Lại bàn về “Nam nữ hữu biệt”
Tác giả: Đệ tử Đại Pháp Đại Lục
[ChanhKien.org]
Khi nhiều đồng tu bàn về vấn đề “Nam nữ hữu biệt”, đa số đều cho rằng nam nữ ở cùng nhau là vấn đề về tâm sắc dục, kỳ thực, từ trong quá trình tu luyện của mình, tôi cho rằng không chỉ đơn thuần là tâm sắc dục, có thể còn có tâm chấp trước khác, dưới đây tôi xin bàn về thể hội của bản thân tại phương diện này.
Tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp sống một mình sau khi ly hôn, trong hơn 20 năm tu luyện sau khi ly hôn, tâm sắc dục của tôi vẫn luôn không trừ bỏ sạch, do đó can nhiễu về phương diện này vẫn luôn tồn tại. Lúc đầu, tôi chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi quan niệm hiện đại và chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của việc tiếp xúc giữa nam và nữ, tuy nhiên bởi vì từ nhỏ đã có tâm hướng Phật, do đó khi ly hôn tôi đã quyết định sẽ không tái hôn nữa.
Vào thời kỳ đầu của cuộc bức hại, hầu hết các đồng tu không có nhận thức sâu sắc về mối quan hệ giữa nam và nữ. Đặc biệt là sau sự kiện ngày 20/7/1999, rất nhiều đồng tu bị bức hại đến mức kinh tế khó khăn, thậm chí sống lang bạt nay đây mai đó. Trong quá trình tiếp xúc với các đồng tu khác giới, rất nhiều cách làm của tôi đã không đúng.
Vào khoảng năm 2008, một nam học viên trẻ đã phải lưu lạc đến chỗ của tôi, một người điều phối đã thương lượng với tôi rằng để anh ấy ở nhà tôi vài ngày trước khi anh ấy thuê được nhà, tôi lúc đó cảm thấy không đúng lắm nhưng xét đến hoàn cảnh khó khăn của đồng tu cũng như ngại mất thể diện nên đã không có ý kiến phản đối. Sau đó có thể đồng tu khác đã nhắc nhở người điều phối không nên làm như vậy nên đã không để đồng tu nam đó sống tại nhà của tôi. Do đồng tu này sau khi tới chỗ của tôi thường làm tư liệu chân tướng, tôi liền cùng với đồng tu B và một số đồng tu khác góp tiền sinh hoạt phí cho anh ấy, đồng thời đưa cho anh ấy một chìa khoá vào nhà của tôi (lúc đó tôi cũng cho đồng tu khác chìa khóa nhà của tôi), để khi có việc cần thiết anh ấy có thể tự do ra vào nhà tôi. Nhưng có một lần khi tôi về nhà bắt gặp anh ấy dùng máy giặt để vắt khô giày, tôi cho rằng anh ấy làm như vậy là không thích đáng (lúc đó chỉ nghĩ rằng anh ấy dùng máy giặt để vắt giày là không thích hợp, chứ không nhận thức được việc anh ấy ra vào nhà của tôi là không phù hợp), tôi nghĩ rằng những người hàng xóm đều biết tôi sống một mình, bình thường đi làm, khi máy giặt vắt khô giày thì âm thanh rất lớn, ngộ nhỡ nhà hàng xóm có người nghe thấy thì ảnh hưởng không tốt, nhưng lúc đó cái tình của tôi rất nặng, không lý trí, không tiện ngăn anh ta vắt giày.
