Sức mạnh của Thiện là cự đại



Tác giả: Phục Minh – đệ tử Đại Pháp Đại Lục

[ChanhKien.org]

Câu đầu tiên trong Tam Tự Kinh chính là “Nhân chi sơ, tính bản thiện”, khi con người sinh ra thì bản tính tiên thiên là thiện lương, tuy nhiên, tùy theo tuổi tác lớn lên, đặc biệt sau khi bước vào xã hội, con người liền biến đổi càng ngày càng tự tư, càng ngày càng xem trọng lợi ích hiện thực. Có một số người đã trở nên càng ngày càng bất hảo, có một số người trẻ tuổi, nếu bạn giảng cho họ về văn hóa truyền thống Trung Hoa rằng “phải đối xử Thiện với người”, họ sẽ quay lại nói với bạn: “Thiện đáng giá bao nhiêu tiền?”, đặc biệt là đến thời đại ngày nay thì “người chẳng vì mình, trời tru đất diệt” đều đã trở thành phương châm để sống mất rồi.

Tôi nhớ khi vẫn còn đang là người thường, vợ tôi là bí thư tà đảng của một đơn vị, khi cô ấy gặp phải chuyện không vừa lòng ở đơn vị, về đến nhà liền xông vào tôi mà nổi nóng. Có một hôm, cô ấy lại nảy sinh mâu thuẫn với cục trưởng ở đơn vị, tôi đón con gái từ trường mẫu giáo về nhà, cô ấy về đến nhà thì bắt đầu trách móc tôi, lại quở trách con gái, thế này không được, thế kia không được. Đúng vào lúc cô ấy tức giận không chịu được, con gái tôi đã bưng cho cô ấy một cốc nước, bước đến đưa cho vợ tôi nói: “Mẹ ơi miệng mẹ khô rồi, mẹ uống ngụm nước đi”. Vợ tôi liền ngay lập tức cười trở lại, nói câu “đồ quỷ sứ”, tức giận cũng theo đó không còn nữa. Tôi nhân cơ hội nói: “Vấn đề của đơn vị, thì đừng mang về nhà, điều đó không tốt với con gái”. Từ đó về sau, vợ tôi về nhà cũng ít khi nổi nóng. Sau khi tu Đại Pháp, tôi hiểu ra là nhờ cái Thiện thuần chân ngây thơ của con gái đã hóa giải được “tức giận” của vợ tôi.

Đại sư Lý Hồng Chí giảng:

“Vì thế Từ Thiện này hễ xuất lai, thì lực lượng của Ông là vô tỷ; bất kể nhân tố bất hảo nào cũng đều bị giải thể. Từ Bi càng lớn, thì lực lượng đó càng lớn. Là vì trước đây xã hội nhân loại không có Chính Lý, vậy nên con người là không dùng Thiện để giải quyết vấn đề; con người xưa nay đều dùng thủ đoạn chinh phạt để giải quyết vấn đề của con người; do đó điều ấy trở thành cái Lý của con người. Người mong muốn thành Thần, bước xuất khỏi trạng thái con người, thế thì phải vứt bỏ loại tâm ấy, phải dùng Từ Bi để giải quyết vấn đề”. (Giảng Pháp tại các nơi IX – Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Trong cuộc đàn áp bức hại tàn khốc đối với Pháp Luân Công này, học viên Pháp Luân Công chính là dùng duy nhất mặt Thiện của mình đối diện với bức hại của kẻ ác, đồng thời khi chịu đựng thống khổ bị bức hại, mà vẫn hướng đến họ giảng rõ chân tướng rằng Pháp Luân Công bị bức hại, nói cho họ biết thiên lý “thiện ác hữu báo”, vì vậy đã khiến không ít kẻ hành ác vứt bỏ hành vi ác, nhận được sự khoan dung tha thứ của Đại Pháp, từ đó thể hiện ra từ bi và Thiện to lớn của đệ tử Đại Pháp.

