dại cắn chết bên rãnh nước hôi thối, làm thế nào bây giờ? Thế là đứa trẻ mở miệng nói với bà đỡ rằng nó tên là gì, nhà nó ở làng nào, bà đỡ sợ hãi kêu trời, nhảy dựng lên. Người cha đời này của đứa bé vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, vừa tức giận nói với bà đỡ: “Đây có phải là yêu quái không? Mau ném nó vào bể nước tiểu và dìm chết nó!”

Bà đỡ nói: “Tôi không dám giết người hại mệnh, làm chuyện trái với đạo lý như vậy! Đứa bé không phải là yêu quái mà mới đầu thai làm người”. Nói xong, bà đỡ sợ hãi đến nỗi vén cửa chạy ra ngoài.

Cha của đứa trẻ này là người chỉ thích lên núi đi săn, xuống sông bắt cá, do toàn làm những việc sát sinh tạo nghiệp này, cho nên gần 40 tuồi rồi mà vẫn chưa có con. Một người hảo tâm mách ông rằng lên chùa cúng bái Quan Âm Bồ Tát thì sẽ xin được con, nào ngờ đứa trẻ vừa sinh ra đã biết nói, khiến ông vô cùng phiền não, không biết nên làm thế nào. Lúc này đứa trẻ nói với ông: “Con không phải yêu quái, con đã đầu thai làm người. Con vốn là con trai út nhà nào, ở thôn nào, giữa trưa hôm nay bị chó dại cắn chết, lúc nãy vì không muốn uống canh mê hồn nên con bị âm sai truy đuổi đến đây, liền chuyển thế đầu thai. Cha mau đến nhà con mời cha mẹ con đến đây, để con nói chuyện với họ, mọi người sẽ biết những lời con nói có thật hay không”.

Cha đứa bé nghe những lời này, trong tâm không sợ hãi nữa, nhưng vẫn còn hơi tức giận, liền nói với đứa bé: “Thôn đó cách đây 12 dặm, hôm nay cũng đã muộn không đi kịp nữa, để ngày mai rồi tính”. Người cha nghĩ một lúc rồi lại nói: “Cha đến nhà cũ của con cũng được, nhưng có một điều kiện, hiện giờ con nói chuyện với cha không sao. Ngày mai con nói chuyện với người nhà cũ của con cũng được, nhưng ngày mai sau khi con nói chuyện với người nhà cũ của con xong, con không được nói nữa. Nếu không người trong thôn sẽ bảo nhà ta sinh ra một quái thai, như vậy cũng bất lợi cho con. Con có đồng ý với điều kiện này không?”. Đứa trẻ liền đồng ý.

Ngày hôm sau, cha đứa bé cưỡi xe bò đi 12 dặm, tìm đến gia đình cũ của đứa bé và đưa họ đến gặp đứa bé. Đứa trẻ khóc nói với cha mẹ cũ rằng nó bị chó dại cắn chết, và những việc xảy ra sau đó. Cha mẹ cũ của đứa trẻ đau đớn khi mất con trai, khóc lóc nức nở, nhưng cũng chẳng làm thế nào được, đành phải khuyên nhủ đứa trẻ: “Con hãy yên tâm, đừng nghĩ nhiều về những chuyện trước đây nữa, hãy sống tốt trong gia đình mới của con, trong nhà còn có hai người anh nữa, họ đều có thể ra đồng làm việc nuôi dưỡng cha mẹ, con không cần phải mong nhớ cha mẹ nữa”.

Sau khi đứa trẻ khóc lóc từ biệt cha mẹ cũ, nó đã giữ lời hứa không nói chuyện nữa, giống như đứa trẻ bình thường. Nhưng bà đỡ đã đem câu chuyện đứa trẻ mới sinh biết nói chuyện kể ra ngoài. Sau này, khi đứa trẻ được mười mấy tuổi, cậu vẫn thường đến thăm cha mẹ cũ. Sáng sớm ngày mùng một đầu năm mới, cậu thường gói chiếc bánh bao đầu tiên vào một chiếc khăn, và tự mình đạp xe đến biếu cha mẹ kiếp trước. Còn tình cảm của đứa trẻ đối với cha mẹ đời này chỉ qua loa đạm bạc, nói chuyện toàn gọi là ông, bà. Nhưng vì đứa trẻ đó là con trai duy nhất trong nhà, nên cha mẹ đời này cũng không quá nghiêm khắc với nó. Đứa trẻ đã từng một lần xuống âm phủ, nên đều coi nhẹ sinh, lão, bệnh, tử, vẫn sống một cuộc sống bình thường theo khuôn phép cũ, chỉ có những người biết cậu kể lại câu chuyện vào sinh ra tử của cậu mà thôi.

Ghi chú: Canh mê hồn còn gọi là canh Mạnh Bà, tương truyền rằng, con người sau khi chết thường sẽ uống một chén canh Mạnh Bà, khiến người ta có thể quên hết tất cả mọi thứ để rồi tiếp tục đầu thai.

 

Xem tiếp phần 4.

Dịch từ: http://big5.zhengjian.org/node/254196



Ngày đăng: 05-01-2020

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.