Một sự việc phát sinh sau này đã khiến tôi cảnh tỉnh. Một ngày nọ vào năm 2009, tôi đã bị bức hại, khi cảnh sát lục soát nhà, họ đã chỉ vào một cái túi đeo chéo và hỏi tôi: “Cái túi này là của ai?” Lúc đó tôi rất ngạc nhiên, anh ta tại sao lại hỏi như vậy. Sau này sau khi phá trừ bức hại và quay trở lại đơn vị làm việc, một đồng tu trong phòng ban đã hỏi tôi: “Chị ơi, chị tự nấu ăn một mình à?” Tôi lại ngạc nhiên một lần nữa, anh ấy tại sao lại hỏi như vậy? Tôi liên tưởng đến câu hỏi của cảnh sát lúc bị lục soát nhà, liền lập tức hiểu ra. Có thể trước khi bị bức hại, cảnh sát đã theo dõi tôi, họ khẳng định là đã nhìn thấy đồng tu nam ra vào trong nhà của tôi, mới hỏi tôi như vậy. Mà đơn vị của chúng tôi rất có ảnh hưởng ở địa phương, có một số đồng nghiệp có quan hệ trong công việc với công an, nói không chừng đã nghe được gì rồi, do đó đồng nghiệp mới hỏi tôi như vậy. Lúc đó tôi mới nhận thức được tính nghiêm túc trong giao thiệp giữa nam và nữ, nên đã không tiếp tục tiếp xúc với vị đồng tu này. Sau này, vị đồng tu lưu lạc kia cũng bị bức hại.
Sau đó, trên Minh Huệ Net đã có nhiều giao lưu hơn về phương diện này và giữa các đồng tu cũng bắt đầu nghiêm túc đối đãi với sự việc này. Nhưng tôi vẫn luôn không từ phương diện tu tâm tính mà thanh lọc trường không gian của bản thân, chỉ biết dùng biện pháp của con người để cự tuyệt tiếp xúc với nam đồng tu. Nhiều năm nay, một vị nam đồng tu (sau đây gọi là A) vẫn luôn ma luyện tâm tính của tôi ở phương diện này, cho đến khi tôi từ trong Pháp mà nhận thức ra được.
Bây giờ quay đầu nhìn lại, thật sự cảm thấy rất băn khoăn, bởi vì tôi đã nhiều lần bộc phát ma tính, lúc thì tỏ thái độ khó chịu ra mặt với đồng tu A, khi thì chỉ trích anh ấy một cách kịch liệt, không để anh ấy đến nhà tôi, nhưng sau một đoạn thời gian, đồng tu A lại đến nhà tôi, lúc đó quả thực khiến cho tôi kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần, hiện tại nghĩ lại kỳ thực là do các chủng nhân tâm của tôi chưa bỏ, tâm tính không đạt, nên đồng tu A đóng vai trò như một bước đệm cho việc tu luyện của tôi. Ở đây tôi cũng muốn nói lời xin lỗi đồng tu A, thật sự xin lỗi.
Tổng kết lại, khi tiếp xúc với đồng tu A, tôi có vấn đề ở một số phương diện sau. Một là, không nghiêm khắc khi sử dụng tài nguyên của Đại Pháp. Bản thân ngộ rằng: Tiền của bản thân cũng là tư nguyên của Đại Pháp, cũng cần phải sử dụng một cách chính xác, mà tôi ở phương diện này lại không nghiêm khắc yêu cầu bản thân. Đồng tu A đã bị khai trừ khỏi công chức từ rất sớm, lại bị kết án nhiều năm, gặp khó khăn lớn về phương diện kinh tế. Có một năm, đồng tu B thuyết phục tôi dùng tiền tiết kiệm của mình để giúp đỡ A, thế là tôi đem tiền kiếm được của mình đưa cho A trả món nợ trong người thường, nhưng sau này mới biết A không trả lại tiền (có thể lúc đó đồng tu B không truyền đạt ý kiến của tôi cho đồng tu A). Đồng tu A khi giảng chân tướng chính niệm rất mạnh, từng nhiều lần đến phòng 610 để giảng chân tướng cho chủ nhiệm và nhân viên của phòng 610, đã làm rất nhiều việc cho hoàn cảnh tu luyện ở địa phương chúng tôi, do đó tôi rất kính phục anh ấy, và tôi luôn tận lực giúp đỡ tài chính đối với hạng mục chứng thực Pháp mà anh ấy đề xuất. Vài lần sau, tôi bắt đầu nghiêm túc đối đãi với việc này, nhiều lần xem lại những bài giảng Pháp của Sư phụ về phương diện này, dần dần hiểu ra, khi phó xuất mỗi khoản tiền đều phải biết tiền này đi về đâu, cần phải có trách nhiệm với bản thân, có trách nhiệm với đồng tu. Thế là, khi tôi biết rằng việc sử dụng tiền quỹ của đồng tu không phù hợp với Pháp, tôi kiên quyết đề xuất không được tiếp tục làm như vậy nữa. Sau này, không chỉ tiếp xúc với đồng tu A, mà khi tiếp xúc với các đồng tu khác tôi đều rất chú ý đến việc sử dụng tiền quỹ.