Không lâu sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu ngày 20 tháng 7 năm 1999, phòng 610 và công an lo sợ tôi và vợ tôi đi thỉnh nguyện, đã bảo đơn vị của tôi và vợ tôi phái người canh gác ở trong nhà chúng tôi, ban ngày nhân viên canh gác ngồi ở trong phòng khách, buổi tối xe cảnh sát chặn ở hành lang cửa ra vào và canh gác. Hai chúng tôi ngồi ở trong nhà nhìn nhân viên canh gác không có chút oán hận nào, ôm giữ thiện tâm và thiện đãi họ, đồng thời cũng hiểu họ, không làm khó cho họ. Sợ họ ngồi không buồn chán, hàng ngày mỗi buổi sáng đều pha trà và bật tivi lên. Thỉnh thoảng tôi giảng chân tướng Pháp Luân Công cho họ, cũng chỉ ra rằng việc canh giữ chúng tôi ở trong nhà là trái pháp luật. Bọn họ thành tâm nói: “Cả nhà các bạn quá thiện lương”. Dần dần cái tâm lo nghĩ vô căn cứ của họ cũng buông nhẹ, do đó để chúng tôi luyện công học Pháp ở nhà hoặc giả có đồng tu đến thăm thì họ đều chưa hề can thiệp, cũng không báo cáo cấp trên. Có lẽ mọi người đều nhận thức được làm điều này là đang làm chuyện xấu, do đó trong 45 ngày canh gác, ngoại trừ bí thư tà đảng và trưởng ban bảo vệ ra thì nhân viên canh gác hoán đổi mấy đợt, bao gồm nhân viên công tác tổ bảo vệ.

Dịp Tết, khi lại phải canh gác chúng tôi tại nhà, nhân viên của đơn vị không một cá nhân nào muốn đến, cuối cùng bí thư tà đảng đành phải tự mình đưa một người trẻ tuổi được thuê với mức lương cao đến canh gác. (Đương nhiên điều tôi làm lúc đó vẫn còn có chỗ nhận thức chưa đầy đủ, ngoại trừ thiện đãi họ, còn nên triệt để phủ định loại bức hại này).

Năm 2001 tôi bị bắt cóc phi pháp vào trại lao động cải tạo, đội trưởng phụ trách quản giáo tất cả đại đội của tôi (phó đại đội trưởng) là một quân nhân chuyển ngành, người dân tộc thiểu số, người cao rất to lớn thô kệch, da đen sì, vẻ bề ngoài mang đến cho người ta một hình ảnh hung tợn. khi anh ta còn là trung đội trưởng, việc đánh đập chửi mắng tù nhân trại lao động cải tạo là chuyện cơm bữa hàng ngày, lao động xong, tù nhân trại lao động cải tạo nếu không phải đi bộ ở trên bờ ruộng, thì họ cũng phải dùng tay nhổ cỏ bên đường (không được phép dùng công cụ), nghĩ ra mọi cách để hành hạ tù nhân trại lao động cải tạo. Anh ta không chỉ đánh đập chửi mắng tù nhân, mà thậm chí còn đánh đập chửi mắng cảnh sát, do đó tù nhân trại lao động cải tạo rất hận và cũng rất sợ anh ta, ngay cả cảnh sát cũng sợ anh ta.

Có một hôm, tôi và ba “giám sát” (giám sát có năm người, hai người trực ca đêm ngủ ở trong phòng) và mấy người lao động cải tạo đang ngủ trưa dưới mái hiên của tứ hợp viện (các trại lao động cải tạo thông thường đều là ở trong tứ hợp viện, xung quanh là tường bao vây), đột nhiên đại đội trưởng bước vào tứ hợp viện, anh ta thấy chúng tôi đang ngủ, liền mắng chửi, gọi mọi người tập trung lại và bắt đầu nói lời giáo huấn. Có một tù nhân trại lao động cải tạo đã buột miệng cười, anh ta liền hỏi cười cái gì, sau đó anh ta lập tức cầm một thanh tre mỏng, vừa quất vừa mắng chửi: “Mày cười cái gì?” Tù nhân đó nói: “Tôi không cười”. Anh ta nói: “Mày còn cãi lại”. Rồi đánh càng ác hơn nữa. Tôi nhìn anh ta, vì việc làm ác của anh ta mà thương xót cho anh ta. Lúc này anh ta nhìn thấy khuôn mặt tôi mang ánh mắt tường hòa, ngay lập tức anh ta dừng đánh đập mắng chửi, vứt thanh tre xuống rồi bỏ đi. Sau một lúc, một đội trưởng quản giáo (trong này cảnh sát đều gọi là đội trưởng) đến, bảo mọi người giải tán. Tôi nói: “Chúng tôi đã phạm tội gì? Phải có lời giải thích chứ!”

