Câu chuyện luân hồi: Sư tử vương đi tìm Đạo



Tác giả: Đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục

[ChanhKien.org] Cách đây rất lâu, trên một vùng thảo nguyên rực nắng, có một con sư tử đực đang phơi nắng trên sườn núi dưới ánh mặt trời ấm áp, nó cúi nhìn vương quốc thuộc về nó. Những cơn gió nhè nhẹ từ từ thổi đến, làm cho bộ lông bờm màu vàng lay động theo gió, càng hiển ra uy vũ của con sư tử đực đã đứng tuổi này.

Lúc này một thiếu nữ người dân tộc lọt vào tầm mắt của Sư tử vương, cô ấy chính là niềm kiêu hãnh của thảo nguyên này—Doanh Lan công chúa. Công chúa đối với thảo dược không học mà biết, cô thường cứu chữa cho dân du mục và động vật trên thảo nguyên, rất được người dân yêu mến. Hoa Doanh Lan nở đầy khắp thảo nguyên, tỏa ra mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng, được người dân du mục ca ngợi là Thánh hoa của thảo nguyên, vì công chúa xinh đẹp, thiện lương, hòa nhã dễ gần, nên mọi người dân du mục đã thân thiết gọi cô là Doanh Lan công chúa. Công chúa trên người khoác một bộ áo lông trắng như tuyết, cưỡi con tuấn mã đỏ thẫm, rong ruổi trên đại thảo nguyên xinh đẹp, khuấy động và cướp mất trái tim của Sư tử vương.

Thì ra trong quần thể sư tử từ lâu đã lan truyền câu chuyện Sư tử vương yêu mến Doanh Lan công chúa, những con sư tử cái bị ngọn lửa đố kỵ thiêu đốt đã từng bí mật bàn tính sẽ trừ bỏ “hồ ly tinh” này, nhưng sau khi Sư tử vương biết được liền ra lệnh cấm nghiêm ngặt, còn để lại một tử lệnh: bất kỳ động vật nào trên thảo nguyên đều không được phép làm hại công chúa, nếu không quyết giết không tha! Vậy nên những sư tử cái chỉ còn dám âm thầm đố kỵ mà thôi.

Bụi cỏ ngăn cách, Sư tử vương nhìn thấy công chúa yêu dấu của mình nhưng lại không thể đến gần được, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Sư tử vương nhớ lại năm xưa, lúc tranh đoạt vương vị, thân thể của nó bị trọng thương, may được công chúa chữa trị mới bảo toàn được tính mạng, Sư tử vương ngưỡng mộ vẻ đẹp thánh khiết, tốt bụng thông minh của công chúa, rất ao ước được làm người. Nhìn ngắm công chúa mà mình yêu mến, lại nhìn thử những con sư tử cái động dục này, trong lòng Sư tử vương khởi lên một mối thương cảm không nói rõ được, từng giọt từng giọt nước mặt lặng lẽ tuôn rơi.

Chính ngay trong một đêm không trăng gió lớn, Sư tử vương đã rời khỏi mảnh đất thảo nguyên đã nuôi nấng và đem lại vinh diệu vô thượng cho nó, để đi tìm kiếm Tiên thuật có thể tu thành thân người như trong truyền thuyết. Bởi trên thảo nguyên có một truyền thuyết xa xưa nói rằng, chỉ cần đi thẳng về hướng đông thì có thể tìm thấy thuật tu luyện. Sự mất tích thần bí của Sư tử vương đã trở thành ẩn đố lưu truyền trong quần thể sư tử trên thảo nguyên.

Không biết đã vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả, Sư tử vương bị một đại dương mênh mông chắn mất đường đi. Nhìn đại dương mênh mông vô tận, Sư tử vương không khỏi ngỡ ngàng, Tiên thuật trong truyền thuyết rốt cuộc là ở đâu? Ta phải đi về đâu đây? Ngay lúc Sư tử vương thương cảm không biết làm thế nào, trên biển có một chiếc bè bằng tre chèo đến, trên bè tre thấp thoáng có một người gầy còm lông lá đứng trên đó. Sư tử vương long lanh nước mắt, chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm mà dốc sức la to: “Làm ơn hãy độ tôi một đoạn. Làm ơn hãy độ tôi một đoạn!!!” Người lông lá lên tiếng trả lời: “Ông muốn đi về đâu vậy?” Sư tử vương sửng sốt nhìn chiếc bè tre, lòng nghĩ: “Nếu đã có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của ta, ắt hẳn cũng là động vật vậy.” Liền nói: “Tôi muốn đến phương đông để tìm Tiên cầu Đạo.” Người lông lá kia đáp lại: “Thật là trùng hợp, tôi cũng muốn đến phương đông đây, tôi còn tưởng rằng đã đến phương đông rồi chứ, thật là may quá, chúng ta hãy cùng đi vậy!” Người lông lá kia thấy Sư tử vương một lòng thành khẩn, không hề có ác ý gì, liền lái chiếc bè tra vào bờ.