Thứ hai là, tình đồng tu nặng. Bởi vì đồng tu A không có chỗ để sinh hoạt (A lấy lý do tuổi tác cao, sợ làm lỡ ba việc và Sư phụ trong mộng đã điểm ngộ anh ấy không để anh ấy chết đói mà từ chối tìm công việc người thường để giải quyết vấn đề sinh hoạt), mà tôi thì tương đối đầy đủ về mặt vật chất, vài năm trước vẫn thường giúp đỡ anh ấy một số việc thiết thực trong cuộc sống, sau này nghĩ lại thấy rằng việc tôi tiếp xúc với anh ấy có nguyên nhân ở phương diện này. Đồng tu A từng nói rất rõ, anh ấy rất cảm kích một số đồng tu nữ chúng tôi đã giúp đỡ tiền cho anh ấy, anh ấy đem một số việc chứng thực Pháp giao cho tôi làm, là để khiến tôi làm nhiều chút công việc Đại Pháp, từ đó gia tăng uy đức,… Nghĩ lại điều này, trong tiếp xúc giữa chúng tôi, không chỉ đầy rẫy dày đặc tình đồng tu, mà còn xen lẫn vào rất nhiều vật chất bại hoại mang tính công lợi, thế là mỗi khi tôi muốn giúp đỡ anh ấy, liền lý tính suy nghĩ một chút rồi lại thôi.
Thứ ba, không thực sự từ trong Pháp đề cao, tu tâm tính, từ bỏ sắc dục, thuần tịnh trường không gian của bản thân.
Trong những năm gần đây, các đồng tu xung quanh tôi khi bàn về sắc thì mặt biến sắc, tôi cũng bắt đầu hiểu rằng cần tu bản thân từ trên phương diện tâm tính. Tôi xem và đọc đi đọc lại các bài giảng Pháp liên quan của Sư phụ, tải xuống các bài giao lưu về phương diện này của rất nhiều đồng tu trên mạng Minh Huệ, phát chính niệm trong thời gian dài để thanh lý trường không gian của bản thân, và trao đổi từng người một về vấn đề nam nữ hữu biệt với các đồng tu nam mà tôi tiếp xúc, chính là không thể phá hoại phép tắc nơi người thường, cần duy hộ hình tượng của Đại Pháp, mong họ cố gắng hết sức đừng một mình đến nhà tôi. Về phần A, có một lần khi anh ấy lại bộc phát ma tính, tôi nghiêm sắc mặt hỏi anh ấy rốt cuộc dụng ý của anh ấy là gì khi tìm đến tôi và nhờ tôi chuyển lời nhắn đến các bạn đồng tu, để anh ấy sau khi tìm ra tâm chấp trước của bản thân, anh ấy chắc chắn sẽ không lại tới nhà tôi nữa. Quả nhiên hơn một năm nay anh ấy đã không còn tìm đến chỗ của tôi.