Sau bữa tối, đại đội trưởng đã tới, anh ta uống say bí tỉ. Chúng tôi bị anh ta gọi ra ngoài. Đầu tiên anh ta hỏi xem cách nhìn nhận của tôi, tôi nói với anh ta một cách bình hòa: “Đại đội trưởng, nếu đã uống rượu ở nơi làm việc thì tôi sẽ không xử lý được công chuyện, bởi vì uống rượu sẽ loạn tính, hôm nay anh đã uống rượu, do đó tôi không muốn bàn luận vấn đề”. Anh ta liền sững người lại, cũng đã khá tỉnh rượu, anh ta nói: “Vậy tôi với anh nói chuyện riêng được không?” Tôi nói: “Nói chuyện riêng với nhau thì có thể được!” Thế là anh ta bảo người khác giải tán, sai người cầm hai chiếc ghế đẩu tới, tôi và anh ta cùng nhau ngồi xuống bắt đầu nói chuyện. Tôi không nói với anh ta về sự việc phát sinh hôm đó, mà là thiện ý đàm luận với anh ta về vấn đề làm thế nào dùng Thiện để quản lý. Tôi nói: “Đại đội trưởng, tôi thấy anh rất ngay thẳng, tuy nhiên hiện tại anh là đại đội trưởng (anh ta vừa mới được đề bạt làm phó đại đội trưởng cách đây không lâu), anh nên chú ý đến hình tượng của bản thân, chú ý đến phương pháp và cách thức làm việc. Tôi cho rằng quản lý không thể chỉ dùng xử phạt, mà là cần dùng ‘Thiện’, dùng Thiện để cảm hóa người khác, sức mạnh của Thiện là vô cùng to lớn, chỉ có dùng Thiện mới có thể thực sự cải biến được một cá nhân, mới có thể giải quyết được vấn đề tư tưởng của con người. Nếu như mỗi cá nhân đều có thể tự mình ước thúc bản thân, thiện đãi người khác, khi làm việc đều suy xét cho người khác, vậy thì sẽ không cần dùng xử phạt nữa”.

Tôi còn thiện ý chỉ ra cho anh ta một vài ví dụ thực tế mà anh ta đã xử lý không thỏa đáng. Tôi nói: “Anh đã nói trong cuộc họp rằng hiện nay gà ta (gà tự nuôi ở địa phương) còn khó mua chứ giết tù nhân trại lao động cải tạo rất đơn giản, mua một cái bình đất thì quăng đi thôi v.v.” Anh ta biện bạch: “Hiện nay mua được đúng gà ta thực sự là khó”. Tôi ngắt lời anh ta: “Đại đội trưởng, họ cho dù hút hít ma túy, phạm pháp mà phải đến trại lao động cải tạo, nhưng họ vẫn là con người mà, con người là anh linh của vạn vật. ‘Thuyết tiến hóa’ mà Trung Cộng tuyên truyền nói con người là do khỉ tiến hóa thành, đây chẳng phải là đang sỉ nhục con người sao! Con người thực sự là do Thần tạo ra, con người có thể tu luyện thành Thần, làm sao lại có thể so sánh tương đương với động vật chứ?” Anh ta đã không nói gì.

Tối hôm đó chúng tôi đã nói chuyện hơn hai tiếng, chủ đề nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là chủ đề về quản lý và làm người, tôi cũng giảng cho anh ấy chân tướng Đại Pháp, buổi nói chuyện của chúng tôi rất vui vẻ! Về đến phòng giam người giám sát nói với tôi: “Hôm nay tất cả là nhờ có anh, nếu không chúng tôi đã bị đại đội trưởng phạt cho thê thảm rồi. Pháp Luân Công các anh thật là lợi hại, chỉ anh dám nói chuyện như vậy với đại đội trưởng, anh không sợ anh ta sao?” Tôi nói: “Tôi tại sao phải sợ anh ta, anh ta tuy là đại đội trưởng, nhưng anh ta cũng là con người, con người ta đều có mặt thiện, tôi dùng Thiện, dùng từ bi đối đãi với anh ta, anh ta sao có thể ác với tôi được?” Tôi còn nói với họ về nội dung chủ yếu cuộc nói chuyện của tôi và đại đội trưởng, kỳ thực họ đều đã nghe được toàn bộ, bởi vì mỗi lần tôi và cảnh sát nói chuyện, tôi biết họ đều đang nghe lén.