Đi lên chiếc bè tre, Sư tử vương liền mất hẳn phong thái của một bá chủ thảo nguyên, bốn chân giang ra bám chặt bề mặt bè mà không dám nhúc nhích, cử chỉ này khiến cho người lông lá thấy rất buồn cười, người lông lá hỏi: “Thấy lão huynh đây tướng mạo kỳ lạ không phải là từ trên núi đến sao, xin hỏi xưng hô thế nào?” Sư tử vương nói: “Tôi là đến từ vùng thảo nguyên, được tôn làm Sư tử vương, vì tôn sùng Doanh Lan công chúa, ao ước muốn được làm người, vì vậy muốn đến phương đông cầu phương pháp tu luyện.” Người lông lá đùa rằng: “Sư tử vương lẽ nào nỡ bỏ lại số sư tử phi kia sao?” Sư tử vương cảm thán nói: “Đừng nói những chuyện đó nữa, tôi vì Doanh Lan công chúa nên mới tìm Thần Tiên cầu Đạo.” Nói xong liền hỏi lại người lông lá kia: “Còn huynh thì từ đâu đến đây, cớ sao lại muốn đến phương đông vậy?” Người lông lá nói: “Tôi là từ trong núi đến, ở đó tôi được tôn là Hầu vương (vua khỉ), Hoa Quả Sơn đó của tôi tuy bốn mùa hoa quả không ngớt, nhưng lại có nhiều con khỉ già bị bệnh rồi chết đi, chợt cảm thấy thế sự vô thường, cho nên đã từ bỏ vương vị để đi tìm kiếm thuật trường sinh bất lão, tu đến thọ mệnh ngang hàng cùng vũ trụ, sáng chói như vầng nhật nguyệt, rồi để cho con cháu nhà khỉ chúng tôi cũng được trường sinh bất lão, như vậy há không phải là rất vui vẻ hay sao!” Nghe Hầu vương nói xong chí hướng to lớn của mình, Sư tử vương thở dài từ trong tâm nói: “Ta thật là không sánh được với con khỉ này!” Thế là hai vị vua hợp sức lại, Hầu vương thì dùng gậy tre vẩy nước, Sư tử vương thì nằm bên cạnh bè tre dùng móng vuốt vừa giẫm vừa bơi theo.

Hầu vương thỉnh thoảng có thể vớt được một ít tôm cá để lót dạ, vào những lúc hai người khát nước khó chịu thì sẽ luôn có một cơn mưa lớn để cho họ uống một bữa no nê. Ngay cả Sư tử vương khỏe mạnh như thế cũng trở thành giống như con khỉ gầy còm kia vậy, hai người tuy là thân động vật, nhưng tấm lòng hướng Đạo chưa từng lay động, quả thật đã cảm động trời đất, tự sẽ có Thần phù hộ. Không biết đã vượt qua bao nhiêu sóng to gió lớn, bao nhiêu nguy hiểm trùng trùng, ông Trời đã không phụ người có lòng, cuối cùng họ đã đến được lục địa.

Nhưng vừa lên đến bờ, thì nguy hiểm mới lập tức kéo đến, mọi người nhìn thấy hai con dã thú liền kéo nhau bỏ chạy hết cả, có một số người thậm chí còn lấy đá, cung tên tấn công Sư tử vương. Hầu vương thấy tình thế bất lợi, liền trốn vào một góc rồi khoác lên mình một chiếc áo rách giả làm người, nhờ vậy mà qua được cửa ải. Sư tử vương thật là thê thảm, chạy đông trốn tây nhưng vẫn bị thương khắp mình mẩy, cuối cùng đành phải chạy vào trong rừng. Sư tử vương và hầu vương vậy là đã thất lạc nhau.

Sư tử vương bị thương nặng trốn vào trong núi, vì không quen với cuộc sống trong núi, vết thương dần dần chuyển biến xấu, trong lúc hấp hối, trong lòng Sư tử vương ôm theo hàng trăm điều tiếc nuối: công chúa Doanh Lan lương thiện bây giờ thế nào rồi? Tiên thuật trong truyền thuyết rốt cuộc ở đâu? Hầu vương có thật là sẽ tìm được không?… Cứ như vậy Sư tử vương đã rời bỏ thế gian, ủ dột mà chết. Nguyên thần của nó tự có chỗ đi.

Trong vũ trụ có một vị tôn giả mỉm cười nhìn tất cả sự việc này.

Còn nói về Doanh Lan công chúa, kỳ thật công chúa đối với thảo dược không học mà tự biết, đây chính là Thiên ý, là Thiên thượng đã chọn cô để bảo hộ sinh linh trên thảo nguyên, về sau công chúa bái Linh Sơn Thánh Mẫu làm thầy, trải qua bảy bảy bốn mươi chín năm tu luyện cuối cùng đã thành chính quả. Những lúc con người gặp chuyện nguy nan, chỉ cần tưởng nhớ đến Doanh Lan công chúa, cô sẽ luôn xuất hiện. Được tôn là nữ Thần bảo hộ trên thảo nguyên.

Sư tử vương trong câu chuyện chính là tôi, Doanh Lan công chúa chính là vợ tôi vậy (hiện giờ cũng là đồng tu). Sau khi tu luyện, Sư phụ để cho tôi nhớ đến những chuyện này. Thân người khó được, Chính Pháp khó cầu, cơ duyên vạn cổ, chỉ xem hôm nay, Sư phụ đã an bài tất cả cho chúng ta, đời đời kiếp kiếp đều trông coi chúng ta, không nên cô phụ kỳ vọng của Sư phụ đối với chúng ta, làm tốt “ba việc” là trách nhiệm trên vai, là sứ mệnh lịch sử của chúng ta vậy, hãy trân quý thời khắc vĩ đại chỉ thoáng qua trong chốc lát này.

Dịch từ: http://www.zhengjian.org/2011/10/01/77704.轮回纪实狮子王.html



Ngày đăng: 16-07-2015

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên ChanhKien.org đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn ChanhKien.org.