Tuy nhiên, vào một buổi tối gần đây, khi tôi vừa bước xuống lầu và chưa kịp bước ra khỏi cửa tòa nhà thì bị đồng tu A gọi lại, tôi giật mình, anh ấy lấy ra một danh sách những người tam thoái, tôi thuận tiện nhìn một cái lấy lệ rồi xin phép rời đi, có thể nhìn thấy tâm tình của anh ấy là không muốn đi. Khi tới nhà đồng tu C (tôi và cô ấy là hàng xóm), tôi nói với cô ấy việc tôi gặp được đồng tu A ở trước cửa tòa nhà, đồng tu C nói A hôm qua vừa mới đến cửa hàng của cô ấy (B từng nói với A, nếu có việc của Đại Pháp thì cần A thông qua đồng tu khác để tìm tôi, trước đây A từng vài lần thông qua C để đưa cho tôi danh sách tam thoái).
Sau khi từ nhà đồng tu C trở về, tôi rất cảm kích sự chăm lo từ bi của Sư phụ, cũng có chút oán trách về việc đồng tu A đã không giữ lời hứa. Nhưng tôi đã rất mau chóng nhận thức ra, không nên hướng ngoại tìm, là do tâm sắc dục của bản thân mình không kiền tịnh chiêu mời đến, vào buổi sáng ở trong phòng làm việc, một đồng nghiệp nói với tôi rằng một vị nam đồng nghiệp mặc tây phục trông rất đẹp trai, tôi không chỉ phụ hoạ, mà còn nói từ đáy lòng rằng vị đồng nghiệp nam đó rất giản dị, con người rất khá. Kỳ thực quan hệ của chúng ta và chúng sinh là người cứu độ và người được cứu độ, cho rằng anh ấy rất khá đó không phải là tâm sắc dục sao? Chính là vì niệm không chính này đã chiêu dẫn quỷ đến cửa.
Mấy ngày gần đây, tôi đã tăng cường thanh lý những vật chất bại hoại về phương diện sắc dục này của bản thân, tôi nhận thức thêm một bước là thực sự không thể oán trách đồng tu, là cựu thế lực đã an bài từng cảnh tượng này, để nhìn xem người tu luyện chúng ta làm sao có thể giữ vững, tôi dùng chính niệm thanh trừ an bài và bức hại về phương diện sắc dục này của cựu thế lực đối với tôi, cũng từ nội tâm thanh lý tà ác đã bức hại và thao túng khiến đồng tu A có biểu hiện không lý trí về lời nói hành vi. Hiểu ra được rằng một con người thực sự rất đáng thương, rất dễ bị lợi dụng. Khi giảng chân tướng thì là một vị đồng tu chính niệm chính hành như thế, vậy mà lại bị tà ác thao túng đến mức quên cả bản thân, thật sự rất đáng tiếc. Nghĩ đến đây tôi không còn oán trách đồng tu nữa, ngược lại còn đồng cảm với anh ấy, cảm tạ anh ấy. Cũng nhận thức ra rằng: Tăng cường chủ ý thức thực sự rất quan trọng, nếu như bạn thực sự muốn, Sư phụ sẽ có biện pháp. Đương nhiên, đồng tu là một chỉnh thể, tu luyện Chính Pháp cần phải chỉnh thể đề cao, chỉnh thể thăng hoa. Chỉ có huệ nhãn của Tôn Ngộ Không mới có thể phân biệt yêu ma, không sợ mắt thịt thai phàm của Đường Tăng, như vậy bốn người họ giống như một tiểu đội mới có thể tới Tây Thiên để thỉnh kinh.
Có điều, tôi vẫn muốn nhắc nhở các đồng tu, nam nữ thực sự là có khác biệt, nhất định phải coi trọng điểm này, cho dù là công việc của Đại Pháp cũng phải cố gắng tìm đồng tu cùng giới tính để phối hợp, nếu quả thực không tìm được, có thể giải quyết thông qua phương thức khác, chỉ cần bạn không muốn làm vấy bẩn Đại Pháp ở phương diện này, sẽ có biện pháp giải quyết.
Đây là một chút nhận thức hiện tại của cá nhân, có điểm nào không đúng mong đồng tu từ bi chỉ rõ.
Ngày đăng: 18-01-2024
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.