Có một hôm, đại đội trưởng không biết vì sao lại đang mắng chửi người, tôi đi qua gọi một tiếng “đại đội trưởng”, anh ta lập tức dừng không chửi bới nữa, khuôn mặt dữ tợn khi quay sang tôi biến thành khuôn mặt tươi cười. Anh ta chào hỏi tôi rồi sau đó đi luôn. Một vị nữ cảnh sát trực ban lúc đó nói với tôi: “Tôi phát hiện ở đây chỉ có anh là không sợ đại đội trưởng, các tù nhân trại lao động cải tạo khác đều hận anh ta và cũng sợ anh ta, ngay cả cán bộ nữ chúng tôi cũng đều sợ anh ta, hễ nhìn thấy anh ta đều tránh xa anh ta. Ngược lại, khi anh ta thấy anh, thì cái mặt xị xuống liền trở thành khuôn mặt tươi cười”. Tôi cười cười nói: “Tôi với anh ta không oán không thù, tôi vì sao lại hận anh ấy, hơn nữa trong mắt người tu luyện chúng tôi thì không có kẻ địch. Anh ta cũng không có ba đầu sáu tay, tại vì sao tôi phải sợ anh ta chứ? Anh ấy nhìn tôi cười, bởi vì tôi là người tu luyện Đại Pháp Chân – Thiện – Nhẫn, tôi có mang theo trường từ bi của Đại Pháp, tất cả những thứ bất hảo ở trong trường này đều sẽ bị hóa giải, kỳ thực anh ấy không phải là cười với tôi, mà là sự tôn kính đối với Đại Pháp”.

Do tôi và đại đội trưởng thường xuyên giao lưu nói chuyện, tôi đã giảng cho anh ấy một vài Pháp lý của Đại Pháp nên anh ấy thể hiện sự tôn trọng đối với các học viên Pháp Luân Công. Sau buổi nói chuyện hôm đó anh ta đã cải biến rất nhiều, cũng quan tâm nhiều hơn đối với tù nhân trại lao động cải tạo.Tôi phản đối lao động ở trại cải tạo (đến tháng thứ ba tại trại cải tạo), tiến hành hai lần tuyệt thực (bởi vì một số nguyên nhân như trại cải tạo không để cho người thân vào thăm, tịch thu thư từ của tôi, đến kỳ hạn không thả tôi về), đại đội trưởng đều không làm khó tôi, mặc dù sau này đã giam tôi cùng với người giám sát trong một phòng giam riêng, ngược lại hoàn cảnh càng thoải mái hơn. Phòng tắm bằng năng lượng mặt trời của đại đội, ngoại trừ hàng ngày cảnh sát có thể tắm rửa thì 30 tết hàng năm tù nhân trại lao động cải tạo mới có thể tắm nước nóng một lần. Nhưng anh ta nói với người giám sát: “Bất cứ khi nào anh ấy muốn tắm, thì cùng anh ấy đi tắm”. Vốn tôi đã quen với tắm nước lạnh, tuy nhiên vì người giám sát, hàng ngày tôi vẫn đi tắm nước nóng bằng năng lượng mặt trời.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:

“Phật là thiện, điều này là khẳng định. Nhưng kiểu từ bi đó là một loại thể hiện của sức mạnh của Phật Pháp vĩ đại. Dù cho chư vị bất hảo đến đâu, những thứ xấu tệ đến đâu, những thứ giống như sắt thép thì trước uy lực từ bi của Phật Pháp đều sẽ bị tan chảy”. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])

Đại Pháp đã nói rõ cho chúng ta rằng, vạn sự vạn vật trong vũ trụ là do đặc tính Chân – Thiện – Nhẫn cấu thành, và sức mạnh của Thiện là vô cùng to lớn, do đó với tư cách một con người mà nói, nếu như bất cứ lúc nào cũng bảo trì được một Thiện niệm, tâm thái tường hòa, thì sẽ có thể hóa giải được mâu thuẫn, có thể đắc được sự quan tâm bảo hộ của Thần Phật, bước qua khỏi kiếp nạn!

Dịch từ:http://big5.zhengjian.org/node/276585



Ngày đăng: 01-01-2024

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.